Chương 157.1: Phương pháp giải quyết khác.
Mọi người nhìn chằm chằm vào thân ảnh của hai người Đơn Phi và Lôi Công, một ở trên cao, một đang rơi xuống, nhất thời đều không thể tin vào hai mắt của mình.
Đơn Phi chỉ dùng một đao liền đánh bại Tôn Khinh, một đao tiếp theo lại đánh bại Lôi Công?
Điều này sao có thể chứ?
Trương Phi Yến hùng cứ Hà Bắc nhiều năm, kể cả giao binh cùng Viên Thiệu cũng đều là khi thắng khi thua. Thứ ông ta dựa vào cũng không phải vẻn vẹn mỗi địa thế của Thái Hành Sơn, mà còn nhờ vào nhóm thủ hạ toàn là cao thủ của mình nữa.
Lôi Công và Tôn Khinh tuyệt đối có thể xem là cao thủ trong đám thuộc hạ của Trương Phi Yến. Vậy mà không ngờ một người vô danh như Đơn Phi, lại có thể đánh bại bọn họ. Nếu như có người tổ chức đánh cược, sợ là ngoại trừ Điền Nguyên Khải, tuyệt đối sẽ không có ai ở đây đặt cửa Đơn Phi thắng đấy.
Cũng không phải Điền Nguyên Khải tin vào võ công của Đơn Phi, mà là tin vào lựa chọn của Đơn Phi. Tuy vậy ông ta không hẳn sẽ cho rằng Đơn Phi có thể chiến thắng chóng vánh đến như vậy. Thế nhưng Đơn Phi lại cố tính chiến thắng nhanh như thế, có thể nói là cực kỳ gọn gàng.
Giữa đám người đang lộ ra vẻ sợ hãi khó hiểu, chỉ có ánh mắt của Thần Vũ vẫn không mất đi vẻ chăm chú. Nàng tuy rằng biết rõ kỹ năng bơi của Đơn Phi là rất cao minh, thế nhưng lại chưa bao giờ cho rằng ngộ tính của hắn lại cao đến mức này. Bởi vậy đúng vào lúc Đơn Phi lao ra kia, nàng liền lựa chọn không hề ra tay.
Đơn Phi có tự tin chiến thắng!
Sự tự tin đó vô cùng hùng vĩ, khiến cho nàng rất muốn nhìn xem Đơn Phi đến tột cùng đã đạt đến cảnh giới nào rồi. Thế nhưng đến khi Đơn Phi tưởng chừng như đã thủ thắng, trong nội tâm nàng thoảng có chút kinh sợ vì Lôi Công cũng chưa hẳn đã bại.
Đúng lúc Lôi Công ngã xuống, trên tay trái của y đột nhiên xuất hiện một thanh chuỳ ngắn, lập tức gõ thẳng vào cán thanh chuỳ to trên tay phải. Dưới sự xung kích này, trên đỉnh thanh chuỳ to liền phóng ra một tia âm ảnh mà mắt thường khó có thể thấy được. Đơn Phi sở dĩ phải phóng thẳng lên trời, cũng là bởi vì tia âm ảnh này mà ra, hơn nữa còn phải cố hết sức mới tránh thoát đòn đánh này.
Đơn Phi cũng có chút kinh hãi.
Trước kia hắn cũng chỉ biết chút võ thuật phòng thân, từ khi tới thời đại này mới gặp được không ít cao thủ, mới có thể nhìn trộm được chút cảnh giới của võ học chân chính.
Loại cảnh giới này cũng không phải là loại võ thuật thi đấu tranh giải của thời hiện đại, mà là tranh giành sinh tử.
Tuyệt đại đa số người biết võ công đều chỉ xuất chiêu với một mục đích, đó là lấy đi tính mạng đối thủ!
Tuy nhiên võ công của Đơn Phi lại có điểm bất đồng. Võ công của hắn vốn xuất phát từ sự tôi luyện của dòng xoáy dưới nước kia. Có thể nói hắn là chân chính lấy nước làm thầy, không ngờ lại có thể vô sự tự thông, nhìn trộm được một loại vận dụng lực lượng cực kỳ cao minh trong võ học.
Ngay từ lúc truy đuổi Tôn Khinh, hắn vẫn chưa hề dùng ra toàn lực. Chỉ chờ đến khi thành thạo một chút, hắnmới nghĩ ra được phương pháp đối phó Lôi Công.
Chuyển động của nhát đao thứ hai, bất quá chỉ là một phương pháp mượn lực đả lực, ngưng tụ tất cả lá liễu xung quanh để mê hoặc tầm mắt của Lôi Công. Nếu bàn về lực sát thương, thì quả thật cũng không phải lớn cho lắm, chỗ tuyệt diệu là khả năng mê hoặc mà thôi.
Quả nhiên, Lôi Công liền bị vòng xoáy lá liễu do hắn tạo ra hấp dẫn, sau đó lại bị hai nhánh cành khô phân tâm. Lần đầu phân thần, lần hai hụt hơi, lúc này Đơn Phi mới quyết đoán xuất đao.
Vào đúng thời điểm đánh rớt Lôi Công, trong lòng Đơn Phi vẫn không có chút nào tự đắc. Bởi vì y cũng lưu ý đến tay trái của Lôi Công, sau đó liền thấy đòn đánh của Lôi Công xuất ra, nhắm thẳng vào phía hắn.
Lúc này hắn không chút do dự liền mượn lực phóng lên, vừa vặn tránh đi một kích trí mạng kia. Trông thấy biểu lộ kinh ngạc của Lôi Công, thân đang giữa không trung Đơn Phi lập tức đưa mũi chân điểm nhẹ lên thân cây, cả người lại hướng Lôi Công xông tới.
Mọi người trông thấy hắn vừa phóng lên lại liền lao xuống, nhất thời đều là huyết mạch sôi sục, không ngờ có người có thể làm ra động tác không thể tưởng tượng như vậy. Vào lúc này Đơn Phi đã không phải chim bay, mà càng giống như cá nhảy hơn.
Cá nhảy giữa trời!
Lôi Công xuất kích thất bại còn chưa kịp biến chiêu, chỉ cảm thấy hàn quang loé lên, Đơn Phi đã nhào đến phụ cận. Trong lúc kinh hãi, Lôi Công cũng bất chấp hồi khí, thiết chùy trong tay liền giơ lên.
Không có âm thanh binh khí giao kích như trong dự liệu. Lôi Công chỉ kịp thấy Đơn Phi nhẹ chuyển cổ tay, trên mũi hoàn thủ đao liền xuất hiện một cỗ lực dính, bám chặt vào thiết chuỳ của y.
Đây là loại võ công gì đây?
Lôi Công cũng không biết đây là thứ Đơn Phi lĩnh ngộ được từ dòng xoáy, được gọi là lực ly tâm. Thời điểm này bỗng dưng xuất ra, Lôi Công vội vàng không kịp chuẩn bị, thanh thiết chuỳ trong tay liền bị hất bay.
Chỉ thấy thanh thiết chuỳ theo hướng mũi đao phóng thẳng lên trời.
Mọi người câm nín nhìn vào kỳ cảnh trước mặt. Không ai ngờ được hai thanh binh khí vừa đụng vào nhau, một thanh liền lập tức phóng thẳng lên trời.
Lôi Công bị mất binh khí, thân hình liền rơi xuống dưới đất, thế nhưng ánh đao vẫn là truy theo không ngừng. Lúc này y cũng chỉ biết nắm chặt thanh chuỳ ngắn trên tay trái, dồn hết sức chống trả lại đao mang linh hoạt, sắc bén của Đơn Phi.
Hai người một lùi một tiến. Chỉ trong giây lát Lôi Công đã bị ép ngừng lại, lưng đã tựa vào vách tường.
Y tuy gọi là Lôi Công, thế nhưng dù sao cũng không có sức mạnh của Lôi Công, trên lưng đụng mạnh vào vách tường liền không thể không dừng lại.
Mắt thấy mũi đao sắp đâm thủng cổ họng của y.
Mọi người hô hấp đều ngừng lại.
Chợt thấy mũi đao dừng lại cách cổ họng của Lôi Công chưa tới một tấc. Hàn ý tỏa ra trên mũi đao khiến da dẻ trên cổ y cũng phải nổi hết da gà.
Mọi người đều yên lặng.
Chỉ có tiếng lá liễu khắp trời nhẹ nhàng rơi xuống, dừng lại trên thân hình Đơn Phi. Giữa hai người tràn ngập sát khí ngút trời.
Đợi một lúc lâu sau, Lôi Công bỏ qua mũi đao trước mặt, nhìn thẳng vào hai mắt Đơn Phi quát:
- Muốn giết cứ giết!
Mũi đao cũng không đâm tới phía trước, ngược lại còn rút trở về.
Mọi người đều có chút run sợ, chỉ có trong mắt Điền Nguyên Khải lại lộ ra chút ít thưởng thức.
Đơn Phi nhìn Lôi Công, chậm rãi nói: - Vừa nãy ta đã nói rồi, ta vốn không muốn tính mạng của đám quân sĩ quân Hắc Sơn kia.
Mọi người đều ngẩn ra, không nghĩ tới Đơn Phi lại nhắc lại chuyện lúc nãy.
Lúc nãy mọi người nghe thấy hắn nói như thế, đều cho rằng hắn chỉ đang phát tiết chút uỷ khuất trong lòng mà thôi. Thế nhưng lúc này nghe Đơn Phi vừa nhắc lại, trong lòng liền hiểu ra. Lấy năng lực của Đơn Phi, muốn giết Lôi Công cũng không phải không làm được, chỉ giết vài tên binh sĩ tầm thường của quân Hắc Sơn thì có là cái gì? Hắn căn bản không cần giải thích cái gì cả, hắn là thật sự không muốn tính mạng của đám người kia.
Lôi Công nuốt vào một ngụm nuớc miếng, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu được ý của Đơn Phi.