Thâu Hương

Chương 137: Hương hiện .

Chương 137: Hương hiện .


Huyết thụ lấp lánh trong bóng tối, yên tĩnh một bề, duy chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết có chút điên cuồng của Tào Quan.
Đào hoa đua nở, phong thổ vô ngôn.
Có những cánh hoa giống như Thi Ngôn của năm đó, cũng giống Thi Ngôn, bay múa trên không trung rồi rơi xuống, đợi khi Tào Quan giơ tay ra bắt lấy, cánh hoa xoáy sang bên cạnh, Tào Quan sớm đã khóc đến nỗi không thể nói nên lời.
Qua một hồi lầu, cuối cùng Tào Quan cũng đã ngừng gào thét, cứ lẻ loi quỳ ở đó, nhìn đống đất cách đó không xa, thấp giọng nói: - Thi Ngôn không còn nữa.
Đơn Phi từ đầu đến cuối không nói thêm gì nữa.
Hắn nghe được một câu chuyện không hoàn chỉnh, nhưng đã nhìn thấy một Tào Quan hoàn chỉnh, cuối cùng tiếp lời: - Đúng vậy, nàng không còn nữa.
- Có lẽ nàng đi rồi. Tào Quan lại nói, hai mắt đỏ ngầu chỉ nhìn vào nấm mồ kia.
Ông ta tuy là Mạc kim diệu thủ thiên hạ vô song, nhưng đối với nấm mồ đơn giản đến không thể đơn giản hơn trước mặt này, lại không dám giơ tay ra đào.
Không đào ra, còn có chút hy vọng.
Sau khi đào ra, chỉ sợ lại càng tuyệt vọng hơn nữa.
Đơn Phi cũng nhìn nấm mồ, hồi lâu mới nói: - Đúng vậy, có lẽ nàng đã đi.
- Vậy thì... Thi Ngôn, nàng vẫn còn sống? Tào Quan nói với giọng có phần kích động.
Đơn Phi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: - Có thể vẫn còn sống. Hắn không phải là người tàn nhẫn đến mức đập tan một chút hy vọng cuối cùng của người khác, nhưng không ngờ rằng câu nói này lại khiến Tào Quan đột nhiên đứng lên, nắm chặt cổ áo của hắn quát: - Ngươi nói dối!
Tào Quan hai mắt tràn đầy phẫn nộ nói: - Nếu Thi Ngôn còn sống, thì nàng nhất định sẽ ở đây đợi ta, nếu nàng ở đây đợi ta, thì tuyệt sẽ không nghe thấy ta đến đây, mà không đến gặp ta, chúng ta đều biết... trong mộ này nhất định chính là Thi Ngôn, nàng đến chết cũng đợi ta, đến chết cũng không đợi được ta, đến chết vẫn canh cánh rằng ta có quên nàng không, đến chết vẫn còn nhớ ta!
Hai tròng mắt như lửa, nhưng lại có từng giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt bi thương, Tào Quan khàn giọng nói: - Đơn Phi, ngươi sớm biết điều này, nhưng tại sao ngươi còn muốn lừa ta?
Đơn Phi nhìn khuôn mặt đầy đau thương đó, một lúc lâu sau mới nói: - Nếu như ta nói sai, vậy ta xin lỗi, không phải ta cố ý lừa ông.
Tào Quan ngẩn ra.
Hồi lâu sau, Tào Quan chậm rãi buông lỏng hai tay ra, lùi từng bước về phía sau, đến khi lùi đến trước huyết thụ, mờ mịt nhìn xung quanh thật lâu, đột nhiên nói: - Đi thôi.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, khó hiểu nói: - Đi đâu?
- Gần đây nhất định có một thác nước. Tào Quan lẩm bẩm.
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, thầm nghĩ kiểu môi trường hố trời tự thành hệ thống sinh thái này, cũng chính là có mắt xích sinh thái độc đáo dưới đất, nhìn quy mô hiện giờ, có sông ngầm thậm chí có thác ngầm cũng không phải điều ngạc nhiên, nhưng sao Tào Quan lại biết?
Là Thi Ngôn nói cho Tào Quan nghe?
Khi ý nghĩ này xoay vòng trong đầu Đơn Phi, thấy Tào Quan mới đi vài bước, đột nhiên dừng lại nói: - Làm phiền ngươi giúp ta bẻ ba cành hoa đào xuống.
Cảm giác Tào Quan đến nơi này kỳ quái, cũng biết ông ta làm việc tất có dụng ý của ông ta, Đơn Phi cũng không từ chối, bẻ từ trên cây xuống ba cành đưa cho Tào Quan nói: - Chỗ này đủ chưa?
Tào Quan gật gật đầu, bỏ hai cành vào trong ngực, đưa cành thứ ba cho Đơn Phi: - Ngươi mang theo trên người.
Đơn Phi hơi có khó hiểu, nhưng vẫn cắm cành cây bên người.
Tào Quan cũng không giải thích nhiều, liếc nhìn suối nước trước rừng hoa đào nói: - Men theo suối nước đi. Ông ta chỉ nói một câu như vậy liền lảo đảo men theo bờ đi về phía trước.
Kiến thủy cân tẩu, ngộ sơn nhi hồi, tầm hoa tắc bái, khả bảo bình an?
Trong đầu Đơn Phi đột nhiên nhớ tới lời Bặc Hoán nói, thầm nghĩ tuyến đường Tào Quan đi hợp với Bặc Hoán. Tào Quan biết môi trường của nơi này từ Thi Ngôn, vậy còn Bặc Hoán?
Khi quay đầu liếc nhìn phương hướng vừa đi đến, Đơn Phi âm thầm lắc đầu, cùng Tào Quan men theo suối nước mà đi.
Cạnh suối nước thi thoảng có huyết thụ chiếu đường, hơi nước bốc lên nghi ngút, mang đến chút mông lung cho cảnh tăm tối. Không bao lâu, suối nước lại có nhánh hợp thành, đường sông mở rộng rất nhiều.
Tào Quan chỉ lảo đảo bước đi, ước chừng sau một nén hương, phía trước đột nhiên có tiếng nước ầm ầm, Đơn Phi sớm có dự liệu, nhưng đi thêm một lát thì thấy phía trước đột nhiên rộng rãi, ánh sáng lóe lên, vẫn là hơi giật mình.
Đã thấy dòng nước phía trước chảy xiết, không biết có bao nhiêu mạch suối nước ngầm nhất tề hội tụ ở đây, một mực lao nhanh về phía trước.
Thế nước cấp bách như vậy, tiếp tục đi không xa nữa, nhất định có thác nước đổ xuống.
Đơn Phi chỉ cảm thấy hơi nóng do suối nước mang lại đã tiêu tan, cùng với đó là khí lạnh thấu xương khi đi gần đến thác nước, thấy Tào Quan vẫn đi phía trước, Đơn Phi vừa định mở miệng ngăn lại thì thấy cuối cùng Tào Quan cũng dừng lại, cất bước định bước vào dòng nước chảy xiết.
Một tay giữ Tào Quan, Đơn Phi hét lên: - Tam gia, nước này rất siết, hơn nữa không nông, ông...
Tào Quan chỉ nhìn về phía trước nói:
- Ngươi nhìn thấy huyết thụ bên kia không?
Đơn Phi sớm đã nhìn thấy cạnh bờ đá ngổn ngang của dòng suối, có mấy chục cây huyết thụ đang sáng, cau mày nói: - Ông muốn đến chỗ đó?
Tào Quan gật gật đầu.
Đơn Phi biết Tào Quan nhất định có mục đích của ông ta, đưa mắt xem xét xung quanh, chỉ một ngón tay nói: - Bên kia dòng suối rất nông, chúng ta có thể đi đường vòng qua, không cần mạo hiểm.
Tào Quan lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, Thi Ngôn sẽ không ngốc giống như ta, nàng muốn đến chỗ đó, nhất định sẽ tìm một chỗ suối cạn mà qua. Cười khó nhọc, Tào Quan gật đầu theo Đơn Phi vượt qua chỗ nước nông, cuối cùng đã đến phía trước những cây huyết thụ kia.
Tiếng nước ầm vang, hàn khí bức tới.
Đơn Phi không kìm nổi nhìn về nơi trăm khe suối hội tụ, tuy vẫn không nhìn thấy thác nước, nhưng sớm đã có thể nghĩ đến khí thế của thác nước, thầm nghĩ đây đã là nơi rất sâu rồi, thác nước đó đổ xuống như vậy, lẽ nào muốn thông đến mười tám tầng địa ngục sao?
Quay đầu lại, thấy Tào Quan đã ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất bên bờ.
Nơi này bùn nham hỗn tạp, nhưng có không ít đá cuội trắng đen tròn trịa, lớn nhỏ tương đương phủ lên.
Đơn Phi vừa nhìn thấy đá cuội bày đều đặn, thầm nghĩ thông thường bờ sông đều sẽ có đá cuội, nhưng lớn nhỏ không đều, màu sắc khác nhau, đá cuội ở đây bày biện như vậy, nhất định không phải là thiên nhiên.
Là Thi Ngôn rải sao?
Khi Đơn Phi chuyển sang ý nghĩ này, thấy Tào Quan chỉ nhìn một chỗ, mi mắt dường như hơi ướt, không kìm nổi mà nhìn theo ánh mắt của Tào Quan.
Nơi đó cũng phủ đá cuội, chỉ là trong đá cuội màu đen, có vòng đá cuội trắng xếp thành hình dạng trái tim.
Tào Quan nhìn hình trái tim kia, nước mắt lại trào lên trong hốc mắt.
Huyết thụ u u, chiếu lờ mờ lên hình vẽ kia, không trung dường như lại vang lên tiếng cười như chuông bạc của Thi Ngôn.
Tào Quan, chàng nói chàng rất giỏi tìm đồ có đúng không?
Ông ta của khi đó, tinh thần hăng hái, nghe vậy chỉ nói là dưới gầm trời này, không có thứ gì Tào Quan ta không tìm được.
Vậy thiếp giấu một thứ, xem chàng có thể tìm được hay không.
Thiếu nữ giống như hoa đào đứng dưới hoa đào kia, bận rộn đi giấu đồ, cuối cùng cũng để ông ta đang kiên nhẫn chờ đợi quay người đi tìm, ông ta gần như liếc mắt đã nhìn thấy nơi Thi Ngôn giấu đồ.
Nơi đá màu trắng xếp thành hình trái tim, có đá đen che lấp.
Tào Quan, chàng thật là lợi hại. Tại sao lần nào thiếp giấu đồ, chàng cũng có thể tìm được?
Thi Ngôn, lần nào nàng cũng giấu như vậy, ta muốn không tìm được cũng khó, lẽ nào... nàng không thể đổi phương thức khác?
Thiếu nữ hồn nhiên dưới hoa đào cười nói dịu dàng, thiếp chỉ sợ thay đổi phương thức, chàng sẽ không thể nào tìm được.
Nước mắt rơi xuống.
Tào Quan đi từng bước đến trước hình vẽ trái tim kia, từ từ quỳ xuống, nhưng không vội gạt đá cuội màu đen ra, ngón tay chỉ chậm rãi sờ lên đá cuội màu trắng, giống như đang chạm vào gò má của Thi Ngôn.
Thi Ngôn, Tào Quan thật sự rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức trước giờ đối với những thứ có được đều cảm thấy là lẽ đương nhiên; Thi Ngôn, Tào Quan thật sự rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức trước giờ luôn làm như không thấy tâm ý của nàng; Thi Ngôn, Tào Quan thật sự rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức sau mười mấy năm nàng đi, mới thực sự hiểu được trái tim nàng. Chỉ cầu xin nàng, cho Tào Quan quá ngu xuẩn một cơ hội sửa đổi, nàng đổi phương thức giấu đồ, Tào Quan thật sự giống như nàng đã dự liệu, rất nhiều năm cũng không tìm được.
Nước mắt rơi từng giọt trên đá cuội, Tào Quan chậm rãi gạt đá cuội màu đen ra.
Có một cái hộp dài hiện ra rõ ràng trước mắt!
Đơn Phi thầm giật mình.
Bọn họ nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, từ Hứa Đô chạy đến Lạc Dương, từ trên núi xuyên xuống dưới đất, không ít người thậm chí cọng lông còn chưa nhìn thấy đã chết dọc đường, hắn vốn tưởng rằng Tam hương xa xôi vạn dặm, nhưng vừa nhìn thấy hộp dài kia, lập tức nghĩ đến thứ để bên trong lẽ nào chính là... Tam hương?
Tam hương mà Thi Ngôn chôn? Rốt cuộc sẽ có tác dụng huyền bí như thế nào?
Tuy Đơn Phi không có thái độ đảm bảo gì đối với trường sinh, nhưng bỗng dưng thấy Tam hương xuất hiện, vẫn không kìm nổi kích động trong lòng.
Tào Quan không nhìn Đơn Phi, thậm chí ông ta chưa mở hộp ra, chỉ ôm cái hộp trong lòng, giống như đang ôm Thi Ngôn đã mất, qua một hồi lâu, Tào Quan mới nói: - Đơn Phi, cảm ơn ngươi.
Cuối cùng Đơn Phi cũng hỏi: - Trong cái hộp này, lẽ nào chính là Tam hương gì đó?
- Ta không biết. Tào Quan lắc đầu, nghiêm nghị nói: - Ta không hy vọng xa vời là Tam hương gì đó, chỉ cần là Vô Gian, là ta đã mãn nguyện rồi.
Được thấy Vô Gian, chết cũng không oán?
Khi trong đầu Đơn Phi hiện lên tám chữ này, trong lòng hơi chấn động.
Không phải Tào Quan hao tổn tâm lực muốn tìm Trường Sinh Hương gì đó sao, tại sao đột nhiên lại biến thành Vô Gian?
Lẽ nào Vô Gian huyền bí như vậy, đến Trường Sinh Hương cũng không thể so sánh?
Trước đây Quỷ Phong đã nói cho hắn sống để thấy Vô Gian, y là thuận miệng nói vậy, hay là thật sự có lường trước?
Trong đầu suy nghĩ dồn dập, Đơn Phi không kịp hỏi nhiều, đã thấy Tào Quan đặt hộp xuống, chậm rãi mở ra...
Dưới ánh sáng mờ nhạt của huyết thụ, chiếu sáng một cây hương dài trong hộp!
Trường hương màu trắng, lớn bằng ngón tay cái, có vẻ giống như hương dài dùng để bái phật trong chùa miếu, nhưng lại có phần không giống hương phật thường thấy.
Đơn Phi không biết là ảo giác hay là tại sao, nhưng cảm thấy dưới sự chiếu sáng của huyết thụ, trường hương màu trắng kia có một màu sáng lóe sáng đang lưu động.
Màu sắc này, lại có phần rất giống với ánh sáng mà Mã Vị Lai mang trong tay năm đó phát ra.
Tào Quan vừa thấy cây trường hương màu trắng kia, ánh mắt hơi lóe sáng, ngay cả Đơn Phi cũng nhìn ra được, thần sắc của Tào Quan có phần hơi vui mừng, nhưng nỗi đau thương vô hạn càng nhiều hơn.
- Đây là Vô Gian Hương. Tào Quan thấp giọng nói.
- Không phải Trường Sinh Hương? Đơn Phi hỏi ngược lại.
- Nếu ta đoán không sai, Trường Sinh Hương vốn là màu vàng, Dị Hình Hương lại là màu đỏ, chỉ có Vô Gian Hương mới là kiểu màu trắng thuần này.
Tào Quan thấp giọng nói: - Đơn Phi, Mã tiên sinh không nhìn lầm ngươi, cảm ơn ngươi một đường giúp đỡ. Ngươi yên tâm, ta nhất định phải báo đáp ngươi, chỉ có điều hiện giờ...
Trong mắt ông ta đột nhiên có phần quyết tuyệt, móc đá lửa trong ngực ra, một tay liền cầm lấy cây trường hương trong hộp.
Đơn Phi bất giác lui về phía sau một bước.
Hắn chưa từng có ý định tranh đoạt Tam hương với Tào Quan trong đầu, nhưng thấy thần sắc này của Tào Quan, theo bản năng cảm giác chỉ cần Vô Gian Hương cháy lên, nhất định sẽ có hiện tượng không thể tưởng tượng xuất hiện.
Đốm lửa trên đá lửa lóe lên.
Có hàn quang bốc lên!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất