Chương 302: Sau thu tính sổ
.
Mọi người bị việc lạ của bộ bạch cốt hấp dẫn, nghe lời nói của Đơn Phi mới ý thức là ở bên ngoài cũng đâu thiếu người đang chờ tin tức.
Tôn Hà khẽ gật đầu.
Đơn Phi thấy thế nói: - Trương tiên sinh, Cố chưởng quỹ, hai người các vị chắc là tận mắt nhìn thấy tang vật là xuất hiện từ mật thất này chứ? Hắn biết nói thế là vô nghĩa, nhưng làm việc thì phải cẩn thận, biết lúc này cần có người trong cuộc chứng minh việc này, nếu không lại lo lắng là Quy Lãm sẽ lật lại bản án.
Cố chưởng quỹ và Trương Phấn vốn kiêu căng, nhưng thời khắc này đối với Đơn Phi quả có chút sợ hãi, liên tục gật đầu nói: - Chúng ta đều biết rõ như vậy. Cố chưởng quỹ lại bổ sung: - Ta chắc chắn sẽ tố giác việc ác của Quy Lãm trước mặt mọi người.
Đơn Phi phân phó: - Tặc Tào Duyện, mang tang vật hồi phủ trước.
Hắn thấy Tôn Hà vẫn nhìn bộ xương, giống như có hứng thú không nhỏ với nó. Tuy nhiên mục đích của Đơn Phi đã đạt được, tạm thời không để ý tới nữa, trước tiên đi ra khỏi mật thất.
Trương Phấn và Cố chưởng quỹ thấy châu báu trong mật thất tuy rằng lung linh trước mắt, nhưng bất luận thế nào cũng chẳng được chia một chén canh, đồng thời lại cảm thấy trong mật thất thực có điểm quỷ dị. Họ cũng không muốn ngốc nghếch ở mãi chỗ này mà đi theo Đơn Phi ra ngoài phủ.
Mấy người còn chưa ra khỏi đình viện đã thấy thủ hạ của Tôn Hà bay ra một binh sĩ, không đến một lát lại có hơn mười binh sĩ dũng mãnh tụ ở Quy phủ.
Biết Tôn Hà hạ lệnh hộ vệ canh giữ kho tàng trong kho, Đơn Phi cũng không rảnh để ý đến.
Khả năng thật lớn đây là tài vật sung công. Hiện giờ chính quyền Giang Đông đều ở trong tay Tôn gia, Tôn Hà thân là người Tôn gia nên khẩn trương bảo vệ chỗ châu báu đó thì cũng chẳng có gì lạ.
Đi đến trước của phủ, Đơn Phi thấy Quy Lãm nhìn sang với đôi mắt tràn đầy oán độc.
Đơn Phi biết Quy Lãm không ngốc, tất đã sớm nhận thấy được chuyện gì. Thấy ánh mắt ác độc của ông ta, Đơn Phi cũng không để ý, đứng ở trước phủ cao giọng tuyên bố: - Tang vật trộm cướp đã tìm được. Hai người Trương, Cố tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không giả.
Thân hình Quy Lãm không kìm được mà run lên.
Dân chúng không thể bình tĩnh, không nghĩ rằng nội dung sự tình bỗng chốc lại đảo ngược, đều ồ lên.
Cố Chưởng quỹ giận dữ nhìn Quy Lãm quát lớn: - Quy Lãm, ta thật không nghĩ tới ngươi thân là Hiếu Liêm lại tham lam như thế. Đơn Thống Binh chỉ trích ngươi rõ ràng không sai chút nào.
Trương Phấn cũng nói : - Quy Lãm, trong nhà ngươi có cất giấu kho riêng, trong đó có đồ vật bị mất trộm của Xuân gia, ta đã tận mắt nhìn thấy. Ngươi giải thích thế nào đây?
Tiếng nghị luận của mọi người càng rộ thêm.
Đến lúc Hư Phong đem những châu ngọc kim khí kia đến, trước phủ tiếng người đã sớm huyên náo.
Những người vừa nói Quy gia không có tang vật, sớm nhận định Đơn Phi là kẻ lừa đảo lại lộ ra vẻ mặt tức giận. Bọn họ đều nói Quy Lãm này quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, thật là một tên đại tham quan.
Họ xoay theo chiều gió cực nhanh, bất quá giống như cá vàng chỉ có nhớ đến bảy giây, chớp mắt liền quên chính mình đã vừa nói gì. Thấy ánh mắt sùng bái của mọi người, bọn họ không khỏi dương dương đắc ý, lại tự cảm thấy mình đúng có bộ dáng cao nhân.
Có người đã mở miệng mắng : - Quy Lãm, ngươi là một tên lường gạt bại hoại, ngươi như thế nào lại trà trộn được vào Hiếu Liêm? Ngươi đã vu cáo hãm hại Đơn Thống Binh vốn thanh chính liêm minh như vậy, lương tâm đúng là bị chó gặm mất.
Quy Lãm lạnh lùng đứng ở đó, không nói thêm gì nữa.
Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, tâm tình dân chúng nổi sóng, ông ta dù có ba tấc lưỡi cũng khó có thể phân biện.
Đơn Phi khẽ đưa tay lên, tiếng quát mắng của mọi người lập tức dừng lại. Họ dù không giống đám người Cố chưởng quỹ dần nảy sinh ý sợ sệt với Đơn Phi, nhưng thấy Đơn Phi tuổi còn trẻ mà hành động bình tĩnh, bắt được loại sâu mọt này thì trong lòng quả thật có chút khâm phục hắn.
- Khoản tài vật này, đến tột cùng như thế nào lại ở trong mật khố của Quy gia? Đơn Phi nhìn chằm chằm Quy Lãm nói : - Kính xin các hạ giải thích một chút?
Quy Lãm lạnh lùng cười, cũng không trả lời.
- Không đánh thì không được đấy! Có người dĩ nhiên kêu lên.
Đơn Phi mỉm cười nói : - Quy Lãm, ngươi đừng tưởng rằng nếu không rên một tiếng thì có thể qua cửa này. Ngươi sai khiến người ngoài gây ra án giả, lại cố ý phái người đi Cố gia, Trương gia trộm vật, ý đồ kéo hai nhà này xuống nước để tăng thanh thế, lẫn lộn phải trái. Chuyện này tuy ngươi là chủ mưu, nhưng không chỉ một mình người có thể làm được, ngươi không nói Người khác lại không giữ được mồm miệng như ngươi đâu.
Ánh mắt của hắn xẹt nhìn La chưởng quỹ, Phạm Giáo Úy, Trương Phát, thầm nghĩ đừng xem lúc trước các ngươi nhảy lên vui mừng như thế nào, ta hôm nay liền kéo tất cả các người xuống.
-La chưởng quỹ, nhà ngươi mất trộm, không biết tài vật làm sao lại tới Quy phủ? Ngươi có phải cũng chuẩn bị cùng Quy Lãm im hơi lặng tiếng phải không? Đơn Phi mặc dù chỉ thấy tài vật của Xuân gia, nhưng cũng biết hơn phân nửa tài sản của La gia cũng như thế. Giờ phút này căn bản không sợ La chưởng quỹ phản bác.
La chưởng quỹ khẽ run rẩy.
- Người tới. Bàng Thống thấy Đơn Phi không ngờ lại xoay chuyển thành công như thế, không khỏi buông lỏng khẩu khí. Y thầm nghĩ lúc này dù sao cũng phải giúp huynh đệ uy phong một phen, kêu lớn : - Hình cụ chờ tra khảo!
Dân chúng hoan hô một hồi, không nghĩ tới Quận Thừa cư nhiên cho thẩm án công khai.
La chưởng quỹ không đợi đến lúc hình cụ đưa đến, rốt cục trong lòng khó nhịn được sợ hãi, ngã "rầm" xuống đất dập đầu nói : - Đại nhân tha mạng! Việc làm của tiểu nhân, đây hết thảy Đều do Quy Lãm sai khiến.
Lúc trước y nghe Quy Lãm chỉ bảo, đó là bởi vì Quy Lãm quyền cao chức trọng, nhưng giờ lại thấy Quy Lãm đời này đều không thoát thân được nữa. Hiện nếu y sớm đầu hàng thì nói không chừng có thể giảm án được tám mươi phần trăm. Nếu không khai ra Quy Lãm để tự bảo vệ mình, để đánh tới tróc da bong thịt mới nhận tội thì chẳng phải là kẻ ngu sao?
Trong chốc lát y coi như là đã hiểu được nặng nhẹ, lời vừa ra khỏi miệng gần như không do dự nữa : - Quy Lãm hận Đơn Thống Binh chiếm chức vị của ông ta, bày mưu đặt kế cho ta để đối phó Thống Binh đại nhân. Ta căn bản không có kế sách, nhưng Quy Lãm cho rằng Đan Dương không có vấn đề, chỉ cần Đan Dương đồng thời cùng xảy ra án trộm, dân chúng liền nhớ tới điểm tốt của ông ta, có thể đuổi Đơn Thống Binh đi, để cho ông ta quay lại.
Dân chúng nghe xong đều nhất thời thở than, không nghĩ tới Quy Lãm lại có thể âm hiểm như vậy.
Đơn Phi cười lạnh trong lòng, đối với kiểu câu cá chấp pháp đã sớm không thấy kỳ quái. Hắn biết chắc rằng những người như Quy Lãm, La chưởng quỹ nhìn như bằng hữu nhưng thật ra là người ích kỷ tham lam, cho tới bây giờ chỉ vì chính mình. Đến khi tai vạ xảy đến, tốc độ cắn người bên cạnh của họ nhất định là hạng nhất.
La chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói:
- Tối hôm trước khi Xuân Khoách tìm ta đến Xuân gia, nói cho ta nghe những lời vô sỉ này của Quy Lãm, ông ta chính là tán đồng việc ông ta và Quy Lãm vốn là một nhà, hiển nhiên không có vấn đề, ông ta nói đang đợi coi suy nghĩ của ta.
Bàng Thống lập tức hạ lệnh : - Người tới, bắt Xuân Khoách quy án.
Sớm có binh sĩ theo lệnh mà đi.
La Chưởng quỹ nói tiếp: - Ta không muốn làm chuyện bất lợi với Đơn Thống Binh, nhưng bị bọn họ uy hiếp, nếu ta không tuân chỉ sợ khó tránh được độc thủ của họ.
Quy Lãm lạnh lùng liếc nhìn La chưởng quỹ một cái, ánh mắt như gươm đao.
La chưởng quỹ trong lòng phát lạnh, nhưng lúc này không có đường quay về, khàn giọng nói : - Ta bất đắc dĩ buộc phải nói là mất trộm một đống châu báu, sau đó đem châu báu đưa đến phủ của tên tiểu nhân Quy Lãm này. Đơn Thống Binh, ta thật không muốn làm vậy, ta cũng biết tài vật này vừa đến tay Quy Lãm khẳng định có vào mà không có ra, nhưng ta còn có biện pháp nào? Ta thật sự bị bức bất đắc dĩ, cầu Đơn Thống Binh đại nhân đại lượng, buông tha cái mạng chó của tiểu nhân.
Trong dân chúng, tiếng chửi rủa không dứt, một nửa là mắng La chưởng quỹ vô sỉ hạ lưu, một nửa là mắng Quy Lãm dối trá ác độc.
Quy Lãm sắc mặt xanh mét lạnh lẽo, không ngờ vẫn duy trì vẻ trầm mặc như cũ.
Đơn Phi sớm thoáng thấy Quy Lãm nhìn thì như điềm tĩnh nhưng tròng mắt ông ta tráo trở, hiển nhiên đang mưu tính kế sách gì.
Người như thế sẽ không ngồi chờ chết!
Đơn Phi không biết Quy Lãm còn có cách gì để xoay mình, nhưng biết thời điểm này cần nói tới tội danh để gõ chết Quy Lãm.
- Nói như vậy, ngươi là chủ động đem tài vật nhà mình đưa cho Quy Lãm, Xuân Khoách cũng như vậy, nhưng lại nói dối là bị trộm? Đơn Phi ôn hòa nói.
La chưởng quỹ nghe lời nói hòa nhã của Đơn Phi, cảm thấy hi vọng, không ngừng gật đầu nói : - Chính là như vậy.
- Vậy đám người giả làm trộm cưới đi cướp hai nhà Cố, Trương là ai? Khẳng định không phải là ngươi đi? Đầu óc Đơn Phi hoàn toàn tinh tường, chờ sau khi La chưởng quỹ nhận tội, thì một lưới bắt hết tất cả những người đã tham dự vào việc này!
Phạm Giáo Úy, Trương Phát vẫn luôn cố thu mình lại, chỉ trông mong không người phát hiện, nhưng Đơn Phi trước đó đã sớm hạ lệnh, dù là ai cũng chẳng có cách nào rời đi. Hai người kiệt lực trầm mặc, vốn trông mong sau sự tình này sẽ trốn chạy, nay nghe Đơn Phi hỏi như vậy thì sắc mặt đều tái nhợt.
La chưởng quỹ liên tục khoát tay nói :
- Việc này đương nhiên không phải do tiểu nhân làm, tiểu nhân làm sao có bản lĩnh này? Đối với việc này Tiểu nhân không rõ lắm
Thấy ánh mắt mãnh liệt của Đơn Phi, lòng La chưởng quỹ giá lạnh, y nói: - Nhưng tiểu nhân cảm thấy, việc này chắc chắn có liên quan đến hai vị Giáo Úy Phạm Biên, Trương Phát.
- Ngươi nói hươu nói vượn! Phạm Biên, Trương Phát nghe vậy đồng thời lớn tiếng gầm lên.
Tuy nhiên hai người dù tiếng nói vang dội vẫn không thể kéo lại lời La chưởng quỹ đã thốt ra khỏi miệng. Dân chúng nghe được phán đoán của La chưởng quỹ liền ầm ầm la mắng.
Dân chúng trước đây thấy Phạm Biên, Trương Phát làm thuộc hạ cho Quy Lãm, còn nghĩ rằng hai người này trung thành tận tâm. Nhưng xem ra khi Quy Lãm rơi đài, hai người này ở trong mắt họ tự nhiên là cùng một giuộc tiểu nhân cả.
Mới rồi Phạm Biên còn nói Quy Lãm là vị quan tốt liêm chính thanh minh, Đơn Phi bất quá nhậm chức mấy ngày vẫn không thể hiểu được Quy Lãm. Trương Phát cũng từng nói rằng Đơn Phi vì bản thân mà phá án, vu cáo hãm hại người tốt.
Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng ở bên tai.
Dân chúng một mặt căm hận hai người này thân là Giáo Úy Đan Dương lại không ngờ có hành vi cường đạo giống bọn ngu dân. Mặt khác lại phẫn nộ bởi mình bị lừa gạt, hận không thể đập chết tại chỗ hai người, đối với suy đoán của La chưởng quỹ thì căn bản không có chút hoài nghi.
Đơn Phi thấy mọi người đều phẫn nộ như lửa, mỉm cười nhìn hai người Phạm Biên, Trương Phát ở bên cạnh : - Các ngươi còn không thừa nhận? Tốt lắm, thật sự tốt lắm!
Khóe miệng của hắn mang ý cười, nhưng trong mắt thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo.
Phạm Biên, Trương Phát trước kia chưa bao giờ gặp Đơn Phi, chỉ nghe nói Đơn Phi chẳng qua là một thiếu niên. Cũng không ít người nói hắn nhờ cậy Tôn Thượng Hương mà thượng vị. Vì thế bọn họ thực ra không mấy xem trọng, lúc đó mới nghe theo lời sai bảo của Quy Lãm mà đối phó với Đơn Phi.
Nhưng hôm nay hai người thấy Đơn Phi ngay cả Quy Lãm đều hạ được, Trương Cố hai nhà chống đỡ cho hắn mà xanh mặt, bèn hiểu rõ đại thế đã mất. Nếu họ còn không biết mà ngụy biện thêm nữa, chắc chắn hậu quả thế nào thì ngẫm lại đều là đáng sợ.
Trương Phát trước hết quỳ xuống, cầu khẩn nói : - Đơn Thống Binh, việc này hết thảy đều do Phạm Biên là đầu sỏ, tiểu nhân bất quá là chịu uy hiếp của gã.
Phạm Biên phẫn nộ quát : - Thực là nịnh hót để lấy lòng đại nhân Không đúng, loại bại hoại ngươi muốn nịnh hót Quy Lãm, cùng với ta thì có quan hệ gì chứ?
- Người còn nói, nếu ngươi không dùng khoản nợ cờ bạc để uy hiếp ta, ta làm sao lại làm điều bất lợi với Đơn Thống Binh?
Trương Phát giảo hoạt nói.
Phạm Biên trán nổi lên gân xanh, phản bác : - Chủ ý trộm Cố gia, Trương gia là chính miệng người nói với Quy Lãm.
Hai người như hai con chó cắn nhau không chừa đến một cọng lông, ngày thường xưng huynh gọi đệ nhưng lúc này chỉ nghĩ tới thu hút ánh mắt của dân chúng về phía đối phương. Dân chúng nghe vậy sớm không kìm được giận dữ, đều ào lên phía trước nói : - Đơn Thống Binh, xử tử loại mặt người dạ thú, xử tử Quy Lãm!
Đầu tiên là một người gào thét, giây lát tất thảy đều kêu gào muốn dời non lấp biển, khiến ngay cả quan binh Đơn Dương thấy thế cũng nhịn không được mà kêu theo!