Thâu Hương

Chương 334: Không đủ tư cách

Chương 334: Không đủ tư cách


.
Lúc sáng sớm, Đơn Phi ngồi dậy từ sớm, khi đẩy cửa đi ra, Đơn Phi nhìn thấy mọi người trong Từ Tể Đường đang bận rộn không ngừng, Hạ Già Lam thỉnh thoảng nhìn sang chỗ của hắn, thấy hắn bước ra, Hạ Già Lam bước nhanh đến, thấp giọng nói: -Đơn đại ca, Ngụy Bá…đều nói với huynh rồi sao?
Hôm qua Đơn Phi được Ngụy Bá chỉ điểm, tĩnh tọa một mình ngồi trong nhà tranh của Ngụy Bá lĩnh ngộ rất lâu, lúc đó Hạ Già Lam có ghé thăm mấy lần, có điều thấy hắn cứ nhắm mắt trầm mặc, giai nhân không tiện quấy rầy, càng sợ hỏi ra tin tức xấu gì, bản thân càng không an lòng.
Giai nhân đêm qua bận rộn, sáng nay vẫn nhớ việc của Đơn Phi, từ sớm đã đợi ở trong viện, thấy Đơn Phi cảm xúc bình thản, giai nhân cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi.
Đơn Phi thấy giai nhân tràn đầy mong chờ, cười khẽ nói: -Đa tạ cô, Ngụy Bá đã nói với ta rất nhiều việc, có trợ giúp rất lớn với ta.
Hắn không đành lòng để Hạ Già Lam thất vọng, úp mở qua loa đáp lời. Hạ Già Lam chỉ cho rằng Ngụy Bá nói rất nhiều chuyện là chuyện của Thần Vũ, vẻ mặt vui mừng nói: -Vậy thì thật tốt.
Đầu tiên nàng thấp giọng hoan hô, sau đó thần sắc hơi ảm đạm: -Đơn đại ca, khi nào thì huynh phải đi? Chúng ta cũng phải tiễn huynh.
Nàng thật sự sợ Đơn Phi yên lặng không tiếng động mà rời đi.
-Chuyện này sao, xử lý xong chuyện của vườn thuốc trước đi.
Đơn Phi nghe Ngụy Bá nói phải đấu một phen với Minh Sổ, nhưng hắn không cho rằng Ngụy Bá thật sự có dự định này, Ngụy Bá tuyệt đối không phải ngươi hay tranh giành! Ngụy Bá dạy hắn võ công đối kháng Minh Sổ, lại nói bảo hắn làm giúp mấy chuyện, chỉ e đó mới là mục đích chân chính của Ngụy Bá!
Hạ Già Lam hơi lấy làm lạ.
Có điều nghe thấy Đơn Phi tạm thời không đi, Hạ Già Lam lập tức vẻ mặt hưng phấn, báo cáo thành tích nói: -Đơn đại ca, cha muội bảo Ngô quản gia nhanh chóng thu thập dược liệu cần để làm đậu tắm, càng nhiều càng tốt, đêm qua muội đến Lỗ phủ…
Nàng còn chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng người truyền đến.
Lỗ Đại Hải tiến vào viện dưới sự hộ tống của Hạ Quý Thường, vừa thấy Đơn Phi, Hạ Già Lam đều ở đó, Lỗ Đại Hải cười nói: -Đơn đại nhân ở đây thì không còn gì tốt hơn, ngươi xem mặt ta này…xem mặt ta này…
Đơn Phi sững người, không ngờ Lỗ Đại Hải đột nhiên lại nói một câu như thế.
Đột nhiên ngửi được chút mùi hương dược liệu, nhớ đến lúc nãy Hạ Già Lam nói, Đơn Phi linh quang chợt lóe nói: -Lỗ quản gia, sắc mặt của ông còn tốt hơn mấy ngày trước nhiều nha, có chuyện gì à?
Lỗ Đại Hải cười ha ha nói: -Đơn đại nhân, ngươi đoán xem tại sao?
Cấp bậc nan đề này của ngươi kém nan đề của Ngụy Bá đến mấy bậc lận nha.
Đơn Phi thầm nghĩ mùi vị của Dior, Audi thì ta có thể không quen thuộc bằng nữ nhân, nhưng nếu ta ngay cả mùi vị đậu tắm mà mình làm ra cũng không ngửi ra được, không bằng tìm miếng đậu hủ đập đầu vào đó đi.
Nghĩ là thế, nhưng hắn vẫn ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói: -Chẳng lẽ bệnh của tiểu thư quý phủ đã khỏi bảy tám phần rồi?
Hiếm khi Lỗ Đại Hải có tâm tình như vậy, hắn cũng không ngại chọc cho Lỗ Đại Hải vui vẻ một chút.
-Bệnh của Thiến Liên đã đỡ hơn không ít rồi, nếu không phải chúng ta không cho nàng đi lung tung, nói không chừng nàng đã chạy qua đây cảm tạ tấm lòng tốt của Đơn đại nhân rồi.
Thấy Đơn Phi dáng vẻ còn suy tư, Lỗ Đại Hải không kiềm được nói: -Đơn Thống Binh thật là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời mà. Hôm nay khí sắc ta tốt như thế, chỉ vì dùng đậu tắm mà Đơn đại nhân chế ra. Đơn đại nhân quả thật là thiên tài, hôm qua sau khi Già Lam lấy đậu tắm ra, ta nằm mơ cũng không ngờ lại là Đơn đại nhân sáng chế!
-Lỗ quản gia cũng thích dùng đậu tắm sao? Đơn Phi biết rõ còn hỏi.
Lỗ Đại Hải cười to nói:
-Sao chỉ có ta, Thiến Liên, phu nhân nhà ta, nha hoàn hạ nhân trong phủ đều tò mò khen ngợi không dứt. Hôm nay ta đến Từ Tể Đường chính là nghe theo dặn dò của phu nhân nhà ta, trước tiên bao hết đậu tắm đợt đầu mà Từ Tể Đường làm ra, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tiền tuyệt đối không thành vấn đề!
Phu thê Lưu Hàm, Ngũ Phúc và các tiểu nhị phụ giúp trong Từ Tể Đường đều hoan hô một phen.
Bọn họ bận rộn mấy ngày, nhưng trong lòng luôn không yên, thầm nghĩ cho dù là bán sạch dược liệu trong vườn thuốc cũng e không trả được hết nợ, nhưng vừa nghe Lỗ Đại Hải nói như thế, bọn họ biết đậu tắm tiêu thụ rất tốt, dĩ nhiên phấn chấn.
Ô Thanh lại không ngoài dự liệu, nghĩ bụng các ngươi nếu biết lúc trước lão đại phát minh ra bánh bao làm Hứa Đô dậy sóng, tin rằng sẽ không bất ngờ như thế, có điều tuy y có dự liệu, nhưng trong lòng vẫn vui mừng cho Từ Tể Đường.
Hạ Quý Thường bên cạnh cười nói: -Lỗ quản gia nói cái gì vậy? Năm trăm kim mà mấy ngày trước ngài đưa đến đối với Từ Tể Đường mà nói giống như là đưa than ngày rét vậy, nhân nghĩa này, Từ Tể Đường tuyệt đối không quên! Chỉ là đậu tắm thôi, nếu chúng ta còn đòi tiền, thực sự là không nói nổi mà. Già Lam, lấy đậu tắm hôm qua làm ra đưa hết đến Lỗ phủ!
Ông ta biết có Lỗ phủ giúp đỡ, vụ buôn bán này vừa bắt đầu, có phiền phức dĩ nhiên là Lỗ phủ ra mặt giải quyết, tặng đậu tắm kéo được chỗ dựa thực sự là tính được.
Lỗ Đại Hải thấy Hạ Già Lam vội đi, vội nói: -Không gấp, không gấp, hôm nay ta đến dược đường, thật ra còn có chuyện thương lượng với Hạ chưởng quỹ. Phu nhân nhà ta hôm qua dùng đậu tắm kia, cảm thấy thứ này sau này tuyệt đối sẽ phổ biến khắp Trung Nguyên, thậm chí tiêu thụ đến Tây Vực cũng không thành vấn đề, do vậy có ý cùng làm vụ kinh doanh này với Từ Tể Đường, không biết ý của Hạ chưởng quỹ thế nào? Chỉ cần Hạ chưởng quỹ có ý, việc khác đều thương lượng được.
Hạ Già Lam đêm qua nhân lúc trời tối mang đậu tắm đến Lỗ phủ, vốn cũng có ý này, nghe vậy mừng thầm.
Hạ Quý Thường cũng vui vẻ, có điều vẫn nhìn Đơn Phi nói: -Chuyện này…chủ yếu là công lao của Đơn đại nhân, chúng ta cũng phải thương lượng với Đơn đại nhân một chút.
-Đó là dĩ nhiên.
Lỗ Đại Hải cười nói.
Thế tộc hào môn hiện nay không giống lúc trước, vì mong gia tộc ổn định, tự nhiên là không tách rời khỏi kinh doanh. Lỗ gia đến Giang Đông chưa được mấy năm, nếu luận căn cơ, dĩ nhiên không thể sánh bằng mấy nhà Chu, Trương, Cố, Lục, chính vì như vậy, Lỗ Đại Hải và phu nhân Lỗ phủ vừa thấy đậu tắm thì biết cơ hội vô hạn, bằng không phu nhân Lỗ phủ cũng sẽ không vừa sáng sớm đã phái Lỗ Đại Hải qua đây.
Mà mượn dịp này kéo gần giao tình với Đơn Phi, dĩ nhiên cũng là mục đích của Lỗ Đại Hải.
Theo Lỗ Đại Hải thấy, Đơn Phi này tuyệt đối tiền đồ vô lượng.
Đơn Phi hiểu được dụng ý của Lỗ Đại Hải, trong lòng hơi áy náy.
Hắn biết mình không thể luôn ở lại Đan Dương, ngày sau nói không chừng sẽ vì vấn đề thân phận mà mang đến phiền phức cho Lỗ gia, nhưng hắn đầu tiên bình cần ổn định, đợi sau khi xong việc này, hắn tính thành công rút lui, Lỗ gia có thể có quyền kinh doanh đậu tắm, lại thêm Lỗ Túc thì hẳn là vấn đề không quá lớn…
Hắn đang định cùng Lỗ quản gia, Hạ Quý Thường thương lượng việc này tiếp, cửa sân bỗng vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài viện có một thiếu niên tráng kiện cầm một bao đồ xông tới, chính là Thái Sử Hưởng.
Đơn Phi hơi giật mình, không biết mình và Thái Sử Hưởng có giao tình gì.
Thái Sử Hưởng lại hùng hổ xông đến trước người Đơn Phi, ném bao đồ ra.
Đơn Phi rụt chân lại.
Bao đồ kia keng một tiếng rơi xuống đất mở ra, có ánh vàng lấp lóe.
Lỗ quản gia nhìn thấy dáng vẻ Thái Sử Hưởng nổi giận đùng đùng, cau mày lại, sau đó giảng hòa cười nói: -Thái Sử công tử cũng muốn buôn bán đậu tắm sao?
Thái Sử Hưởng cũng không thèm liếc nhìn Lỗ quản gia, càng không quan tâm đậu tắm là cái gì, nhìn chằm chằm Đơn Phi giống như kẻ thù vậy, Thái Sử Hưởng lớn tiếng nói: -Đơn Phi, đây là hai trăm kim mà ta thua ngươi.
Đơn Phi liếc nhìn vàng dưới đất, thầm nghĩ dáng vẻ tiểu tử này như thế, giống như là cực kỳ bất mãn với ta vậy, chỉ vì thua số tiền này sao? Không giống lắm nha.
Nở nụ cười, Đơn Phi ra hiệu cho Ô Thanh nhặt vàng lên, khẽ cười nói: -Thật ra ta đã quên mất việc này rồi.
-Ta vẫn không quên! Thái Sử Từ lạnh lùng nhìn Đơn Phi nói: -Bây giờ ta không thiếu ngươi cái gì cả!
Ngươi còn nợ chút tiền lời.
Trong lòng Đơn Phi suy tính, cuối cùng cười nói: -Đúng vậy, Thái Sử công tử sảng khoái như vậy, dám chơi dám chịu, ta cũng bội phục, muốn vào ngồi uống trà không?
Hắn vốn là bản sắc nhà cái, nghĩ bụng bất luận là nhà cái hay là mở thanh lâu, người biết làm ăn đều sẽ không kiêu ngạo được một tấc lại tiến một thước, có kẻ sau khi khách cược dùng hết tiền, còn tặng cho khách cược chút lộ phí, nếu bức người ta đến đường cùng, mọi người đều không tiện thu dọn kết cục.
Lỗ quản gia thấy thế âm thầm gật đầu, thầm nghĩ, đều là người trẻ tuổi, Đơn Phi này lại mạnh hơn Thái Sử Hưởng gấp trăm lần.
Ông ta biết Thái Sử Hưởng sao lại đến đây, ở bên cạnh nói: -Không sai, Thái Sử công tử cũng mệt rồi, trước tiên vào trong uống trà tỉnh táo lại đã… Ông ta vốn muốn kéo lấy Thái Sử Hưởng, tránh cho Thái Sử Hưởng đấu với Đơn Phi như gà chọi vậy, không ngờ Thái Sử Hưởng một hơi đẩy Lỗ Đại Hải ra, nhìn chằm chằm Đơn Phi nói: -Đơn Phi, lần trước ta trúng kế của ngươi, bây giờ muốn cược với ngươi ván nữa!
Hạ Quý Thường, Lỗ Đại Hải đều nhíu mày.
Bọn họ đã sớm qua tuổi hơn thua nhau, càng không muốn xảy ra khó khăn khác, dù sao phụ thân của Thái Sử Hưởng là Thái Sử Từ, rất có danh vọng ở Giang Đông, cho dù Lỗ Túc gặp Thái Sử Từ cũng cực kỳ khách khí với ông ta.
Nếu Đơn Phi vì chuyện của Thái Sử Hưởng mà có xung đột với Thái Sử Từ, đó chính là chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy.
Ta thích cái loại đã không có đầu óc còn thích đốt tiền như ngươi nha.
Đơn Phi sao lại sợ hãi Thái Sử Từ cái gì chứ, nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư đánh cuộc gì cả: -Thái Sử công tử muốn cược thì tìm người khác được rồi, ta không muốn cược.
Hắn xoay người đi vào trong đường, lại bị Thái Sử Hưởng kéo lấy.
Trong viện yên tĩnh.
Đơn Phi chậm rãi xoay người lại, nhìn Thái Sử Hưởng siết chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh, trong lòng thầm nghĩ ngươi nếu không phải có một người cha tốt, ta lại không muốn mang lại phiền phức cho Từ Tể Đường, thì đã sớm bạt tai ngươi rồi!
Có điều hắn cuối cùng vẫn nén lại bất mãn, nhẹ giọng nói: -Phiền ngươi buông tay.
-Ta không buông! Thái Sử Hưởng phẫn nộ quát: -Đơn Phi, nếu ngươi là nam nhân thì cược một ván với ta. Ngươi không phải là võ công cao cường sao? Ngươi và ta đánh một trận, ngươi thắng thì ta tâm phục khẩu phục, sẽ không tìm ngươi gây phiền phức nữa.
Đơn Phi nghe vậy cười cười nói: -Ngươi không đủ tư cách a.
Hắn vừa nói xong, trong viện chợt yên tĩnh.
Thần sắc mọi người khác nhau, chưa từng nghĩ Đơn Phi lại nói như vậy.
Thái Sử Hưởng giận quá hóa cười: -Ngươi nói cái gì? Ta không đủ tư cách? Ngươi phóng thí! Ngươi có tư cách gì mà nói như thế? Ỷ vào Quận Chúa chống lưng cho ngươi sao?
Đơn Phi nhìn Thái Sử Hưởng một lúc lâu, khẽ đẩy tay Thái Sử Hưởng ra, ngay khi Thái Sử Hưởng lui lại một bước chuẩn bị ra tay, Đơn Phi lấy ra một miếng vàng trong cái bao mà Ô Thanh ôm đưa cho Thái Sử Hưởng: -Đây chính là tư cách của ta.
Mọi người kinh ngạc.
Thái Sử Hưởng càng cười to hơn nói:
-Tiểu tử ngươi có chút vàng lại thật sự cho rằng…
Y còn chưa dứt lời, trên mặt đột nhiên lộ vẻ sợ hãi.
Hạ Quý Thường, Lỗ Đại Hải và đám người xung quanh nhìn theo ánh mắt Thái Sử Hưởng, trong mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.
Vàng vẫn là vàng.
Chỉ là trên đó có thêm ba dấu ấn ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
Vàng là vàng của Thái Sử Hưởng, vừa rồi khi Đơn Phi lấy từ chỗ Ô Thanh, bề mặt vàng sáng bóng trơn mượt bằng phẳng giống như gương vậy.
Nhưng dấu tay thì sao? Lẽ nào lại là dấu tay của Đơn Phi?
Chuyện này sao có thể?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất