Thâu Hương

Chương 333: Tiến từng bước một.

Chương 333: Tiến từng bước một.


Đơn Phi nghe ra ý lạnh trong giọng điệu của Ngụy Bá, nghĩ đến sự tàn nhẫn của ông ta khi giết Phá Quân, âm thầm băn khoăn.
Ân oán giữa Ngụy Bá và Minh Sổ, Đơn Phi vốn không có ý nhúng tay, nhưng Minh Sổ nhất định muốn diệt trừ hắn, vậy hắn chắc chắn cũng không thể khoanh tay chịu chết.
Bây giờ nếu đã bị cuốn vào, dĩ nhiên biết càng nhiều càng có lợi. Nghĩ đến đây, Đơn Phi dò hỏi nói: -Vậy tiền bối chuẩn bị đối phó bọn họ thế nào?
Ngụy Bá né tránh không đáp, đột nhiên nói: -Mã Vị Lai giao linh phù Thần Nữ cho ngươi, ta vốn tưởng ông ta cũng sẽ giao Lưu Niên cho ngươi chứ.
Đơn Phi hơi ngạc nhiên.
-Nhưng ông ta rõ ràng còn chưa nhận ngươi làm đồ đệ, hơn nữa nghe ngươi nói chuyện với ta hồi lâu, ngươi đối với chuyện cũ quả thật cái rắm cũng không biết, nói vậy Mã Vị Lai vốn chẳng nói gì với ngươi cả. Ngụy Bá ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lẩm bẩm nói: -Đêm qua ta vốn lấy làm lạ một điểm, không hiểu mục đích Mã Vị Lai làm vậy rốt cuộc là gì, có điều bây giờ ta đã biết ý của Mã Vị Lai rồi.
-Cái gì? Đơn Phi lại không hiểu.
Ngụy Bá lẩm bẩm nói: -Ngươi có biết, kiến thức vốn cũng là một trở ngại không?
What?
Ông làm ơn nói chuyện theo trình tự có được không?
Đơn Phi biết loại cao nhân này nói chuyện giống như cao tăng vậy, chưa từng trực tiếp nói rõ ràng, nếu không phải hắn có một bộ óc không tầm thường, ghi nhớ rõ ràng tất cả mọi chuyện, chỉnh lý liên hệ với nhau, thì trong đầu bây giờ e rằng đã giống như bột nhão rồi.
Nhưng lần này Ngụy Bá nói chuyện cũng quá nhảy vọt rồi.
Ngụy Bá cũng không để ý Đơn Phi có thể hiểu hay không, tiếp tục nói: -Kiến thức cũng không phải càng nhiều thì càng tốt, có khi cũng sẽ trở thành một loại xiềng xích.
Đơn Phi nhớ câu này hơi quen tai, hơi ngẫm lại thì biết đã từng nghe qua ở đâu.
Mã Vị Lai lúc trước khi ở gần Hắc Sơn hỏi hắn có muốn lựa chọn Lưu Niên không, đã từng nói với hắn một câu tương tự.
Sao Ngụy Bá cũng có suy nghĩ này?
Thấy Ngụy Bá nhìn hắn, hình như đang đợi ý kiến của hắn, Đơn Phi tiếp lời nói: -Tiền bối nói không sai, kiến thức truyền thừa từ xưa vốn là hành vi của con người, nếu con người nhận thức có hạn, vậy kiến thức tự nhiên là có hạn. Nếu con người cho rằng kiến thức đại diện cho tất cả, vậy thì có khác gì ếch ngồi đáy giếng chứ. Nếu con người muốn tiến bộ, thì dung nạp mọi thứ là chuyện không thể thiếu.
Ngụy Bá hình như hài lòng gật đầu: -Ngươi có thể có nhận thức này, đã không phải tầm thường nữa. Trầm mặc một lát, Ngụy Bá than thở nói: -Nhưng người tầm thường trên đời này quá nhiều, vô số người không biết đạo lý này, cứ quen dùng học thức của mình để hạn chế người khác, Mã Vị Lai biết đạo lý này…
Nhìn Đơn Phi, Ngụy Bá nói: -Ông ta kỳ vọng rất cao vào ngươi, bây giờ xem ra, Mã Vị Lai không nói chuyện cũ, chỉ e là không muốn dùng kiến thức của ông ta quấy nhiễu cách nghĩ của ngươi, người có thể kế thừa Lưu Niên chắc chắn là người có thể phá có thể lập, ông ta dụng tâm lương khổ, chỉ mong ngươi có thể tự mình lĩnh ngộ.
Mẹ nó.
Ngươi bảo ta lĩnh ngộ thì cũng phải cho ta một phương hướng chứ?
Thường nói sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do người, nhưng ta bây giờ ngay cả cửa ở đâu cũng không tìm được nha!
-Một khi đã vậy, ta cũng không thể nói cho người biết quá nhiều. Ngụy Bá quyết định nói.
Đơn Phi vừa nghe Ngụy Bá nói như vậy, không khỏi vẻ mặt xám xịt.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng phản đối, lại nghe Ngụy Bá nói: -Nhưng ta lại có thể có chút chỉ điểm về mặt võ học cho ngươi, bây giờ ngươi căn bản đã có, lại không biết cách vận dụng.
Tinh thần Đơn Phi rung lên.
-Ta vừa mới nói, trên đời vốn nên phát huy hết tác dụng của mọi vật. Ngươi cho dù có gia tài vạn quan, mà không biết lợi dụng thì cũng chỉ là công cụ mà thôi, nhưng nếu ngươi biết vận dụng, kết quả lại khác nhau rất lớn.
Ngụy Bá thấy Đơn Phi cái biết cái không, nói tiếp: -Rất nhiều người kiến thức uyên bác như biển, nói ra đạo lý rõ ràng, nhưng hành vi lại khác xa với lời nói, ngươi nói đó là tại sao?
Ông ta thuận miệng hỏi, Đơn Phi lại thật sự suy nghĩ đáp lại: -Bởi vị bọn họ không biết đạo lý thống nhất giữa hành động và nhận thức.
Ngụy Bá lặng lẽ cười: -Hay cho câu thống nhất giữa hành động và nhận thức! Ta vốn không muốn dùng những gì mình biết trói buộc kiến thức của ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự có thể thống nhất hành động và nhận thức, vậy đạo võ học chỉ e thật sự không thể lường trước được.
Trong lòng Đơn Phi phấn chấn, hắn mơ hồ cảm thấy người này giống như Mã Vị Lai vậy, đều âm thầm khảo nghiệm rốt cuộc hắn có kiến giải thế nào.
Mà hắn có thể học được bao nhiêu bản lĩnh từ chỗ Ngụy Bá, không phải là coi Ngụy Bá, mà phải dựa vào kiến thức của bản thân hắn.
Thân hình Ngụy Bá hơi thẳng dậy, trong mắt có thần quang lóe lên, giờ phút này cũng không giống một người lớn tuổi sắp chết gì cả: -Cửu khiếu chi tà, tại hồ tam yếu. Ngươi có biết tam yếu là chỉ cái gì không?
Đơn Phi vừa nghe tám chữ này thì lập tức biết đây là nguyên văn trong “Hoàng Đế âm phù kinh”, tuy hắn từng thuộc nằm lòng nhưng thật sự cũng không hiểu.
Ngụy Bá thấy thế thì trầm giọng nói: -Tam yếu chính là tâm, chí, thần. Nếu chí khác tâm, thì thần không tồn tại, nếu chí mê loạn, cửu khiếu hoang tâm.
Đơn Phi lặng lẽ ghi nhớ.
Ngụy Bá lại nói:
-Hoàng Đế có nói nhân dĩ tửu vi tương, dĩ vọng vi thường, dục kiệt kỳ tinh, dĩ háo tán kỳ chân, bất tri trì mãn, bất thì ngự thần, vụ khoái kỳ tâm, nghịch vu sinh nhạc, khởi cư vô tiết, câu này nghĩa là sao?
-Là nói người thường nhận thức kém cỏi, không biết tất cả vốn là vô căn cứ, muốn hao phí thể xác tinh thần để theo đuổi thứ vô dụng. Đơn Phi may mà cũng suy xét đến những phương diện này, biết được ngụ ý của Ngụy Bá.
Hắn cũng biết điểm này, nên mới ít khoe khoang tranh giành.
Ngụy Bá khen ngợi gật đầu nói: -Đúng vậy, hồng trần mê hoặc, nhiều kẻ trộm cắp đều quy cho cửu khiếu chi tà, vậy tại sao lại là cửu khiếu?
Thấy Đơn Phi hơi trầm ngâm, Ngụy Bá nói thẳng: -Mắt tai mũi miệng thất khiếu thêm vào hai đường bài tiết của cơ thể là cửu khiếu. Người thường trầm mê hồng trần, tinh thần đa số thoát ra từ cửu khiếu, bị vạn vật trộm mất, buồn cười là người đời không biết, ngược lại lấy đó làm vui, người may mắn biết được lại cũng ít biết tam yếu hợp nhất, chẳng qua là ngu muội sống qua ngày, cũng hao phí tinh thần.
Nhìn sang Đơn Phi, Ngụy Bá khen: -Ngươi có thể có thành tựu hôm nay vốn là kết quả mà ngươi bất giác tam yếu hợp nhất, nguyên nhân của tâm chí cùng hướng về một phía, thần là kết quả của tâm và chí. Loại người như ngươi nếu có thể bên trong tu dưỡng, bên ngoài vững lòng thì cho dù không có sự chỉ điểm của ta, sớm muộn cũng sẽ thông suốt, lĩnh ngộ được tâm của mình!
Đơn Phi thầm lấy làm lạ, nghĩ bụng ngôn luận này của Ngụy Bá càng giống lời của Phật hơn, không biết có liên quan gì đến võ học?
Nhưng hắn biết loại người này từng chữ từng chữ đều tinh ảo, không phải bình thường, nên đều ghi nhớ lại.
-Có điều Minh Sổ rất khó đợi được đến khi ngươi tự mình lĩnh ngộ. Trong mắt lóe lên ánh sao, Ngụy Bá ngưng giọng nói: -Đơn Phi, hôm nay ta truyền cho ngươi cách phá giải Minh Sổ, nhưng đạo này chẳng qua chỉ là chút tài mọn, việc nhỏ không đáng kể mà thôi, không được trầm mê, hi vọng ngươi có thể hiểu được ý nghĩa chân chính mà ta vừa nói.
Đơn Phi nghe mà hoang mang, lại nghe Ngụy Bá nói: -Ta thấy ngươi ấn đường thấp thoáng thần hoa, tin rằng thai tức đã thành, vận dụng thai tức, đóng cửu khiếu giữ tinh thần không phải là việc khó.
Đơn Phi nghe thế sớm đã cắt đứt ngoại tức, nhắm hai mắt lại, chợt nghe Ngụy Bá nói: -Ý thủ hoàng trung.
Ông đang dùng thuật ngữ chuyên nghiệp, ta không hiểu nha.
Còn chưa đợi Đơn Phi đặt câu hỏi liền phát hiện giữa ngực có một lực đạo chạm vào, biết Ngụy Bá tỏ ý hoàng trung ở đó, ngưng thần thủ khí giữa ngực, lại nghe ngữ khí Ngụy Bá giống như truyền đến từ bên trên vậy: -Cửu khiếu tà ý khứ, bế tắc vật phát thông, chân ý tiềm thâm uyên, phù du thủ hoàng trung, ly khí nội doanh vệ, khảm nãi bất dụng thông...
Đơn Phi cái hiểu cái không, lại cảm thấy có cái gì đó đụng vào vài điểm xung quanh ngực.
Tình huống lần này có chút giống với vườn hoang vở Thịnh gia, chỉ là khi tiếp xúc rất rõ ràng, tốc độ cũng chậm.
-Ngưng thần tùy theo khí. Ngụy Bá thấp giọng nói.
Đơn Phi vận dụng thai tức, nội tức giống như bích hải dậy sóng khởi động trong cơ thể, theo sự chỉ điểm của Ngụy Bá, Đơn Phi vận tức thực hành theo lộ tuyến mà Ngụy Bá chỉ điểm.
Trước kia hắn đều tùy cơ ứng biến, giống như dung chứa vạn vật vậy, nuôi dưỡng tinh khí thần đến thịnh vượng, lúc này vận khí theo con đường mà Ngụy Bá chỉ điểm, lại cảm thấy như nước chảy núi cao, tiến bộ vô cùng.
Trong lúc khí tức một ngưng đọng một xao động, hắn cảm thấy khí tức lại bắt đầu đi vào tay chân tam dương, có điều lúc này cũng không phải chỉ thấy lợi trước mắt, giống như là dư vị đảo quanh, vô cùng vô tận.
Tai Đơn Phi nghe Ngụy Bá nói, rất nhiều câu đều là cái hiểu cái không, chỉ có thể cố gắng ghi nhớ, nhưng nội tức trong cơ thể vận hành theo lộ tuyến mà Ngụy Bá chỉ điểm, lại càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng nhanh.
Hắn nhờ nước ngộ đạo, tính tình trầm ổn, khi đối địch cũng khó tránh dùng bơi lội đối kháng, đây chính là nguyên nhân hắn mệt mỏi phản kích trước đám người Đàn Thạch Xung.
Đám người kia dùng lực như lửa như nước vậy, Đơn Phi tự bảo vệ mình cũng khó khăn, phản kích càng gian nan.
Bây giờ hắn được Ngụy Bá chỉ điểm, lúc này mới phát hiện con đường vận kình khác, có thể nói có tác dụng vô cùng đối với việc hắn đối địch.
Nhắm mắt ngưng thở không biết bao lâu, nhưng cảm thấy tay chân lực đạo tràn đầy, cuối cùng hoàn toàn quen thuộc với con đường vận khí mà Ngụy Bá chỉ điểm, Đơn Phi chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện trong nhà tranh chỉ còn lại một mình hắn, Ngụy Bá đã không thấy tung tích.
Trong lòng không nóng vội, Đơn Phi nhắm mắt suy tư hồi lâu, móc trong lòng ra một đồng tiền, búng ngón tay, đồng tiền đã bay ra.
Vang lên tiếng xuy.
Đồng tiền bắn ra giống như phi tiễn nỏ cứng vậy, ghim vào một cây cột trong nhà tranh.
Cây cột khẽ run rồi ngừng, đồng tiền lại không biết đi đâu.
Đơn Phi chậm rãi ra khỏi cửa phòng, đến phía sau nhà tranh, thấy trên cây cột nằm bên ngoài có một đồng tiền hơi nhô ra.
Đó chính là đồng tiền mà vừa rồi hắn tùy ý bắn ra.
Hắn tự tay gỡ đồng tiền kia xuống, trong lòng hơi vui mừng.
Được Ngụy Bá chỉ điểm, tuy chỉ mấy canh giờ, nhưng khi hắn tụ lực phát lực, không chỉ nhanh mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cho dù là lực đạo cũng tiến bộ hơn nhiều.
Một đồng tiền bình thường nằm trong tay hắn đã có lực sát thương rất lớn.
Lực đạo của hắn vẫn là lực đạo lúc trước, nhưng lúc trước khi phát lực thì tản ra nhiều, bây giờ đã có thể tụ vào một điểm, mới coi như là chân chính đi vào con đường võ học, dùng lực cũng càng thêm tinh diệu thoải mái.
Nếu với sự lĩnh ngộ hôm nay mà tái chiến với Đàn Thạch Xung, hắn sẽ không trốn tránh nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Ngày đã lùi, màn đêm buông xuống.
Hắn hơi vui sướng hân hoan, nhìn ánh sao trên trời đêm, sự nghi hoặc trong lòng cũng ẩn hiện giống như những ánh sao kia.
Ngụy Bá hóa ra lại quen biết Mã Vị Lai, Ngụy Bá kiến thức rộng rãi, nếu đã biết Thánh Nữ Bạch Lang, vậy Mã Vị Lai thì sao? Mã Vị Lai từng gặp Thần Vũ, có phải cũng biết chốn về của Thần Vũ không?
Mã Vị Lai bảo hắn đến tìm Ngụy Bá? Chẳng qua chỉ chỉ giao y thư thôi sao? Nghe Ngụy Bá nói, Mã Vị Lai hình như là đang khảo nghiệm hắn gì đó.
Ngụy Bá tinh võ thông y, rất nhiều câu đều lơ đãng trích dẫn Hoàng Đế âm phù kinh, giống như Đạo gia vậy, lại có trái tim như Phật gia, rốt cuộc là cái nào?
Đơn Phi hắn lần đầu đến thế giới này, chẳng qua là muốn làm một nhân sĩ thành công, nhưng hắn chưa từng nghĩ, tất cả mọi chuyện không phải là vì ngoài ý muốn, mà là vì được tính toán.
Nhưng trên đời này chung quy cũng có chuyện không cần tính toán.
Trời đêm có ngân hà bao la, ngăn cách Khiên Ngưu Chức Nữ.
Đơn Phi nhìn Khiên Ngưu Chức Nữ xa xôi, nhất thời im lặng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất