Chương 22: Đường lang hoàng tước..
Vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga, không phải bởi vì sự cố gắng, mà là vì nó vốn chính là thiên nga, vàng sẽ sáng lên, đương nhiên cũng không phải bởi vì chăm chỉ, mà là vì nó vốn chính là vàng.
Canh gà dễ uống, nhưng uống nhiều quá sẽ nôn ra hết.
Quá tài giỏi, quá xinh đẹp thì chắc chắn sẽ hại người khác, nhưng lúc đang có tài, có sắc thì luôn chê ít, lại muốn có thêm.
Dưới ánh mặt trời, vàng thoạt nhìn có vẻ tươi đẹp động lòng người, nhưng khi Ô Thanh nhìn thấy khối vàng kia, tròng mắt của y lập tức còn lớn hơn cả mắt trâu nữa.
Đơn Phi chỉ nhìn vào ánh mắt của Ô Thanh.
Hồi lâu sau, Ô Thanh mới kinh ngạc, nói: - Đơn đại ca, huynh đừng nói là vàng này huynh nhặt được ở đây đó?
- Ta chính là nhặt được ở trong này đấy. Đơn Phi lạnh nhạt nói.
Ô Thanh không khỏi cảm thán, sống chết có số, phú quý do trời, Đơn đại ca chẳng những có bản lĩnh, lúc đi đường lại còn nhặt được vàng, đúng là vận khí quá tốt đi.
Y là một người kém hiểu biết, ngay lúc y phát hiện ra tiền sạn , thì lại chỉ muốn làm cách nào để đổi được vài đồng tiền rồi nhanh chóng tiêu hết, ngược lại, lúc Đơn Phi phát hiện tiền sạn, thì cái hắn là suy xét làm như thế nào lợi dụng nó để sinh lời.
- Ngươi thấy nên chia khối vàng này như thế nào? Đơn Phi lại hỏi.
Ô Thanh rốt cục cũng phục hồi được tinh thần, nói như đinh đóng cột: - Vàng này là Đơn đại ca phát hiện, đương nhiên sẽ là của Đơn đại ca.
Đơn Phi cười lớn, cầm khối vàng nhét vào tay Ô Thanh nói: - Cho ngươi đấy.
Ô Thanh liên tục xua tay, mặt đỏ tía tai nói: - Đơn đại ca, ta nói thật lòng đấy, vàng này vốn là của huynh, takhông thể lấy được. Huynh đã giúp gia đình ta nhiều như vậy, mà ta còn tham lam như thế, ta còn là con người sao?
Đơn Phi thấy y kiên quyết từ chối, không hề có nữa điểm giả vờ, thì thầm gật đầu, nhưng vẫn đặt vàng vào tay y: - Có lẽ ta còn tiếp tục nhặt được vàng nữa… Ngươi cứ cầm hộ ta đi.
- Hả?
Cằm Ô Thanh thiếu chút nữa rơi xuống đất: - Đơn đại ca, huynh đang nói đùa à?
Đơn Phi cũng không nói nhiều, nhặt một cành cây khô trên mặt đất, rồi đẩy tảng đá mà hắn vừa ngồi lăn ra phía cỏ khô. Không ngờ, phía dưới hòn đá, là một động đen.
- Sao lại có cả một cái động ở đây?
Ô Thanh khó hiểu.
- Đây là đạo động. Đơn Phi nhíu mày nói.
Ông trời quả là không phụ người có công, xem ra phán đoán của hắn về vị trí của đạo động này đã được nghiệm chứng, Ô Thanh ngây ngốc đi theo. Đơn Phi trước đó đãquan sát địa hình xung quanh, phát hiện ra bùn đất bên cạnh khối đá lớn có vẻ không chặt, tuy không rõ ràng, hơn nữa còn bị cỏ hoang che khuất, nhưng đối với hắn mà nói, như vậy là đã đủ rồi.
Ai lại rảnh rỗi đến nơi hoang vu này đào đất, hơn nữa còn che giấu?
Có người đã nhanh chân đến đào tòa mộ cổ này trước, đạo động này rõ ràng là người đến trước đào ra để thông đến mộ thất.
Khi Đơn Phi phát hiện ra điểm này cũng không quá thất vọng, thời kì Dân Quốc, đạo mộ khá là phổ biến ở Hoa Hạ, không biết bao nhiêu đồ cổ trân quý trong mộ bị trộm rồi bị lưu lạc ra ngoài hải ngoại, những đồ cổ mà người đời nhìn thấy được kế thừa từ tổ tiên thật ra không nhiều, phần nhiều chẳng qua là đào ra từ trong mộ thất mà thôi.
Nhưng những tên đạo mộ cũng phát hiện ra đặc điểm kỳ quái này, đó chính là thoạt nhìn rất nhiều ngôi mộ cổ không có đạo động, tuy nhiên sau khi tiến vào đều trống rỗng, không có bất cứ loại đồ cổ nào, không khỏi khiến người ta tấm tắc bảo kỳ lạ.
Người nhiều chuyện thậm chí còn truyền nhau những cao nhân đạo mộ chỉ cần dùng kiếm Phân Thổ là có thể có cách đất đoạt bảo, không hề để lại chút dấu vết, cũng có lời đồn là do thần tiên ma quỷ làm.
Trên thực tế, tuy kiếm Phân Thổ thần kỳ, nhưng không có tà dị như trong truyền thuyết. Ngôi mộ sở dĩ trống không, là vì cái nghề đạo mộ này đã xuất hiện từ sau khi bắt đầu mộ táng, hơn nữa trong trăm năm mộ táng mai táng, khả năng bị trộm là rất lớn.
Nói thí dụ như ngôi mộ cổ này sau khi hạ táng, có thể trong mấy chục năm đã bị đào trộm, năm tháng trôi qua, cát bụi vùi lấp, nói không chừng cửa động đã sớm bị đóng kín, bởi vậy người đời sau nhìn bề ngoài ngôi mộ thì tưởng hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng thật ra là đã sớm trống trơn.
Tuy nhiên rất nhiều cổ nhân đạo mộ không hề giống với những tên trộm mộ thời Dân Quốc. Những tên trộm mộ thời Dân Quốc thực chẳng khác gì thổ phỉ, cảm thấy thứ gì vô dụng sẽ tùy tiện đập nát, không để cơ hội cho người đến sau, còn cổ nhân khi đạo mộ, nhiều khi chỉ lấy đi những thứ cần thiết, còn lại đều lưu lại.
Lúc Đơn Phi phát hiện ra miếng tiền sạn kia, đã sớm nghĩ đến chuyện này, tiền sạn xuất hiện có thể là bởi vì có người trộm ra từ mộ cổ, nhưng hắn nghĩ, cho dù đã có người trộm rồi, cũng có thể là còn thứ gì đó giá trị.
Và sự thật đã đúng như hắn dự đoán, khối vàng này đã đáp lại công sức hắn bỏ ra!
Cơ hội đúng là luôn đến với những người có tâm nhãn.
- Đơn đại ca, huynh nói xem có khi nào đã có người… có người đã trộm hết rồi? Ô Thanh dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, y cũng nghĩ đến khả năng đó.
- Như thế thì sao? Ngươi không muốn vào xem? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Ô Thanh vẫn hơi do dự: - Đơn đại ca, nếu huynh muốn vào xem, đương nhiên là ta sẽ đi cùng huynh, tuy nhiên huynh ngàn vạn lần đừng kể cho mẫu thân ta biết, mẫu thân đã từng nói… chuyện này… không khác…
Y còn chưa nói hết, Đơn Phi đã sớm hiểu được ý tứ của y, thầm nghĩ đúng là quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, ta muốn sớm đổi đời chỉ có thể dựa vào bản lĩnh vốn dĩ của bản thân thôi. Mấy thứ chôn cùng chủ nhân này thật ra chính là của trời mục nát, một vật vô dụng, nhưng đến tay hắn không chừng sẽ phát huy được tác dụng.
Tuy nhiên Đơn Phi cũng không giải thích thêm gì với Ô Thanh, chỉ nói: - Ừ. Hắn quan sát xung quanh, đi đến đến dưới gốc cây cáng lò nói: - Ô Thanh, cho ta mượn búa.
- Để làm gì cơ? Ô Thanh tháo chiếc búa giắt ở bên hông đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi dùng búa vạch mấy đường, rồi giật vỏ cây trên cáng lò xuống chẻ thành nhánh dài, sau đó hắn nhổ một ít cỏ khô rồi dùng sức cuốn thành một vật có hình giống điếu xì gà.
Ô Thanh thấy kỳ quái, nhưng y biết Đơn đại ca từ trước đến nay làm việc gì đều có mục đích cả, cho nên chỉ im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, Đơn Phi làm được hơn mười cái như thế, sau đó hắn thấy gần đó có mấy cây trúc hoang, hắn dùng sức chém đứt một cây, sau đó gọt thành mấy que trúc nhọn giống như chiếc đũa, sau đó hắn lại nhặt lên một số đá vụn, rồi để trong ngực, xong xuôi mới trả búa cho Ô Thanh.
Những việc vừa rồi chỉ là để thử Ô Thanh, không phải Đơn Phi là người có tâm cơ, chỉ là hắn làm cái gì cũng cực kỳ cẩn thận, hắn nhất định biết Ô Thanh là người như thế nào, thì mới có thể quyết định những bước tiếp theo.
Kỳ thật cho dù Ô Thanh có lòng tham, thậm chí là người vô cùng tham lam, Đơn Phi cũng không cảm thấy quá đáng, con người khó đoán, lòng người thường không qua được thử nghiệm, Đơn Phi biết một khối vàng đối với một đứa trẻ nhà nghèo hấp dẫn đến thế nào!
Nếu Ô Thanh chọn vàng, hắn sẽ không tiếp tục hợp tác với y nữa, và đương nhiên sẽ không nói về chuyện đạo động cho Ô Thanh nghe, nhưng nếu Ô Thanh chọn tín nghĩa, hắn mới quyết định liên kết với y để làm việc.
Từ trước tới nay, những tên đạo mộ bởi vì phân chia của cải không đều mà chết trong mộ địa tuyệt không ít, Đơn Phi nếu muốn cùng phối hợp Ô Thanh, tự nhiên hắn phải biết nhân phẩm của y như thế nào, hắn không muốn chưa kịp trở mình đã bị đâm một đao sau lưng, như vậy chẳng tốt chút nào.
Hắn không muốn hại người, nhưng cũng không muốn làm người bị hại.
Phải biết đây là thời Tam Quốc loạn thế, ngay cả loại chủ công nhân đức như Lưu Bị khi chạy trốn thì lão bà và con gái cũng chỉ là hòn đá mà thôi.
Trong thời loạn thế này, cha chết, nương cũng có thể đi xuất giá, mạnh ai nấy lo, kẻ còn sống sót chưa chắc đã là người tốt đẹp, mà là kẻ lưu manh xảo quyệt, người tốt khôn ngoan…
Hắn mượn búa của Ô Thanh không phải là để đề phòng y, y lúc nhìn thấy vàng không có nửa phần tham lam, Đơn Phi thấy người này là huynh đệ đáng để tin tưởng, vì thế mới mang Ô Thanh đến trước cửa động. Đơn Phi lấy đá đánh lửa gõ hai cái, cuốn vỏ cây không ẩm, bên trong còn có cỏ khô, vì thế nhanh chóng xuất hiện các tia lửa tung tóe, khói xuất hiện, hắn thổi một chút, liền có ánh sáng.
Ô Thanh bắt đầu hiểu ra một chút, thở dài nói:
- Đơn đại ca, huynh làm cái này để chiếu sáng khi vào thăm dò trong động?
Đơn Phi gật đầu.
Cây que bằng trúc kia thì có tác dụnggì? Ô Thanh còn muốn hỏi, lại sợ Đơn Phi mất kiên nhẫn.
Đơn Phi cũng không giải thích nhiều, cái cách cuốn vỏ cây này kỳ thật chỉ là một cách tạo lửa đơn giản, mà lại còn có thể tỏa hương, có thể thăm dò chuyển động của không khí, không nên xem thường ánh sáng nhỏ bé này, trong bóng đem nó cực kỳ hữu dụng.
Vật này cách làm thì cực kỳ đơn giản, nhưng lại vô cùng hữu ích.
Lát sau, Đơn Phi ngửi ngửi, thấy không khí trong động khá là trong lành, nên mới muốn bước vào, song lại bị Ô Thanh kéo lại.
- Đơn đại ca!
- Sao thế? Đơn Phi có chút khó hiểu.
- Vào trong này nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, để ta đi ở phía trước. Ô Thanh nhìn thấy cửa động tối o mom tuy hơi sợ, nhưng vẫn kiên định nói.
Đơn Phi nhìn y một hồi lâu, rồi cười nói: - Việc này ngươi không nên tranh với ta, ngươi còn có mẫu thân, ta thì không có ai cả, ta nên đi phía trước mới phải.
Ô Thanh thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
- Ngươi chuẩn bị dây thừng thật tốt, nếu chẳng may có cái gì bất ngờ, nhớ phải kéo ta. Đơn Phi dặn dò nói.
Ô Thanh lập tức cởi dây thừng, chuẩn bị sẵn sàng.
Đơn Phi gật đầu, rồi tiến vào trong động, Ô Thanh liền đi theo. Hai người chỉ để ý động tĩnh ở trong động, mà không phát hiện ở bụi cỏ gần đó, có ngọn cỏ đột nhiên lay động!