Thâu Hương

Chương 328: Vật phẩm cần thiết của phụ nữ

Chương 328: Vật phẩm cần thiết của phụ nữ


.
Bàng Thống rốt cục nhìn thấydáng vẻ Đơn Phi đối với chuyện mất tích của Tôn Dực không mấy quan tâm, khó hiểu nói:
-Đơn huynh, huynh bị sao vậy?
Tiểu tử này nãy giờ đã nói chuyện gì với Từ Tuệ vậy?
Lần đầu gặp mặt? Vừa nghĩ tới Đơn Phi đã nói qua câu gì:
-Ta thật sự từ trước đến nay chưa gặp qua Từ Tuệ, ngay cả tên của cô ta cũng chưa từng nghe qua.
Bàng Thống âm thầm lắc đầu, ngươi cho là ta bị khờ hay sao? Từ trước đến giờ chưa gặp qua, có thể nói chuyện vui vẻ như thế sao? Ta chưa từng thấy qua người phụ nữ nào lần đầu tiên gặp mặt ta lại có thể ra vẻ quen thuộc như vậy?
Đơn Phi không muốn tìm được Tôn Dực sao?
Vậy tại sao hắn phải lộ ra những manh mối này thế?
Bàng Thống nghĩ mãi cũng không hiểu.
Đơn Phi nghe vậy vỗ vỗ bờ vai của Bàng Thống:
-Bàng huynh đã làm rất tốt rồi, nếu chuyện này thật sự có thể lập công, nói không chừng Bàng huynh còn được Ngô Hầu khen ngợi, một bước lên mây cũng sắp tới rồi đấy.
Khóe miệng Bàng Thống sắp cười căng đến sau ót luôn:
-Tất cả đều là công lao của Đơn huynh thôi, vả lại Đơn huynh đã chiếm rất nhiều công lao trong chuyện này.
Trong lòng Đơn Phi hơi có chút hoang mang.
Bàng Thống không phải nên đi theo Lưu Bị sao?
Nhưng theo tình hình trước mắt, Bàng Thống là chuẩn bị ở lại Tôn gia rồi.
Sự việc đến cuối cùng sẽ phát triển về hướng nào đây?
Từ phu nhân biết Đơn Phi hắn là người biến số, cũng biết hắn không phải thuộc dạng người ngu si, nhưng vẫn đem chuyện của người thứ ba nói với hắn nghe, Từ phu nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hoặc chỉ là tâm tư lo âu của người phụ nữ khó có thể vơi đi, chỉ muốn kiếm người tâm sự để giảm bớt đi thôi?
Người mà Tôn Dực kính trọng nhất chính là đại ca, lại muốn báo thù cho Tôn Sách, xương trắng còn sống là manh mối báo thù của Tôn Dực sao? Từ phu nhân vì sao không sốt ruộ tđối với chuyện rời đi của Tôn Dực vậy?
Đơn Phi ngơ ngác sững sờ, vẫn cảm thấy tâm tư của Từ phu nhân so với chuyên Tôn Dực bí mật rời khỏi còn khó đoán hơn!
-Đơn huynh đang suy nghĩ gì thế?
Bàng Thống chủ động chia công lao với Đơn Phi, vốn muốn miêu tả với hắn về tương lai tốt đẹp cỡ nào, sẽ sóng vai với Đơn Phi ở Giang Đông tiếp tục làm, nhưng thấy Đơn Phi nhíu mày suy tư, trong lòng Bàng Thống bèn lo lắng.
Đơn Phi đang suy nghĩ vấn đề của người thứ ba, Bàng Thống lại giống như người thứ tư, xếp hàng cũng xếp không tới, chỉ lấy được chút ngon ngọt lại không cam lòng cứ như vậy buông tay ra, nhất định phải đi vào chộn rộn thêm một chân muốn làm chút gì đó trong lòng mới cảm thấy thoải mái.
Bàng Thống rất lo lắng tình cũ của Đơn Phi lại bị đốt lên.
Đơn Phi định thần lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
-Ta mới nhớ lại, thì ra ta còn chưa ăn bữa sáng.
-Hả?
Bàng Thống trợn mắt há to miệng.
Đơn Phi không có để ý tới kinh ngạc của Bàng Thống và lời mời ăn cơm, bước nhanh rời khỏi phủ Thái Thú. Hắn không phải nóng lòng muốn ăn cơm, mà là nhất định muốn tìm cho được người hí khúc kia tâm sự một chút.
Bây giờ điều hắn có thể làm đã cố gắng làm hết rồi, về phần Conan do ai làm, hắn không muốn quá mức đi để ý tới nữa.
Phu quân của người ta bị mất tích còn chưa nóng vội, hắn hăng hái cái gì đây?
Đàn Thạch Xung chạy trối chết, nhưng khi Minh Sổ ngóc đầu trở lại chỉ sợ càng hùng hổ thêm, nếu hắn không chuẩn bị sẵn, đừng nói tới ăn cơm nữa, có thể nhìn thấy được ánh sáng ngày mai cũng khó nói lắm.
Hắn chưa từng nghĩ qua Vu Linh Nhi kêu hắn đến tìm Từ Tuệ là muốn nói cho hắn nghe chuyện này.
Nhưng nói chung chuyến đi của hắn cũng không tệ lắm, biết rõ vẻ điên cuồng của Tào Quan, còn có thể tìm được tung tích của Thần Vũ.Lúc này mục đích của hắn xem ra rất đơn giản, tìm được người hí khúc kia, trước tiên ký kết hiệp định, gia tăng thêm cơ hội giữ lại mạng sống trên tay Minh Sổ, sau đó từ miệng của Minh Sổ nạy ra được tung tích của Thần Vũ, sắp xếp xong công việc trong Từ Tể Đường, sau đó đi đến bí địa Bạch Lang.
Hắn mặc kệ bí địa Bạch Lang có bao nhiêu cao thủ, mặc kệ Thánh Nữ có được lấy chồng không, hắn tán thành suy nghĩ của người hí khúc,ta yêu Thần Vũ, Thần Vũ yêu ta, mặc kệ nó có quy tắc gì hay không đấy.
Quy tắc đều là do con người định ra!
Công việc giao y thư cho Từ Quá Khách, kêu các huynh đệ đi làm là được rồi.
Hắn đã cố hết sức giúp Mã Vị Lai làm việc, Từ Quá Khách không ở đây hắn cũng không có cách nào, ai biết Từ Quá Khách khi nào thì trở về? Từ Quá Khách nếu chết ở Vân Mộng Trạch, cả đời không xuất hiện, chẳng lẽ hắn phải chờ đợi cả đời sao?
Đơn Phi tự thuyết phục mình, cảm thấy việc này xem như đã công đức viên mãn, tuy rằng trong lòng của hắn mịt mờ cảm thấy chuyện mất tích của Tôn Dực không hề đơn giản.
Chuyện này có liên quan đến Trường Sinh Hương!
Hắn vốn còn muốn nói một câu với Bàng Thống là ngươi sẽ đi theo Lưu Bị đấy.
Bàng Thống nếu ở lại Giang Đông phát triển kế hoạch lớn, không đi theo Lưu Bị, vậy không phải là Đơn Phi hắn dẫn phát hiệu ứng cánh bướm* sao?
(*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó)
Đơn Phi đi tới thế giới này, chưa bao giờ muốn thay đổi điều gì. Bởi vì hắn biết rất nhiều người trong đầu đều có suy nghĩ hoang tưởng đi thay đổi, nhưng người như thế thật ra đều giống như đi vào trò chơi mới vậy, vẫn muốn làm lại một lần để có thể làm tốt hơn, nhưng sự thật thì sao? Chỉ là bỏ qua trò chơi này thôi.
Một người nếu không có ý chí kiên định, y có lặp lại bao nhiêu lần cũng chấm dứt bằng thất bại thôi.
Khi nghĩ đến suy nghĩ này, Đơn Phi trước tiên đi đến bên Từ Tể Đường để lấy vật liệu do Hạ Già Lam đã chuẩn bị, sau đó mới đi đến bên vườn thuốc Từ Tể Đường.
Vườn thuốc Từ Tể Đường nằm ở cách thành Nam không xa, Đơn Phi sau khi tới thành Nam hỏi thăm chút, sau buổi trưa đã đến lân cận vườn thuốc, khi hắn đang muốn tìm đường đi vào trong vườn, đột nhiên thấy được một thiếu nữ vội vàng từ trong vườn chạy ra, mà cũng thuận theo đường đi của hắn chạy vào trong thành.
Đơn Phi nhìn thấy thiếu nữ kia chính là Hạ Già Lam, biết cô ta không nhìn thấy mình, không kìm nổi hô to:
-Già Lam!
-Đơn đại ca!
Hạ Gia Lam nghe được giọng của Đơn Phi, lập tức ngừng lại bước chân. Giai nhân đang thở dồn dập, nhưng vẫn ngăn không được vui mừng trên khuôn mặt:
-Muội đang định đi tìm huynh, không ngờ huynh lại tới được nơi này, thật là tốt quá!
Trong lòng Đơn Phi khẽ động:
-Ta đến vườn thuốc, vốn định có chút chuyện muốn thương lượng với mọi người.
Hắn rất kiêng kị Minh Sổ, thầm nghĩ cho dù có liên kết với người hí khúc, cũng phải làm việc thật cẩn thận, túi thuốc lấy ra đây mục đích hiệu quả chính là muốn che dấu hành tung.
Chỉ là hắn cũng sớm đã có dự tính, thấy thừa dịp rảnh rỗi này làm một phen.
Hạ Già Lam vui mừng nói:
-Thật sự khá trùng hợp, muội cũng muốn nói cho Đơn đại ca nghe...
Cô ta nhìn khắp nơi, thấy gần đó không có người, nhưng vẫn thấp giọng nói:
-Y hôm nay đang ở trong vườn thuốc, đồng ý chịu gặp mặt đại ca rồi, tuy nhiên, y nói rằng chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra.
Đơn Phi gật đầu nói:
-Ta biết rồi.
Nhìn trên trán giai nhân đang đổ mồ hôi, Đơn Phi cảm kích bổ sung thêm một câu:
-Mấy ngày nay thật sự vất vả cho cô rồi.
Hạ Già Lam cực kỳ vui mừng, nên đã quét sạch vẻ mỏi mệt của nhiều ngày nay.
Đơn Phi xuống ngựa đi theo Hạ Già Lam vào vườn thuốc, sớm đã thấy có rất nhiều người đang lao động làm việc rồi, Hạ Quý Thường đang thảo luận gì đó với một người dáng vẻ như quản gia vậy.
Đơn Phi nhớ lại lời nói của Ô Thanh, thầm nghĩ quản gia này có thể chính là Ngô quản gia gì đó.
Thấy Đơn Phi đi tới, Hạ Quý Thường rất bất ngờ bèn đi lên chào đón nói:
-Đơn đại nhân có việc chi?
Đơn Phi sớm có kế hoạch, ra vẻ trầm ngâm nói:
-Già Lam cô nương đã đemvật liệu trên đơn chuẩn bị xong, ta nhìn sơ qua, cảm thấy việc này rất đáng làm.
Hạ Quý Thường tinh thần phấn khởi lên, nói:
-Ý của Đơn đại nhân là?
Nếu là người khác nói thế, Hạ Quý Thường sẽ không mấy đếm xỉa, nhưng Đơn Phi tỏ vẻ muốn làm điều gì đó, Hạ Quý Thường tự nhiên sẽ rất coi trọng rồi.
Đơn Phi lấy ra dược liệu do Hạ Già Lam chuẩn bị nói:
-Hạ chưởng quỹ, Già Lam cô nương, ta muốn làm vài thứ, không biết mọi người có rảnh rỗi giúp ta không?
-Rảnh chứ rảnh chứ.
Cha con Hạ gia cùng kêu lên.
Đơn Phi kéo Hạ Quý Thường đến một bên thấp giọng nói:
-Trước mắt chuyện này phải tiến hành làm trong bí mật, phương pháp pha chế cũng là bí mật, còn phải làm phiền Hạ chưởng quỹ tìm vài tên tiểu nhị đáng tin cậy nữa mới được.
Hạ Quý Thường lập tức tìm người mà lúc nãy đang nói chuyện thương lượng tới, giới thiệu cho Đơn Phi nói:
-Người này họ Ngô tên Dụng, tự Hữu Năng, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Đơn Phi nghe xong lời giới thiệu, thiếu chút nữa nghĩ đến, đây là người của Thủy Bạc Lương Sơn xuyên việt đến đây à.
Ngô Dụng sớm đã có nghe qua Hạ Quý Thường kể về chuyện của Đơn Phi, mặc dù nhìn Đơn Phi còn khá trẻ tuổi, nhưng Ngô Dụng một chút cũng không chậm trễ, khom người thi lễ nói:
-Đơn đại nhân có việc gì xin cứ việc chỉ bảo.
Đơn Phi thấy Ngô Dụng nho nhã lịch sự như người tri thức vậy, cũng không lắm lời nói ngay:
-Ta bây giờ chuẩn bị làm một vài thứ, muốn dùng để rửa mặt, rửa tay, khi làm xong, coi sẵn tiện có đem bán được không.
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn hắn, Đơn Phi nói:
-Sao vậy?
Hạ Quý Thường ho khan vài tiếng, Hạ Già Lam cũng xấu hổ theo, Ngô Dụng thấy chủ nhà không nói gì cả, biết được ý của họ, uyển chuyển nói:
-Đơn đại nhân, chúng ta đây là dược đường đấy, hơn nữa rửa tay rửa mặt dùng bồ kết không được sao?
Khác nghề như cách núi.
Ngô Dụng mặc dù đã nghe qua Hạ Quý Thường nói Đơn Phi kì diệu đến cỡ nào, nhưng khi gặp được mở miệng cũng chỉ là người bình thường thôi, trong lòng thầm nói.
Hạ Già Lam ngay bên cạnh nói:
-Trước hết nghe Đơn đại ca nói rõ hết chi tiết cái đã. Dược đường nếu không thể tiếp tục làm nữa, cũng có thể chuyển qua nghề giặt quần áo đó.
Hạ Quý Thường âm thầm lắc đầu, nhưng vẫn cười nói:
-Già Lam nói vậy cũng có lý đấy.
Thật ra chuyện này cũng nằm trong dự tính của Đơn Phi.
Hắn biết được mỗi lần mở rộng thêm sản phẩm mới đều có cản trở đó.
Con người có thói quen gạt bỏ một thứ gì đó khi nó khá mới mẻ, nhưng chỉ cần ta chịu hướng dẫn hợp lý, khiến cho họ chấp nhận rồi,ngược lại họ sẽ ỷ lại vào điều mới mẻ này đó.
Đây vốn là vấn đề thông thường của các thương gia.
Thấy ba người cũng có chút phản đối, chỉ vì ngại ngại về tình cảm nên không dám nói thẳng ra, Đơn Phi thật ra cũng đã dự liệu rồi, hắn từ trong túi lấy ra đậu đen, bồ kết mà Hạ Gia Lam đã chuẩn bị sẵn tỉ lệ, nói:
-Kính xin Ngô quản gia đem hai thứ này nghiền nát ra thành bột, sau đó lọc bỏ gân sấy mịn lại cho ta.
Ngô quản gia âm thầm vò đầu, nhưng vẫn đi làm theo như lời vừa nói.
Trong vườn thuốc có đủ các loại công cụ chuyên nghiền nát thuốc, nên khi làm việc này cũng không quá phức tạp.
Đơn Phi lại lấy ra gạo nếp, hạt đào, hạnh nhân mấy thứ này, đưa cho Hạ Gia Lam đi nghiền nát.
Hạ Quý Thường âm thầm khó hiểu, không hiểu nổi suy nghĩ của Đơn Phi.
Theo ông ta, nếu quả thật muốn làm thứ rửa tay, rửa mặt gì đó, lấy bột phấn bồ kết là được, thứ này rất đơn giản, rửa một cái là sạch ngay.Theo Hạ Quý Thường thấy, Đơn Phi nghiền nát những thứ phối liệu này, hoàn toàn giống như phối chế dược phẩm vậy, có liên quan gì đến rửa mặt đâu?
Chỉ vì Hạ gia nợ ơn nghĩa của người ta cả đời này đều không cách nào trả sạch hết, nếu Đơn Phi có dặn dò gì đi nữa, Hạ Quý Thường thầm nghĩ cứ coi như là thiếu niên này đang làm chuyện quấy phá, ông ta đi theo hắn cùng làm quấy phá là được rồi.
Đơn Phi lại lấy từ trong túi ra các thứ phục linh, bạch chỉ vân vân giao cho Hạ Gia Lam đi xử lý, thấy giai nhân đang tràn đầy vẻ tò mò,Đơn Phi cười nói:
-Muội ghi lại phương phối tỷ lệ trong này đi, ta chỉ dạy một lần thôi.
Hạ Già Lam cũng không có cùng suy nghĩ với Ngô Dụng và phụ thân, cô đã tận mắt thấy qua thủ đoạn của thiếu niên này rồi, mấy ngày nay, thấy thiếu niên này làm việc gì cũng rõ ràng lưu loát đấy, thầm nghĩ Đơn Phi làm như vậy nhất định là có thâm ý gì đó, chúng ta không hiểu được, thì phải quan sát nhiều thêm, ghi nhớ nhiều hơn nữa mới đúng chứ.
Ba người bận rộn công chuyện một hồi sau, cuối cùng đã dựa theo dặn dò của Đơn Phi đem những thứ đó nghiền nát phơi khô thành bột phấn giao cho Đơn Phi.
Ngô quản gia cũng lần lượt mang về đậu đen và bồ kết đã nghiền nát xong, rất là chu đáo tách ra thật cẩn thận.
Đơn Phi tiện tay đem những thứ này trộn chung vào nhau, lại lấy nước ép bí đao đổ vào bột phấn do ba người nghiền chế ra pha trộn thành một cục, lại kêu Hạ Gia Lam đem tới dưới ánh nắng mặt trời phơi khô.
Ngô quản gia thấy thế âm thầm lắc đầu, y tưởng rằng phải dọn cơm ra ăn đó.
Đơn Phi thấy ba người đều ra vẻ hoang mang, trong lòng buồn cười, hắn phải làm đồ vật này tên là đậu tắm.
Thứ này trước mắt giá thành chế tạo hơi đắt, nhưng chỉ cần điều chỉnh pha trộn cho cân đối, lấy đậu nành, bồ kết là vật liệu chủ yếu, điều chỉnh tỷ lệ thích hợp trong dược liệu, có thể làm ra nhiều loại sản phẩm tẩ yrửa, có thể nói giặt quần áo, rửa mặt, dưỡng da dưỡng thể ba thứ hợp nhất. Nếu ở thành Đan Dương đẩy mạnh tiêu thụ, Đơn Phi kết luận, thứ này có thể so với bánh bao, bánh mỳ còn lên cơn sốt hơn,rất nhanh sẽ trở thành sản phẩm mà dân chúng thiên hạ, nhất là phụ nữ nhất định phải dùng đến!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất