Chương 23: Có quỷ.
Mặc dù nói Đơn Phi không có mẹ, nhưng cũng không muốn toi mạng ngay ở chỗ này, thời điểm chui vào động vẫn rất cẩn thận nhìn về phía trước, nghe động tĩnh chung quanh.
Trong đạo động không có nguy hiểm, bởi vì đó là tiền bối trộm mộ đào, chỉ cần người nọ không thần kinh thác loạn, tự nhiên sẽ không ở đạo động làm thứ gì đó. Có vàng rơi xuống ở cửa động, thuyết minh tiền bối trộm mộ đã lấy được rồi, còn thành công đi ra, nếu như vậy, hệ số nguy hiểm của mộ thất cũng sẽ không quá lớn.
Đơn Phi nói không nhiều lắm, suy nghĩ cũng chưa bao giờ ít, trước khi chậm rãi đi vào đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị cho tình huống đột ngột không ngờ bất cứ lúc nào.
Ô Thanh chỉ thấy được phía trước có ánh lửa lúc sáng lúc tối, ở bên ngoài thì không cảm thấy gì, nhưng ở trong đạo động tối đen không nhìn thấy mặt trời này, lại có sự ấm áp rất khó diễn tả.
Nhìn Đơn Phi chậm rãi đi trước, trong lòng Ô Thanh rất cảm động, không biết vị Đơn đại ca so với y thoạt nhìn còn nhỏ hơn vài tuổi này tại sao lại có thể có bản lĩnh và dũng khí như vậy, nắm chặt dây thừng, Ô Thanh cũng dùng toàn bộ tinh thần lên để đề phòng, bất kể phát sinh cái gì không ngờ, y nhất định phải cứu Đơn đại ca đi ra trước.
Ánh lửa đột nhiên ngừng lại, Ô Thanh trong lòng căng thẳng, thấp giọng nói: - Đơn đại ca, làm sao vậy?
Đơn Phi sau một lúc lâu mới nói: - Tới rồi.
Hắn vẫn bò về phía trước, đột nhiên cảm giác phía trước trống rỗng bằng phẳng, đây không phải là do nhìn thấy, mà là cảm giác do nhiều năm luyện ra được, sau đó hắn đưa hỏa chiết tử về phía trước dò xét một lát, phát hiện phía trước rất rộng rãi thoáng đãng, hình như đã tới một thạch thất cực lớn.
Thuận lợi như vậy?
Đơn Phi không dám có chút sơ suất, đều nói chết đuối sẽ biết bơi, đánh nhau thì cãi vã, những cái chết trong mộ thất khẳng định đều là chuyên gia trộm mộ trong truyền thuyết, hắn đưa tay lấy ra mấy khối đá vụn từ trong ngực phân vài phương hướng mà ném đi, nhắm mắt lắng nghe động tĩnh.
"Đinh đinh đinh" vài tiếng vang.
Đơn Phi nghe ra phía dưới là thực địa, hơn nữa không tính quá cao, tuy vậy vẫn không dám khinh thường, thấp giọng nói:
- Ô Thanh, đưa dây thừng cho ta, ngươi giữ chặt một đầu, thả ta đi xuống. Nắm chặt đấy.
Ô Thanh dĩ nhiên một ngụm đáp ứng, sau khi Đơn Phi kéo theo dây thừng dẫm lên trên mặt đất, trái tim lúc này mới hơi chút trầm tĩnh lại, ngẩng đầu nói với Ô Thanh: - Nhảy xuống đi, không có việc gì.
Sau đó Ô Thanh từ bên trên nhảy xuống, ngoại trừ khoảng cách vài thước gần hỏa chiết tử, những chỗ khác căn bản thấy không rõ lắm, chỉ cảm thấy sự tĩnh mịch không tiếng động yên lặng đè lên trái tim kinh hoàng, Ô Thanh thấp giọng nói:
- Đơn đại ca, nơi này là chỗ nào thế?
Đương nhiên là mộ thất!
Đơn Phi biết rằng khi con người hồi hộp sẽ luôn hỏi những câu rất ngu xuẩn, vẫn chưa trả lời, cái mũi ngửi ngửi một chút, cau mày nói: - Sao lại có hương vị của rỉ sắt nhỉ?
Kim đồng ngọc Thương Chu, ngọc đồng đào Tần Hán, những lời này là nói về vật bồi táng thông thường của mấy triều đại này, bình thường mộ thất có hương vị kim loại không giả, rỉ sắt của các loại kim loại này có hương vị khác biệt tuy rằng rất là nhỏ ít, nhưng đối với loại chuyên gia đã từng trải qua nhiều như Đơn Phi mà nói, ngửi đất cũng không thành vấn đề, nên tất nhiên có thể ngửi thấy được.
Nhưng ở trước thời Hán triều sắt rất hiếm thấy, Hán triều đều là dùng để làm binh khí, thời kỳ này rất ít làm vàng mã, nên dĩ nhiên sẽ không dùng để bồi táng, tại sao nơi này lại có thể có hương vị rỉ sắt nồng đậm như vậy?
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, rồi vẫn lấy ra một cái hỏa chiết tử châm lên đưa cho Ô Thanh, phân phó nói: - Ngươi đứng ở nơi này đừng động đậy, ta xem tình hình một chút.
Trước khi hắn đi, Ô Thanh kéo Đơn Phi lại, đưa búa sang nói: - Đơn đại ca, huynh cầm lấy phòng thân.
Ô Thanh tuy rằng sợ muốn chết rồi, nhưng cảm thấy Đơn Phi càng cần một chút lợi khí.
Đơn Phi không từ chối nữa, trong lòng mơ hồ cảm giác chút bất an, sự tình hơi ra ngoài phán đoán của hắn, hắn liền không có khả năng phớt lờ, hắn có thể đạt được tầng tin cậy trên nhất, thì dựa vào chẳng những là học thức, còn có sự cẩn thận.
Miệng ngậm hỏa chiết tử, Đơn Phi một tay cầm búa, cái tay còn lại lấy ra cái cây que bằng trúc đã sớm chuẩn bị xong, dùng cây que bằng trúc vạch lên vách tường chậm rãi đi quanh thạch thất.
Một cây que bằng trúc bình thường đối với Đơn Phi mà nói có tác dụng rất nhiều, tác dụng lớn nhất chính là dùng để thay thế bàn tay, tránh cho lây nhiễm bệnh khuẩn không biết tên, hơn nữa sẽ không tổn thương cổ khí.
Đây nhất định là phòng mộ gạch của Hán triều.
Triều đại trước đó cũng chưa xuất hiện tiền sạn của thời kỳ Vương Mãng.
Vách tường là gạch ống đặc biệt của Tần Hán không sai, nơi này lại giống như môt nhĩ thất, Đơn Phi chậm rãi đi tới, cấp tốc suy đoán, quay đầu lại liếc mắt nhìn về hướng Ô Thanh một cái, nhìn thấy chút ánh sáng và bóng dáng Ô Thanh, biết đã sắp đi được nửa vòng, hắn chỉ cảm thấy nhĩ thất này có chút lớn, cũng có chút trống rỗng.
Tiền bối trộm mộ này cũng đủ tham cơ, ngoại trừ mùi rỉ sắt ra, cái gì cũng không để lại cho hắn?
Trong lòng Đơn Phi thầm than, đột nhiên ngừng bước chân lại.
Ô Thanh lo lắng đề phòng nhìn về chút ánh lửa ngoài miệng Đơn Phi, thấy Đơn Phi đột nhiên dừng lại, không yên mà thấp giọng nói: - Đơn đại ca, làm sao vậy?
- Nơi này có cửa đạo. Đơn Phi dùng cây que bằng trúc chọc xuống, cây que bằng trúc bị gãy thành hai mảnh, hắn đổi bằng cán búa chậm rãi đẩy ra, khép hờ hai tròng mắt, rất chăm chú lắng nghe động tĩnh của cửa đá.
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên.
Cửa đá rốt cục mở ra, tiếng vang có phần chói tai, nhưng không có nguy hiểm gì khác, Đơn Phi âm thầm thở phào, không vội đi thăm dò không gian phía sau cửa đá, trước tiên dùng hỏa chiết tử chiếu xuống xem tình hình phía sau cửa, trong lòng hơi trầm xuống, ý bất an càng đậm.
Nơi này có quỷ!
Người ngoài đương nhiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng thời điểm Đơn Phi mở cửa đá ra, lại phát hiện có vấn đề lớn, cửa đá của mộ thất này được thiết kế cũng không phải là đóng kín mít lại, mà là để tiện cho việc đẩy ra.
Có người có thể cảm thấy buồn cười, cửa vốn chính là vì để đẩy ra đấy, bằng không tại sao gọi là cửa, nhưng đó là kết cấu cửa của dương gian, trong mộ thất bình thường căn bản không có ai động vào, để phòng người ngoài tiến vào, trước khi khánh thành đều đã được phong kín, như thế nào cái cửa này lại được thiết kế thành hoạt động được như thế này?
Thiết kế để cho quỷ đi lại hay sao?
Đơn Phi cảm giác mí mắt mình nhảy dựng lên, rốt cục vẫn phải hít sâu một hơi nói: - Ô Thanh, ngươi lại đây.
Ô Thanh giơ hỏa chiết tử đi tới, nhìn thấy không gian sau cửa đá kia thì hoảng sợ, không biết đây là muốn thông đi đâu.
Đơn Phi nhìn ra nghi vấn của y, chậm rãi nói: - Dưới tình huống bình thường, nơi này nếu như là nhĩ thất, sẽ là nơi bày đặt đồ vàng mã chôn cùng, phía trước đương nhiên là phòng chủ quách, cũng tức là nơi đặt quan quách của chủ mộ.
Ô Thanh đang trong lo lắng ngược lại đã tỉnh táo lại, nghe ra ngụ ý của Đơn Phi: - Vậy không bình thường thì sao?
- Nơi đó có cái gì, ta cũng không đoán được. Đơn Phi cười khổ một tiếng, không nghĩ tới mới tới Tam Quốc tìm được cái mộ thất khác loại, thì lại không đi theo lối mòn.
- Ta đi vào đó dò thám, ngươi ở tại chỗ này, vừa thấy có cái gì không tốt thì lập tức rời khỏi. Đơn Phi tuy là bất an, nhưng ý tò mò càng đậm, loại thời điểm như thế này đương nhiên sẽ không nửa đường lại vòng về.
Nhất định phải xem đến tột cùng, bằng không có chết cũng không cam tâm.
Đơn Phi là kiểu người tài cao gan càng lớn, đụng tới loại sự tình kỳ lạ thế này tất nhiên tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.
Ô Thanh lắc đầu nói: - Đơn đại ca, ta và huynh đi cùng nhau! Huynh yên tâm, ta sẽ không liên lụy huynh. Lúc y nói ra câu này khớp hàm còn đang run lên, nhưng thái độ thì kiên quyết.
Đơn Phi ngược lại không hề nghĩ tới tiểu tử này lá gan không lớn, nhưng vẫn có nghĩa khí này, khẽ cười: - Được, vậy ngươi đi theo sau ta ngoài năm bước.
Hắn nói dứt lời, mang theo búa giơ hỏa chiết tử đi về phía trước.
Phía trước là một mộ đạo rất dài, Đơn Phi hơi hơi hít thở, thỉnh thoảng lại ném ra một viên đá rồi nghe một chút động tĩnh dưới đất, chỉ sợ nơi này có cơ quan gì đó, đi được hơn mười bước, khi Đơn Phi đã tới mộ thất rộng rãi hãi dị này, đột nhiên phía trước lại hiện lên một khoảng không bằng phẳng.
Đơn Phi cũng không vội tiến lên, mà chỉ híp hai mắt lại thử nhìn về phía trước, có một chút ánh sáng hỏa chiết tử, lại thêm hắn đã chậm rãi thích ứng với sự hắc ám của nơi này, đã mơ hồ nhìn thấy những thứ bày đặt phía trước.
Rồi đột nhiên xoa nhẹ ánh mắt, Đơn Phi không quá tin tưởng bộ dạng cái thứ mà mình đang nhìn thấy, tiến lên vài bước dùng hỏa chiết tử chiếu tới, sắc mặt chợt thay đổi.
----------oOo----------