Chương 32: Mở cửa thả chó..
Đơn Phi đối với chuyện ngày trước hoàn toàn không biết gì cả, từ trong miệng Tào Ninh Nhi biết được còn có một đoạn nhân quả này nữa, thì không khỏi khó chịu trong lòng, sao muốn làm một nhân sĩ thành công lại khó như vậy? Trước kia tên gia nô này có ân oán gì, có muốn mạng hay không?
Điểm chết người chính là --- hắn căn bản không biết kẻ thù là ai, có cần bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng người khác đâm cho một dao hay không. Nhưng thấy tên Đơn Phi lúc trước kia quyết tâm cho dù bán mình làm nô cũng phải báo thù, thì xem ra ân oán này chỉ sợ có phần trầm trọng.
Đơn Phi nói thầm trong lòng, thấy Tào Ninh Nhi vẫn còn đang ngưng mắt nhìn mình, hắn ra vẻ lạnh nhạt giải thích: - Kỳ thật nhân sinh như mây khói thoảng qua, chuyện trong quá khứ, ta không muốn lại để ý nữa.
- Ngươi không muốn để ý, nhưng người ta chưa chắc sẽ buông tha ngươi. Tào Ninh Nhi cũng thản nhiên nói.
Đơn Phi âm thầm thở dài, biết vị đại tiểu thư này nhìn sự việc ngược lại rõ ràng, không đợi hắn nói thêm câu gì, chợt nghe Tào Ninh Nhi lại nói: - Nhưng hôm nay ngươi là người của Tào phủ… Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, Tào Ninh Nhi khẽ cắn môi: - Bất kể là ai muốn động tới ngươi, đều phải nghĩ lại phân lượng của chính mình, bởi vậy… Ta tạm thời không cho ngươi chuộc thân.
Cô đây là có logic kiểu gì vậy?
Đơn Phi còn chưa rõ ràng nhân quả trước sau việc Tào Ninh Nhi cự tuyệt, thì Tào Ninh Nhi đã sớm lên xe ngựa, xe ngựa hơi động, lúc Đơn Phi đành phải xoay người, thì Tào Ninh Nhi đột nhiên vén rèm xe lên nhỏ giọng gọi: - Đơn Phi.
Thế nào nữa?
Đơn Phi khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Tào Ninh Nhi hơi hơi quét mắt, làm như không để ý nói: - Ngươi không cần cứ canh cánh trong lòng với lời nói của Hạ Hầu Hành.
Hạ Hầu Hành nói gì đó? Ta vẫn coi tiểu tử này nói chuyện như đánh rắm, có con chó sủa ta, ta chưa bao giờ kêu với nó cả.
Lúc Đơn Phi hoang mang, chợt nghe Tào Ninh Nhi nhỏ giọng nói: - Trong mắt ta, ngươi không phải là tôi tớ của Tào phủ… Mà là giống như người nhà.
Mấy chữ cuối cùng nàng nói giống như tiếng muỗi hừ, nếu không phải Đơn Phi tai thính, gần như là không nghe được. Chỉ thấy màn xe buông xuống, xe ngựa cuối cùng rời đi, Đơn Phi nhìn sau xe ngựa một lúc lâu, chợt nghe thấy phía sau có người nói: - Đơn lão đại, đi xa rồi, không nhìn tới nữa rồi.
Ô Thanh thấy Đơn Phi trở về, sau đó cung kính nói: - Đơn lão đại, kế tiếp nên làm như thế nào? Mẹ ta bảo ta hỏi ngươi một chút.
Đơn Phi biết trong lòng Ô đại nương thiếu tự tin, lại thêm hay có ý tưởng người cùng khổ thì lạc đại vi an, hắn gật đầu, trở lại trong viện, thấy Ô đại nương và Liên Hoa đều đang nhìn mình, Đơn Phi trầm ngâm nói: - Đại tiểu thư nói, qua mấy ngày sẽ dẫn mọi người đến tửu lâu Tào thị, mọi người xem ngày nào thì tiện?
- Ngày nào cũng được.
Ô đại nương vội nói.
- Vậy sáng sớm ngày mốt đi. Đơn Phi quyết định thời gian, nhìn sắc trời bảo: - Ô đại nương, ta mang Ô Thanh đi làm chút chuyện.
- Được. Ô đại nương một lời đáp ứng, nàng sớm đã nhìn ra Đơn Phi là người có bản lĩnh, có thể nói là mạnh hơn Ô Thanh cả trăm lần, Ô Thanh có khả năng giúp đỡ Đơn Phi làm việc, Ô đại nương là cực kỳ yên tâm.
Thấy Đơn Phi và Ô Thanh xoay người đi ra ngoài, Liên Hoa đột nhiên kêu lên: - Đơn đại ca, huynh cái kia … Còn muốn cái xẻng kia nữa hay không? Đại ca của ta hình như làm ra rồi đấy.
Đơn Phi trầm ngâm một lát, thầm nghĩ chuyện cái xẻng còn không vội, hắn mỉm cười nói: - Nói cho đại ca của cô biết, cứ để lại ở cửa hàng, có thời gian ta sẽ qua lấy.
Liên Hoa vốn muốn cùng ra, nghe thấy thế lại ngừng bước, “Ừ” một tiếng lại nói: - Đơn đại ca, chân huynh còn chưa lành, chính mình cẩn thận một chút.
Chỉ thấy Đơn Phi cũng không quay đầu lại phất tay, rất nhanh biến mất không thấy nữa, Liên Hoa bĩu môi, đột nhiên hỏi: - Ô đại nương, vì sao Đơn đại ca nhất định phải chọn đến tửu lâu Tào gia vậy? Ta cảm thấy Hạ Hầu công tử cũng rất tốt a.
- Gì? Ô đại nương bắt đầu nhào nặn bột mỳ, có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, không hiểu nổi sao nàng lại cho ra kết luận này.
Liên Hoa chân thành nói:
- Người xem Hạ Hầu công tử chẳng những cho giá cao, còn nói sẽ giúp Đơn đại ca chuộc thân. Đương nhiên, Đơn đại ca vốn chính là một người cao ngạo, không cần quan tâm tới xuất thân, nhưng có thể làm phó quản gia chung quy tốt hơn so với làm tôi tớ ở Tào phủ đi.
- Ngươi đây là không hiểu. Ô đại nương cười nói: - Làm với người mới không bằng người quen, có một số người đều là trở mặt không nhận nợ đấy, ta nghĩ Đơn Phi đứa nhỏ này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn Ô Thanh, nhưng kinh nghiệm rất phong phú, hắn chọn Tào gia khẳng định có lý do của hắn. Lại nói… có thể làm bánh bao ở tửu lâu của Tào gia, ta cả đời này nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới đâu.
- Vậy … Đơn đại ca có lý do gì? Liên Hoa cắn môi hỏi tiếp.
Ô đại nương thủy chung không nghĩ ra tại sao khối bột mà Đơn Phi cho lại có công năng thần kỳ đến thế, đang chuyên chú nhào bột, chỉ sợ lần này mất linh, cũng không ngẩng đầu lên đáp: - Chuyện đó không rõ ràng rồi, tuy nhiên đứa nhỏ này làm việc ổn định là không sai.
- Đơn đại ca lựa chọn tửu lâu của Tào gia, có phải là vì Tào đại tiểu thư hay không? Liên Hoa đột nhiên hỏi.
Ô đại nương vẫn tiếp tục nhào bột, nghe vậy cười nói: - Ta đoán chừng là đàn ông đều sẽ thích Tào gia đại tiểu thư đấy, người ta vừa có mỹ mạo, lại có gia thế tốt, vẫn là nữ nhi của đệ đệ của Tư Không ở thành Hứa Đô này, thân phận rất cao quý. Nếu không có Đơn Phi đứa nhỏ này, chúng ta cũng không có cơ hội được trông thấy.
Liên Hoa gục đầu xuống, nhìn xiêm y sạch sẽ nhưng có chút cũ nát của mình, cắn môi hồi lâu mới nói: - Tào đại tiểu thư … có thể thích Đơn đại ca hay không?
Ô đại nương rốt cục nghe ra thanh âm Liên Hoa có phần khác thường, rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong ánh mắt xẹt qua một chút lo lắng, sau một lúc lâu mới nói: - Chắc chắn sẽ không rồi.
- Thật sự? Liên Hoa vui sướng ngẩng đầu lên, thấy Ô đại nương nhìn nàng chằm chằm, mặt đỏ lên, dời đi ánh mắt, nhưng vẫn chấp nhất nói: - Tào đại tiểu thư sao có thể không thích Đơn đại ca, Đơn đại ca thông minh, cái gì cũng biết, trên đời này không có vấn đề gì mà huynh ấy không không giải quyết được.
Ô đại nương thở dài, lại bắt đầu nhào bột: - Nhưng hắn chỉ là một hạ nhân a, nghe nói phụ thân của Tào đại tiểu thư là Đại Tướng Quân, ngưỡng cửa chia cách chính giữa rất cao. Nữ nhân với thân phận như đại tiểu thư, sẽ không gả cho hạ nhân đấy.
- Thế sao? Liên Hoa ngược lại cao hứng trở lại, chạy tới nói: - Ô đại nương, để ta giúp người nhào bột!
xxx
Đơn Phi vừa ra cửa sân, xem xem phương hướng, đi về phía bắc, Ô Thanh theo sát đằng sau, nhỏ giọng hỏi: - Đơn đại ca, ngươi muốn đi bán hồ tiêu sao?
Kỳ thật ngày hôm qua Đơn Phi cũng chưa nghỉ ngơi được gì, sau khi hắn ném thi thể của mấy người Doãn lão đại xuống khe núi, thì lại lập tức lại dò xét mộ thất chủ, phát hiện mộ thất chủ tổng cộng có bốn cánh cửa, đi thông bốn gian phòng, nhưng ngoại trừ nhĩ thất mà Mã Vị Lai dẫn hắn tới chứa một lượng lớn hồ tiêu này ra, ba chỗ còn lại đều là rỗng tuếch.
Trong lòng Đơn Phi kỳ quái, vẫn luôn cảm giác không thích hợp, tuy nhiên vẫn buông bỏ hoang mang, sau khi che dấu cửa động kỹ càng, giấu kỹ vàng, lại lấy ra non nửa cân hồ tiêu dùng lá cây bọc lại đưa tới trong thành.
Vàng là quý trọng, nhưng nếu tùy thân mang theo thì có tính nguy hiểm cực cao, hắn là một hạ nhân nếu muốn lấy ra dùng chỉ sợ sẽ làm người khác hoài nghi, Đơn Phi không vội muốn dùng tiền, ngược lại cảm giác hồ tiêu này sẽ có thị trường, không ngại trước lấy ra nhìn xem giá thị trường bao nhiêu, Ô Thanh tất nhiên là đối Đơn Phi nói gì nghe nấy.
Nghe Ô Thanh hỏi, Đơn Phi đáp: - Tào thị có một dược hành, ta cùng ngươi đi hỏi trước một chút, ngươi cứ tùy cơ ứng biến là được.
Hồ tiêu ở thời đại này ngoại trừ để quét lên mặt tường, vẫn là một loại hương liệu và thuốc đông y quý trọng, Đơn Phi thầm nghĩ đã từng trợ giúp Phúc bá, cho nên tìm lão nhân này theo lý thuyết rất là ổn thỏa.
Hai người liên tiếp đi qua mấy cái ngõ nhỏ, đang vùi đầu đi về đằng trước, thì phía trước đột nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa.
Ô Thanh cũng không để ý, thầm nghĩ phố phường có chó hoang thường qua lại cũng không kỳ quái gì, Đơn Phi nhưng lại rùng mình, cảm giác tiếng chó sủa chính là hướng về phương hướng này đấy.
Ngẩng đầu, chỉ thấy cửa ngõ đột nhiên xuất hiện hai tên hạ nhân, dắt hai con chó dữ hướng về chỗ hắn, Đơn Phi quay đầu lại nhìn, trong lòng lại rùng mình, sau cửa ngõ cũng có hai tên hạ nhân dắt chó đang nhìn phía bọn họ.
Đơn Phi nhìn phục sức của bốn tên hạ nhân này có hơi quen mắt, chỉ nghĩ một chút, thầm kêu không tốt, lúc Ô Thanh còn chưa rõ ràng cho lắm, Đơn Phi đã hơi đánh giá mọi nơi, lập tức quát: - Ô Thanh, đi theo ta!
- Ta không phải luôn luôn đi theo ngươi sao? Ô Thanh vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm, mở miệng nói giỡn.
Đơn Phi không rảnh giải thích, sớm cảm giác bốn tên hạ nhân kia tràn đầy ác ý, thấy trong ngõ nhỏ có cây đại thụ, không chút do dự tiến lên, hai chân đi tới bên cạnh cây, chỉ tung một cái, đã bám được đến nhánh cây thấp nhất, hơi rụt một chút thân thể lại xoay người hướng không trung, trong giây lát đã tới trên cây.
Một loạt động tác này đương nhiên chưa đạt tới điểm tối đa, nhưng động tác thực lưu loát tự nhiên.
- Đơn lão đại làm…
Ô Thanh không biết Đơn Phi đến tột cùng muốn làm gì, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, rốt cục nhìn thấy bốn con chó dữ kia đột nhiên tránh thoát dây thừng của bốn tên hạ nhân, điên cuồng sủa xông lại chỗ y.
- Mau buộc lại! Ô Thanh lập tức trắng bệch mặt, cổ họng đều có chút khàn khàn, chân cũng hơi mềm oặt, không hiểu sao chó này lại chạy hướng y đó.
- Leo lên! Đơn Phi quát.
Ô Thanh rốt cục hồi phục tinh thần, lại thất tha thất thểu chạy vội tới dưới tàng cây, buồn bã hô:
- Đơn đại ca, cứu ta!
Mắt thấy chó dữ như tên rời cung lao tới, Ô Thanh bị dọa cho hai chân như nhũn ra, ngay cả khí lực nhảy dựng lên cũng không có, trong lúc nhất thời lại quên mất leo cây.
Trên cây có một cái đai lưng rủ xuống, Đơn Phi gấp gáp giục: - Bắt lấy, leo lên trên cây!
Ô Thanh bắt lấy cái đai lưng, mắt thấy chó dữ chỉ cách có mấy trượng, trong lòng rùng mình, dùng sức lôi kéo dây, dưới chân rốt cuộc có vài phần khí lực, mới giẫm lên trên cây, đã được Đơn Phi dùng sức khẽ kéo, Ô Thanh cách mặt đất hơn nửa người cao, ở trên không trung lắc lư.
Sớm có chó dữ nhảy dựng vồ lên, răng nanh sắc bén sát qua mông Ô Thanh.
Cục diện càng bối rối, Đơn Phi ngược lại càng là trầm tĩnh, đã sớm hít sâu một hơi, hai tay chấn động, chợt cảm giác được trước ngực nóng lên, nguồn nhiệt kia nhanh chóng nhằm hướng cánh tay Đơn Phi, Đơn Phi không biết từ nơi nào có khí lực, gào to một tiếng, không ngờ rằng bằng sức của hai tay mạnh mẽ kéo được Ô Thanh lên khoảng cách cao hơn một người!
----------oOo----------