Chương 142: Không trung kinh hoàng
.
Đơn Phi giơ tay nhẹ nhàng vuốt hai mắt Bặc Hoán, mới chậm rãi đứng lên, quay đầu lại thấy Thạch Lai đang nhìn hắn, trong mắt có phần tôn kính, nữ tử che mặt muốn nói gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trước: - Không xong, chẳng lẽ các ngươi từ trên xuống.
Thạch Lai, Đơn Phi không rõ ý gì, Thạch Lai gật đầu nói: - Lúc trước đất sụp mở ra nơi này, chúng ta từ trên đó đi xuống.
Nữ tử che mặt nhăn mày, thâp giọng nói: - Không xong.
- Làm sao? Lời vừa ra khỏi miệng, Đơn Phi run lên, bởi vì trên không vang lên những tiếng ù ù.
Sắc mặt Thạch Lai cũng thay đổi: - Không tốt, chúng ta phải ra ngoài ngay lập tức.
Khí hậu trong lòng núi toát ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ dẫn đến động đất, một ngày xem ra xảy ra rất thường xuyên.
Để có được Trường Sinh Hương, Lư Hồng cho rằng Tào Quan dám xuống, tất nhiên có đường lui, ông ta cũng không nghĩ tới phương thức rời đi của Tào Quan đặc biệt như thế.
Thạch Lai đã sớm đoán được, nhưng lúc còn nhỏ bị đói sắp chết lại được Tào Quan cứu sống, thu dưỡng, Tào Quan còn dạy y võ công, trong lòng y Tào Quan vừa là thầy cũng vừa là cha, lúc y mang Lư Hồng xuống, thầm nghĩ chỉ muốn gặp Tào Quan một lần, căn bản không nghĩ tới đi lên nữa.
Hiện giờ Tào Quan biến mất, Thạch Lai biết ý của Tào Quan, thầm nghĩ cho dù hi sinh tất cả cũng phải mang Đơn Phi ra ngoài lại tính, nếu lối đi sụp đổ, vậy không phải bọn họ sẽ bị chôn sống ở chỗ này sao?
Thạch Lai chưa dứt lời, nữ tử che mặt đã nói: - Ta muốn đi lên trên đó xem một chút. Thân pháp của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, mũi chân điểm nhẹ một cái, người đã bay lên trên huyết thụ, lăng không xoay người chạy dọc lên theo nhánh cây.
Đơn Phi và Thạch Lai liếc mắt nhìn nhau một cái, không nghĩ thân pháp của nữ tử này cao minh như vậy, bất kể nữ tử này tại sao lại nói không xong, cuối cùng bọn họ cũng phải lên trước rồi nói.
Thân hình Đơn Phi tung một cái, dùng cả tay và chân leo lên cây rất nhanh.
Mấy ngày nay bản lĩnh của hắn không phát triển, nhưng cảm giác linh mẫn hơn, thân hình cũng càng nhẹ nhàng. Lên tới thân cây, Đơn Phi quay đầu lại định nhắc nhở Thạch Lai đuổi kịp, sắc mặt bỗng kinh hãi kêu lên: - Cẩn thận.
Vốn Thạch Lai muốn thả người nhảy lên cây, nhìn thấy Đơn Phi kinh hãi, lòng trầm xuống, không cần nhìn cũng cảm thấy sát khí xé gió đánh úp lại.
Không chút nghĩ ngợi, Thạch Lai lăn một vòng tại chỗ tới sườn huyết thụ, vừa nhấc cổ tay, một mũi tên sắt bắn ngược trở về.
Mũi tên bắn hụt.
Có bóng đen rít lên một tiếng, đột nhiên tránh khỏi mũi tên thiết, một chưởng nắm lấy cành huyết thụ, năm ngón tay cắm vào cành cây, có máu vẩy ra, mà bóng đen kia dùng sức cổ tay, cả người đã phóng lên cao.
Sắc mặt Thạch Lai thay đổi mạnh, tràn đầy khó tin vội kêu lên: - Cẩn thận! Là Lư Hồng.
Lúc y đang nói, bóng đen kia đã phóng lên cao đối mặt với Đơn Phi.
Ánh sáng xuyên qua tàng huyết thụ, chiếu lên bộ mặt như bộ xương khô của người nọ, trán to, đôi mắt sung huyết.
Tim Đơn Phi lỡ một nhịp, khó tin những gì mình nhìn thấy.
Rõ ràng người đó chính là Lư Hồng.
xxx
Không phải Lư Hồng bị rơi xuống thác nước sao? Sao giờ lại ở đây? Tại sao thân thủ ông ta trở nên nhanh nhẹn, thậm chí có thể nói là võ công dũng mãnh?
Thấy Lư Hồng biến thành như vậy, chẳng biết tại sao Đơn Phi lại nghĩ tới sơn tiêu mà hắn nhìn thấy ngoài thôn Đinh gia.
Lư Hồng biến thành sơn tiêu? Chuột lớn? Biến dị?
Có vài ý niệm chợt lóe qua trong đầu. Thấy mắt Lư Hồng hung hãn, gần như không cần nghĩ ngợi, Đơn Phi quay người lại, nhấc cổ tay, ba mũi tên đồng thời xé gió phát ra!
Đinh đinh đinh!
Mặc dù mũi tên sắt nhanh, nhưng động tác của Lư Hồng còn nhanh hơn vài phần, ông ta vừa nhấc cổ tay, mũi tên đều cản ở cổ tay ông ta rồi mới rơi xuống.
Trong lòng Đơn Phi trầm xuống, không thể tin Lư Hồng cũng giống như sơn tiêu, đao thương bất nhập.
- Ông ta có bao cổ tay bằng huyền thiết. Thạch Lai vội kêu lên.
Chưa dứt lời, Lư Hồng đã hú lên một cách quái dị, bắn lên nhánh cây, năm ngón tay như câu, bỗng nhiên chộp hướng cổ họng Đơn Phi.
Chỉ thấy năm ngón tay tỏa sáng đen nhánh, mặt trên móng tay không biết do lâu chưa cắt hay dài ra sau, không ngờ rất giống sơn tiêu.
Đơn Phi không cần suy nghĩ, thân mình ngả ra sau, ngã xuống từ trên nhánh cây, thuận thế ôm lấy một cành cây khác.
Tuy phương pháp tránh né này khá đơn giản nhưng nếu không có ánh mắt nhạy bén, thân thủ linh hoạt, vài ngày trước hắn thật không dám làm.
Lư Hồng trảo vào khoảng không cũng không dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía trước, trong tiếng huýt gió điên cuồng, thả người nhảy lên, bắt lấy dây thừng rủ xuống trên không trung.
- Cẩn thận!
Lần này Đơn Phi và Thạch Lai đồng thời lên tiếng.
Bọn họ không phải lo lắng Lư Hồng, mà lo cho nữ tử che mặt, nữ tử che mặt đã bám dọc theo dây thừng mà lên, đã đến đoạn giữa của sợi dây.
Lư Hồng đi sau, nhưng tốc độ rợn người, sử dụng cả tay lẫn chân, chỉ cần kéo dây thừng xuống là người có thể leo lên cả trượng, leo vài lần không ngờ đã tới phía sau nữ tử che mặt.
Đơn Phi Thạch Lai liếc mắt lẫn nhau một cái, trong lòng hoảng sợ, không biết vì sao Lư Hồng trở nên lợi hại như vậy.
- Đi xuống!
Nữ tử che mặt thấy Lư Hồng đuổi theo, trong mắt kinh ngạc, nhưng không cần suy nghĩ, trở tay rút kiếm chém xuống giữa không trung.
Lư Hồng giơ tay bắt được mắt cá chân của nữ tử che mặt, nhìn thấy gầm lên giận dữ, hai tay vung lên.
Đ…A…N…G…G!
Ánh lửa văng khắp nơi.
Thân mình Lư Hồng ngã xuống nhưng hai chân vẫn quặp lấy dây thừng.
Một kiếm của nữ tử che mặt chém trúng cổ tay Lư Hồng, trường kiếm bắn ngược lên, lại không hoảng loạn, ngược lại mượn lực xông lên, chớp mắt lại leo lên hơn trượng.
Đơn Phi, Thạch Lai thấy thế, trong lòng trầm trồ khen ngợi thân thủ của nữ tử che mặt, nhưng sau một khắc sắc mặt thảm biến.
Nữ tử che mặt vọt hết tốc lực, người đã cách chỗ cửa động không xa, mắt thấy chỉ cần một khắc thời gian nữa là tới cửa động.
Với võ công của nàng chỉ cần thủ ở cửa động, cho dù Lư Hồng dũng mãnh thế nào cũng không cần sợ hãi, nhưng nàng vừa mới vọt lên...
Đầu dây thừng sắp đứt!
Thời gian như ngừng lại, Đơn Phi Thạch Lai thấy trên không trung, dây thừng sắp rơi, lòng chìm xuống.
- Làm sao dây thừng lại đứt?
Đây chính là vật sở hữu của Phát Khâu Trung Lang Tướng, tuyệt đối bảo đảm.
Lư Hồng còn ở bên dưới, nếu ở trên canh gác là Phát Khâu Trung Lang Tướng tuyệt đối không để dây thừng đứt đoạn, lý do duy nhất là Phát Khâu Trung Lang Tướng không có mặt, bên trên lại có người lợi dụng lúc này chém đứt dây thừng!
Là ai?
Nữ tử che mặt thấy dây thừng sắp đứt đoạn, hơi kinh hãi, ngừng trong khoảnh khắc giữa không trung, khẽ quát một tiếng, giữa không trung trở mình nhảy ra một cách khó tin, nhào về phía cửa động.
Lư Hồng đã ngã xuống giữa không trung.
Nữ tử che mặt khó khăn tới được cửa động, chỉ cách một khoảng, trường kiếm nhanh mạnh đâm ra, chỉ cần kiếm của nàng đâm vào thành động có thể mượn lực trở mình xoay người lên cửa động.
Có ánh đao chợt loé.
Một đao chém vào mũi kiếm của nàng.
Cô gái che mặt ngẩn ra, chỉ thấy trong cửa động một cặp mắt u lãnh.
Một đao trí mạng, áp chế từ trên xuống dưới. Nữ tử che mặt không thể mượn lực, trong ánh lửa lóe sáng, thân thể mềm mại ngã xuống từ không trung.
Lư Hồng ngã xuống trước, rít lên hai chân hai tay bắt loạn, Đơn Phi, Thạch Lai thấy thế, không chút do dự chợt lóe, chỉ thấy Lư Hồng khàn giọng kêu lên, từ ngọn cây nặng nề ngã lăn xuống dưới tàng cây.
Không lâu trước đây ông ta cũng ném Bặc Hoán xuống như vậy, nhưng nằm mơ cũng không ngờ bản thân ông ta cũng giẫm lên vết xe đổ.
Đơn Phi hít sâu một hơi, ra sức một lần bắt lấy dây thừng, hét vang một tiếng, chỉ thấy trái tim bùng nổ, lòng bàn tay nóng lên, bất chấp tất cả, cầm một đầu dây thừng ném lên cao.
- Bắt lấy.
Đơn Phi kêu lên, ra sức bắn lên, bắt lấy một đầu dây thừng, thân hình lượn vòng trói chính mình và sợi dây vào trên một cành cây khô.
Thạch Lai không nghĩ tới khí lực Đơn Phi lớn như vậy, nhưng cũng hiểu dụng ý của hắn, ra sức nhảy lên, bất ngờ dẫm lên cành cây chỗ Đơn Phi, bắn ra giữa không trung, trong tay cầm cái một thứ như cái vợt bắt lấy đầu kia dây thừng không ngừng quấn quanh.
Nữ tử che mặt rơi từ trên cao xuống, trong lòng nghiêm nghị, lại thấy một đầu dây thừng bay lên trời. Nghe Đơn Phi nói, lập tức giơ tay bắt lấy dây thừng quấn quanh lưng.
Thân hình rơi xuống.
Dây thừng rất nhanh co lại.
Thấy nữ tử che mặt sắp rơi xuống, Thạch Lai vung tay lên, cả bó to dây thừng giăng giữa trạc cây.
Cô gái che mặt thấy thế, ánh mắt chợt lóe, hiểu được ý của Đơn Phi, Thạch Lai, trên không trung vươn người rơi xéo sang bên.
Băng!
Mắt thấy nàng chỉ còn cách huyết thụ độ chừng nửa thước, dây thừng căng, nhưng lực rơi xuống rất lớn, lưới của Thạch Lai tạo đã sớm đứt đoạn, rơi mạnh vào trên người Đơn Phi, Đơn Phi cuồng quát một tiếng, vận khí quanh thân kháng lại, cảm thấy cả người đau đớn, suýt phun ra một búng máu.
Xu thế rơi của cô gái che mặt bị cản hai lần đã tiêu mất, nhẹ nhàng nhảy lên, bình yên rơi xuống đất.
Ánh sáng từ huyết thụ nhạt.
Cô gái che mặt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đơn Phi bị trói trên cây, ánh mắt lóe sáng, giây lát lại kinh hãi, không nói hai lời, thả người nhảy lên cây, một kiếm chém Đơn Phi.
Đơn Phi không nghĩ nàng hành động như vậy, sắc mặt ngạc nhiên, lại thấy mũi kiếm lướt qua thân thể hắn cắt đứt dây thừng.
Nữ tử che mặt kéo tay Đơn Phi quát: - Đi mau, không kịp rồi.
Nàng ôm Đơn Phi tung người nhảy xuống.
Đơn Phi khó hiểu nàng vốn lạnh lùng cực kỳ, đột nhiên hành động như vậy, vô cùng lo lắng, quay đầu nhìn hướng Thạch Lai, vội kêu lên: - Thạch huynh mau chạy.
Thạch Lai trải qua trăm trận chiến, gặp tình huống như vậy cũng biết một hai, thấy nữ tử che mặt vội vàng mang Đơn Phi chạy về phía trước, lập tức đi theo.
Ba người trầm mặc đi vội, không bao lâu liền nghe thấy tiếng thác nước phía trước.
Đơn Phi ngẩn ra, không ngờ cô gái che mặt dẫn bọn hắn trở về chỗ Tào Quan biến mất. Tào Quan vẫn không thấy, nữ tử che mặt dẫn bọn họ tới đây làm gì?
Nữ tử che mặt lôi kéo tay Đơn Phi, bước chân không ngừng, vọt tới bên cạnh thác nước.
Bọt nước văng ra khắp nơi.
Đơn Phi, Thạch Lai thấy nàng dừng lại, rốt cục không kìm nổi kêu lên: - Làm sao vậy?
- Nơi này sắp sụp rồi. Nữ tử che mặt buông bàn tay Đơn Phi ra, nhìn Đơn Phi nói.
Đơn Phi thấy trong mắt nàng có chút khổ sở, trong lòng khẽ run, hỏi ngược lại: - Làm sao ngươi biết.
- Ngươi không thấy huyết thụ ảm đạm rất nhiều sao.
Nữ tử che mặt nói: - Nếu huyết thụ chết mà ngươi không đi, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ra ngoài được! Đây là những lời sư phụ nói cho ta biết. Nàng thận trọng nói, trong lòng Đơn Phi chợt lạnh, quay đầu lại nhìn chỉ thấy mười cây huyết thụ đều ảm đạm không ánh sáng.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Đơn Phi thất thanh nói.
Hắn chưa dứt lời, không nghĩ tới cô gái che mặt giơ chân ra đá Thạch Lai