Chương 16: Cách đánh cược công bằng.
Cái gì?
Mọi người đều tròn xoe mắt ngay sau đó, không chỉ Vương Đại Chùy, Liên Hoa vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngay cả Doãn lão đại cũng hiện rõ bộ vẻ không tin. Nên biết hiện giờ là lúc dân sinh khốn khó, một gia đình trung lưu cũng khó mà có thể mang ra hai mươi quan tiền.
Doãn lão đại lăn lộn nơi Thành Nam, có thể nói là cực kỳ gian trá, lợi dụng Vương Đại Chùy tuổi trẻ kích động, làm sẵn cái bẫy để gã ta vào tròng. Đương nhiên Doãn lão đại biết Vương Đại Chùy không tài nào xoay sở được hai mươi quan tiền, nhưng gã biết nếu đem hai người này bán đi vẫn có thể kiếm chút ít.
Từ xưa đến nay, việc lấy mạng kẻ khác đổi lấy lợi ích bản thân cũng không có gì mới mẻ.
Doãn lão đại vốn muốn mảnh đất làm lò rèn, hơn nữa có thể bán được người đi tới nhà cường hào làm tôi tớ, bán cho tú bà ở thanh lâu, không nghĩ rằng giữa chừng lại bị Đơn Phi ngăn cản, nói muốn thay huynh muội Vương Đại Chùy trả nợ.
Cách ăn mặc gia nô của tên tiểu tử này, có bản lĩnh gì mà trả nợ cho người khác?
Đơn Phi nhìn ra Doãn lão đại đang nghi ngờ, mỉm cười nói: - Tại hạ Đơn Phi, hiện là quản gia của Tào phủ.
"Gia nô của Tào phủ nào?" Doãn lão đại rốt cuộc cũng nhìn thấy trên bộ y phục tầm thường đó thêu chữ "Tào", khóe mắt giật giật.
Đơn Phi nhìn thấy bộ vẻ của Doãn lão đại, biết ngay gã không tin lời mình nói.
Gia nô tuy là kẻ dưới, nhưng ở thành Hứa Đô, gia nô của Tào gia cũng không phải là kẻ mà một lão đại đầu đường xó chợ có thể đắc tội, bọn chúng sợ không phải là gia nô của Tào gia, mà là Tào gia.
-Là hạ nhân trong phủ Tào tướng quân. Đơn Phi mỉm cười đáp.
Doãn lão đại thở phào một cái, thầm nghĩ nếu không phải là nhà Tào Tư Không thì dễ xử, nhưng Tào tướng quân ở Hứa Đô cũng có đến mấy người, Doãn lão đại không nghe nhắc đến là nhà nào, cũng không hỏi thêm, dù gì thì nhà nào cũng không thể đắc tội được.
Tên tiểu tử trước mặt mặc dù tuổi trẻ, nhưng cử chỉ ung dung, không lộ chút vẻ thiếu niên hiếu thắng, Doãn lão đại thật không dám xem thường người này.
Săc mặt trở nên trì hoãn, Doãn lão đại cười nói: - Đã có người của Tào tướng quân đảm bảo, sao có thể không tin được chứ, chỉ cần ngươi giao ra hai mươi quan tiền, huynh đệ sẽ phủi mông đi ngay, tuyệt không tìm Vương Đại Chùy đòi nợ nữa.
Đơn Phi nghe gã có ý muốn nhượng bộ, thật không ngờ rằng lời nói của một tên gia nô Tào phủ lại có trọng lượng đến thế, mỉm cười nói: - Doãn lão đại đương nhiên cũng nhìn thấy ta đây một quan tiền cũng không có.
Doãn lão đại sắc mặt liền biến thành cực kỳ khó coi.
Hai tên một cao một thấp kia lập tức vây lại, thấy ánh mắt Doãn lão đại, tay chạm ngay cán đao đã đeo sẵn bên hông
Liên Hoa thấy vậy trong lòng sợ hãi liền nắm chặt cánh tay của Đơn Phi.
Nàng chưa từng nghĩ tới thiếu niên này sẽ vì họ mà ra mặt, thấy bộ dạng ốm yếu của hắn xem ra không đánh giỏi hơn đại ca, cảm thấy lo lắng cho Đơn Phi.
Đơn Phi trong lòng cũng nghiêm nghị, vừa thấy Doãn lão đại chậm rãi lắc lắc đầu, Đơn Phi hiểu ý của gã, nhẹ giọng lên tiếng: -Ở đây là chợ, mọi người qua lại đông đúc, gây huyên náo lên ắt hẳn Doãn lão đại đây cũng không muốn nhìn thấy.
Doãn lão đại hừ một tiếng, gã kiêng dè không phải Đơn Phi, mà là Tào phủ. Bất luận Đơn Phi ở Tào phủ có thấp cổ bé họng đến đâu, giữa chợ đông đúc không nên nói giết Đơn Phi, cho dù lật tung cả lên địa bàn gã lên, chỉ e rằng Tào gia cũng sẽ đuổi cùng giết tận.
Ở Hứa Đô thành, lớn nhất không phải là thiên tử, mà là Tào gia, đây là điều mà ai ai cũng biết rõ.
-Ngươi nói như vậy là làm khó huynh đệ rồi. Doãn lão đại thở dài nói: -Cho dù là dưới chân thiên tử, cũng không có cái đạo lý nào mà nợ tiền không trả chứ.
-Đó là đương nhiên rồi. Đơn Phi nói:
-Cho là Doãn lão đại không tính toán, ta cũng coi không được.
Doãn lão đại vừa ngẩn ra, chợt nghe Đơn Phi hỏi: -Vương Đại Chùy, ngươi và bọn họ đã cược cái gì?
-Là đổ xúc xắc. Vương Đại Chùy khẽ nói, y đến giờ cũng không rõ vì sao vì Đơn Phi lại giúp đỡ y.
-Xúc xắc là cái gì? Đơn Phi giả vờ không hiểu hỏi.
Gã cao lớn kia lập tức bật cười:
-Tên tiểu tử nhà ngươi ngay cả xúc xắc cũng không biết là gì?
-Ta thật tình không biết. Đơn Phi cười nói: -Ngươi cược thế nào, có điều gì gian lận trong đó không?
Hắn vừa nói thế, ba người Doãn lão đại liền đổi sắc mặt, gã có dáng người thấp thấp kia liền lấy ngay trong người ra ba viên xúc xắc, vừa nói vừa diễn tả: -Bọn ta cược với Vương Đại Chùy, ba trận hai thắng, ai ném điểm cao thì thắng, gã đã thua hai trận. Gã người thấp kia sợ Đơn Phi sẽ trấn đại cuộc, liền gấp rút nói thế.
Đơn Phi nhíu mày, nói: -Ta có chút không tin.
Gã dáng người thấp kia định nói thêm điều gì đó nhưng bị Doãn lão đại ngăn lại, nói: -Ngươi không tin điều gì? Nếu không phải hắn mang danh là người Tào phủ thì Doãn lão đại đã không để yên từ sớm rồi, thấy Đơn Phi cứ trì hoãn, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì nên trong lòng cũng phải đề phòng.
-Vương Đại Chùy thua táng gia bại sản, y vì cái gì mà phải cược hai mươi quan tiền? Đơn Phi quả thật không hiểu điểm này.
Vương Đại Chùy mặt đỏ cả lên, nhưng không nói lời nào.
Doãn lão đại thản nhiên trả lời:
- Gã ta vẫn luôn không làm ra được vật gì tốt cả, thấy có lỗi với lão tử Gã nói tên lão tử này đương nhiên là cha của Vương Đại Chùy, ngừng một lát, Doãn lão đại lại nói tiếp : -Do đó ta nói có thể giới thiệu y cho phủ nào đó ở thành Hứa Đô làm việc, rảnh rỗi thì đánh vài món binh khí gì đó.
Thấy Đơn phi nhíu mày không nói gì, Doãn lão đại cười nói: -Ngươi đương nhiên biết chỗ có công ăn việc làm tốt, tuyệt đối đáng hai mươi quan tiền mà.
Đơn Phi nhìn Vương Đại Chùy đang cúi đầu, trong lòng thở dài, thầm nghĩ nếu là ở thời đại của hắn, Doãn lão đại chính là lừa gạt tổng thu nhập một tháng có mấy chục vạn, tên Vương Đại Chùy này sao lại ngây thơ đến thế?
-Quả thật là đáng hai mươi quan tiền để đặt cược.
Câu nói này là cho Doãn lão đại thấy có hơi đắc ý: -Nhưng mà ta đây không có tiền để trả, đành cùng với Doãn lão đại cược một cược thật lớn.
-Cái gì? Doãn lão đại ngẩn ra một lúc, nói: -Cược gì?
Đơn Phi cười nói: -Rận nhiều quá thì không biết ngứa là gì, nợ nhiều rồi có nợ thêm thì cũng không có gì là to tát. Ta cũng không có tiền trả thay Vương Đại Chùy, vậy thì ta sẽ cược hai mươi quan tiền, ta thắng rồi, xem như xóa bỏ khoản nợ đó của Vương Đại Chùy.
-Nếu ngươi thua thì sao? Doãn lão đại hỏi ngược lại.
Đơn Phi không ngập ngừng đáp: -Ta thua ngươi bốn mươi quan tiền.
Vương Đại Chùy, Liên Hoa thất thanh nói: -Không được.
Ba người bọn Doãn lão đại liếc mắt nhìn nhau một lượt với vẻ mặt khó tin, tên dáng người thấp thấp kia nhướng mày, không đợi chỉ thị của Doãn lão đại, lập tức nói:
-Tốt lắm! Bọn ta và ngươi cược, cược bằng xúc xắc, ai lớn điểm thì thắng, ba trận ai thắng hai trận xem như kẻ đó thắng!
Đơn Phi lắc đầu: -Nếu đã cược, lấy thân phận của Doãn lão đại, đương nhiên là phải cược một trận công bằng, đúng không?
Doãn lão đại bị hắn tâng bốc lên một câu, nhưng chau mày nói: -Ngươi cảm thấy cược bằng xúc xắc không công bằng ư?
-Nhưng ta lại không biết gì về xúc xắc cả. Đơn Phi lấy ba viên xúc xắc từ trong tay tên lùn kia, nhìn một lúc lâu, lẩm bẩm nói: -Ta nghe nói thủy ngân đều lấy trong trong xúc xắc ra cả, cũng không biết là đúng hay không?
Sắc mặt ba người Doãn lão đại đều đổi.
Mười lần cược chín lần gian lận, nếu bọn họ làm cái, đương nhiên phần thắng sẽ rất lớn. Trong góc của mấy con xúc xắc này có thủy ngân, khác biệt rất nhỏ đương nhiên là cao thủ mới có thể biết được. Để gian lận khi đổ xúc xắc, bọn chúng thường xuyên luyện tập, đổ ra được điểm lớn cũng không có gì là khó.
Vừa nãy nghe Đơn Phi nói ngay cả xúc xắc cũng không biết, giờ lại nói ra được mánh khóe có thể dùng trong con xúc xắc, trong lòng Doãn lão đại có chút hơi lo, nghĩ tên tiểu tử này nói không biết ắt là nói dối, dù sao cũng phải cẩn thận, không thể để hắn lật tẩy được.
-Nếu đã vậy, cược thế này e rằng có chút không ổn. Đơn Phi mỉm cười nói.
-Vậy tên tiểu tử nhà ngươi nói xem cược thế nào? Tên dáng người thấp thấp lên tiếng. Gã lăn lộn khắp phố phường, đối với các loại đổ thuật cực kỳ tinh thông, ngược lại không hề lo lắng sự biến hóa của Đơn Phi.
Đơn Phi cười nói: -Ta có một cách cược vô cùng công bằng, không biết các ngươi có hứng thú không. Hắn xoay người đến ngay trước chiếc làn tre đựng cơm ngay bên cạnh lò rèn, có hai cái bát, đã bày ra cơm nước Liên Hoa đem đến cho đại ca.
Đem cơm trong hai bát úp vào trong khay, Đơn Phi lấy ít nước sạch rưới lên.
Mọi người nhìn thấy đều cảm thấy khó hiểu, gã dáng người thấp thấp kia vờ cười nói: - Chẳng lẽ ngươi muốn cược đi xin ăn à?
-Cũng không phải vậy.
Đơn Phi thuận tay vớ lấy một chiếc đũa, lấy một viên xúc xắc trên bàn, dùng một cái bát úp lên trên, chiếc đũa vừa gõ, cái bát kia cũng úp ngay trên bàn.
-Các ngươi đoán xem, vừa rồi hạt xúc xắc đó nằm trong chiếc bát nào, đoán trúng rồi, xem như ta thua. Đơn Phi thản nhiên cười nói như thế.