Thâu Hương

Chương 144: Chỉ có một người được sống..

Chương 144: Chỉ có một người được sống..


Nữ tử che mặt kinh ngạc, không nghĩ tới Đơn Phi vừa đoán là trúng, một lúc lâu mới nói: - Trước kia ngươi từng gặp tượng ngọc này.
Đơn Phi lắc đầu.
- Vậy làm thế nào ngươi biết ngài ấy là Nữ Tu? Nữ tử che mặt khó hiểu.
- Ta đã thấy…thi thể của nàng. Đơn Phi chậm rãi nói.
- Hừ.
Nữ tử che mặt hiển nhiên không tin.
Đơn Phi biết điều này rất khó tin, trên thực tế, người của thời đại này cơ bản nghe hắn nói như vậy đều cho là lời vô căn cứ.
Bản Kỷ Nữ Tu Tần ghi lại, tổ tiên đời Tần, con cháu vua Chuyên Húc, Nữ Tu nuốt trứng huyền điểu mà làm nên nghiệp lớn.
Đây là ghi chép của Thái Sử Tư Mã Thiên.
Sử ký đệ nhất sử trong hai mươi bốn sử Hoa Hạ cũng ghi lại như thế, ngươi nói xem đây là lịch sử hay là viễn tưởng?
Hậu nhân có rất nhiều người nghi ngờ tính chân thật những ghi chép của Tư Mã Thiên về Ngũ Đế, nhưng căn cứ vào phát hiện khảo cổ của người thời nay, lại phát hiện những ghi chép của Tư Mã Thiên về Ngũ Đế rất phù hợp với phát hiện khảo cổ.
Nghiệp Thành là nơi khởi nghiệp của con trai Nữ Tu, Nghiệp Thành được mệnh danh vì tên người thành lập.
Chuyên Húc là một trong Ngũ Đế của Hoa Hạ, cháu của Hoàng Đế, cũng là một trong số tổ tiên của Hoa Hạ.
Lúc Đơn Phi nhớ lại nhưng ghi chép này, thầm nghĩ Nữ Tu cách đây đã ngàn năm, hắn có thể nhìn thấy thi thể Nữ Tu đã là chuyện không tưởng, lại từ thi thể nhận ra tượng ngọc, khó trách nữ tử che mặt không tin.
Tuy nhiên hắn cũng không muốn giải thích gì thêm, Đơn Phi đột nhiên nhớ tới một vấn đề: - Cô nói là…Nữ Tu nói cho các ngươi biết nơi này, huyết thụ không sáng, lối ra sẽ bị diệt?
- Sư phụ nói như vậy. Nữ tử che mặt trả lời.
Được, lại lặp lại câu trả lời lúc đầu.
Đơn Phi ầm thầm vò đầu: - Cô biết những gì về Nữ Tu?
Nữ tử che mặt không ngờ Đơn Phi có thể nhận ra Nữ Tu, hơi kinh ngạc, một lúc lâu mới nói:
- Không nhiều lắm.
- Tại sao lại như vậy? Thoạt nghe các ngươi không phải là truyền nhân Nữ Tu sao? Đơn Phi suy đoán.
Nữ tử che mặt không phủ nhận, chỉ hỏi ngược lại: - Đối với chuyện của tổ tiên ngươi, ngươi biết nhiều hay ít?
Ta đối với người cha ở thời đại này là ai cũng không biết nha.
Đơn Phi cảm thấy lời nói của nữ tử che mặt không phải không có đạo lý, thầm nghĩ tập tục trên đời là như thế, trải qua trăm ngàn năm, người đời sau cũng không biết nguồn gốc bắt đầu từ đâu.
Ngơ ngác nhìn tượng ngọc một lúc lâu, đột nhiên trong lòng Đơn Phi chợt nghĩ, nếu sờ vào tượng ngọc này liệu hiệu quả có giống như sờ vào quan tài?
Quay đầu nhìn nữ tử che mặt một cái, lại liếc bảo kiếm nàng mang trên lưng, Đơn Phi tạm thời từ bỏ ý nghĩ này.
Đây chính là tổ tiên của người ta.
Nếu là nam còn dễ nói, mấu chốt đây là tượng mỹ nữ. Nếu hắn làm như vậy, không biết nữ tử che mặt có thể nghĩ hắn là tên biến thái hay không?
- Không biết cô nương họ gì? Đơn Phi cảm giác trước mắt nên làm cho quan hệ hai người tốt lên rồi tính.
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Nữ tử che mặt hỏi ngược lại.
Đơn Phi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: - Ta và cô nương quen biết một hồi lại không biết cô nương xưng hô thế nào…
- Ở đây chỉ có ta và ngươi, ta sẽ không nghĩ rằng ngươi đang nói chuyện với quỷ.
Nữ tử che mặt lạnh lùng nói: - Nếu ngươi không nói chuyện với quỷ thì đương nhiên là đang nói với ta. Tên chỉ là dùng để phân biệt, xưng hô tôn kính hay ti tiện chẳng qua đều do con người đang tự tìm phiền toái mà thôi.
Cô nói nhiều vậy chỉ là không muốn nói họ cho ta chứ gì.
Đơn Phi âm thầm thở dài, gật đầu nói: - Cô nói rất có lý. Bụng đột nhiêu kêu lên, lúc này hắn mới nhớ cả một ngày chỉ đứng xem giết người hoặc bị đuổi giết, không có thời gian ăn cơm. - Đúng rồi, cô nói đường ra nơi này đã bị đoạn tuyệt, chúng ta có thể lên trên thác nước nữa không?
- Nếu có thể trở về trên thác nước, ta cũng không ở vùng tử địa này. Nữ tử che mặt khinh thường nhìn Đơn Phi một cái.
Trong lòng Đơn Phi trầm xuống.
Hắn vốn nghĩ Thi Ngôn và nữ tử che mặt này ra vào nơi này đều thông qua bên dưới thác nước, cho dù thông đạo ra ngoài bị đoạn tuyệt nhưng nếu hố trời lớn như thế, tuy sâu dưới lòng đất nhưng nhất định có đường ra.
Hố trời lớn như thế, tự hình thành chuỗi thức ăn, muốn tìm chút thức ăn cũng không phải chuyện khó, nhưng hắn không nghĩ tới bọn họ ngay cả hố trời cũng không trở về được.
- Ý của cô là? Trong lòng Đơn Phi vẫn chưa hết hi vọng.
- Đường chúng ta vừa mới vào đều đã bị phong kín. Nữ tử che mặt chậm rãi nói: - Từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể ở trong mấy gian phòng đá này.
Đơn Phi nhìn phòng đá vắng vẻ, bụng càng kêu lợi hại, sắc mặt tái xanh.
- Tuy nhiên…có hai việc ta muốn nói trước cho ngươi. Nữ tử che mặt nói.
- Một tốt một xấu? Đơn Phi không nghĩ tới nữ tử che mặt cũng chơi trò này.
- Một chuyện xấu, một chuyện xấu hơn. Nữ tử che mặt nói.
Đơn Phi cười lớn nói: - Vậy nói chuyện xấu ta nghe trước.
- Ta biết Tào Quan là cao thủ đào mộ, có lẽ ngươi cũng thế. Nữ từ che mặt hẳn là biết được chuyện về Tào Quan qua sư phụ: - Nhưng ta ở trong này nhiều năm, ta biết hoàn cảnh của chúng ta bây giờ đang ở sâu trong nước.
Đơn Phi hiểu ý của nữ tử che mặt.
Mộ thất ở dưới nước, ngươi muốn đào động, trừ khi biết rõ mặt nước ở nơi nào, có thể chịu đựng được thiếu dưỡng khí cho đến lúc lên được mặt nước, nếu không đào động rồi nước liền tràn vào, lúc này lại không có trang bị dưỡng khí, sẽ chết nhanh hơn.
- Tệ hơn là gì? Đơn Phi vẫn có thể trấn tĩnh hỏi.
Nữ tử che mặt xoay người đi ra goài: - Đi theo ta. Nàng ra khỏi phòng, đi tới phòng đối diện, dưới ánh sáng dạ minh châu, Đơn Phi nhìn thấy còn có gian phòng bên tay phải.
Nơi này phòng xây theo hình chữ thập, ít nhất có bốn gian phòng, một gian hắn vừa rồi tỉnh lại, trống rỗng, một gian đặt tượng ngọc Nữ Tu.
Đơn Phi thấy hai gian thạch thất đều gần như trống rỗng, vốn chẳng kỳ vọng gì vào thạch thất sắp vào, nhưng vừa đi vào lại ngửi được mùi bùn đất, lại thấy phòng này thật lớn, bên trong mặt đất là bùn đất, trên đất mọc đầy thực vật màu xanh.
Rốt cục cũng biết vì sao nơi này là dưới nước mà lại không thiếu dưỡng khí. Đơn Phi thầm kêu may mắn, chỉ thấy nữ tử che mặt ngồi xổm xuống, duỗi tay đào một thứ giống địa tinh gì đó, dùng sức gạt bùn đất xung quanh, sau đó đến chỗ mà Đơn Phi tỉnh lại.
Lúc đầu Đơn Phi cũng không lưu ý, thấy nữ tử che mặt đẩy phiến đá trên mặt đất, sau khi đặt đồ vào cái mương đá dùng nước rửa sạch, mới phát hiện thạch thất này thiết kế thật khéo léo, có thể dùng nước ngầm rửa đồ vật.
Vậy có phải sẽ có nơi đi tiện không?
Đơn Phi rất quan tâm điều này.
Nữ tử che mặt rửa xong địa tinh, dùng tay bẻ thành hai nửa, đưa cho Đơn Phi một nửa.
Đơn Phi cầm lấy, cắn một miếng chỉ cảm thấy nhiều nước, vị thanh khiết, rất không tệ, không khỏi cười nói: - Không nghĩ tới ở đây còn có thực vật, đây cũng là tin tức tốt.
- Thực vật nơi này một năm thu hoạch một lần, nếu tiết kiệm một chút…chúng ta có thể ăn một năm. Cô gái che mặt nói.
Đơn Phi thiếu chút cắn đến ngón tay, địa tinh trong miệng cũng cảm thấy chua xót.
Địa tinh một năm thu hoạch một lần, nếu nữ tử che mặt tiết kiệm…, có thể ăn lâu một chút. Nhưng nếu thêm cả Đơn Phi, tuyệt đối sẽ không chống được lâu.
Nữ tử che mặt thấy bụng Đơn Phi kêu rột rột, nhưng không thấy hắn ăn, hỏi ngược lại: - Sao ngươi lại không ăn?
- Ta chưa đói. Đơn Phi cười có chút đắng chát, một hồi lâu hắn mới hiểu vì sao nữ tử che mặt nói đây là tin tệ hơn, chậm rãi đưa địa tinh lại cho nàng, Đơn Phi nói: - Ta cảm thấy cô không nên đưa thứ này cho ta.
Nữ tử che mặt nhìn chằm chằm Đơn Phi một hồi, cuối cùng nhận lại địa tinh, hồi lâu mới nói: - Vốn ta cũng muốn một kiếm giết chết ngươi.
Thấy Đơn Phi chỉ trầm mặc, nữ tử che mặt nói:
- Ngươi không hận ta sao?
Đơn Phi chỉ cười cười: - Cô nói cho ta sự thật mà không đâm một kiếm sau lưng ta, ta đã rất cảm kích. Đột nhiên lúc này hắn cảm giác cả người mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống.
Nữ tử che mặt cũng ngồi xuống theo, nhưng lại đưa địa tinh cho Đơn Phi: - Nhưng ta đổi ý rồi, ngươi cứ ắn cái này đi.
Giọng nàng thản nhiên, nhưng ngữ điệu không cho phép nghi ngờ.
Đơn Phi không hiểu đến tột cùng nàng ta đang nghĩ gì, rốt cục vẫn phải nhận địa tinh gặm, nữ tử che mặt nói:
- Từ nhỏ ta đã ở nơi này cùng sư phụ. Nghe sư phụ nói, người nhìn thấy ta trong một buổi sáng sớm trời mưa, bởi vậy...người đặt tên cho ta là Thần Vũ.
Đơn Phi nhìn nàng một cái, chỉ thấy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của Thần Vũ có vẻ mơ màng.
Như vậy, xinh đẹp lạnh lẽo tựa mưa sớm.
Trong lòng hơi cảm thông, Đơn Phi lặng lẽ lắng nghe.
- Khi ta lớn dần lên, sư phụ dạy ta võ công, dạy ta cách sống sót ở chỗ này. Thần Vũ thấp giọng nói.
Đơn Phi thấy Thần Vũ không nói gì nữa, rốt cục hỏi:
- Cô không sợ?
- Sợ cái gì? Thần Vũ hỏi ngược lại.
- Nơi này có rất nhiều chuột Đơn Phi thở dài nói: - Ta luôn nghĩ là nữ nhân đều sợ mấy thứ này.
Thần Vũ lắc đầu nói: - Ta không thấy sợ, bởi vì sư phụ nói chúng nó rất đáng thương.
Đơn Phi ngẩn ngơ, thực sự không nghĩ được con chuột có liên quan gì đến đáng thương.
- Chúng nó biến thành hình dáng như bây giờ, đều là vì ngoài ý muốn, hơn nữa sau khi chúng nó biến lớn cũng cắn chết không ít người. Thần Vũ thấp giọng nói.
Đơn Phi lập tức nghĩ tới những hài cốt trong kẽ hở vách đá và trong lòng núi, thầm nghĩ nghe Thần Vũ nói như vậy giống như nàng không coi biến dị là kỳ quái, nàng đến tột cùng đối với Tam hương biết những gì?
Tuy cảm giác được mình e rằng cách cái chết không xa, trừ phi có thể tìm được Trường Sinh Hương, nếu không cũng không có biện pháp? Đơn Phi âm thầm thở dài.
- Sư phụ nói đây đều là lỗi của người. Thần Vũ nói: - Sư phụ rất không vui, người mất rất nhiều công sức mới bắt đám chuột tập trung ở chỗ này. Sư phụ nói nếu không phải bởi vì người nhất định phải sống ở chỗ này…
Trong lòng Đơn Phi vừa động, truy vấn: - Vì sao sư phụ cô nhất định phải ở lại chỗ này?
-Người đang đợi một người. Thần Vũ nói.
- Bà ấy đợi Tào Quan ở chỗ này? Đơn Phi thầm nghĩ tâm tư Thi Ngôn khó có thể nắm lấy, bà thà rằng vẫn đợi cũng không chịu đi tìm Tào Quan, rốt cục vì sao?
Hắn vốn nghĩ mình đoán không lầm, không nghĩ tới Thần Vũ lắc đầu nói:
- Trong tim người có thể vẫn hi vọng Tào Quan đến, nhưng người ở chỗ này vốn là để chờ một người khác.
Đơn Phi bất ngờ, khó hiểu nói: - Ai?
Hắn lúc này nghĩ tới rất nhiều đáp án, nhưng không ngờ đáp án mà Thần Vũ cho hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới.
- Người đang đợi ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất