Thâu Hương

Chương 149: Thoát khốn

Chương 149: Thoát khốn


.
Đơn Phi thấy Thần Vũ mở mắt, bản thân mình gần như chảy nước mắt, vui mừng nói: -Cô tỉnh rồi. Thấy Thần Vũ chỉ nhìn hắn không nói, Đơn Phi cuối cùng buông tay nắm mũi nàng ra, cách nàng xa một chút.
-Ngươi đang làm gì? Thần Vũ có chút lãnh đạm nói.
Đơn Phi lại cách xa ra một chút, thấy mạnche trên mặt Thần Vũ lại đậy lên, ấp úng nói: -Ta thấy cô chưa tỉnh lại…
-Ngươi cho rằng ta chết rồi? Thần Vũ ngồi dậy, gần như gần trong gang tấc với Đơn Phi.
Đơn Phi chỉ có thể lùi lại một chút, vốn định phủ nhận, nhưng cuối cùng nói: -Ta có chút lo lắng, vừa rồi ta…đang cứu cô.
-Ngươi thật sự đang cứu ta? Thần Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Đơn Phi.
Đơn Phi cũng không dời mắt, gật đầu nói: -Không sai. Lúc trước ta chưa từng biết sẽ trở nên như vậy, nhìn thấy cô chưa tỉnh lại, ta rất lo lắng…ta…
Không đợi hắn nói xong, đã bị Thần Vũ ngắt ngang:
-Ngươi thật sự không có tâm tư khác?
-Ta...không có tâm tư khác. Đơn Phi chỉ có thể nói.
-Ngươi thề. Thần Vũ chậm rãi nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt Đơn Phi không dời.
Đơn Phi lại ngẩn ra, không hiểu nói: -Thề cái gì?
-Ngươi thề vừa rồi ngươi chỉ cứu ta, không có tâm tư khác. Thần Vũ kiên trì nói.
Đơn Phi không hiểu Thần Vũ rốt cuộc đang nghĩ gì, thầm nghĩ ta hô hấp nhân tạo cấp cứu, cô sẽ không cảm thấy khi đó ta đang có tâm tư phóng đãng chứ? Thấy Thần Vũ chỉ nhìn hắn không nói, Đơn Phi cuối cùng nói: -Đơn Phi thề, vừa rồi ta chỉ muốn cứu Thần Vũ, tuyệt đối không có tâm tư khác.
Thần Vũ thở phào một hơi, đột nhiên mỉm cười nói: -Tốt lắm, ta yên tâm rồi. Nàng đứng lên nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: -Lần này sao ngươi lại tỉnh lại sớm hơn ta.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, chậm rãi nói: -Ta căn bản chưa từng hôn mê.
Thần Vũ đột nhiên nhìn sang, kinh ngạc nói:
-Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể!
Đơn Phi giải thích nói: -Lần này ta chưa từng hôn mê, bởi vì ta cảm nhận được hình như cũng có thể không tốn nhiều công sức để hô hấp dưới nước.
-Chẳng lẽ ngươi đã đả thông thai tức? Thần Vũ có chút kinh ngạc nói.
Trong lòng Đơn Phi chấn kinh.
Hắn cuối cùng đã hiểu vừa rồi sau khi hai mạch Nhâm Đốc của mình thông suốt thì tại sao thân thể cũng thoải mái theo, thậm chí còn hô hấp dưới nước giống như cá vậy.
Là thai tức!
Bất kể là Đạo gia hay là Phật giáo, thật ra đều nói có thai tức, Đơn Phi vẫn luôn giữ thái độ với chuyện này, cũng không hề phủ định.
Trên thực tế, trước khi con người sinh ra ở trong cơ thể mẹ, đương nhiên cũng có hô hấp, hô hấp khi đó coi như là thai tức, sau khi ra đời mới bắt đầu vận dụng hệ thống phổi để hô hấp, nói cách khác, con người vốn có hai hệ thống hô hấp, chỉ là về sau quên mất một cái.
Mà theo Đơn Phi thấy thai nhi có thể hô hấp trong cơ thể mẹ cũng giống như hoàn cảnh trời sinh vậy, tự hình thành tuần hoàn sinh thái.
Rất nhiều người hiện đại cho rằng thai tức rất khó hiểu được, nhưng trong cổ tịch không chỉ hiểu được, hơn nữa có thể thấy ghi chép liên quan đến thai tức ở rất nhiều nơi, Đạo gia còn có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh nữa, về mặt lý luận gọi là hậu thiên phản tiên thiên, hoặc là nói phản phác quy chân, mà trong sách vở Dược Vương Tôn Tư Mạc truyền lại cho đời sau có cách tu luyện rõ ràng đối với việc này.
Mấy ngày nay Đơn Phi vẫn luôn huấn luyện mình bế khí, lại chưa từng ngờ rằng mình cũng có thể đả thông thai tức.
Giờ phút này hắn không biết tại sao lại có chút hoang mang, vì sao chuyện cổ nhân có thể làm được, người hiện đại ngược lại không thể?
Ý niệm lóe qua đầu, Đơn Phi nói: -Có thể là như vậy, nếu không phải vậy, ta còn không biết cô…
-Ta vẫn luôn như vậy. Thần Vũ nói: -Khi bế khí quá độ sẽ rơi vào trạng thái giả chết, có điều sẽ tỉnh lại rất nhanh, sau đó ọc nước để thở, không ngờ bây giờ ngươi lại có thể làm được điều đó.
Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ tiến vào thạch thất chứa địa tinh, lấy một miếng địa tinh trong bùn ra, Đơn Phi vươn tay nhận lấy, rửa sạch sẽ trong máng tối, giơ tay nhẹ nhàng tách thành hai miếng.
Tôi luyện mấy tháng nay của hắn đối với sự vận dụng sức mạnh đã vượt xa lúc đầu rồi, và phân công hợp tác với Thần Vũ cũng tự nhiên vô cùng.
Thần Vũ nhận lấy địa tinh cắn một miếng, lẩm bẩm nói: -Ngươi biết thai tức thật sự khiến ta không ngờ được. Nếu là thế, nếu không có ta, ngươi ra ngoài sẽ nắm chắc hơn rất nhiều.
Đơn Phi ngẩn ra, đi đến trước mặt Thần Vũ nói: -Thần Vũ, cô nhìn ta này.
Thần Vũ hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Đơn Phi, nói: -Làm sao?
-Muốn ra thì cùng ra, chúng ta không đợi được ngày địa tinh lại sinh sôi. Đơn Phi nói từng chữ một: -Cô nhớ kỹ, cô còn có mệnh lệnh mà sư phụ giao cho, phải cùng ta đi đến Nghiệp Thành, đi gặp ngọc quan Nữ Tu.
Thần Vũ im lặng hồi lâu mới nói:
-Ta đương nhiên nhó rõ, ra chỉ sợ ngươi quên thôi.
Đơn Phi mỉm cười nói như đinh đóng cột: -Ta cũng không quên, cô yên tâm, ta nhất định có thể mang cô trở ra.

Ăn xong địa tinh, Đơn Phi lập tức ngồi xếp bằng, suy nghĩ cách ứng phó với dòng xoáy đôi, mô phỏng lại tình hình lúc đó trong thạch thất một lần, đợi khi đã nắm chắc tám chín phần mới tìm Thần Vũ nói: -Lần này…một mình ta đi thì được rồi.
Thần Vũ ngược lại ngẩn ra, mấy ngày nay tuy có tiến triển, nhưng đã đến giới hạn thể lực rồi, hôm nay nàng nhìn thấy dòng xoáy phía trước càng phức tạp hơn, đã đến cực hạn thám hiểm của nàng, cho dù một thân một mình cũng không nắm chắc lắm có thể an toàn trở về, thêm vào Đơn Phi càng khó hơn.
Nàng không ngờ Đơn Phi lại có thể đột phá cực hạn.
Đơn Phi thấy Thần Vũ không nói, cười nói: -Mấy ngày nay cực khổ cho cô rồi, có điều bây giờ ta có thể một mình ứng phó. Cô yên tâm, ta nhất định có thể quay lại.
Thần Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng lấy hai miếng ngọc ra giao cho Đơn Phi, thấy hắn đi về phía thạch thất, một lát sau trong thạch thất truyền đến tiếng đóng cửa cho nước vào.
Chậm rãi ngồi xuống lần nữa, trước mắt Thần Vũ giống như xuất hiện tình cảnh năm đó, khi đó nàng còn ngây thơ cái gì cũng không hiểu, nhưng biết sư phụ không hề vui vẻ.
Sư phụ, có phải người rất hận Tào Quan gì đó không?
Thấy sư phụ chỉ lắc đầu, sờ đầu nàng mỉm cười, trong vẻ tang thương mang theo phần không biết nói gì, khi đó nàng thật sự không hiểu.
Sư phụ, vì sao người không đi tìm Tào Quan gì đó?
Sư phụ vẫn không trả lời như cũ, khi đó nàng không hiểu còn có chút hoang mang, cho đến trước khi sư phụ lâm chung, nàng mới có được một đáp án từ miệng sư phụ.
Thần Vũ, yêu một người là mong chờ y thay đổi, nhưng sự thay đổi này, không cưỡng cầu được.
Cảm giác giọt nước ẩm ướt thuận theo gò má chảy xuống, khi chảy qua, giống như nước mắt lạnh băng, Thần Vũ cắn môi dưới, quay đầu nhìn sang hướng thạch thất, hồi lâu sau, nghe thấy tiếng thoát nước trong thạch thất, Thần Vũ khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống nhắm mắt.
Nghe thấy Đơn Phi sải bước tiến đến trước mặt nàng, Thần Vũ lúc này mới mở mắt ra nói: -Làm sao vậy?
Đơn Phi thoạt nhìn có chút chật vật, trên trán có vết sưng đỏ, máu tươi đọng lại, nhưng lại không chút nổi giận, cười nói:
-Cho ta thêm chút thời gian nữa.

Địa tinh trong thạch thất càng ít đi nhiều, Thần Vũ lại không thúc giục, chỉ là mỗi ngày chia nửa miếng địa tinh giao cho Đơn Phi, sau đó tiết kiệm nửa miếng địa tinh của mình thêm một bữa.
Khi cảm thấy địa tinh e rằng cũng không duy trì được mấy ngày nữa, cuối cùng Đơn Phi tiến lên, vươn tay nói: -Giao thừng đỏ của cô cho ta.
Thần Vũ có chút khó hiểu, giao thừng đỏ cho Đơn Phi, thấy Đơn Phi kéo kéo, đánh giá sức lực một chút, sau đó gật đầu nói:
-Được rồi, hôm nay ta dẫn cô ra ngoài!
-Cái gì? Thần Vũ có chút ngoài ý muốn, nàng biết mấy ngày nay Đơn phi có thể coi như là nghiền ngẫm thử sức ngày đêm, nhưng cũng không ngờ hắn lại tìm được cách giải quyết nhanh như vậy.
-Nhưng… Thần Vũ có chút do dự.
Đơn Phi hình như đã đoán được tâm tư của nàng từ sớm, khẽ cười nói: -Ta tính toán thời gian thoát khốn một chút, thật ra lần cuối cùng chúng ta đã đi được một nửa đường rồi, chỉ là phía trước càng phức tạp hơn, với năng lực của cô, đến lúc đó thả lỏng là được, nếu không bế khí được, giả chết đi qua, ta hẳn…
Ngừng một lát, Đơn Phi sửa miệng nói: -Ta tuyệt đối có thể mang cô ra ngoài, cô yên tâm.
Thấy Thần Vũ bất động như cũ, Đơn Phi nói: -Thế nào?
Thần Vũ nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: -Ta nhìn thử xem. Nàng biết chuyến đi này không biết có táng mạng hay không, nhưng nếu phải trở về e rằng khó khăn vạn phần, thu dọn bốn gian thạch thất một chút, lại đi đến lạy ba lạy trước ngọc tượng Nữ Tu, lúc này mới rửa sạch hai miếng địa tinh, chia cho Đơn Phi một miếng.
Địa tinh vào miệng ngọt lành nhiều nước, Thần Vũ nghỉ ngơi một lát, chỉ cảm thấy tinh lực tràn trề, Đơn Phi đã chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, hơi hít sâu một hơi, suy nghĩ lại tình huống con đường phía trước nhiều lần, cách dùng thai tức, lúc này mới nói: -Đi thôi!
Trong thạch thất một đóng một mở, có cơn lũ ập mạnh vào, Đơn Phi đã vươn tay kéo chặt cổ tay Thần Vũ ngay khoảnh khắc nước lũ ập đến.
Thần Vũ hơi giật mình, chỉ cảm thấy nơi cổ tay có sức mạnh xông tới, hiểu rõ dụng ý của Đơn Phi, thân hình vươn lên, người đã bơi về trước giống như mỹ nhân ngư vậy.
Đơn Phi lại giống như một mũi tên nhọn!
Mấy tháng tôi luyện lại thêm hình thành thai tức, hắn đã không còn gánh nặng hít thở dưới nước nữa, lúc này đang toàn lực ứng phó, đạp một chân, thân hình dưới nước không ngờ lại không khiến hắn bỏ chạy trên đất liền như lúc trước, vỗ một tay, cũng đánh ngược lại mạnh mẽ, khiến hắn bơi nhanh hơn.
Tuy Thần Vũ tự phụ năng lực dưới nước, nhưng thấy Đơn Phi nhấc tay nhấc chân như bình thường, cũng thầm kinh sợ.
Không đến phân nửa thời gian lần trước, Đơn Phi đã mang Thần Vũ đến nơi hắn lĩnh ngộ được thai tức, từ lâu đã dùng thừng đỏ buộc cổ tay của Thần Vũ dưới nước rồi, ra hiệu nàng thả lỏng toàn thân.
Thần Vũ khẽ gật đầu dưới nước, Đơn Phi đột nhiên vươn tay, kẹp lấy bờ eo thon nhỏ của Thần Vũ, thân hình xoay tròn, phá vỡ lực cản của dòng xoáy phía trước.
Dòng xoáy chuyển gấp!
Thần Vũ thoạt nhìn bình tĩnh, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo âu, nàng biết một người và hai người cùng bơi khác biệt rất lớn khi ở dưới nước, cho dù là nàng khi mang Đơn Phi trở về cũng phải đợi sau khi Đơn Phi hôn mê mới ra tay, nếu gặp phải người đuối nước giãy dụa, không cần nói cũng biết sẽ nguy hiểm cho người ra tay.
Thả lỏng toàn thân, Thần Vũ lập tức coi mình giống như hôn mê vậy, cố gắng giảm phiền phức cho Đơn Phi, thấy Đơn Phi đang trong dòng xoáy phức tạp còn mang theo một người, tốc độ tiến lên không ngờ chỉ hơi trì trệ.
Dòng xoáy càng gấp, bên trong ẩn chứa lực xé càng lớn.
Đơn Phi tập trung tinh thần cao độ, nhưng thoạt nhìn mang theo Thần Vũ lại cũng không chút luống cuống tay chân, hai người ngẫu nhiên chia ra dưới nước, chớp mắt đã bị Đơn Phi dùng thừng kéo lại.
Thần Vũ càng nhìn càng kinh ngạc, thầm nghĩ một mình hắn thuần thục kỹ năng bơi dưới nước cũng không lạ gì, nhưng tại sao hắn dẫn theo nàng mà còn có thể vận dụng tự nhiên trong dòng xoáy như thế?
Nước chảy kín kẽ, thời gian đảo lộn.
Ngay khi Thần Vũ cảm thấy có chút muốn hôn mê, đột nhiên phát hiện có một dòng chảy xiết lao qua bên hông, đẩy bọn họ đi nhanh, trong chớp mắt, sức của dòng xoáy mất đi, nước sông phía trước có chút vẩn đục, nhưng phía trên nước đục, lại là ánh mặt trời!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất