Chương 33: Mãnh tướng huynh..
Một con chó tuy rằng cắn vào khoảng không, nhưng ba con khác cũng theo lấy đà nhảy lên, hiển nhiên nhắm ngay mục tiêu, Ô Thanh giật mình bay mất hồn phách, chỉ biết hết sức lôi kéo đai lưng, giống như là bắt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
Mắt thấy ba con chó dữ kia sẽ cắn vào người y, Ô Thanh cho là mình khó thoát khỏi kết cục bị xé rách, lại không nghĩ rằng hai tay của chính mình bỗng dưng truyền đến một cỗ sức mạnh, cả người bất ngờ xông lên.
Chó dữ lại cắn vào khoảng không!
Trong lúc bối rối, Ô Thanh còn có thể bắt lấy nhánh cây, chặn ngang ôm vào trong ngực, không dám buông lỏng ra nữa, đến khi định thần, Ô Thanh nức nở nói: - Đơn đại ca, cám ơn huynh.
Quay đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy bốn con chó dữ không ngừng sủa hai người ở trên cây, Ô Thanh vừa sợ vừa giận, hướng cửa ngõ hô: - Là chó nhà ai, sao không xích cẩn thận, đều sắp cắn người rồi, các ngươi có nhân tính hay không a?
Mấy tên người hầu đứng ở cửa ngõ chỉ trỏ, không thèm để ý tới Ô Thanh kêu to, chỉ trong chốc lát, ấy vậy mà đi mất.
Ô Thanh xanh mét mặt, thấy Đơn Phi chỉ cau mày, y khổ sở hỏi: - Đơn đại ca, làm sao bây giờ? Không biết nhà ai thiếu đạo đức như vậy, thế nhưng thả chó cắn người chơi.
Này còn phải hỏi, là gia nô của Hạ Hầu Hành chứ ai.
Đơn Phi thầm nghĩ mình và tiểu tử Hạ Hầu Hành này đúng là bát tự không hợp, lần trước chuyện ở dược đường còn có thể đổ cho đại tiểu thư, nhưng sáng nay Đơn Phi hắn vừa làm Hạ Hầu Hành mất mặt, với loại điệu bộ công tử ca này, đương nhiên là không chịu từ bỏ ý đồ rồi.
Chỉ có điều Đơn Phi không nghĩ tới tiểu tử này trả thù nhanh như vậy.
Không cần phải hỏi, Hạ Hầu Hành khẳng định vừa ra khỏi cửa đã tìm tôi tớ dắt chó dữ chờ hắn quay lại, Đơn Phi thấy đám chó dữ phía dưới ngừng kêu, nhưng hoặc là nằm hoặc là đứng vây quanh cái cây dưới người hắn này, hiển nhiên là không cắn bọn họ mấy miếng thì không cam lòng.
Trong lòng khẽ động, Đơn Phi giơ tay xoa bóp ngực, vừa rồi nguy hiểm thật, hắn cũng không nghĩ đến có thể kéo Ô Thanh hơn trăm cân lên cao như vậy.
Người đều là có tiềm lực đấy, chỉ xem kích phát như nào thôi, bằng không nói như thế nào, ngươi cho ta một trăm cân gạch, ta tuyệt đối không gánh nổi, nhưng nếu ngươi cho ta một trăm cân tiền mặt, ta chẳng những có thể khiêng mà còn có thể chạy được nữa.
Đây là dục vọng kích phát năng động lực.
Nhưng vừa rồi trong ngực đột nhiên nóng lên là xảy ra chuyện gì?
Đơn Phi không nhớ rõ trước kia khi vận động chính mình có tật xấu này, chỉ sợ là có chút nội thương, lấy tay xoa bóp, không cảm thấy chỗ nào không đúng cả, lại vỗ tượng ngọc treo chỗ trái tim.
Tay chạm vào cảm thấy hơi ấm.
Không đợi Đơn Phi nghĩ nhiều, Ô Thanh đã nhịn không được hỏi: - Đơn lão đại, đám chó này lúc nào mới đi a?
Ngươi không phải là vô nghĩa sao? Ta lại không hiểu tiếng chó, sao biết lúc nào chúng nó mới rời đi chứ?
Đơn Phi thả lại tượng ngọc vào trong lồng ngực cất kỹ, mắt nhìn đai lưng trong tay, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia ngoan độc: - Ô Thanh, ngươi cởi đai lưng ra.
- Lão đại huynh muốn làm gì? Ô Thanh giật nảy người: - Đây chính là ở trên cây đấy.
Đơn Phi thấy mặt Ô Thanh đỏ lên, bộ dáng rất là đề phòng, hắn cười mắng: - Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ lung tung gì trong đầu hả? Đưa đai lưng đây, ta có việc.
Ô Thanh cẩn thận tìm một chạc cây vững chắc ngồi xuống, cởi đai lưng ra đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi buộc đai lưng của Ô Thanh và cái trên tay mình lại với nhau, lại ở một đầu thắt một cái thòng lọng, xem chút chiều dài, cảm giác đủ dùng, đánh giá chu vi của cái cây, tìm được một nhánh cây hơi thấp nhưng rất rắn chắc, hắn thở dài: - Ngươi bất nhân thì đừng trách ta đối với ngươi bất nghĩa.
- Đơn lão đại, ta cũng không bất nhân với huynh a. Ô Thanh ủy khuất nói.
- Ta không nói chuyện với ngươi.
Đơn Phi nhìn chằm chằm bốn con chó dữ dưới tàng cây, thầm nghĩ đều nói giết gà dọa khỉ, hôm nay lão tử sẽ giết chó dọa chó!
Nhìn xuống xung quanh, ngõ nhỏ sâu kín, cũng không thấy có người thứ ba, mấy tên người hầu của Hạ Hầu gia chắc là đi ăn cơm tán gẫu, kiếm bữa ngon gì gì đó, để lại mấy con chó dữ cho Đơn Phi một bài học.
Đơn Phi một tay mang theo đai lưng cột thành dây thừng, men theo nhánh cây lẻn xuống phía dưới vài thước, mấy con chó kia thấy thế, lập tức đều ngóc đầu lên “Ô ô” nhe răng trợn mắt, rất là khiến cho người ta sợ hãi.
- Lão đại…
Ô Thanh run giọng hỏi: - Huynh muốn làm gì? Không nên liều mạng với chúng nó, nói không chừng đợi chốc lát chúng nó đói bụng, sẽ tự mình rời đi.
Đơn Phi làm thủ thế chớ có lên tiếng, vẫn hết sức chăm chú nhìn đám chó dữ phía dưới, khóe miệng đột nhiên lộ ra phân mỉm cười, lẩm bẩm: - Ngươi cắn ta a.
Hắn đột nhiên làm bộ muốn ngã xuống phía dưới.
Có một con chó dữ lập tức nhảy lên trời, táp tới phương hướng Đơn Phi hạ xuống!
Đơn Phi đã sớm ôm chặt thân cây, ném thừng trong tay ra, chính thắt vào cổ con chó dữ kia. Không đợi con chó dữ rơi xuống, Đơn Phi ném một đầu dây thừng khác ra, khi qua nhánh cây hắn lựa chọn kia, Đơn Phi thuận thế kéo lại dây thừng, cực nhanh chóng thắt nút lại.
Chó dữ rơi một chút, thì cả nhánh cây đều lung lay, sau đó dây thừng kia đột nhiên kéo căng thẳng tắp, thít cổ con chó dữ kia ở giữa không trung. Không đợi con chó dữ sủa thêm, nó đã sớm không thể phát ra tiếng nữa, bốn móng vuốt liều mạng cào, nhưng là không chỗ mượn lực, không đến một khắc, dĩ nhiên ngừng thở.
Ô Thanh kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Đơn Phi còn có chiêu này nữa.
Ba con chó dữ còn lại thấy con chó trên cây đã chết, sau đó dường như có chút ý sợ hãi, đều lui về phía sau mấy bước, Đơn Phi làm bộ muốn rơi xuống, ba con chó kia thấy thế, ẳng một tiếng, không ngờ lại cắp đuôi chuồn ra khỏi ngõ nhỏ.
Đơn Phi không nghĩ tới phương pháp giết chó dọa chó lại có tác dụng, lập tức cởi nút thắt, mang theo con chó chết kia nhảy lên tường cao bên cạnh ngõ ngỏ, gọi Ô Thanh chuồn xuống dưới tường, thấy góc tường có một cái bao tải cũ nát, Đơn Phi cầm lấy bao tải kia bọc con chó lại, vác con chó chết từ sân kia chạy ra ngoài.
Ô Thanh thật sự là phục sát đất vị lão đại này, thấy hắn còn vác con chó chết, y nhịn không được hỏi: - Vứt nó đi không được sao?
- Vứt đi thì đáng tiếc.
Đơn Phi thầm nghĩ mấy ngày nay mệt mỏi, lo lắng đề phòng, lần này có cơ hội ăn bữa ngon đó là tuyệt đối không thể bỏ qua rồi. Nuốt nước miếng, Đơn Phi hỏi: - Gần đây có chỗ nào thanh tịnh chút không? Chúng ta trước ăn bữa thịt chó đã.
Ô Thanh hoan hô một tiếng, sớm đã vứt sự sợ hãi vừa rồi qua một bên, y giơ tay chỉ hướng đông bắc: - Hướng bên kia đi nửa dặm, có một miếu Thành hoàng, phía sau có một khu vườn bỏ đi, bình thường không có ai đến đấy cả.
- Ngươi đưa búa cho ta, lại thuận tiện đi mua chút muối đến, ta chờ ngươi ở miếu Thành hoàng. Đơn Phi cho Ô Thanh hơn mười văn tiền đồng. Ô Thanh liên tục gật đầu, đến chợ mua chút muối thô, sau đó nhanh chóng chạy tới khu vườn hoang sau miếu thành hoàng, đến nơi thì Đơn Phi đã sớm mổ bụng lột da con chó kia, toàn bộ băm thành khối, sau khi dùng nước rửa thì dùng cái xiên trúc trong ngực đâm mỗi miếng thịt chó hơn mười lần.
Ô Thanh đối với chuyện khác không làm được, chứ đối với mấy thứ này cũng không xa lạ gì, lập tức giúp đỡ Đơn Phi dựng giá gỗ thu thập củi đốt.
Đơn Phi chọn chặt một cây trúc già trong góc vườn bỏ hoang, lại chẻ thành mấy cái xiên trúc khá to, xiên mấy miếng thịt chó rồi đặt ở trên lửa, sau đó từ trong lòng lấy ra bọc hồ tiêu kia, tìm tảng đá nghiền hồ tiêu và muối thô Ô Thanh mua được thành bột. Sau đó lấy ra cái chén bể với từ bàn thở của miếu thành hoàng, đặt hỗn hợt bột phấn vào trong đó, hòa với nước.
Ô Thanh thấy thế, cười ha ha hỏi: - Lão đại, ngươi làm cái gì vậy?
Đơn Phi cười mà không nói, cùng Ô Thanh lật miếng thịt trên lửa, không lâu lắm, miếng thịt phiếm màu vàng, đã có mùi thịt nhàn nhạt truyền tới, Đơn Phi lợi dụng thời gian này tìm cỏ khô rửa sạch làm thành một cái bàn chải giản dị.
Hàng năm sống ở dã ngoại, hắn đương nhiên rất biết chăm sóc cho bản thân mình, càng sẽ không bạc đãi dạ dày của mình, mọi thứ đều lấy tài liệu ngay tại chỗ, tùy tay lấy ra.
Dùng cái bàn chải nhỏ chấm vào hỗn hợp nước hồ tiêu và muối, Đơn Phi quét lên thịt chó đang nướng, Ô Thanh hiếu kỳ hỏi: - Chẳng lẽ hồ tiêu có thể ăn sao?
Chẳng những có thể ăn, thứ này còn là gia vị thượng hạng đấy.
Tuy nhiên thứ này rất đắt, hôm nay chúng ta dùng nó để ăn xem như là xa xỉ.
Đơn Phi dụng tâm quét thịt chó, không cần giải thích, bởi vì chỉ chốc lát, Ô Thanh đã ngửi được một mùi hương kỳ lạ xông và mũi, không kìm nổi liên tục nuốt nước miếng.
Đơn Phi thấy thịt đã chín, hương vị đã sớm tiến vào, lấy mấy miếng đưa cho Ô Thanh, Ô Thanh cắn một ngụm, suýt chút nữa thì nuốt cả đầu lưỡi, y hàm hồ nói: - Lão đại, ta chưa từng nếm qua miếng thịt chó nào thơm như này, huynh thật thần kỳ a.
- Ngươi chưa từng ăn gì đó rất nhiều. Đơn Phi ngửi hương thịt cũng thèm ăn cực kỳ, mau chóng cắn ăn một miếng to, chợt nghe có tiếng người hỏi:
- Tiểu huynh đệ, thịt chó này … có bán hay không?
Đơn Phi ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn qua, trong lòng rung lên, chỗ lối đi bí mật đứng một người đàn ông!
Thính giác của hắn nhạy bén, lại bởi vì chuyên tâm nướng thịt, không có phát hiện có người vô thanh vô tức tới chỗ không xa phía sau lưng hắn, hơn nữa còn là một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu. Gã đàn ông kia chẳng những cao lớn uy mãnh, hai mắt cũng là thoáng hiện thần quang bức người, bên hông tùy ý cắm một thanh đơn đao, bất đinh bất bát đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác nghiêm túc khôn kể.
Chỉ có điều gã đàn ông kia giờ phút này đã nhìn thịt chó trên giá, hầu kết di động, hiển nhiên là cũng bị hương khí của thịt chó đưa tới.
Đơn Phi vừa thấy một thân, lập tức biết người này cũng không bình thường.
Dân gian đều có một bộ phương pháp nhìn người, Đơn Phi ngược lại chưa hiểu rõ hết cái này, nhưng hắn cũng có một bộ phương pháp nhìn người riêng của chính mình.
Người này có khí chất không tầm thường.
Khí chất vốn do từ trong ra ngoài phát ra mà có, đều không phải là vô căn cứ, người không tự tin tự nhiên sẽ khúm núm, người tự tin thì vẻ mặt hưng phấn. Nếu không có năng lực rất mạnh, cũng sẽ không giống người đàn ông kia làm cho người ta cảm giác dường như có loại uy hiếp ngàn quân.
Trong lòng khẽ động, Đơn Phi cười nói: - Thịt chó không bán.
Gã đàn ông kia “Ồ” một tiếng, nuốt xuống nước miếng, nhưng chỉ là lắc đầu, xoay người muốn đi, lại nghe được Đơn Phi nói: - Tuy nhiên nếu ngươi thích ăn, mọi người cùng chia nhau là được rồi, chỉ cần ngươi không sợ thịt chó không rõ lai lịch là được.
Người đàn ông kia cười ha ha, không nghĩ tới Đơn Phi nhìn còn trẻ tuổi, nhưng làm người rất là sảng khoái, y sải bước đi đến bên cạnh Đơn Phi tùy ý ngồi dưới đất.
- Thịt chó này thơm như vậy, không nói là trộm tới, cho dù có độc cũng phải thưởng thức hai miếng!
Đơn Phi thấy người đàn ông này hào sảng không câu nệ tiểu tiết, cũng là sinh lòng hảo cảm, đưa cho ông ta một miếng thịt chó đã nướng chín, người đàn ông ấy đã sớm vội vàng cắn lên một miếng, cũng không như Ô Thanh ngấu nghiến ăn từng miếng lớn, mà là nhắm mắt chậm rãi nhấm nuốt từng chút, lúc mở to mắt lại thở dài.
- Tiểu huynh đệ ngươi ngàn vạn lần không được rời khỏi Hứa Đô a.
- Làm sao vậy? Đơn Phi khó hiểu hỏi.
Người đàn ông lắc đầu nói: - Ta cũng coi như nếm qua không ít thịt chó, nhưng hương vị của thịt chó này, ta có thể nói là … Toàn bộ thành Hứa Đô không ai làm được. Ngươi mà đi rồi, về sau ta rốt cuộc không ăn được loại mỹ vị này nữa.
Đơn Phi khẽ mỉm cười: - Ta ở ngay trong thành Hứa Đô này, chỉ cần lần sau ngươi mang theo chó đến tìm ta là được rồi, ta tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng.
Người đàn ông kia không kìm nổi cười to: - Nhất định nhất định. Y không khách khí nữa, cũng như Ô Thanh bắt đầu mồm to ăn thịt.
Đơn Phi ngược lại ăn chậm rì rì, làm như lơ đãng hỏi:
- Tại hạ là Đơn Phi, không biết huynh đài họ gì? Hắn khách khí như thế, một mặt là vì tính cách của đối phương phù hợp khẩu vị của hắn, về phương diện khác cũng biết người này cũng không phải hạng người vô danh.
Người đàn ông ăn thịt chó, hàm hồ đáp lại: - Tệ nhân họ Trương. Tạm ngừng lại bổ sung: - Trương Văn Viễn.
----------oOo----------