Chương 141: Văn tự kỳ quái
.
Đơn Phi nghĩ rằng Vô Gian Hương rất thần kỳ, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ rằng Vô Gian Hương có thể làm một người sống sờ sờ biến mất.
Tào Quan đã đi đâu?
Thấy Thạch Lai chỉ biết rơi lệ, Đơn Phi vọt đến cạnh y quát: - Tam gia đâu rồi?
Đương nhiên không phải Tào Quan dùng thân pháp thần kỳ, mà thật sự biến mất cùng Vô Gian Hương không nhìn thấy gì nữa, hương này…sao lại thần kỳ giống quan tài Nữ Tu thế?
Tuy nhiên còn có chút bất thường.
Quan tài Nữ Tu khiến hắn xuyên tới nơi này, nhưng Vô Gian Hương lại khiến Tào Quan biến mất.
- Ta không biết. Thạch Lai lắc đầu nói.
- Làm sao ngươi lại không biết? Đơn Phi cấp bách, hắn biết trên đời này nếu có người biết Tào Quan đi nơi nào, người đấy khẳng định là Thạch Lai.
Vừa rồi hắn còn đang khó hiểu vì sao Thạch Lai lại giống như đang đưa tiễn Tào Quan, nhưng hiện giờ hắn rốt cục cũng hiểu, chẳng lẽ Thạch Lai biết Tào Quan sẽ không trở về, nên mới quyến luyến không tha như vậy.
Thạch Lai chăm chú nhìn vị trí tro tàn rơi xuống một hồi lâu mới nói: - Ngươi có biết Lương Hiếu Vương đi đâu không?
Đơn Phi run lên, mơ hồ bắt được manh mối trong đầu.
Thật lâu sau, Đơn Phi nghiêm nghị nói: - Ý ngươi là, Bặc Ấp giúp Lương Hiếu Vương cầu được không phải là Trường Sinh Hương, mà là Vô Gian Hương.
Mộ thất của Lương Hiếu Vương và Vương hậu biến mất, hắn và Tào Quan cũng có nhiều suy đoán, nhưng cảm giác Tào Quan luôn lãnh đạm, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Tào Quan đã sớm biết Lương Hiếu Vương dùng Vô Gian Hương biến mất, mà không phải Trường Sinh Hương, vì vậy Tào Quan mới đi tìm Vô Gian Hương.
Lương Hiếu Vương đang ở đâu?
Vì sao nhất định Tào Quan phải dùng cách của Lương Hiếu Vương biến mất? Đến tột cùng ông ta muốn đi đâu? Tào Quan đã chết chưa? Liệu ông ta có thể trở về không? Lương Hiếu Vương ở đâu?
Một khắc này, Đơn Phi suy nghĩ dồn dập, lúc hắn đang cân nhắc, Thạch Lai hướng về phía Tào Quan biến mất dập đầu ba cái, sau đó đi đến nhặt cành đào rơi dưới đất lên đưa cho Đơn Phi.
- Ừ? Đơn Phi không rõ ý của Thạch Lai là gì.
Thạch Lai bĩu môi, mắt nhìn nữ tử che mặt trên huyết thụ nói:
- Ngươi đem cành này đưa cho cô ta.
- Để làm gì? Đơn Phi khó hiểu nói.
- Mê hương Tam gia dùng luyện từ Túy nhân thụ, hít nhiều có hại cho thân thể. Thạch Lai giải thích - Ngài ấy đốt mê hương để làm chậm lại năng lực của đám người Diêm Hành, Lư Hồng, dùng chuột lớn thủ thắng, cành đào ngài đưa cho ngươi đã dùng giải dược bởi vậy ta và ngươi không việc gì, nhưng cô ta không có, ta thấy Tam gia rất khách khí với cô ta, không muốn cô ta gặp phiền toái.
Đơn Phi kinh hãi trong lòng, thật không ngờ Tào Quan vô thanh vô thức, thủ đoạn thật quỷ dị, tuy hắn là nhà khảo cổ học, không ít kiến thức, nhưng nếu bàn về thủ đoạn, không cần so với Tào Quan, ngay cả Thạch Lai hắn cũng không bằng.
Biết ý của Thạch Lai, Đơn Phi kêu lên: - Cô nương…cô có thể xuống dưới hay không?
Nữ tử che mặt nhẹ nhàng bay xuống nói: - Có chuyện gì?
- Tặng cho ngươi. Đơn Phi giơ cành đào ra nhưng lại không biết giải thích như thế nào.
Nữ tử che mặt nhìn Đơn Phi một lúc lâu, lại nhìn cành đào nói: - Ngươi nhìn thấy nữ nhân nào cũng hỏi tên nàng, còn tặng cành đào cho nàng sao?
- Ừ…đây là lễ tiết thường thấy ở quê ta. Đơn Phi nói quanh co.
Lúc hắn mới gặp nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng ta lạnh lùng lãnh huyết vô tình, lúc gặp lại lại cảm thấy tính cách nàng ta như vậy phân nửa do hoàn cảnh.
Nếu nữ tử này vẫn sống ở hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể nói chuyện với chuột lớn và huyết thụ, làm sao ngươi có thể hi vọng nàng có thể hiểu chuyện thế sự đây.
Rốt cục nữ tử che mặt nhận lấy cành đào, đột nhiên nói: - Ngươi đưa giải dược cho ta vì sao không nói, lại nói dối, chẳng lẽ nam nhân các ngươi rất thích lừa người khác sao?
Đơn Phi ngẩn ra, thấy Thạch Lai quay đầu đi chỗ khác, Đơn Phi phát hiện tiểu tử này tuy nhìn bề ngoài giống đứa trẻ nhưng thật ra rất tinh minh, lúc nào cũng đem vấn đề khó giải quyết đẩy cho hắn.
Xấu hổ cười, Đơn Phi nói: - Hóa ra tai cô nương thính như vậy, tại hạ thất kính. Không phải Tam gia cố ý hạ mê hương, chỉ là cô nương vô tình đến mà thôi.
Thấy con mắt đen bóng của nàng đang tập trung nhìn hắn, Đơn Phi âm thầm chột dạ, nói tránh đi: - Thạch Lai, Tam gia…
- Ra ngoài rồi nói sau. Thạch Lai thấp giọng nói. Y lại bái ba cái hướng Tào Quan biến mất, sau đó lôi kéo Đơn Phi quay về bằng đường cũ.
Đơn Phi thấy Thạch Lai cau mày, hiển nhiên có nhiều tâm sự, thật muốn nói hết với y, đi một lúc lâu Đơn Phi cảm giác cái gì, quay đầu lại nhìn, không ngờ nữ tử che mặt cũng đi cùng, không khỏi nói: - Cô nương, có việc?
Hắn giống Tào Quan đều nghĩ nếu Thi Ngôn là sư phụ của nàng ta, nơi này nhất định sẽ có lối ra khác.
Chỉ có điều lối đi đó rất bí ẩn, kể cả Tào Quan đều không tìm ra.
Nữ tử che mặt gật đầu nói: - Ta muốn nhìn các ngươi đi ra ngoài.
Vì sao?
Cô cũng biết tiễn khách.
Đơn Phi biết nữ tử che mặt tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, cũng biết đây là địa bàn của người ta, người ta còn đeo kiếm, tốt nhất lễ phép mới là thượng sách.
Để mặc nàng đi phía sau, đi không biết bao lâu, cách cây huyết thụ rất xa, Đơn Phi đột nhiên nhớ ra một việc: - Ngươi có từng nhìn thấy Bặc Hoán không.
Thạch Lai hỏi ngược lại: - Ngươi băng bó vết thương cho y? Thấy Đơn Phi gật đầu, Thạch Lai thấp giọng nói:
- Chỉ sợ y khó sống, Lư Hồng lòng lang dạ sói đã trực tiếp ném y từ trên núi xuống xem độ sâu, ngã từ cao như vậy xuống, ta cảm thấy nội tạng y đều vỡ nát.
Trong lòng Đơn Phi ảm đạm, đi đến gần huyết thụ, chỉ thấy một sợi dây dài từ trên rủ xuống, đến giữa cây mới hết, thầm nghĩ Phát Khâu Trung Lang Tướng mang công cụ thật đầy đủ, bọn họ thường xuyên phải trèo đèo lội suối, dấy thừng ắt không thể thiếu.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Bặc Hoán cúi đầu nằm dưới tàng cây, trong lòng Đơn Phi rầu rĩ, giơ tay thử hơi thở của y, cảm thấy hơi thở yếu ớt, cau mày nói: - Dù thế nào cũng phải đưa y ra ngoài xem sao.
Trong lòng Thạch Lai thầm nghĩ, Đơn Phi đầu óc thông minh nhưng làm người vẫn có chút mềm lòng, nếu Tam gia nhìn thấy Bặc Hoán như vậy, biết mang y ra ngoài cũng chỉ có đường chết chắc chắn sẽ không làm như Đơn Phi vậy.
Tuy trước khi đi Tam gia để Đơn Phi tiếp quản Mạc Kim Giáo Úy, Thạch Lai cũng không biết cụ thể sắp xếp của Tam gia, nhưng cũng biết chuyện này phải được Tào Tư Không, Triệu Đạt đồng ý mới được.
Dù Tào Tư Không, Triệu Đạt không đồng ý, Thạch Lai mang ân của Tam gia, cũng biết ý của Tam gia, đã sớm coi Đơn Phi như đầu lĩnh.
Nghe Đơn Phi nói như vậy, Thạch Lai nói: - Ta cõng y.
- Ta cõng là được rồi. Đơn Phi thấy Thạch Lai nghe lời hắn, vui vẻ trong lòng, đem Bặc Hoán buộc trên người, cổ tay đột nhiên bị Bặc Hoán túm lấy.
Đơn Phi hơi kinh hãi, thấy Bặc Hoán mở to mắt, mê man, thấp giọng nói: - Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài.
- Không cần. Bặc Hoán thấy rõ Đơn Phi, khóe miệng cười chua xót: - Ta không sống được, không nghĩ đến ngươi còn nhớ rõ ta.
Đơn Phi thấy bộ dạng y như vậy, trong lòng cũng chua xót.
Hắn thường thấy sinh tử, nhưng nhìn thấy người có bộ dáng như vậy vẫn khó tránh thương cảm. Thấy Bặc Hoán giãy dụa xuống, đột nhiên nhét một đồ vật vào tay Đơn Phi, yếu ớt nói:
- Tặng cho ngươi.
Đơn Phi cảm thấy lòng bàn tay có vật gì mềm mại, nhìn lại thì thấy toàn da dê: - Này… Đơn Phi run rẩy thầm nghĩ mộ Thất Tinh rất đơn giản, bọn họ đang ở tại vị trí Bắc Cực Tinh, Bặc Hoán đưa cho hắn tấm da dê này có ý gì?
Mộ của gia tộc họ Bặc?
Nhưng nhìn lại, Đơn Phi thấy không đúng. Hắn đã từng nhìn thấy bản đồ mộ phần gia tộc Bặc Hoán, rất khác với tấm này, tấm da dê này không phải bản đồ, trên đó có rất nhiều văn tự kỳ quái.
Chữ giáp cốt, chữ triện, từ thể chữ đến cách viết Đơn Phi đều nghiên cứu, cho dù chữ tượng hình cũng có nghiên cứu, nhưng văn tự bên trên này hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Ghi chép này cuối cùng là gì?
Trong lòng Đơn Phi kỳ quái, nhưng thấy hơi thở Bặc Hoán rất yếu, cũng không hỏi cái gì. Bất kể đây là bí mật gì, hắn cũng sẽ không ép hỏi người sắp chết.
Đây là nguyên tắc của hắn.
- Ngươi biết không, ta đến đây…vốn…vốn chỉ muốn nhìn xem. Bặc Hoán nói đứt quãng.
Đơn Phi chỉ biết ừ, lại nghe Bặc Hoán suy yếu nói:
- Ở trong cốc, ta có một số việc chưa nói hết.
Mặc dù lúc này nói cái gì đều không có tác dụng, dù sao Tào Quan đã biến mất, Vô Gian Hương biến mất, xem ra mọi chuyện chẳng qua là năm đó Bặc Ấp cầu được Vô Gan Hương, sau đó dâng cho Lương Hiếu Vương, sau đó Bặc Ấp vẫn cảm thấy người ở đây thật thần thông, mới chôn cất bản đồ mộ Thất Tinh chỉ đường, muốn dính chút may mắn từ tiên nhân nơi này.
Nhưng Vô Gian Hương, đừng nói nói đến Bặc Ấp, ngay cả Đơn Phi đều cảm thấy khó tin.
Nhưng…sẽ không còn Vô Gian Hương nữa?
Đơn Phi nhìn Bặc Hoán, thấp giọng nói:
- Ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Hắn nhìn thấy khát vọng trong mắt Bặc Hoán.
Bặc Hoán chầm chậm lắc đầu, chỉ nói: - Đêm đó ta trên tàng cây, nghe thấy rất nhiều người kêu thảm thiết vọt đến bên ngoài, nhờ ánh sáng cây đuốc, kỳ thật…
Dừng hồi lâu, trong mắt Bặc Hoán tràn đầy hối hận, rốt cục nói: - Kỳ thật cha ta cũng ở đó, ta nhìn thấy chuột lớn nhảy lên người ông ấy cắn xé điên cuồng.
Trong lòng Đơn Phi run lên, nhớ lại cảnh tượng thê thảm ngày ấy, bỗng nhiên đã hiểu tất cả.
- Cha ta cũng thấy ta.
Bặc Hoán lẩm bẩm nói: - Ông ấy vẫn nhìn ta, ngoắc tay với ta, ta biết ông ấy muốn ta cứu ông ấy. Nước mắt chảy xuống hai má tràn đầy vết máu, trong giọng nói Bặc Hoán tràn đầy hối hận: - Nhưng ta không dám, ta chỉ biết nhảy xuống tàng cây bỏ chạy không quay đầu lại, chạy trốn tới tận Quan Trung.
Trong đôi mắt y tràn đầy mất mát, Bặc Hoán nói: - Ta là kẻ nhát gan, cái gì cũng không dám làm, mấy năm nay mỗi ngày ta đều không ngủ ngon, rốt cục ta tìm được Diêm Hành, ta không dám một mình đến đây, ta đến đây…chỉ muốn nhìn một chút.
Đơn Phi cảm thấy bàn tay Bặc Hoán run rẩy, cầm bàn tay y, chợt nghe y nói: - Ta chỉ muốn nói tiếng xin lỗi với phụ thân, ngươi nói xem ông ấy có thể nghe thấy không?
- Có thể, nhất định có thể nghe thấy. Đơn Phi trầm giọng nói.
Trong mắt Bặc Hoán chợt có tia sáng, ánh mắt nhìn Đơn Phi, nhìn tàng huyết thụ sặc sỡ: - Vậy ông ấy có thể tha thứ cho ta không?
- Đương nhiên.
Đơn Phi nhìn khuôn mặt tràn đầy khát vọng của Bặc Hoán, mũi chua sót, khẳng định nói: - Ông ấy chưa từng trách ngươi, lúc đó ngươi còn là một đứa trẻ, năm đó không phải ông ấy ngoắc ngươi cứu ông ấy, mà là bảo ngươi mau chạy trốn. Mỗi một phụ mẫu đều thà là mình chết đi cũng muốn hài tử bình an, ông ấy muốn ngươi mau mau chạy trốn, làm sao lại để ngươi gặp nguy hiểm.
- Thật sự? Đôi mắt Bặc Hoán rực sáng.
Đơn Phi còn muốn nói thêm đột nhiên im bặt, tay Bặc Hoán rơi xuống, đầu vô lực rũ xuống, khóe mắt có giọt nước mắt chảy xuống, hòa tan vết máu trên mặt, chảy qua khóe miệng khẽ nhếch, rơi xuống trên huyết thụ, ít nhiều có phần tươi đẹp.