Thâu Hương

Chương 335: Bắt đầu loạn

Chương 335: Bắt đầu loạn


.
Ánh mặt trời đã lên, không tính quá sáng chói, nhưng chiếu lên những dấu tay trên thỏi vàng, thì chói mắt đến nói không ra lời.
Mọi người nhìn ba cái dấu tay giống như được khắc lên kia một hồi lâu, không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh tay phải thon dài của Đơn Phi, trắng nõn lại có vẻ cực kỳ hữu lực!
Thiếu niên này cư nhiên cứng rắn niết ra ba cái dấu tay trên thỏi vàng?
Không thể như vậy được!
Con người làm sao có thể làm được loại chuyện này?
Trong lòng mọi người chuyển đến chuyển đi đều là suy nghĩ này, nhưng sự thật xảy ra trước mặt, bọn họ không thể không tin.
Bọn họ cũng đều biết tuy vàng có thể kéo dài và dát mỏng, nhưng lại rất cứng, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới thật sự có người chỉ dùng ba ngón tay có thể lưu lại dấu tay trên thỏi vàng!
Này đầu ngón tay nếu là bóp vào trên thân thể con người, không phải đến xương cốt đều có thể bóp nát?
Mọi người nhìn cánh tay phải hơi có chút run rẩy của Thái Sử Hưởng, không khỏi vì Thái Sử Hưởng cảm thấy may mắn.
Mới vừa rồi Đơn Phi là nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay của Thái Sử Hưởng, nếu không, tay phải của Thái Sử Hưởng có lẽ đã phế bỏ!
Trong lòng Đơn Phi có chút kích động, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này.
Khoảnh khắc cầm lấy thỏi vàng đó, hắn ý tưởng đột phát, vận khí ngưng thần, muốn thử xem chính mình hiện giờ đến tột cùng có thể phát huy ra bao nhiêu khí lực.
Trước kia hắn phát lực phần lớn là bắt chước con nước xoáy ngưng tụ rồi phân chia, nhưng hôm qua chỉ mất một ngày, hắn rốt cuộc đột phá, lĩnh ngộ thực nhiều.
Nếu như đem ra so sánh, hắn trước kia dùng sức giống như nước sôi trào, giống như nước thủy triều lên, tuy rằng sung mãn không thể cản trở xoay tròn tự nhiên, nhưng lại không đủ lực phá hoại.
Nhưng sau khi được Ngụy Bá chỉ điểm, hắn lại cảm giác ngũ tạng lục phủ trong cơ thể, chính kinh kỳ kinh đều tự hình thành từng khe rãnh, nội tức bức ra từ khe rãnh hẹp, uy lực đột nhiên tăng rất nhiều!
Ngụy Bá giúp hắn sửa lại mấy cách có thể phát lực cực nhanh, nhưng hắn bắt đầu suy một ra ba, sinh ra ý tưởng mới.
Đại đa số tông sư phần lớn đều như vậy, chỉ cần tiếp xúc một chút góc cạnh liền có thể hiểu rõ sự việc.
Nếu như nói lúc trước Đơn Phi bất quá là ngấp nghé cánh cửa của võ học, noi theo thiên địa tự nhiên, cho đến đêm qua, hắn mới coi như là chân chính tiến vào cảnh giới huyền bí của võ học.
Này đương nhiên là ích lợi khi được Ngụy Bá chỉ điểm, nhưng phần nhiều là vì Đơn Phi không ngừng tự hỏi và cố gắng.
Hôm nay Đơn Phi bỗng dưng phát lực, sau khi vận kình không ngờ có thể ở trên thỏi vàng lưu lại dấu vết, nếu là trước kia, đó là chuyện hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Đơn Phi biết được võ công của bản thân tiến bộ như vậy, giờ khắc này tâm trạng của hắn thật phập phồng, ngược lại không để ý đến việc cho Thái Sử Hưởng một bài học.
Thái Sử Hưởng mặc dù thật sự có tài, nhưng căn bản không phải đối thủ của hắn.
Đơn Phi tâm tình rất nhanh khôi phục bình thản, nhưng trong lòng Thái Sử Hưởng lại giống như có sóng to biển động.
Thái Sử Hưởng quả thực buồn bực.
Bởi vì y không chỉ thua hai trăm vàng, mà còn mất hết mặt mũi trước mặt Lỗ Thiến Liên. Hôm qua sau khi hắn nhìn thấy Lỗ Thiến Liên, liền tìm mọi cách đến gần, chỉ trông mong được giai nhân yêu thích. Kết quả bị giai nhân ném cho một câu “Ngươi làm chính sự đi, giống như Đơn Phi vậy”.
Lỗ Thiến Liên tự nhiên hy vọng lấy Đơn Phi làm mẫu, khích lệ Thái Sử Hưởng làm chút chính sự, nhưng lời nói này vào trong tai Thái Sử Hưởng, liền hoàn toàn đổi vị.
Rất ít thiếu niên sẽ thừa nhận mình không bằng người khác ở trước mặt ý trung nhân!
Chuyện này càng giống như bị vũ nhục!
Thái Sử Hưởng bởi vậy mới nổi giận đùng đùng tìm đến, không cầu những thứ khác, thầm nghĩ chứng minh chính mình còn mạnh hơn Đơn Phi rất nhiều.
Trước khi y đến, vốn muốn kéo Lục Tốn cùng đến, nhưng Lục Tốn lại tìm mọi cách khuyên can. Y cũng nghe Lục Tốn nói qua võ công của Đơn Phi tuyệt đối không kém, bảo y không cần tự tìm mất mặt! Nhưng y làm sao sẽ nghe vào tai, chỉ cho là Lục Tốn sợ việc.
Lục Tốn sợ Đơn Phi có Quận Chúa chống lưng.
Nhưng Thái Sử Hưởng y sợ cái gì?
Y đến chính là muốn nói cho Đơn Phi biết, y thuật của ngươi có lẽ có thể giả vờ, nhưng thực lực chân chính, cũng không phải dựa vào giả vờ mà được.
Nhưng cho đến hiện tại, y mới phát hiện, những lời này hẳn là nói cho chính mình mới đúng.
Thực lực chân chính cũng không phải giả vờ mà được!
Thực lực của Đơn Phi thực sự mạnh đến thế?
Thái Sử Hưởng y cho dù dùng đao chém vàng, đều chưa chắc chém ra dấu vết sâu như vậy, Đơn Phi bằng mấy đầu ngón tay liền có thể làm được điểm ấy? Đơn Phi là dùng thủ đoạn gì sao?
Thái Sử Hưởng tuy là nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy thiếu niên có vẻ văn nhược trước mắt này, lại đã không có dũng khí khiêu chiến nữa.
Đơn Phi khẽ mỉm cười, không chuẩn bị đuổi cùng giết tận.
Thái Sử Hưởng cùng đám người La chưởng quỹ kia không giống nhau. Người này có lẽ kích động chút, nhưng nào có thiếu niên nào làm việc mà không kích động?
Xoay người lại, Đơn Phi nói với Hạ Quý Thường, Lỗ Đại Hải: -Hôm nay đang nhàn hạ, không bằng cùng với hai vị quyết định chuyện kinh doanh đậu tắm, hai vị thấy sao?
-Nếu vậy thì còn gì tốt hơn! Hạ, Lỗ hai người đồng thanh nói, lại không dám nhìn sang khuôn mặt đang phát ngượng của Thái Sử Hưởng, chỉ sợ y càng mất mặt.
Nhưng ba người còn chưa kịp vào nhà, cửa sân lại mở ra, có người xông tới, vừa thấy Đơn Phi lập tức nói: -Đơn Thống Binh, có quân tình khẩn cấp!
Mọi người nghe vậy nghiêm nghị.
Không lâu trước, Đơn Phi từng cùng thủ hạ có tiếp xúc qua, nhận ra người đến là Binh Tào Lý Vũ Hiên. Thấy trên gương mặt vẫn còn nét trẻ con của Lý Binh Tào tràn đầy mồ hôi, Đơn Phi lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: -Làm sao vậy?
Chẳng lẽ là Lưu Phức đánh tới rồi?
Hắn đối với việc này luôn có chút bất an.
Xem phong cách làm việc của Quy Lãm, đối Tôn Dực, thậm chí đối với Tôn gia cũng không tính là trung tâm. Sau khi Quy Lãm tính kế Tôn Dực, chỉ có thể liên hệ với Lưu Phức ở Tào doanh phía bắc.
Mà hắn nghe Thạch Lai từng nói, Quy Lãm đích xác có động thái này.
Hiện giờ Quy Lãm ngồi tù, nhưng Lưu Phức đâu? Đến tột cùng có tính toán gì?
Đơn Phi hắn thân là Mạc Kim Giáo Úy Thống Lĩnh, nếu là thật sự cùng quân Tào giao thủ, nên xử trí như thế nào?
Lý Vũ Hiên liếc mắt nhìn mọi người một cái, muốn nói lại thôi. Đơn Phi cảm giác tiểu tử này còn rất cẩn thận, cùng hắn đi đến một góc hẻo lánh trong viện, Lý Vũ Hiên ngắn gọn nói: -Là Sơn việt ở hai huyện Mạt Lăng, Giang Thừa tác loạn, hai huyện này gần như là đồng thời truyền thư báo nguy cầu cứu đến Đan Dương, Quận Chúa mời đại nhân lập tức đi tới phủ Thái Thú. Sơn việt
Đơn Phi thở phào, rồi lại âm thầm thở dài.
Hắn thở phào vì biết không phải là Lưu Phức lĩnh quân, vậy hắn còn dễ ứng phó. Thở dài lại là bởi vì hắn vốn tưởng rằng hắn cầm binh chỉ cần lăn lộn một chút coi như xong, chẳng lẽ còn phải thật sự đi tiêu tiêu diệt phỉ tặc hay sao?
Hắn chỉ muốn làm một nhân sĩ thành công thôi nha.
Lãnh binh đánh giặc hắn không am hiểu!
Nhưng lúc này thực sự không thể từ chối. Đơn Phi gật gật đầu, ra hiệu Lý Vũ Hiên chuẩn bị ngựa, thấp giọng nói với Lỗ Đại Hải tình hình sơ lược. Đơn Phi đối Giang Đông không quen thuộc, biết Lỗ Đại Hải xem như địa đầu xà, rất muốn trước hết nghe thử ý kiến của ông ta.
Lỗ Đại Hải nghe vậy thật sự giật mình, thầm nghĩ Mạt Lăng, Giang Thừa là ở phía đông bắc của quận Đan Dương, đã là ven sông gần biển, tặc phỉ đột nhiên tác loạn không biết vì nguyên do gì? Nếu là Sơn việt các nơi phụ cận Sơn việtđều hưởng ứng, thậm chí có khả năng dao động căn cơ của Giang Đông.
Hắn biết rằng sau khi Tôn gia tới Giang Đông, đối cường hào địa phương vẫn vừa đấm vừa xoa. Nhưng Sơn việt Giang Đông Sơn việtthực nhiều, trong đó cũng có cường hào hỗn loạn. Tôn gia uy tín không đủ, những người này vẫn không chịu quy thuận. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng trị loạn giống như chữa bệnh vậy, đều là vừa mới phát lên liền phải trị tận gốc mới được, bằng không hậu quả khó lường.
Lỗ Đại Hải nói ngắn gọn suy nghĩ của bản thân với Đơn Phi. Đơn Phi âm thầm gật đầu, chuẩn bị sửa sang chỉnh lý lại suy nghĩ này, đợi đến khi Tôn Thượng Hương hỏi mới nói ra.
Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là ít bị ảnh hưởng bởi người khác, tuy nhiên đó không có nghĩa là hắn sẽ không nghe ý kiến của người khác.
Ra khỏi Từ Tể Đường, Đơn Phi trở mình lên ngựa, cùng Lý Vũ Hiên lao thẳng tới phủ Thái Thú. Lúc hai người rời khỏi Từ Tể Đường, lại không lưu ý có người từ bên góc đường đi ra, người nọ đúng là Lục Tốn.
Lục Tốn thấy Đơn Phi cùng Lý Binh Tào vội vàng chạy ra khỏi Từ Tể Đường, trong mắt hơi có suy tư. Trầm ngâm một lát sau, Lục Tốn đi vào trong viện, thấy Thái Sử Hưởng hồn bay phách lạc đứng ở nơi đó, Lục Tốn hơi cảm thấy kỳ quái.
Gã biết tính tình của Thái Sử Hưởng, khuyên không được Thái Sử Hưởng, chỉ có thể đi theo Thái Sử Hưởng lại đây. Thầm nghĩ, gã tới nơi này không thể nói là đến nhặt xác, nhưng thu thập tàn cục giảng hòa luôn cần đi.
Nhưng gã không nghĩ tới Đơn Phi, Thái Sử Hưởng cư nhiên không có đánh nhau.
Chuyện này không giống kịch bản nha.
Đợi khi nhìn thấy thỏi vàng trong tay Thái Sử Hưởng, nhìn thấy dấu tay phía trên thỏi vàng, sắc mặt Lục Tốn không khỏi cũng thay đổi.
Gã ban đầu ở trước phủ Thái Thú động thủ, một mặt là vì chống đỡ kẻ thù bên ngoài, cùng lúc cũng có ý tứ sẵn sàng góp sức cho Tôn gia.
Tôn Hà dù sao cũng là dòng chính Tôn gia, Lục Tốn gã nếu có thể cứu Tôn Hà, chắc chắn có trợ giúp cho tiền đồ ngày sau.
Nhưng Lục Tốn không nghĩ tới địch thủ mạnh ngoài sức tưởng tượng của gã, càng không có nghĩ tới Đơn Phi còn mạnh hơn so với gã! Sau khi bị thương, gã trong lòng hổ thẹn, lặng yên lui bước, nhưng trong lòng đối với việc võ công của Đơn Phi mạnh hơn gã vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hôm nay Thái Sử Hưởng có ý khiêu chiến với Đơn Phi. Gã nếu đã không khuyên can được, vừa lúc này thừa cơ hội nhìn xem Đơn Phi sẽ dùng mấy chiêu để đánh bại Thái Sử Hưởng.
Nhưng gã không nghĩ tới, Đơn Phi một chiêu chưa ra, Thái Sử Hưởng đã bị thua.
-Đây chẳng lẽ là dấu tay của Đơn Phi? Lục Tốn đoạt lấy thỏi vàng trên tay Thái Sử Hưởng, bàn tay lạnh lẽo run rẩy. Thấy vẻ mặt mọi người đều là đúng như vậy, Lục Tốn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: -Nguyên Phục, chúng ta đi phủ Thái Thú xem xem.
Gã đang muốn đưa tay đi kéo Thái Sử Hưởng, lại bị Thái Sử Hưởng đẩy ra, quát: -Đi làm cái gì, còn ngại không đủ mất mặt sao?
Lục Tốn một phen không bắt được Thái Sử Hưởng, nhìn y lao ra khỏi Từ Tể Đường, âm thầm lắc đầu.
Có điều chỉ lát sau gã liền đem chuyện của Thái Sử Hưởng để sang một bên, thầm nghĩ xem bộ dáng của Binh Tào vội vàng như vậy, chỉ sợ tình thế rất là nghiêm trọng.
Lục Tốn tâm tư kín đáo, nghĩ đến điểm này, trong lòng sớm có tính toán. Cơ hội xưa nay đều là dành cho người có chuẩn bị. Hiện giờ Đan Dương có việc, lúc này nếu không động thân mà ra kiếm lấy công danh, thì còn đợi khi nào?
Gã khác với Thái Sử Hưởng. Thái Sử Hưởng có phụ thân làm chỗ dựa, không lo tiền đồ, nhưng cơ hội của Lục Tốn gã toàn bộ đều dựa vào chính mình tranh thủ.
Nghĩ đến đây, Lục Tốn liền chạy về hướng phủ Thái Thú. Mới đến trước phủ Thái Thú, gã liền thấy Đan Phi cùng Binh Tào đang đi ra khỏi phủ Thái Thú, Đơn Phi đang cau mày không nói.
Lục Tốn thấy thế hơi có chút do dự, nhưng vẫn là hơi hít một hơi, chủ động đi đến bên cạnh Đơn Phi, trầm giọng nói: - Đơn Thống Binh, tại hạ Lục Tốn Lục Bá Ngôn, không biết Đơn Thống Binh còn nhớ không?
Thấy Đơn Phi hơi giật mình, Lục Tốn liền nghĩ, chỉ sợ tiểu tử này quý nhân hay quên việc. Gã tuy cùng người này gặp qua hai lần, mạo muội tự đề cử mình không khỏi quá mức đường đột.
Không nghĩ tới Đơn Phi trước giật mình sau vui mừng, một phen giữ chặt tay của gã cười nói: -Bá Ngôn tới đúng lúc.
Lục Tốn ngược lại ngơ ngẩn.
Gã nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xuất hiện khi nói chuyện với Đơn Phi, thậm chí ngay cả khả năng Đơn Phi sẽ không mặn không nhạt, lấy lý do công vụ bề bộn từ chốigã ngoài cửa đều đã nghĩ đến.
Nhưng gã không nghĩ tới Đơn Phi lại nhiệt tình như vậy, lại nghe Đơn Phi cười nói:
-Ta đã cùng Quận Chúa tiến cử Bá Ngôn, Quận Chúa nói nếu Bá Ngôn có năng lực, liền tạm lĩnh chức Bình Việt Giáo Úy, không biết ý Bá Ngôn như thế nào?
Trong lòng Lục Tốn phát run, thất thanh nói: -Đơn đại nhân... là nói giỡn sao?
Gã tuy nói là xuất thân thế tộc, nhưng hiện nay kỳ thật nghèo không khác gì dân thường. Đang lo nhập sĩ không cửa, không nghĩ Đơn Phi vừa mở miệng liền để gã làm Bình Việt Giáo Úy.
Tuy nói cơ hội đều là dành cho người có chuẩn bị, nhưng cơ hội tới đột nhiên như vậy, vẫn khiến cho Lục Tốn khó tránh khỏi có chút hoài nghi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất