Thâu Hương

Chương 17: Cờ gian bạc lận.

Chương 17: Cờ gian bạc lận.


Lò rèn tĩnh lặng đến mức nghe thấy cả tiếng thở.
Một hồi lâu sau, tên lùn kia mới không nhịn nổi nói: - Ngươi thực sự muốn cá cược với bọn ta?
- Đây chẳng phải là cách cá cược công bằng nhất sao? Đơn Phi hỏi ngược lại: - Cơ hội một nửa một nửa, chẳng bên nào là chiếm lợi cả.
Tên lùn liền nói: - Được, Doãn lão đại, chúng ta cá cược với hắn.
Doãn lão đại trong lòng vốn có chút khiên cưỡng, nhưng trong khu chợ thì không dám trở mặt với người của Tào phủ, thấy Đơn Phi đưa ra màn cá cược này, trong lòng thầm nghĩ, ở đây có ba người sáu con mắt, lẽ nào không nhìn ra quân xúc xắc ở đâu? Ván cược này mà thắng, cho dù tên tiểu tử này có vô lại quỵt tiền, thì cuối cùng ắt cũng không dám mặt dày mà tiếp tục xen vào việc của Vương Đại Chùy nữa.
Nghĩ trước nghĩ sau, Doãn lão đại quát lớn: - Được, bọn ta cược với ngươi một lần!
Hắn thấy Đơn Phi chỉ đứng đó chẳng động đậy gì, có chút mất kiên nhẫn nói: - Sao thế, ngươi chưa bắt đầu sao?
Đơn Phi khẽ cười nói: - Sớm đã bắt đầu rồi, các ngươi đoán đi.
Cái gì?
Liên Hoa và Vương Đại Chùy nghe vậy, suýt thì chẳng còn tin vào tai mình, ai cũng nhìn rõ là con xúc xắc nằm trong cái bát bên tay trái của Đơn Phi, thế thì còn đoán cái gì?
Tên lùn chẳng nói chẳng rằng, tiến lên một bước định lật cái bát trong tay trái Đơn Phi lên. - Ta đoán nằm trong cái bát này. Miếng ngon trước mặt là phải xơi liền, y vừa rồi cũng thấy rất rõ động tác của Đơn Phi, thầm nghĩ tên tiểu tử này là đồ ngu hay đồ ngớ ngẩn, sao lại cược lộ liễu như vậy. Tuy nhiên, chẳng để y kịp lật cái bát lên, Doãn lão đại đã kéo giật lại quát: - Hùng Nhĩ, đợi đã.
- Đợi cái gì? Hùng Nhĩ ngơ ngác quay đầu lại hỏi.
Doãn lão đại suy nghĩ vẩn vơ, thầm nghĩ tên tiểu tử này sao lại có thể ngốc như vậy được, sao lại có thể cá cược như vậy? Nhìn cái biểu cảm vô cùng bình tĩnh của Đơn Phi, Doãn lão đại cười nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi cũng có thể coi là người thông minh, chỉ là sự bình tĩnh của ngươi đã bán đứng ngươi.
Gã đẩy Hùng Nhĩ ra, ấn tay luôn vào cái bát bên tay phải nói: - Xúc xắc ở trong này! Gã mặc dù chẳng nhìn thấy Đơn Phi đổi xúc xắc, nhưng khẳng định là Đơn Phi chắc hẳn đã giở thủ đoạn.
- Lão đại, không thể nào! Hùng Nhĩ vội nói: - Đệ thấy rất rõ xúc xắc nằm ở cái bát bên trái.
Doãn lão đại tay ấn bát, sớm đã nhìn thấy mặt Đơn Phi dường như có phần biến sắc, càng chắc chắn với nhận định của mình hơn, đoạn lật cái bát lên nói: - Tiểu huynh đệ, xin
Câu "xin lỗi" của gã chẳng kịp nói xong, mặt đã đột ngột biến sắc, bởi vì dưới cái bát đó hoàn toàn trống không, căn bản là chẳng có một quân xúc xắc nào. Đơn Phi mỉm cười, với tay lấy cái đũa gõ một cái, rồi lật bát bên trái lên.
Xúc xắc nằm gọn ở trong đó.
Liên Hoa, Vương Đại Chùy nhìn nhau, mừng đến suýt nhảy cẫng cả lên, nhưng lại cảm thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
- Xem ra Doãn lão đại thua rồi. Đơn Phi thản nhiên nói.
Hùng Nhĩ có chút tức giận, vội nói: - Lão đại, đệ đã nói là nằm ở bên trái rồi mà, huynh lại cứ không tin, tên tiểu tử này lừa huynh một vố rồi.
Doãn lão đại một tay vẫn để trên cái bát, nhìn quân xúc xắc nằm trên bàn một hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Đơn Phi nói: - Được lắm, coi như tiểu tư ngươi có bản lĩnh, bọn ta đi!
Gã nói là đi luôn, không chần chừ một bước.
Liên Hoa đợi cho Doãn lão đại đi rồi mới lập tức hoan hô, ôm chầm lấy Đơn Phi, luôn miệng nói: - Đơn công tử, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh.
Nàng không thể kìm nén sự xúc động trong lòng, nước mắt men theo đôi gò má chảy xuống, đến lúc phát hiện ra Đơn Phi đang mỉm cười nhìn mình, Liên Hoa mới ý thức được là mình đã mất kiểm soát, liền lập tức bỏ tay ra, lùi lại một bước, nhanh chóng lau nước mắt, rồi có phần ngượng ngùng nói: - May là bọn họ ngốc nghếch, vừa rồi Đơn công tử, huynh cũng mạo hiểm quá, huynh vốn không cần phải cá cược vì bọn ta.
Quay đầu lại nhìn Vương Đại Chùy, Liên Hoa cắn môi nói:
- Huynh mà thông minh bằng một nửa Đơn công tử thì đã không phải thua kẻ ngu như lợn như Doãn lão đại rồi.
Vương Đại Chùy chỉ hừ một tiếng, rồi quay người định đi ra ngoài, nhưng lại bị Liên Hoa kéo giật lại: - Huynh đi đâu vậy? Đơn công tử còn muốn tìm huynh rèn thứ gì đó.
- Chẳng còn lò rèn Vương gia nữa rồi. Ta cũng không rèn sắt nữa. Vương Đại Chùy buồn bực nói, đẩy tay muội muội rồi đi ra ngoài.
- Huynh không rèn sắt thì làm gì, lẽ nào lại đi đánh bạc? Liên Hoa lộ vẻ lo lắng.
- Chẳng cần muội lo!
Vương Đại Chùy lạnh lùng nói, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, đã nghe tiếng Đơn Phi nói: - Liên Hoa, không cần kéo y, y sợ làm mất mặt cha cô đó.
- Ngươi nói cái gì? Vương Đại Chùy chợt quay đầu lại, giận dữ nói.
Đơn Phi vẫn bình thản: - Nếu như ngươi không sợ làm mất mặt lệnh tôn, lẽ nào là sợ trả tiền cho ta? Nói gì thì nói, ta cũng đã giúp ngươi trả nợ đánh bạc.
Vương Đại Chùy đỏ bừng mặt lên, lẩm bẩm: - Ta đâu có cần ngươi trả giúp.
- Câu nói xấu hổ vậy mà huynh cũng nói ra được sao? Liên Hoa vừa giận vừa lo lắng nói.
Đơn Phi cũng chẳng thèm quan tâm, hắn nhìn ra Vương Đại Chùy mang cái gọi là lòng tự tôn của tuổi trẻ trong mình, mặc dù yếu đuối dễ vỡ, nhưng lại cực kì ngoan cố: - Đại Chùy, ngươi nói không sai, ngươi đích xác không cần ta giúp ngươi trả nợ, nhưng dù thế nào--- thì ngươi cũng nợ ta một ân tình chứ.
- Nợ ngươi thì làm sao? Ta gán muội muội cho ngươi là được chứ gì. Vương Đại Chùy hùng hổ nói.
Liên Hoa lập tức đỏ bừng mặt, giậm chân nói: - Vậy huynh cũng phải cược một trận mới được.
Đơn Phi suýt thì té xỉu, nhìn biểu cảm vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu của Liên Hoa, lại cảm thấy huynh muội này cũng khá thú vị: - Ta cần muội muội ngươi làm gì. Dừng lại một lúc, Đơn Phi cười nói: - Tuy nhiên, ta đúng là cần một thợ rèn giúp ta mấy việc. Như thế này được không nhé, ngươi và ta cược một trận, nếu ngươi thắng thì từ nay về sau coi như ta là người xa lạ, ta tuyệt đối sẽ không động chạm gì tới lò rèn Vương gia của ngươi nữa.
Liên Hoa ngẩn ra, chẳng biết tại sao, chỉ thấy cay cay nơi sống mũi.
Vương Đại Chùy cũng ngây ra một hồi, hắn bị lòng tự tôn đáng thương cản trở, luôn cảm thấy lần này ngượng ngùng khó nói, nóng lòng muốn bỏ trốn, nghe Đơn Phi đột nhiên cược như vậy, liền hỏi lại: - Vậy nếu như ta thua thì sao?
- Hoặc là ngươi rèn giúp ta mấy thứ, hoặc là--- cởi sạch quần áo tới chợ chạy ba vòng, hét mây câu Vương Đại Chùy ta không phải là đàn ông là được. Khóe mép Đơn Phi khẽ nhệch cười, không khỏi nhớ lại những năm tháng cùng với huynh đệ trước kia.
Lúc đó, cách nghịch ngợm muôn hình vạn trạng, ngay cả ôm biển quảng cáo trèo lên cột hét lớn "ta rốt cuộc đã được cứu", hắn cũng đã từng làm.
- Ngươi khinh thường ta quá đó. Vương Đại Chùy tiến lên một bước quát lớn: - Ta cược với ngươi một ván, nếu ngươi thua cũng phải cởi quần áo ra chợ hét, ngươi có dám không?
- Đương nhiên là ta dám.
Đơn Phi cười nói.
- Cược thế nào? Vương Đại Chùy cục cằn hỏi.
Đơn Phi lại đặt xúc xắc lên trên bàn, lấy cái bát bên tay trái úp lấy quân xúc xắc, tay phải cầm đũa gõ một cái, rồi úp cái bát bên phải xuống, sau đó nói: - Đoán đi, quân xúc xắc nằm ở đâu?
Vương Đại Chùy và Liên Hoa tức khắc sửng sốt.
Liên Hoa vừa vội vừa lo, sớm đã biết quân xúc xắc nhất định nằm trong cái bát bên tay trái Đơn Phi, vừa rồi Đơn Phi thắng Doãn lão đại, nàng cảm thấy hú vía, cũng cảm thấy Đơn Phi thực sự biết giữ bình tĩnh, dùng sách lược hư hư thực thực để đấu, nhưng Vương Đại Chùy bên cạnh cũng đã thấy kết quả, sao có thể giẫm vào vết xe đổ nữa?
Vương Đại Chùy không một chút do dự, với luôn tay tới lật cái bát bên trái lên: - Ta--- Y chưa kịp nói xong, đã bị Liên Hoa siết chặt lại, khăng khăng đòi lật cái bát bên phải lên, nói: - Đại ca, ở bên phải, bên phải!
Nhất quyết không thể để Đơn công tử mất mặt, đại ca mình dù sao thì cũng chẳng còn mặt mũi gì rồi.
Vương Đại Chùy cũng hiểu muội muội mình, một tay đẩy muội muội ra, nhanh hơn một bước lật luôn cái bát bên trái lên, cười ha hả, chợt y sững người lại.
Liên Hoa còn đang muốn xông tới, bỗng dưng cũng ngẩn người ra.
Dưới cái bát trống không, chẳng nói tới xúc xắc, ngay cả một cọng lông cũng chẳng có, Đơn Phi gõ đũa một cái, lật cái bát bên phải lên, quân xúc xắc nằm ngay ngắn ở đó.
Liên Hoa mắt tròn mắt dẹt nhìn bàn tay của Đơn Phi, chỉ thấy bàn tay thon dài, năm ngón nhỏ nhắn nhưng có lực, trong đó còn có cả một ma lực không lí giải nổi.
Nàng thực sự không thể hiểu nổi quân xúc xắc sao lại có thể chuyển sang cái bát bên phải được.
- Ngươi giở trò lừa bịp! Vương Đại Chùy quát lớn.
- Đúng đó, ta giở trò lừa bịp. Đơn Phi thở dài nói: - Cờ gian bạc lận, ngươi nếu đã biết người khác lừa bịp mà chẳng chịu động não, còn đi cược với người ta, ngu chẳng khác nào con lợn!
Với câu nói này của Đơn Phi, Liên Hoa liên tiếp gật đầu.
Đơn Phi nhìn Vương Đại Chùy, chậm rãi nói: - Được rồi, bất luận thế nào, ngươi cũng đã thua, có cần ta cởi giúp ngươi không?
Vương Đại Chùy tay giữ vạt áo, lập tức lùi lại mấy bước, thấy muội muội và Đơn Phi đang ngao ngán nhìn mình, liền do dự một hồi rồi nói: - Ta rèn sắt. Rèn cái gì, ngươi nói đi!
Đơn Phi thở phào một hơi, thầm nghĩ tên tiểu tử này rốt cuộc cũng có chút biết điều rồi, cũng chẳng trách y vừa rồi vẽ chuyện bày đặt nữa, khẽ trầm ngâm rồi thấp giọng nói: - Ta muốn rèn một cái xẻng Lạc Dương.
Vương Đại Chùy ngẩn người một lúc, rồi ngập ngừng hỏi: - Xẻng gì cơ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất