Chương 145: Sứ mệnh.
Giây phút này vẻ mặt của Đơn Phi có thể nói là muốn đặc sắc thế nào thì có đặc sắc thế đó.
Hồi lâu sau, Đơn Phi thấy Thần Vũ không có chút ý đính chính nào, cuối cùng nói: -Có phải cô đang đùa không? Sư phụ cô sao có thể đợi ta?
Hắn căn bản không quen biết Thi Ngôn, người Thi Ngôn quen là Tào Quan. Hơn nữa tính toán thời gian, khi Thi Ngôn ở đây, Đơn Phi hắn e rằng mới sinh ra đời.
Trong lòng chợt động, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến người Thi Ngôn đợi lẽ nào là nhi tử của Vu Linh?
Việc này nghe ra còn có chút đáng tin. Vu Linh là vu nữ, Thi Ngôn thoạt nhìn cũng tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, nhưng Thi Ngôn đợi nhi tử của Vu Linh làm gì?
-Ta không nói đùa, ta cũng chưa từng nói dối. Thần Vũ nhìn Đơn Phi nói: -Thật ra… Ngừng hồi lâu, Thần Vũ mới nhẹ giọng nói: -Ta cũng đang đợi ngươi.
Đơn Phi đã quên mất ăn thức ăn từ sớm, sự kinh ngạc trong lòng thực sự là từng cơn từng cơn.
Hắn thoạt nhìn là nam nhân cô độc cả đời ở thời đại kia, cái gì cũng hiểu chỉ không hiểu tâm tư nữ nhân, không ngờ ở thời đại này lại rất có nhân duyên với nữ nhân.
Như Tiên vừa gặp mặt thì đã ném ánh mắt quyến rũ cho hắn, khi Tào Ninh Nhi nói thích hắn, nói thật, hắn cũng thật sự không biết nên phản ứng thế nào.
Tính cách hắn là thế, lúc ban đầu hắn không muốn tham dự vào chuyện của Tào Quan, bởi vì hắn biết rất rõ chuyện này tham dự vào thì dễ, nhưng khi ngươi muốn thoát thân thì tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Làm việc với mấy người Tào Quan, căn bản chính là đầu óc đừng có đặt ngang eo.
Sự thật cũng hoàn toàn chứng minh được suy đoán của hắn, lần trộm mộ này chính là chung kết tính mạng của rất nhiều người, Tào Quan lại không thấy đâu, nếu Thạch Lai rơi tốt một chút, hẳn cũng có thể sống sót. Thế nhưng hắn lại nhất thời tâm loạn, không biết có phải muốn giúp đỡ Thần Vũ hay không, lúc này mới bị Lư Hồng dồn đến tuyệt cảnh.
Hắn cũng không lạc quan lắm về chuyện mình có thể sống được mấy ngày nữa, hắn không biết sẽ chết khi nào, không xác định niên đại này có thật hay không, thậm chí không biết bản thân mình đến Nghiệp Thành là để chứng kiến thời khắc kỳ tích, hay là chứng kiến thời khắc tuyệt cảnh.
Sau đó sao, nhớ lại hiện đại trong giấc mộng, hay là trầm mê trong sự tồn tại của hiện tại?
Hắn là người lý trí, có thể kiềm chế hormone để hắn quyết định, do vậy tuy hắn rất cảm tạ tình cảm của Tào Ninh Nhi, nhưng hắn căn bản không đưa ra quyết định, hắn biết rất nhiều quyết định đưa ra khi xung động tuyệt đối sẽ không phải là quyết định tốt.
Nhưng hắn cũng biết, nam nhân như vậy không dễ dàng gì sẽ được nữ nhân thích.
Giống như thời đại kia của hắn, nam nhân học lý rất khó được nữ nhân thích. Nam nhân học lý rất thiếu sự lãng mạn, mất quá nhiều thời gian để tính toán khoa học của thế giới này, không hiểu một số nam nhân vì sao lại có thể chiếm được sự ưu ái của nữ nhân, bởi vì những nam nhân kia không cần tính toán thế giới hiện thực này, chỉ cần tính toán phỏng đoán tâm tư nữ nhân là đủ rồi.
Mục đích khác nhau, đương nhiên là kết quả khác nhau.
Nam nhân học lý chưa chắc có thể thắng được thế giới, nhưng cái gọi là nam nhân xấu lại rất được nữ nhân thích. Nếu nam nhân học lý có thể chia một nửa thời gian nghiên cứu để nghiên cứu nữ nhân, chắc chắn có thể được nữ nhân thích.
Đơn Phi hiểu rất rõ chuyện này, nhưng hắn vẫn không đi tính toán, thật ra chuyện này cũng thuộc về tính cách, nhưng hắn không ngờ sau khi đến thế giới này, hình như hoàn toàn đẩy ngã logic của hắn.
Thi Ngôn đang đợi hắn, Thần Vũ cũng đợi hắn?
Đương nhiên không phải là thích hắn.
Đơn Phi ý thức một cách lý trí về điểm này, cuối cùng nói: -Ta cảm thấy hơi khó tưởng tượng, ta mới biết tôn sư, cũng mới biết Thần Vũ cô…
-Ngươi cảm thấy ta và sư phụ đợi ở đây là bởi vì thích? Thần Vũ đột nhiên nói.
Đơn Phi một lúc lâu sau mới lắc đầu: -Hẳn là không phải, các cô lẽ nào…có mục đích gì?
Thần Vũ gật đầu nói: -Khi ta còn nhỏ, nghe sư phụ nói đến thế giới đặc sắc bên ngoài, vốn rất mong chờ, ta hỏi sư phụ vì sao không ra ngoài sống. Sư phụ nói, chúng ta vốn có sứ mệnh.
-Sứ mệnh? Đơn Phi nhíu mày.
Trong mắt Thần Vũ hình như cũng có chút hoang mang, cuối cùng chỉ nói: -Nhưng sư phụ lại không nói tiếp đó là sứ mệnh gì. Trước khi người qua đời, đã nói với ta…tiền bối ở nơi này sớm nhất đã từng nói, huyết thụ vừa diệt, thông lộ tự tuyệt. Sư phụ nói tuy người không hiểu có ý gì, nhưng dựa theo quan sát của người, phát hiện huyết thụ nơi này đích thực có dấu hiệu ảm đạm, do vậy người nói cho ta biết, nếu phát hiện điểm này, không cần phải kiên trì sứ mệnh gì nữa, rời đi thì tốt hơn.
Thi Ngôn không phải là người cố chấp.
Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ, vẫn không nhịn được nói: -Nhưng cô…tại sao không rời đi?
Thần Vũ trầm mặc hồi lâu mới nói:
-Sư phụ nói những con chuột này rất đáng thương… Đây là lần thứ hai nàng nói câu này, nhìn thấy dáng vẻ cười khổ của Đơn Phi, Thần Vũ nói: -Những con chuột này căn bản không cần phải ở lại nơi này, chỉ là vì có nguy hiểm cho con người, sư phụ mới tụ tập chúng ở đây.
Ngừng một lát, Thần Vũ nói: -Trên đời này đều là như vậy, mọi người nhìn thấy cái đẹp đều sẽ thích, nhìn thấy cái xấu đều sẽ ghét. Nếu bọn chuột không quấy nhiễu chúng ta, bọn chúng cũng có thể tự sống rất tốt phải không? Tự do tự tại giống như người vậy?
Thấy Đơn Phi vẫn không nói như cũ, Thần Vũ nói: -Ngươi chắc chắn cảm thấy ta nói chuyện rất có vấn đề.
Đơn Phi lắc đầu: -Không phải như vậy, thật ra ta rất đồng ý với lời của cô.
Thần Vũ lại ngẩn ra, chỉ là nhìn vào mắt Đơn Phi.
Đơn Phi chân thành nói: -Trên đời này vốn dĩ là sau khi con người xuất hiện thì mới xuất hiện cái gọi là đẹp xấu. Thật ra khi con người chưa xuất hiện trên đời này, tất cả đều là sự tồn tại tự nhiên. Góc độ của con người lại khác, cho rằng đẹp cũng chưa chắc là đúng, giống khi khi chuột nhìn thấy chúng ta vậy, ta nghĩ cảm giác đầu tiên chắc chắn là chúng ta rất nguy hiểm, càng không liên quan gì đến cái đẹp, do vậy tấn công chúng ta.
Hắn nói mấy câu này, thật ra là xuất phát từ cảm xúc, bởi vì nhân loại trên địa cầu tuy tự xưng là vạn vật chi linh, nhưng chưa từng bày tỏ quá nhiều thiện ý với những sinh vật khác trên địa cầu, đặc biệt là đối với những sinh vật quấy rầy mình, gần như đều không chút do dự tiêu diệt.
Nhưng nhân loại mấy năm nay há chỉ quấy nhiễu sinh vật khác? Quả thật là có tính hủy diệt!
Thần Vũ nhìn Đơn Phi hồi lâu, cuối cùng nói: -Cách nghĩ của ngươi lại rất giống với sư phụ ta.
-Ta chỉ có thể nói mà thôi, cũng rất khó coi nhẹ đẹp xấu và những con chuột to. Đơn Phi mỉm cười lắc đầu nói: -Khi bọn chúng muốn công kích ta, ta nhất định sẽ ra tay, nếu ta thật sự đói, nếu có cơ hội, nói không chừng còn ăn bọn chúng.
-Ngươi tốt nhất là đừng ăn chúng, cũng đừng bị chúng ăn. Thần Vũ nghiêm túc nói.
Đơn Phi vốn nói đùa, thấy Thần Vũ như thế, ngược lại có chút nghi hoặc: -Ta đương nhiên sẽ không để chúng ăn, nhưng tại sao không thể ăn chúng?
Thần Vũ im lặng một lát -Quái nhân đuổi giết chúng ta kia…
-Ông ta tên Lư Hồng. Đơn Phi bổ sung.
-Ừm, là Lư Hồng… Thần Vũ chậm rãi nói:
-Lúc trước ông ta đương nhiên không phải như thế?
Trong lòng Đơn Phi hơi rét lạnh, đột nhiên hiểu ra cái gì, thì nghe Thần Vũ nói: -Ta chỉ e ông ta bị chuột to cắn rồi mới biến thành như thế!
-Chẳng lẽ Lư Hồng trở nên…giống sơn tiêu? Trong lòng Đơn Phi lạnh run.
-Sơn tiêu?
Thần Vũ ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu: -Ta không biết ông ta sẽ trở nên kỳ lạ như vậy, nhưng chuột trở nên lớn như vậy, người bị chuột cắn, có khi cũng sẽ thay đổi, ta chỉ nghe sư phụ ta nói. Hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người biến thành như vậy, ta…không muốn ngươi cũng biến thành như thế.
Trong lòng Đơn Phi có chút ấm áp.
Khi mới gặp Thần Vũ, hắn chỉ cảm thấy nữ nhân này rất lạnh lùng khó gần người, nhưng sau khi nói chuyện mới phát hiện Thần Vũ càng đơn thuần nhiều hơn.
Nàng tự có cách phân rõ thế giới, đối với con người cũng không giống có ác ý gì, lạnh lùng có lẽ chẳng qua là cách nàng tự bảo vệ mình mà thôi.
-Nếu cô biết đường đi ra, lúc trước vội vã bắt lấy sợi thừng kia làm gì? Đơn Phi đột nhiên hỏi một câu.
Thần Vũ nói:
-Ta chỉ sợ chuột chạy ra, nhưng… Nhỏ giọng thở dài, Thần Vũ nói: -Ta không ngăn cản được gì cả.
Đơn Phi thấy dáng vẻ Thần Vũ có chút mất mát, thầm nghĩ nữ nhân này lòng dạ thật không tệ, ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn nghĩ xem chuột có chạy ra hại người hay không, nói không chừng còn sợ chuột hại bản thân chúng nó nữa.
-Nhưng…ta cảm thấy cô…cô hẳn là có thể đi ra. Đơn Phi thầm nghĩ võ công Thần Vũ tuyệt đối không thấp, sẽ không thất thủ giống hắn, nhưng tại sao cũng bị vây ở đây?
-Bởi vì…bởi vì… Thần Vũ nhíu hàng mày nhỏ lại, giống như đang suy nghĩ vấn đề cực kỳ khó khăn: -Trước khi sư phụ lâm chung từng bảo ta đến núi Côn Lôn một chuyến.
-Làm gì? Đơn Phi không hiểu hỏi.
-Người nói bảo ta đi tìm, xem có thể tìm được Tây Vương Mẫu không. Thần Vũ nói.
Nếu không phải Đơn Phi còn đói, chắc chắn sẽ bật cười. Hắn đương nhiên biết Tây Vương Mẫu, trên thực tế Tây Vương Mẫu trong mắt rất nhiều người tương đương với Vương Mẫu nương nương, cũng là phu thê với Ngọc Hoàng Đại Đế.
Trên thực tế, thời gian Ngọc Hoàng Đại Đế xuất hiện trong Đạo giáo Trung Quốc thua xa Tây Vương Mẫu. Ghi chép Tây Vương Mẫu xuất hiện sớm nhất là trong “Sơn Hải Kinh”, bởi vì sống ở núi Côn Lôn, Côn Lôn ở phía tây Trung Nguyên, do vậy được xưng Tây Vương Mẫu.
Đơn Phi chưa từng ngờ rằng Thần Vũ lại đi tìm vị thần tiên này.
Có điều hắn cuối cùng chỉ nói: -Sau đó thì sao?
Thần Vũ nhìn hắn: -Trên đường đi ta nhìn thấy rất nhiều người, nhưng vẫn không bằng ngươi, thậm chí không bằng những con chuột to kia.
Đơn Phi không biết cái này gọi là khen hay là chê hắn, chỉ hỏi:
-Vì sao nói thế?
-Động vật bất đắc dĩ mới giết hại động vật khác, nhưng rất nhiều người ta thấy căn bản không có lý do gì đều sẽ giết người. Thần Vũ nói: -Ngươi nói xem tại sao? Rất nhiều người tại sao còn dã man hơn cả động vật nữa?
Thấy Đơn Phi vẫn luôn trầm mặc, Thần Vũ cũng không truy vấn, tiếp tục nói: -Có điều ta không phát hiện gì, khi trở về sơn động gặp được ngươi, khi đó ta không ngờ ngươi cũng sẽ đến đây. Ta luôn cảm thấy có chút không đúng…sau đó ta vẫn quyết định đến đây xem.
Đơn Phi thấy Thần Vũ vừa nãy nói rất sảng khoái, lúc này có chút quanh co, nhưng không giống như có điều che giấu, chỉ là giống như có vẻ không hiểu, chậm rãi nói: -Cô đến đây nhìn cái gì?
-Ngươi đi theo ta. Thần Vũ đứng lên, dẫn Đơn Phi đi đến gian thạch thất thứ tư, nơi đó nhìn cũng giống như gian thạch thất khác mà Đơn Phi nhìn thấy, trống rỗng ngoài trừ một viên dạ minh châu ra thì không có đồ vật gì khác.
Nhưng Đơn Phi vừa vào, ánh mắt lại nhìn lên thạch bích đối diện.
Xoa mắt, hình như không dám tin, Đơn Phi tiến lên một bước, rõ ràng nhìn thấy trên vách đó có viết mấy chữ to màu trắng. Thần Vũ dẫn Đơn Phi đi Nghiệp Thành gặp ngọc quan Nữ Tu!