Chương 156: Võ kỹ tự nhiên
.
Đơn Phi còn chưa nói xong liền bước lên trước một bước.
Tôn Khinh không hiểu sao lại thấy thiếu niên kia có chút bất đồng so với nửa năm trước, trong lòng cũng hơi trầm xuồng, liền lùi lại phía sau một bước.
Mọi người thấy thế đều cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy thiếu niên kia chẳng biết sao lại đột nhiên trở nên cực kỳ khí phách.
Điền Nguyên Khải nhìn thấy Đơn Phi quyết đoán như thế, hai con mắt cũng sáng lên, chợt cảm thấy có chút hoảng sợ. Thầm nghĩ người ta đều nói Tào Tháo nam chinh bắc chiến, cao thủ dưới trướng nhiều vô số, thế nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến chỉ một thiếu niên không có danh tiếng bên phe Tào Tháo, cũng có thể có khí phách hào hùng đến vậy.
Đơn Phi từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc, cũng không phải không biết biện giải, chỉ là muốn xem phản ứng của mọi người sẽ như thế nào mà thôi.
Thời điểm như thế này nói nhiều thì có ích lợi gì cơ chứ?
Hắn đang chờ xem hai người Điền Nguyên Khải và Điền Bố có phản ứng như mình mong muốn hay không? Vừa nãy nghe thấy lời nói của Điền Bồ, hiểu được sự tin tưởng quyết tuyệt của người này dành cho hắn. Sau đó lại thấy Điền Nguyên Khải tán đồng theo, hắn cũng không cần phải chờ đợi cái gì nữa rồi.
Nửa năm trước, có lẽ hắn cũng vô lực giải quyết chuyện này, thế nhưng vào lúc này, hắn cần phải tự lực giải quyết rồi.
Mới vừa rồi mặc dù Tôn Khinh lao tới rất nhanh, Thần Vũ xuất kiếm cũng không kém, thế nhưng trong mắt hắn, tất cả đều rõ ràng như một vở kịch độc thoại. Hắn không hề động đậy không phải vì không kịp phản ứng, mà là đang xem xét động tác của Tôn Khinh.
Vừa nãy lúc Tôn Khinh vừa lao lên, hắn liền cảm thấy mắt trái của lão ta đang nhảy lên, khoé miệng co giật. Đến khi lùi lại thì chân trái lại hơi cong, tay trái lại hơi gập, đây là tư thế sẵn sàng phản kích.
Đây cũng không phải là nhìn thấy, mà là một loại cảm giác thì đúng hơn. Lúc trước hắn mới nhận được sự nhạy bén khi hắn mới có Lục Nhâm Bàn, trải qua sự tôi luyện của dòng xoáy dưới nước suốt nửa năm dài, cho tới bây giờ, sự nhạy bén của hắn đã được khuếch lớn đâu chỉ mười lần.
Vào đúng một khắc này, hắn đột nhiên lĩnh ngộ ra cái gì gọi là cao thủ rồi.
Cao thủ không chỉ dựa vào chiêu thức võ công đơn giản hay võ lực nội kình là đủ, mà còn cần phải có một loại cảm giác. Cảm giác được gió thổi, lá rơi, chim hót líu lo hay là cành liễu tiêu điều.
Vào một khắc này cảm giác của hắn vô cùng kỳ diệu, khi đối mặt với Tôn Khinh cũng không hề có chút yếu thế, ngược lại còn nhận ra được sự chột dạ của Tôn Khinh. Thế nhưng đúng lúc này Lôi Công lại tiến lên chặn trước mặt hắn, làm hắn không khỏi ngừng lại bước chân.
Lôi Công dũng mãnh hơn Tôn Khinh nhiều lắm.
Lạnh lùng nhìn Đơn Phi, Lôi Công thản nhiên nói: - Đơn Phi, ngươi mới là người nói sai! Đây không phải ân oán của riêng ngươi và Tôn Khinh, mà là ân oán giữa ngươi và quân Hắc Sơn.
Tuy rằng Lôi Công cũng rất kinh ngạc trước thiếu niên này, thế nhưng vẫn không cho rằng hắn có thân thủ cao minh gì cho lắm.
Lúc này Đơn Phi liền cảm thấy Thần Vũ cũng tiến lên một bước, hắn cũng không quay đầu lại, lặng lẽ nói: - Ta biết ngươi nhất định sẽ ra tay.
Lôi Công chỉ cười không đáp.
- Trong mắt của ngươi, chuyện này nhất định phải đổ máu mới có thể giải quyết hay sao? Đơn Phi hỏi.
Lôi Công nghe thấy thế liền gằn từng chữ đáp:
- Đúng vậy, trên giang hồ chính là nợ máu trả máu, ngoài ra không có phương thức giải quyết nào khác.
Đơn Phi cười cười nói: - Ngươi cũng nói sai rồi.
Lôi Công lạnh lùng nhìn Đơn Phi, bàn tay siết chặt lên cán chuỳ, chỉ chờ câu tiếp theo của Đơn Phi.
- Đầu tiên, ta vốn không muốn tính mạng của đám quân sĩ Hắc Sơn quân kia. Đơn Phi trầm giọng nói, hắn cũng không có nói dối. Hắn thật sự chán ghét chuyện giết chóc. Nếu không đến lúc sống còn, hắn tuyệt sẽ không chọn loại thủ đoạn cực đoan này. So với chém chém giết giết, hắn càng ưa thích cùng nhau vui vẻ, thế nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể thay đổi được ý định của Tào Quan và Lư Hồng.
Tôn Khinh nghe thế liền lớn tiếng nói: - Bất kể như thế nào, huynh đệ của ta đều là vì ngươi mà chết.
Đơn Phi quét mắt về phía Tôn Khinh, chậm rãi nói tiếp: - Mọi người đều là đầu đao liếm huyết, đều đã bỏ qua tính mạng của mình. Sự nguy hiểm của vị trí Bắc Cực Tinh ai ai cũng biết, đã có can đảm tìm đến tất phải hiểu được cửu tử nhất sinh. Ta nếu đã quyết định đi, nếu chẳng may mất đi tính mạng, sẽ không oán hận người khác, chỉ có thể thừa nhận vận khí của chính mình không bằng với Tôn Soái Chủ mà thôi.
Tôn Khinh nghe xong liền ngẩn người, còn chưa kịp đáp lại đã nghe Đơn Phi nói tiếp:
- Các ngươi hãy nhớ kỹ lời nói của ta. Nếu các ngươi còn muốn ra tay... vậy thì cứ việc xông tới đi!
Hắn vừa nói xong, cả người liền lao về phía trước.
Lôi Công ra tay rồi
Y chỉ đập tới một chuỳ, đơn giản, nhanh chóng, không có bất kỳ động tác dư thừa nào. Thế nhưng thường là loại võ công như thế này, mới là loại công phu chân chính trải qua thiên chuy bách luyện.
Đây không phải là loại công phu múa lên cho người khác xem, mà chỉ có nhắm vào một thứ duy nhất, đó chính là tính mạng con người.
Tuy nhiên đúng vào lúc Lôi Công ra tay, Đơn Phi đã sớm thoát khỏi phạm vi công kích của y. Cú lao ra ngoài kia của Đơn Phi, cũng rất đơn giản, mau lẹ, không hề có chút động tác dư thừa nào.
Điều khác biệt duy nhất với Lôi Công chính là Đơn Phi còn nhanh hơn y một bước. Vào đúng lúc đầu vai của Lôi Công khẽ động, năm ngón tay muốn phát lực, Đơn Phi đã nhận ra được y muốn ra tay rồi.
Vừa lao thẳng về phía trước, Đơn Phi liền đến trước giá binh khí đặt trước phòng khách. Ổ bảo bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng xuất chiến, vũ khí tất nhiên phải được đặt ở chỗ dễ thấy cũng như dễ dàng cầm vào tay nhất.
Hơi hơi duỗi ra cánh tay, Đơn Phi liền gỡ xuống một thanh hoán thủ đao trên giá, quay đầu lại nở nụ cười.
Dưới ánh mặt trời chói chang.
Đơn Phi xuất đao.
Vào lúc này mọi người đều là ngạc nhiên trợn to đôi mắt. Điền Bồ thân là đệ nhất cao thủ của Điền Gia Ổ, nếu là vào lúc toàn thịnh, tiếp một chuỳ của Lôi Công cũng không phải là vấn đề gì. Thế nhưng nếu phải đồng thời chống chọi hai người Lôi Công và Tôn Khinh liên thủ, như vậy thì không đơn giản nữa rồi.
Nghe thấy Đơn Phi chủ động gánh vác tất cả vấn đề, Điền Bồ cũng rất là cảm động. Hiểu rõ Đơn Phi không muốn gây khó xử cho y, không muốn gây ra xung đột giữa Điền Gia Ổ và quân Hắc Sơn.
Bất kể Tôn Khinh bôi đen Đơn Phi đến mức nào, Điền Bồ vẫn rất tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, y không tin Đơn Phi có mưu đồ với Điền Gia Ổ, y tin vào cảm giác của mình. Nam nhân đôi khi cũng có thể nhìn rất chuẩn huynh đệ của mình, cũng tương tự như nữ nhân có thể nhìn chuẩn một nữ nhân khác vậy.
Tuy nhiên vào đúng thời khắc này, Điền Bồ cũng có chút không tin vào hai mắt của mình nữa rồi. Y không ngờ được Đơn Phi có thể đối mặt với hai đại cao thủ dưới trướng Tông Chủ quân Hắc Sơn Trương Phi Yến, thậm chí còn có xu hướng phản công lại.
Đơn Phi phản công, đầu tiên là một đao bổ về phía Tôn Khinh đang lao tới.
Lôi Công lực mãnh, Tôn Khinh nhẹ chân.
Tôn Khinh không biết lai lịch của Thần Vũ, thấy nàng nhìn Đơn Phi lao ra xong cũng chỉ hơi nhíu mày, không hề có ý ra tay, liền cho rằng đây là cơ hội tốt để xuất thủ.
Đây là ân oán giang hồ.
Ông ta liên thủ với Lôi Công là vì báo thù cho huynh đệ của mình, cũng không ai có gì để nói. Lúc này thừa dịp Thần Vũ vẫn không có ý định ra tay, hai người bọn họ liên thủ giải quyết Đơn Phi, chuyện còn lại liền tính sau. Bất kể Điền Nguyên Khải hay Điền Bồ có bất mãn hay không, cũng không còn gì đề nói nữa rồi.
Không ai sẽ vì một người chết mà bất bình, Điền Gia Ồ càng không vì một người chết mà gây sự với quân Hắc Sơn.
Về phần Thần Vũ, đến lúc đó hai người bọn họ căn bản cũng không sợ nàng. Dù sao kể cả Thần Vũ có mạnh mẽ đi chăng nữa, bất quá cũng chỉ là một nữ tử, Tôn Khinh cũng không tin nàng có thể làm nên trò trống gì.
Thế nhưng rất nhanh ông ta liền phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi. Ông ta lao tới quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Lôi Công.
Một đao của Đơn Phi nhắm vào chính là ông ta.
Tôn Khinh đối mặt nhát đao diệu tuyệt kia, liền đột nhiên cảm giác quanh thân rét run. Nhát đao kia vô cùng đơn giản, thế nhưng ông ta lại cảm thấy so với nhát kiếm của Thần Vũ còn khủng bố hơn nhiều.
Trong tiếng gào thét của Tôn Khinh, ông ta xoay người chuyển hướng, vừa chuyển liền lao lên trên giá binh khí, sau đó liền tiếp tục phóng lên một cây liễu cao lớn gần đó.
Dương liễu đong đưa.
Ánh đao không rời.
Tôn Khinh căn bản không dám quay đầu nhìn lại, dùng cả tay lẫn chân tiếp tục vọt tới. Bởi vì mặc dù nhìn không thấy Đơn Phi xuất đao, nhưng ông ta vẫn cảm giác được Đơn Phi vẫn ở đằng sau, trước sau vẫn duy trì một khoảng cách bằng hai cánh tay.
Điều này sao có thể?
Tôn Khinh lập tức lại cảm thấy đây là một cạm bẫy mà mình không lường trước được. Trong quân Hắc Sơn ông ta vốn rất tự phụ với khinh công của mình, ngoại trừ ít ỏi mấy người, cũng chỉ có khinh công của Tông Chủ Trương Phi Yến mới được xem là hơn xa ông ta. Thế nhưng tiểu tử Đơn Phi này hình như còn nhanh hơn cả ông ta, thậm chí còn có thể lấy mạng ông ta.
Tuy nhiên nghĩ là một chuyện, Tôn Khinh vẫn tiếp tục vận dụng cả tay lẫn chân, cả người như một con linh vượn không ngừng leo lên ngọn cây. Đến khi lên đến đình, liền rút từ bên hông ra hai cây binh khí như hình chân gà. Trong tiếng quái kêu, dùng sức đập xuống phía dưới.
Đương!
Chân gà chạm vào ánh đao, liền lập tức mất khống chế bay thẳng lên trời. Tôn Khinh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp từ phía cổ tay truyền đến, liền bị bắn bay ra xa, giữa không trung trở mình liền nắm lấy thành lan can trên vọng lâu.
Điền Nguyên Khải, Điền Bồ cũng như tất cả những người có mặt tại đây đều lộ ra vẻ kinh hãi thất sắc.
Đơn Phi dám đứng ra gánh cái phiền toái này, mấy người như Điền Vũ tất nhiên đều cảm thấy hắn không tự lượng sức mình, riêng Điền Bồ thì lại có chút lo lắng bất an. Thế nhưng Điền Nguyên Khải lại cho rằng nếu Đơn Phi đã dám đứng ra tất nhiên cũng có chút nắm chắc.
Điền Nguyên Khải đương nhiên cũng có cách nhìn người của riêng mình.
Thiếu niên này căn bản không có một chút kích động nào như những thiếu niên cùng tuổi khác, hắn quả thật trầm ổn đến đáng sợ.
Nhưng bất kể mọi người là nghĩ như thế nào, cũng không ai ngờ được Đơn Phi và Tôn Khinh lại phân ra thắng bại sớm đến như vậy. Từ đầu đến cuối Đơn Phi chỉ xuất một đao, cũng chỉ có một đao.
Nhát đao này giống như một tia chớp kéo dài, từ giá binh khí đuổi tới tàng cây, lại từ tàng cây đuổi tới ngọn cây.
Mọi người chỉ chợt nhìn thấy hai đạo nhân ảnh theo tia chớp lưu động, động tác nhanh đến tận cùng, rất nhiều người chưa từng chứng kiến thân thủ như vậy. Sau đó chỉ thấy hai đạo nhân ảnh và đạo tia chớp vừa tiếp xúc với nhau, Tôn Khinh liền bay bắn ra ngoài như diều đứt dây, giữa không trung liền lộn người bắt lấy hành lan cao trên vọng lâu, thân hình đáp xuống liền lảo đảo muốn ngã.
Tôn Khinh bại!
Bất kể mọi người có hiểu được võ thuật hay không, đều nhìn ra Tôn Khinh đã bại. Ai cũng không ngờ nổi Đơn Phi có thể một đao liền đánh bại Soái Chủ Tôn Khinh, một cao thủ nổi danh về khinh công trong quân Hắc Sơn. Thậm chí chỉ nhìn qua, công phu khinh thân của Đơn Phi hình như còn có phần nhỉnh hơn Tôn Khinh.
Chỉ trong giây lát mọi người đều lựa chọn bỏ qua Tôn Khinh, đều quay đầu nhìn vào đạo thân ảnh đang đứng dưới tàng cây kia.
Người nọ đương nhiên là Lôi Công.
Lúc này Lôi Công đang cảm thấy rất kinh hãi. Mặc dù công phu của y cũng rất tốt, nhưng nếu là luận về công phu khinh thân, vẫn còn thua kém Tôn Khinh một chút. Hai người Đơn Phi và Tôn Khinh một đuổi một chạy, y không ngờ cũng không đuổi kịp.
Thiếu niên này sao có thể có được khinh công cao minh như thế?
Thế nhưng tuy rằng Lôi Công có chút kinh hãi, cũng không đồng nghĩa là y sợ hãi Đơn Phi, ngược lại y còn càm thấy Đơn Phi đang tự chọn tuyệt lộ. Lúc này Đơn Phi vẫn còn ở trên tàng cây, y chỉ cần ở dười đón đầu Đơn Phi, liền có thể giành lại ưu thế.
Giữa hai người chỉ cách vài bước xa, Lôi Công vừa lên cây liền chọn cành lớn nhất để dựa vào, thầm nghĩ lợi dụng địa lợi để chiến thắng.
Thiếu niên này chỉ biết mưu lợi, nếu bàn về võ công chân thật, Lôi Công chưa bao giờ nghĩ hắn có thể cao minh hơn mình.
Chợt có lá liễu lả tả rơi xuống.
Lôi Công hơi nhấp nháy mắt, thế nhưng liền lập tức trợn mắt lên như hai quả trứng gà. Y nhìn thấy đơn đao trong tay Đơn Phi vừa chuyển, mấy nhánh lá liễu chung quanh cũng theo đó đột nhiên quay vòng lên.
Ánh đao chuyển được vài vòng, số lá liễu chung quanh Đơn Phi cũng nhanh chóng quay ngược trở lại thành một con quay màu xanh nhạt. Sau đó y chợt nghe thấy Đơn Phi quát to một tiếng, con quay do lá liễu tạo thành kia liền gào thét lao về phía y.
Là vu pháp!
Lôi Công chợt cảm thấy kinh dị. Tuy rằng y cũng là loại người thân kinh bách chiến, nhưng tình cảnh giao chiến như thế này, đến nằm mơ y cũng chưa từng thấy được.
Phá...!
Mặc dù cảm thấy chiêu thức của đối phương không thể tưởng tượng, thế nhưng Lôi Công vẫn không chịu buông xuôi, một chuỳ liền phóng thẳng tới con quay. Vòng lá liễu một kích liền tán, vậy mà trên mặt Lôi Công không hề lộ ra ý mừng. Bởi vì sau khi vòng lá liễu tản ra, liền có hai điểm đen lọt vào tròng mắt của y.
Thân hình hơi ngửa ra sau, Lôi Công khó khăn né qua hai điểm bóng đen kia. Không ngờ nhìn lại chỉ là hai đoạn cành khô, trong lòng y liền trầm xuống.
Liền có ánh đao chém thẳng về phía Lôi Công.
Một đao liền phân thắng bại.
Giữa không trung như có lôi điện bùng nổ, ánh sáng toả ra thậm chí còn che lấp ánh mặt trời ban trưa.
Đơn Phi bay lên, Lôi Công ngã xuống!
Mọi người cùng ồ lên!
----------oOo----------