Thâu Hương

Chương 331: Tầng lầu cao hơn.

Chương 331: Tầng lầu cao hơn.


Đơn Phi vừa nghe Ngụy Bá không ngờ lại đề cập đến Mã Vị Lai, trong lòng lại giật mình, thất thanh nói: -Tiền bối nhận ra…Mã Vị Lai, ông…
Mã Vị Lai xưa nay hành tung vô định, người này làm sao lại từng gặp?
Mà nghe người này nói, Mã Vị Lai thần thông quảng đại, lại có thể chống lại Vân Mộng?
Ngụy Bá nhìn Đơn Phi một lúc lâu: -Ngươi không quen Mã Vị Lai sao?
Câu nói này của ông ta có ý đùa cợt, Đơn Phi nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, cuối cùng nói: -Ta chỉ gặp mặt Mã tiên sinh hai lần, lần này đến Đan Dương cũng là được ông ta nhờ vả.
Ngụy Bá than thở nói: -Ngươi cũng tất thành thật.
Đơn Phi thấy Ngụy Bá hơi nhắm mắt lại, giống như hiểu rất rõ ràng mọi chuyện, biết ở trước mặt người này, hắn tốt nhất là nói thật.
Cũng may hắn vốn không thẹn với lương tâm, hỏi ngược lại: -Tiền bối sao lại biết ta quen Mã tiên sinh? Ngụy Bá hiểu rất rõ đạo võ công của hắn, đã khiến hắn kinh ngạc, bây giờ nghe thấy Ngụy Bá lại biết tận gốc rễ hắn như thế, càng khiến hắn cảm thấy Ngụy Bá thật sự sâu không lường được.
Ngụy Bá hỏi ngược lại: -Ngươi cho rằng vì sao ta lại muốn hẹn ngươi gặp mặt ở trước Từ Tể Đường chứ, nhìn ngươi thuận mắt sao?
Đơn Phi bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra hắn vừa đến Đan Dương, lần đầu tiên lộ mặt ở Từ Tể Đường, người này đã nhìn hắn chằm chằm, hơn nữa nhìn ra hắn có quan hệ với Mã Vị Lai!
Đột nhiên nghĩ đến tình hình khi Quỷ Phong lần đầu gặp hắn, Đơn Phi tỉnh ngộ nói: -Tiền bối nhận ra ta vì linh phù sao?
Linh phù của Thần Nữ kia càng giống như một vật định vị nha.
Quỷ Phong và hắn lần đầu gặp mặt thì biết hắn có mang theo linh phù của Thần Nữ, người này cũng biết sao?
Ngụy Bá nhìn Đơn Phi hồi lâu, lẩm bẩm nói: -Kỳ lạ.
Đơn Phi cảm thấy người này mới kỳ lạ đến cực điểm, không khỏi hỏi: -Tiền bối cảm thấy chỗ nào kỳ lạ?
Ngụy Bá suy tư nói: -Ngộ tính của ngươi không kém, nhưng thời gian ngươi tập võ tuyệt đối sẽ không lâu.
Đơn Phi lại càng cảm thấy người này quả thật là thần, làm sao ông ta có thể nhìn ra điểm đó?
Ngụy Bá cũng không giải thích nói: -Có điều, ngươi có thể có thành tựu như vậy trong mấy ngày ngắn ngủi, vốn có quan hệ chặt chẽ với linh phù Thần Nữ trong người. Linh phù Thần Nữ rất kỳ lạ, chỉ phù trợ cho người có duyên, ngươi chính là người có duyên!
Đơn Phi có chút sững sờ.
Sau khi hắn có được linh phù Thần Nữ, đích thực nhiều lần được linh phù tương trợ. Ngụy Bá này không chỉ cảm giác được linh phù Thần Nữ, thậm chí còn biết được chuyện này.
Người này không chỉ biết chuyện của Bạch Lang, Minh Sổ, xem ra ông ta đều biết rất nhiều chuyện cũ.
-Linh phù Thần Nữ rốt cuộc là gì? Đơn Phi không kiềm được hỏi.
-Dĩ nhiên là thứ mà Thần Nữ truyền lại rồi. Ngụy Bá thuận miệng đáp.
-Thần Nữ là ai? Đơn Phi cho rằng Thần Nữ này là đang nói Nữ Tu, nhưng bây giờ xem ra cũng có chút không giống.
-Thần Nữ là Thiên Nữ.
Ngụy Bá lại nói.
-Thiên Nữ là ai? Đơn Phi càng nghe càng huyền ảo, thầm nghĩ lẽ nào ông không thể sảng khoái mà nói một hơi hay sao? Ông sẽ không nói với ta có Ngọc Hoàng Đại Đế gì đó, Thiên Nữ chính là tiên nữ trên trời chứ?
Ngụy Bá lại cứ không chịu sảng khoái nói ra, ngược lại cau mày nói: -Đây chính là chỗ ta lấy làm lạ. Ngừng một lát, Ngụy Bá trầm ngâm nói: -Ngọc phù Thần Nữ vô cùng kỳ lạ, Mã Vị Lai lại đưa cho ngươi, có thể thấy ông ta rất coi trọng ngươi.
Đơn Phi cũng sợ run lên.
Hắn và Mã Vị Lai tuy gặp mặt hai lần, nhưng mỗi lần trò chuyện đều tùy tiện. Lúc đầu được Mã Vị Lai tặng linh phù, hắn vốn chỉ cảm thấy lão đầu này rất hiền hòa, ra tay hào phóng, nói chuyện lại có chút không đâu, nào ngờ Mã Vị Lai lại rất xem trọng hắn.
Nhưng Mã Vị Lai xem trọng ta, nhất định là bởi vì ta xuất sắc, Ngụy Bá ông lấy làm lạ cái gì?
-Ta biết trên người ngươi có linh phù Thần Nữ, thì biết ngươi và Mã Vị Lai tất có liên quan, đợi sau khi xem y thư mà ngươi mang đến, ta càng xác định điểm này. Ngụy Bá tiếp tục nói.
Làm sao người biết ta có y thư?
Đơn Phi đầu tiên là không hiểu, sau đó trong lòng như bị bóp chặt.
Ngụy Bá hiển nhiên không phải là chính nhân quân tử gì, chắc chắn đợi sau khi hắn đánh với Phá Quân bị hôn mê, đã lục soát đồ đạc hắn mang theo một lần.
Vậy Vô Gian Hương thì sao?
Đơn Phi đều sờ qua một lượt mấy món đồ quan trọng nhất trên người, phát hiện lại không thiếu thứ nào, lại thầm lấy làm lạ.
Ngụy Bá tuyệt đối hiểu rõ chuyện của Tam hương, sau khi nhìn thấy Vô Gian Hương mà Đơn Phi hắn mang theo, Ngụy Bá không lý nào lại không có hứng thú, Ngụy Bá dám lấy đi Trường Sinh Hương từ chỗ Minh Sổ, làm việc có thể nói là không từ thủ đoạn, vì sao không lấy đi Vô Gian trên người hắn? Ngụy Bá lại không có hứng thú với Vô Gian sao?
Đơn Phi nghĩ mãi không rõ, nhưng điều hắn hoang mang nhất là phán đoán của Ngụy Bá về y thư, Ngụy Bá làm sao xác định quan hệ giữa hắn và Mã Vị Lai từ trên y thư chứ?
Hình như nhìn ra hoang mang của Đơn Phi, Ngụy Bá hỏi: -Mã Vị Lai muốn ngươi giao y thư cho Từ Quá Khách?
Đơn Phi cứng lưỡi nói: -Không sai.
Lão đầu này thật thần mà, làm sao ông ta biết chuyện này? Không phải là Ô Thanh tiết lộ ra đó chứ?
Có điều Đơn Phi lập tức biết mình đoán sai rồi, bởi vì Ngụy Bá đã nói: -Thật ra ý chân chính của Mã Vị Lai là muốn Từ Quá Khách giao y thư cho ta!
Đơn Phi hơi ngẩn ra.
Sờ tìm y thư trong lòng ra, Đơn Phi cuối cùng cũng rút sách ra, chần chừ nói: -Vậy…vì sao tiền bối không lấy quyển y thư này đi.
-Ta đã xem qua. Ngụy Bá thẳng thắn nói: -Trong lúc ngươi hôn mê.
Ngươi cũng thật sự không xấu hổ không tiết tháo.
Trong lòng Đơn Phi suy tính, lại không biết có nên giao y thư cho Ngụy Bá hay không, hắn cũng không thể nghe Ngụy Bá nói cái gì là cái đó được.
Ngụy Bá nhìn ra sự thận trọng của Đơn Phi, cũng không để ý nói: -Ngươi giữ y thư lại bên cạnh là được rồi, hoặc là giao nó cho Từ Quá Khách cũng được. Y thư này đã không còn tác dụng gì với ta nữa, ở trên tay ngươi, tác dụng còn lớn hơn.
Đơn Phi nhìn ra dáng vẻ Ngụy Bá không giống nói dối, càng không hiểu ra sao, thầm nghĩ cao nhân hành sự quả nhiên là cao đến mù mịt.
Mã Vị Lai bảo hắn giao y thư cho Từ Quá Khách, lại bảo Từ Quá Khách chuyển giao cho vị Ngụy Bá trước mặt?
Nhất định phải phiền toái như vậy sao?
Hắn sớm biết điểm này, thì trực tiếp giao y thư cho Ngụy Bá không phải là được rồi sao?
Có điều Ngụy Bá nhanh chóng hiểu ra nghi hoặc của Đơn Phi: -Bởi vì Mã Vị Lai cũng không biết hành tung của ta, nhưng biết là Từ Quá Khách biết, đây vốn là chuyện cực kỳ bí mật.
Đơn Phi đã tê liệt đến lười hỏi tại sao, chỉ mong Ngụy Bá nói rõ.
Ngụy Bá lần này lại không che giấu: -Hành tung của ta khó đoán, không phải đều luôn ở vườn thuốc. Mã Vị Lai và ta vốn có ước định, ông ta giúp ta một chuyện, ta sẽ cố gắng trả ông ta một nhân tình. Mã Vị Lai cũng biết quy củ của ta, chưa từng làm chuyện không có lợi.
Đơn Phi lại rất tán thành việc đó, người này giúp người làm việc, nhất định phải có hồi báo mới được.
Có điều người này làm việc trước tiểu nhân sau quân tử, không cưỡng bức người khác làm việc, cầu mong trao đổi công bằng. Xét từ điểm này, thật ra cũng không có gì đáng trách.
Biết Ngụy Bá chắc chắn sẽ không nói đến giao dịch sau lưng này, trong lòng Đơn Phi thầm than.
Quả nhiên, Ngụy Bá cũng không nói đã ước định cái gì với Mã Vị Lai, sau đó nói:
-Liên hệ giữa ta và Mã Vị Lai, đều thông qua Từ Quá Khách, Từ Quá Khách coi như là một…đệ tử của ta đi.
Trong giọng nói của ông ta hiển nhiên không coi Từ Quá Khách là một đồ đệ, càng giống coi Từ Quá Khách như sai vặt hơn: -Y vốn là một quan nhỏ ở Thanh Châu, nhưng nhất định muốn theo ta học hỏi một số thứ, sau đó ta bảo y giúp ta xử lý một số chuyện thế tục.
Đơn Phi cuối cùng hiểu ra quan hệ trong đó: -Ông dạy Từ Quá Khách y thuật, sau đó y phụ trách giúp ông liên lạc với người tìm ông?
-Không sai biệt lắm. Khóe miệng Ngụy Bá như cười như không:
-Ta còn có thể ở lại Từ Tể Đường là đợi tin tức của hai người, bằng không sớm đã rời đi rồi, cho dù là Từ Quá Khách tìm ta cũng rất phiền phức.
Đơn Phi cảm thấy nụ cười của Ngụy Bá lần này có chút đắc ý, không biết ông ta vui vẻ cái gì, chỉ cho rằng ông ta vui vẻ vì tìm được Từ Quá Khách làm chân chạy miễn phí, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, Đơn Phi nói: -Nếu ông một mình ẩn cư, chỉ e Minh Sổ làm sao cũng không tìm được ông.
-Đó là đương nhiên. Ngụy Bá nói một cách đương nhiên.
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Nhưng Minh Sổ vẫn tìm đến ông, vấn đề chẳng lẽ xuất phát trên người Từ Quá Khách?
Ngụy Bá trầm mặc một lát: -Ngươi đoán không sai chút nào.
Việc này không khó đoán lắm, ta đã coi qua rất nhiều vở kịch kháng Nhật, biết nếu đào gốc gác thì chắc chắn là nhân vật sẽ có vấn đề. Lão đầu ông là ảnh đế giải Oscar, muốn đào được gốc của ông tuyệt đối không dễ dàng.
Hơi nhíu mày, Đơn Phi chần chừ nói: -Có điều Từ Quá Khách hẳn sẽ không bán đứng tiền bối? Hắn nhớ Hạ Già Lam nói Từ Quá Khách đi Vân Mộng Trạch rồi.
-Y dĩ nhiên sẽ không. Ngụy Bá lắc đầu nói: -Y nghe theo dặn dò của ta mà đi Vân Mộng Trạch xem xét.
Ngụy Bá không nói sứ mệnh của Từ Quá Khách, tiếp tục nói: -Ta từng nói với ngươi, ta không muốn làm Thánh nhân, càng không muốn làm người tốt.
Thấy Đơn Phi không nói gì, Ngụy Bá nói: -Ngươi là người thông minh, biết trên đời này làm người tốt còn khó hơn làm ác nhân nhiều, có phải không?
Đơn Phi lại tán thành điều này.
Ngụy Bá lại mỉm cười nói: -Y thuật của ngươi hẳn cũng không kém, giống như Từ Quá Khách vậy.
Đơn Phi gần đây thực sự trị được mấy căn bệnh khó. Nếu Xuân Khoách dám nói như thế, chỉ e trong lòng hắn không vui, nhưng Ngụy Bá nói như thế, Đơn Phi chỉ có thể khiêm tốn nói: -Tin rằng y thuật của tiền bối càng cao minh hơn.
Trên mặt Ngụy Bá viết hai chữ “nói nhảm”, tiếp tục nói: -Y thuật của Từ Quá Khách còn cao minh hơn Hạ Quý Thường rất nhiều, mấy năm nay thực sự trị liệu không ít nan y tạp chứng, có điều y đụng phải mấy căn bệnh phải chết, trị không khỏi lại thỉnh giáo ta. Ôi… Ngụy Bá hối hận nói: -Nếu ta nói sẽ không trị liệu, để những người đó chết thì tốt biết bao? Nhưng ta làm Thánh nhân không được, người xấu lại không được triệt để, cuối cùng vẫn dạy Từ Quá Khách cách trị bệnh.
Đơn Phi hơi hoang mang:
-Chuyện này…rốt cuộc có vấn đề gì? Thầy thuốc thiên hạ vô số, bây giờ Trương Trọng Cảnh, Hoa Đà đều cực kỳ nổi danh, người vô danh nhưng có bản lĩnh cũng không ít, Minh Sổ cũng sẽ không vì Từ Quá Khách trị khỏi cho mấy bệnh nhân mà hoài nghi đến tiền bối chứ?
-Ngươi nhầm rồi. Ngụy Bá lắc đầu nói: -Minh Sổ chính vì thế mà hoài nghi đến ta.
Thấy dáng vẻ Đơn Phi khó hiểu, Ngụy Bá chậm rãi nói: -Trong lòng ngươi, Trương Trọng Cảnh, Hoa Đà coi như là cao thủ đứng đầu đám thầy thuốc rồi.
Đơn Phi nghe thấy ngụ ý của Ngụy Bá, nghĩ bụng lẽ nào ông còn cao minh hơn cả Trương Trọng Cảnh và Hoa Đà?
Chuyện này sao có thể?
Nếu quả thật có một người như thế, vậy y thuật có thể nói là thần thông, vậy tại sao trong ấn tượng của hắn chưa từng có tên của người này?
Chẳng lẽ người này cũng là người trong dị địa? Nên mới không ghi chép trong sử sách?
Ngụy Bá trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: -Nhưng Trương, Hoa dù sao cũng là người trong thế tục, ta từng gặp Trương Trọng Cảnh, cũng từng kiến thức qua y thuật của y, tác phẩm lớn chân chính của y chính là “Thương hàn tạp bệnh luận” trong người ngươi. Y thuật của Trương Trọng Cảnh lúc này còn cao minh hơn khi ta nhìn thấy y lúc trước nhiều, y có thể tiến bộ như thế tự nhiên là có nguyên nhân của y.
Ngừng một lát, Ngụy Bá lộ ra vẻ ngạo nghễ: -Nhưng dù sao bọn họ cũng trị bệnh của thế tục, kiến thức cũng hoàn toàn khác với lão phu. Mấy căn bệnh mà lão phu trị kia, người tầm thường nhìn không ra môn đạo, nhưng rơi vào mắt người có lòng…ví dụ như Minh Sổ, cuối cùng vẫn hoài nghi đây là thủ bút của lão phu. Đây cũng là khởi đầu cho mối họa của Từ Tể Đường!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất