Thâu Hương

Chương 152 : Hà Bắc chủ mưu

Chương 152 : Hà Bắc chủ mưu


.
Đơn Phi thấy bộ dạng Điền Bồ như vậy, trong lúc nói chuyện khách sáo còn mang chút lý trí, đối với gã cũng có vài phần thiện cảm, nói ra họ tên đơn giản, thấy Điền Bồ rất là suy yếu, nói tiếp:
-Ngươi nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai nói sau.
Điền Bồ muốn nói lại thôi, nhưng nói cho cùng vừa đói lại bị thương, sau khi uống xong thuốc do Thần Vũ nấu, lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Đơn Phi sớm đã dùng dây thừng buộc lại thuyền, ở trên thuyền mổ bụng gà lôi, rửa sạch nội tạng, cũng không bứt lông gà đi, lên bên bờ lấy bùn ẩm gói toàn bộ gà lôi lại, sau đó đặt ở trên lò nướng lên.
Đợi cho đến khi ngửi được mùi thịt, thấy bùn ẩm đã khô, Đơn Phi đẩy bùn ẩm ra, lông gà lôi sớm đã theo bùn rụng xuống, mùi thơm xông ngay vào mũi. Đây vốn là cách làm thông thường của gà ăn mày, Đơn Phi nửa năm qua vẫn lấy địa tinh kéo dài tính mạng, lúc này ngửi được mùi thịt, thật sự vẫn nuốt nước miếng, nhưng vẫn đem một cái đùi gà bỏ vào trong nồi, châm đầy nước hầm lên, sau đó đem một cái đùi gà khác ngay cả một nửa bên kia con gà chia cho Thần Vũ.
Thần Vũ nhìn hắn bận rộn, một mực yên lặng không nói gì, thấy thế cũng không có chối từ, nhận lấy ăn một ngụm khen nói:
-Thật sự quá ngon, ngươi thường làm cho người khác ăn sao?
-Ta thường làm cho tự mình ăn.
Đơn Phi miệng ăn thịt gà, thoải mái thở dài, thấy bận rộn hồi lâu, mặt trời đã hướng về tây, đỏ rực chìm xuống trong Hoàng Hà, chiếu trên mặt sông có phần rực rỡ, ánh đỏ như cũng chiếu lên trên mái tóc trên trán ngọc của Thần Vũ, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng làm say lòng người.
Nhất thời trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn mặt trời chìm vào trong sông, ngôi sao nơi chân trời lên, nhiều vết chấm nhỏ lóe lên.
Đơn Phi một phút này không nói thêm gì nữa.
Thần Vũ cũng im lặng.
Khoảng một hồi lâu sau, có gió lạnh thổi qua, Thần Vũ làm như nắm chặt quần áo lại, Đơn Phi thấy thế, lại bỏ thêm vào trong lò mấy cây cành khô, quay đầu lại ngắm nhìn Điền Bồ đang ngủ say trong khoang thuyền, Đơn Phi nói:
-Hôm nay xem ra không thể lên đường rồi.
Thần Vũ chỉ gật gật đầu, thấp giọng nói:
-Không sai.
-Nhìn gã là bị người đuổi giết chạy trối chết, dù sao cũng phải chờ gã khỏe lại nhiều mới nói sau, cũng không biết gã đi tới nơi nào, con thuyền này chỉ sợ chúng ta vẫn không thể dùng được.
Đơn Phi nói.
Thần Vũ lại im lặng một lát, hạ giọng nói:
-Vậy thì chờ thuyền khác là được rồi, hoặc là đi tiếp cũng không có gì. Ta lúc trước đi Côn Luân, đa số là đi đường bộ.
Đơn Phi nhìn sang Thần Vũ, thấy nàng chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Theo ánh mắt của nàng nhìn qua, chỉ thấy lấp lánh vô số ánh sao,đều rơi vào đôi mắt người đẹp.
-Ngươi biết không? Ngôi sao kia là nữ nhân, tên là Chức Nữ.
Thần Vũ chỉ vào sao Khiên Ngưu lại nói:
-Ngôi sao kia là nam nhân, tên là Ngưu Lang.
Quay nhìn Đơn Phi, Thần Vũ hạ giọng nói:
-Ngươi nghe qua chuyện xưa của Ngưu Lang Chức Nữ chưa?
Đơn Phi sau một lúc lâu mới nói:
-Hình như nghe qua.
Hắn không phải hình như nghe qua, thật sự là từ lúc nhỏ đã biết chuyện xưa này, không ngờ Thần Vũ đột nhiên nói đến chuyện xưa này,vốn định lắc đầu, nhưng vẫn không có nói dối.
-Hoá ra ngươi cũng nghe qua.
Thần Vũ ngược lại có chút ngạc nhiên vui mừng nói:
-Ta vẫn cho là sư phụ đang gạt ta.
Dừng một lát, Thần Vũ hỏi:
-Người kể chuyện xưa cho ngươi nghe có phải cũng nói qua, mỗi khi đến đêm Thất Tịch, Ngưu Lang đều sẽ vượt qua ngân hà kia, đi gặp gỡ Chức Nữ, chỉ vì người mình yêu nhất?
Đơn Phi gật gật đầu:
-Hình như là như vậy.
-Vậy ngươi tin không?
Thần Vũ làm như lơ đãng mà hỏi.
Lúc này lò lửa đang ấm áp, nước sông đangchảy chậm, ngôi sao trên bầu trời lấp lánh... Hết thảy hết thảy, rơi vào trong mắt của Đơn Phi,cũng hơi chút ngơ ngẩn.
Hắn trong lúc nhất thời không biết ý trong câu hỏi của Thần Vũ, cảm thấy cho dù là lúc trước khi Tào Quan trắc nghiệm hắn, đều không có khiến hắn khó xử như thế.
Hắn đương nhiên không tin, đây chỉ là một chuyện thần thoại, mà khi hắn nhìn thấy đôi mắt Thần Vũ rất là chờ mong, rất lâu sau không ngờ cũng nghĩ không ra đáp án.
Thần Vũ thấy Đơn Phi thật lâu cũng không nói, khẽ thở dài nói:
-Ngươi là không tin!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, chợt nghe Thần Vũ lại nói:
-Thật ra ta cũng vậy không tin.
Ngẩng đầu ngắm nhìn sao trời, Thần Vũ lẩm bẩm nói:
-Lúc trước sau khi ta nghe sư phụ nói chuyện xưa này, có một năm trong đêm Thất Tịch từ trong thác nước bơi ra. Ngồi ở bờ biển nhìn lên sao Ngưu Lang, Chức Nữ trên trời. Khi đó, trời rất lạnh...
Khi nàng nói chuyện, ôm đầu gối nhìn lên trên trời, dường như vẫn cảm giác được khí lạnh khi đó.
Đơn Phi lại bỏ thêm cây khô vào, hy vọng lò lửa càng ấm áp hơn nữa.
-Ta chờ một đêm, cũng không có thấy khoảnh khắc Ngưu Lang và Chức Nữ gặp lại, càng không có nhìn thấy chim hỉ thước ở trên ngân hà bắc cầu hỉ thước.
Nếu như ngươi là nhìn thấy sao Ngưu Lang, sao Chức Nữ gặp nhau, vậy theo góc độ thiên văn học mà nói, nhất định là một trận tai nạn.
Trong lòng Đơn Phi nghĩ như vậy, thấy Thần Vũ ánh mắt có phần mất mát, đột nhiên nói:
-Ngưu Lang, Chức Nữ chắc là sẽ không gặp nhau, nhưng ta biết sư phụ cô không có lừa cô.
-Vì sao?
Thần Vũ xoay đầu lại, trong đôi mắt giống như ánh sao rực rỡ.
Do dự một lát, Đơn Phi hạ giọng nói:
-Có lẽ ở trong lòng sư phụ cô, người yêu nhau cách xa cỡ nào đi nữa, cũng nhất định sẽ có ngày gặp lại.
Hắn chưa bao giờ nói qua loại lời nói dịu dàng này, có lẽ là bởi vì ngày xuân ấm áp, có lẽ là bởi vì Thần Vũ chờ đợi.
Thần Vũ ngóng nhìn Đơn Phi hồi lâu, con ngươi lại sáng ngời:
-Đúng vậy, sư phụ ta là tin như vậy, nếu không người sẽ không chờ tiếp nữa. Nhưng... Ngươi thì sao? Ngươi tin điều ấy không?
Ngóng nhìn hai tròng mắt của Thần Vũ, Đơn Phi hồi lâu mới nói:
-Ta cũng tin đấy.
Sao trời lại rạng rỡ.
Gió đêm lạnh thêm.
Thần Vũ dời đôi mắt nói:
-Đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi.
Nàng không có nói thêm cái gì nữa, tựa vào bên khoang thuyền hai mắt nhắm nghiền lại. Nàng và Đơn Phi lơ đãng trải qua nửa năm trong thạch thất, khi mới gặp thì lạnh lùng, nhưng trong nửa năm này cũng là rất ít phòng bị, ở trước mặt Đơn Phi nghỉ ngơi không có bất kỳ điều gì mất tự nhiên.
Đơn Phi gật gật đầu, đem bếp lò đẩy gần về phía bên Thần Vũ, lúc này mới dựa vào khoang thuyền hai mắt nhắm nghiền, nửa đêm có khi tỉnh một lần, chỉ thấy Hoàng Hà như đeo, giống như ngân hà bầu trời dính liền với nhau, trong lúc nhất thời không biết là mộng hay là ảo.
xxx
Lúc sáng sớm, Đơn Phi mở mắt ra, chỉ thấy Thần Vũ từ bờ sông nhảy lên tới, lại mang theo cây khô thảo dược, Đơn Phi thêm lửa làm nóng canh gà lên, cho Điền Bồ ăn hơn nửa bát.
Không biết là canh gà có chất bổ, hay là thảo dược của Thần Vũ có hiệu quả, tinh thần Điền Bồ rõ ràng khỏe lại rất nhiều, thấy hai người vì mình bận rộn đấy, trong lòng rất là cảm kích, uống xong thảo dược, thấp giọng nói:
-Ân công, nhà của ta ở Điền Gia Ổ ngoài huyện Thiệp Hà Bắc .
Thấy Đơn Phi ra vẻ ngỡ ngàng, Điền Bồ không yên hỏi:
-Không biết ân công muốn đi đâu?
-Ta muốn đi Hà Bắc... Nghiệp Thành xem thử.
Đơn Phi chần chừ, thầm nghĩ việc này không coi là bí mật gì cả, không cần phải giấu diếm.
Điền Bồ có chút kinh ngạc, thầm nghĩ đều nói Tào Tháo năm nay nhất định sẽ lại dụng binh đối với Viên gia, mà trọng địa Nghiệp Thành lúc này nhất định là chỗ nguy hiểm nhất, ân công đi nơi đó làm cái gì?
Thấy Đơn Phi không nói thêm gì nữa, Điền Bồ cũng không thể hỏi thêm, chỉ nói:
-Chúng ta lúc này đang ở nơi nào? Vẫn còn trên Hoàng Hà sao?
Đơn Phi biết rằng gã đã mê man nhiều ngày, chỉ sợ cũng không rõ tình hình lắm, giải thích nói:
-Bây giờ là trên Hoàng Hà ở gần Lạc Dương Bắc Mang .
Trong mắt Điền Bồ hiện lên vẻ vui mừng:
-Thế thì đúng dịp rồi, nếu ân công không chê, chúng ta thật ra có thể cùng đi một đường. Nếu đi thuyền thuận theo Hoàng Hà xuôi xuống,trước hoàng hôn có thể tìm ra đường đi về phía bắc, không cần mấy ngày là có thể đến Điền Gia Ổ. Nếu ân công không rành đường, tại hạ có thể phái người đưa ân công đi tới Nghiệp Thành, Nghiệp Thành lúc này rất là hỗn loạn, tại hạ bây giờ cũng không có năng lực rất lớn,nhưng cuối cùng vẫn còn có quen biết chút người bên Nghiệp Thành, nếu ân công cần người giúp đỡ, tại hạ rất nguyện ý cống hiến sức lực.
Đơn Phi nhìn Thần Vũ một cái, hỏi:
-Thần Vũ, cô cảm thấy thế nào?
Thần Vũ chỉ gật gật đầu.
Điền Bồ thấy thế mừng rỡ, gã ở Hà Bắc coi như là một nhân vật có mặt mũi, kiến thức tự nhiên không kém, nhưng vẫn đoán không ra quan hệ giữa Đơn Phi và Thần Vũ, nhưng thấy hai người này có ơn cứu mạng, làm người lại là hiền lành, sớm đã muốn làm quen, huống chi trong lúc này gã bị thương nặng, nơi này trên đường lại không yên ổn lắm, có thêm hai người như vậy đi chung một đường, mặc dù không biết hai người này công phu ra sao, nhưng cuối cùng còn có người chăm sóc.
Đơn Phi thấy Thần Vũ đồng ý, tháo bỏ dây thừng chèo thuyền để thuyền nhỏ rời khỏi bờ sông. Hắn trước kia rất ít chèo thuyền, nhưng nửa năm qua sinh sống trong nước, chẳng những quen thuộc kỹ năng bơi, lại hiểu rõ lực đẩy của nước, chỉ nhìn động tác hắn chèo thuyền, so với người cầm lái hàng năm bên trên Hoàng Hà còn thuần thục hơn nhiều.
Điền Bồ chỉ cảm thấy Đơn Phi hắn giống như là sinh sống ở bờ sông rất nhiều năm rồi, có thể thấy được sắc mặt hắn tái nhợt, lại không giống như người kiếm ăn trên sông, không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Đơn Phi chờ thuyền lên tới đường sông, chỉ lái và khống chế phương hướng, mặc cho thuyền nhỏ thuận theo dòng sông xuôi xuống.
Điền Bồ đang trong khoang thuyền nói:
-Ân công...
-Ngươi kêu ta Đơn Phi là được rồi.
Đơn Phi cười nói, cảm nhận của hắn đối với cách xưng hô giống với Thần Vũ, cho rằng có thể phân ra khác nhau là được rồi, quá mức khách sáo ngược lại sẽ khiến xa lánh nhau, ân công ân công, chính hắn nghe xong cũng cảm thấy không quen lắm.
-Đơn huynh.
Điền Bồ thoạt nhìn râu một nắm, thấy Đơn Phi tuyệt không đến hai mươi tuổi, nhưng cũng kêu lên khá là tự nhiên:
-Thật ra gia phụ một chữ độc nhất tên Phong, tự Nguyên Hào.
Lúc này Thần Vũ đưa thuốc đã nấu xong tới, Điền Bồ vội vàng nói tạ ơn, và có chút chờ đợi nhìn vẻ mặt hai người Thần Vũ và Đơn Phi.
Vẻ mặt Thần Vũ không có gì cả, chỉ xuyên qua khoang thuyền cũng ngồi ở đuôi thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn.
Đơn Phi chỉ "ồ" lên thôi.
Điền Bồ hơi có chút thất vọng:
-Đơn huynh chưa từng nghe qua tên gia phụ sao?
Thần Vũ thật ra chưa từng nghe qua, Đơn Phi cũng là nghe qua tên này.
Điền Phong Điền Nguyên Hào, vốn là chủ mưu của Hà Bắc Viên Thiệu, thật ra với Tuân Úc là cùng một loại nhân vật, năm đó Viên Thiệu tự mình đi mời người này rời núi, mà Điền Phong cũng không phụ lòng nhờ vả, giúp Viên Thiệu hùng cứ bốn châu Thanh, Bình, Kỳ, U,công lao tuyệt đối rất nhiều.
Thấy Điền Bồ ra vẻ rất là mất mát, Đơn Phi cười nói:
-Hoá ra Điền huynh là con trai của đệ nhất chủ mưu dưới tay Viên Bản Sơ Hà Bắc, ta thật thất kính.
Điền Bồ sau khi nghe nói như thế, không ra vẻ vui mừng, chỉ thở dài nói:
-Đơn huynh nói đùa, Điền gia hiện tại sớm không bằng xưa kia. Thực không dám dấu diếm, ta lần này là mang không ít người đi tới Quan Trung muốn gặp Hàn Toại Hàn Tướng Quân.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, nhớ rõ thủ đoạn của Diêm Hành, thầm nghĩ người này thân là thủ hạ của Hàn Toại, làm việc không từ thủ đoạn, còn rất được tín nhiệm của Hàn Toại, điều này nói rõ Hàn Toại cũng tuyệt đối là hạng người cáo già.
Người chia theo đàn, vật họp theo loài không sai chút nào, ngươi đừng bao giờ trông cậy vào người dối trá có thể quen biết được bạn bè chân thành gì. Đều nói tình bạn như thuyền nhỏ nói trở mình là trở mình, nhưng nói trở mình là trở mình đa số đều không phải là tình bạn chân chính, mà chỉ là quan hệ lợi dụng thôi.
Vậy Điền Bồ tìm Hàn Toại là vì sao vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất