Chương 35: Mua chuộc.
Đơn Phi được Trương Liêu khen ngợi như thế, cũng không có quá mức tự đắc, chỉ mỉm cười nói: - Trương đại ca quá khen, tại hạ chỉ là nhất thời nổi hứng, nhiều lời vài câu, nếu có chỗ nào đắc tội, xin Trương đại ca thứ lỗi. Trương Liêu thầm nghĩ, kẻ này kiến thức không chỉ hơn người, mà còn khiến cho người khác kinh sợ. Thật không hiểu tiểu tử này tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể phân tích tâm tư người khác thấu triệt đến thế, chần chờ một lát mới nói: - Tiểu huynh đệ thật sự là người của phủ Tào Hồng Tướng Quân. . .
- Một hạ nhân không đáng để mắt tới mà thôi.
Đơn Phi biết Trương Liêu hoài nghi cái gì.
Trương Liêu lắc đầu, giây lát lại nói: - Tiểu huynh đệ có kiến thức như thế, thành tựu sau này chỉ sợ khó có thể đánh giá.
- Trương đại ca lúc này tuy tinh thần có chút sa sút, nhưng theo ta thấy Trương đại ca sau này nhất định sẽ danh dương thiên hạ. Đơn Phi khẳng định nói, hắn quả thật không phải nói lời khách sáo để tâng bốc, mà sự thật chính là như vậy.
Cho dù hắn không hiểu rõ về Tam Quốc, nhưng đối với nhân vật mà đến cả dân chúng bình thường của Tam Quốc cũng biết đến, thì sau này thành danh không có gì là lạ.
Trương Liêu chua xót cười, thầm nghĩ ta ở dưới trướng Tào Tư Không, vẫn đều là cẩn thận làm việc, không bị người khác âm thầm gây khó dễ đã là may mắn lắm rồi, hỉ cho rằng Đơn Phi là đang an ủi y nhưng Trương Liêu vẫn rất cảm kích, chắp tay nói: - Trương mỗ còn có việc khác, hôm nay tạm biệt, ngày sau. . .
Dừng lại một chút, Trương Liêu mới tiếp tục nói: - Hàn xá ở ngõ Phi Mã, thành Tây, Đơn huynh đệ nếu có thời gian rảnh rỗi, đến thăm hỏi một tiếng là tốt rồi, Trương mỗ thật sự rất mong Đơn huynh đệ đến chơi.
Lời này của y cũng không phải khách sáo, mà là thầm nghĩ người này bây giờ tuy chỉ là một gia đinh, nhưng xét về kiến thức, chỉ sợ không lâu nữa sẽ bộc lộ hết tài năng, nên sớm kết giao, hơn nữa y còn chưa ăn đủ thịt chó nướng đâu.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Được, có thời gian rảnh, nhất định sẽ đăng môn bái phỏng. Trương đại ca nếu có việc gì, đến Tào phủ tìm ta là được rồi, nhưng mà phải hỏi thăm mấy người mới được
Trương Liêu đầu tiên là ngẩn ra, hiểu được ý Đơn Phi tự giễu, ha ha cười, lại ôm quyền xoay người sải bước rời đi.
Đơn Phi nhìn theo Trương Liêu đã đi xa, lại nhìn sắc trời, hủy bỏ kế hoạch đi tiệm thuốc bắc, đem phần thịt chó còn lại đưa cho Ô Thanh, để y mang về cho Ô đại nương, Liên Hoa được bữa ăn ngon, cũng hẹn buổi trưa ngày mai gặp ở tửu lâu Tào gia.
Ô Thanh cao hứng, phấn chấn rời đi, hoàn toàn không để trong lòng lai lịch của phần thịt chó này.
Đơn Phi cảm thấy tiểu tử này là một người rộng rãi, hắn cũng không thể không chuẩn bị lên kế hoạch, một đường cẩn thận động tĩnh quay về Tào phủ, ngược lại không gặp phải Hạ Hầu Hành tới tìm phiền toái, phỏng chừng Hạ Hầu Hành mất đi một nanh vuốt, hiện giờ còn đang nổi trận lôi đình.
Quay về phòng mình, thấy Đặng Nghĩa không có ở đó, Đơn Phi liền đánh một giấc.
Trời vừa tối, cửa phòng có tiếng động lớn, Đơn Phi từ trong mộng bừng tỉnh, biết là Đặng Nghĩa đã trở lại.
Tiểu tử này cho tới bây giờ đều chỉ dùng chân mở cửa.
Đơn Phi đang nằm trong chăn, chuẩn bị không để ý tới Đặng Nghĩa, không ngờ chăn đột nhiên bị xốc lên, Đặng Nghĩa lớn giọng ở bên tai Đơn Phi nói: - Đơn huynh thì ra trốn ở chỗ này, làm cho huynh đệ mất công đi tìm.
- Ngươi tìm ta làm cái gì? Đơn Phi đến mắt cũng lười mở, chợt nghe Đặng Nghĩa nói: - Đơn huynh, huynh mau ngồi dậy, huynh đệ tìm huynh có việc.
Đơn Phi rốt cục cảm thấy có chút vấn đề.
Tiểu tử này trước giờ giả trang non nớt, nhưng ở trước mặt Đơn Phi xưng hô luôn là gọi thẳng tên hoặc là tiểu tử ngươi, lúc này lại đặc biệt gọi hắn hai lần Đơn huynh, còn tự xưng huynh đệ, tiểu tử này chẳng lẽ đổi tính?
Mở to mắt nhìn, Đơn Phi thật có chút kinh ngạc. - Mới vài ngày không gặp, Đặng huynh ngược lại còn mập ra.
Khuôn mặt Đặng Nghĩa sưng vù như được thổi khí, sưng đến mức mắt cũng híp cả lại, thấy Đơn Phi cuối cùng đã mở mắt, Đặng Nghĩa vội nói: - Đơn huynh, huynh tuyệt đối đừng gọi ta Đặng huynh, vậy không phải là đánh ta một bạt tai hay sao? Đơn huynh nhanh rời giường đi, đại công tử tìm huynh. Y gần như đem Đơn Phi kéo xuống giường, hầu hạ hắn mặc quần áo, đi giày.
Đơn Phi lúc này mới hiểu không phải là Đặng Nghĩa đổi tính, mà là bởi vì thân phận của hắn có biến hóa.
Có những kẻ mà tính cách của bọn họ là đối với những nhân vật đặc biệt thì sẽ có cách ứng xử khác biệt hơn những người khác, lý luận sinh tồn của Darwin - nịnh hót tầm thường.
Đặng Nghĩa giúp Đơn Phi đi giày xong, xem ra còn muốn cõng hắn ra cửa, Đơn Phi rốt cục ngăn lại nhiệt tình của y, đi theo y ra khỏi phòng, nhíu mày nói: - Đại công tử tìm ta làm gì?
- Đơn huynh, huynh còn không biết sao, bây giờ huynh rất nổi tiếng. Đặng Nghĩa chảy nước miếng nói: - Hôm nay trong phủ đều truyền nhau nói huynh đã giúp Tào gia có được một mối làm ăn lớn, đại tiểu thư còn tìm Đổng quản gia đặc biệt đề bạt huynh.
- Vậy có thể được đề bạt đến cấp bậc gì?
Đơn Phi ít nhiều cũng có chút hứng thú.
Nam nhân mà, đối với quyền lực, tiền tài và mỹ sắc đều là hứng thú tự nhiên trời sinh.
- Đương nhiên là đầu lĩnh đám gia nô. Đặng Nghĩa giải thích nguyên nhân vì sao y lại trở nên cung kính với hắn như vậy.
- Đó là chức vụ gì? Đơn Phi ngạc nhiên nói.
- Vẫn là gia nô. Đặng Nghĩa giải thích nói.
Đơn Phi suýt nữa thì té xỉu, cảm thấy bản thân thật khó mà vượt qua tình hình này, Đặng Nghĩa đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: - Chẳng những đại tiểu thư coi trọng huynh, mà đại công tử cũng như vậy, công tử nói với ta, khi nào thấy huynh về, thì mời huynh đến gặp công tử.
Đặng Nghĩa đặc biệt nhấn mạnh chữ "mời", ý tứ hàm súc xa xôi muốn nói, "Đơn huynh, về sau nếu như huynh giàu to rồi, vậy tuyệt đối đừng có quên tiểu đệ nha."
Đơn Phi thở dài: - Ta còn chưa có phát tài, nhưng mà ta thấy bộ dáng của ngươi giống như là phát tướng rồi. Mặt của ngươi làm sao vậy?
Đặng Nghĩa sờ sờ khuôn mặt sưng vù cười khổ nói: - Còn không phải là tại đại công tử, công tử mang theo mấy người chúng ta đi chọc tổ ong vò vẽ, nói là vì dân trừ hại.
Xem ra ong vò vẽ là vì dân trừ hại?
Đơn Phi trong lòng đoán, quả nhiên, lại nghe Đặng Nghĩa nói: - Kết quả tổ ong vò vẽ thì không đối phó được, mà cả đám người chúng ta thì đều bị đốt đến tối tăm mặt mũi, ta đây bị thế này là còn nhẹ đấy. Cũng may có phương pháp trừ độc của huynh, bằng không nói không chừng sẽ chết mất mấy người.
- Các ngươi là đi đối phó ong vò vẽ hay là ra chiến trường vậy? Đơn Phi thật sự thấy kì quái.
- Huynh không biết đâu. Đặng Nghĩa cười khổ nói: - Ở đó có đến ba tổ ong vò vẽ rất lớn, trong đó có hai cái tạo thành thế gọng kìm, cái còn lại bên trong có thể chứa đến mười vạn nhân mã, chúng ta cầm đuốc còn chưa kịp đến gần, đã bị chúng nó điên cuồng tấn công đến chống đỡ không được, nếu không phải chúng ta nhanh chóng rút lui, nói không chừng thật sự đã bị đốt chết mấy người. Đến rồi. . .
Đặng Nghĩa vừa nói chuyện vừa dẫn Đơn Phi đến trước phòng Tào Phức, cung kính nói: - Đại công tử, Đơn Phi đã tới.
Tào Phức hiếm có khi không đến hoa lâu uống rượu, đang ở trong phòng chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui, thấy Đơn Phi đến, thế nhưng lại ra nghênh đón:
- Đơn Phi à, bản công tử đang cần ngươi muốn chết rồi đây.
Đơn Phi thấy trên cổ y còn chưa hết sưng, khóe miệng còn có một khối sưng tấy, âm thầm buồn cười, nhưng vẫn có phần khó hiểu nói:
- Không biết đại công tử tìm tại hạ có chuyện gì?
- Đứng đó làm gì, lại đây ngồi trước đi. Tào Phức cũng đổi tính, lại kéo Đơn Phi ngồi xuống, xua tay để Đặng Nghĩa lui ra ngoài.
Đơn Phi không nghĩ tới đại công tử cũng sẽ lôi kéo lòng người, có chút rất bất ngờ, nhưng mà hắn cũng đã nhìn quen kiểu thái độ lúc nóng lúc lạnh này rồi.
Sáng nay không phải ở chỗ Hạ Hầu Hành cũng đã gặp qua một lần rồi sao?
Những người này thuộc kiểu khi cần dùng đến thì mới kết giao bằng hữu, Đơn Phi đối với Trương Liêu có thể thành khẩn, nhưng đối với Tào Phức, Hạ Hầu Hành những người này xưa nay vẫn có tâm phòng bị, chỉ nói: - Đại công tử, tại hạ chỉ là một hạ nhân trong phủ, ngài cất nhắc tại hạ như vậy, thật sự làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
- Ai nói ngươi là hạ nhân? Tào Phức cau mặt nói: - Đơn Phi, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần bản công tử nói một tiếng, ngươi chẳng những không phải là hạ nhân, mà còn là bề trên trong phủ.
Không phải hạ nhân chẳng lẽ là muội phu của ngươi?
Ngươi không phải tính đem muội muội của ngươi gả cho ta chứ?
Bằng không ta thật sự không nhìn ra ngươi có loại bản lĩnh này.
Đơn Phi rốt cục bày ra bộ dáng có chút hứng thú nói: - Đại công tử nâng đỡ rồi, không biết đại công tử có chuyện gì chỉ bảo?
Tào Phức cảm giác tiểu tử này đang dần dần đi đúng hướng rồi, thở dài nói: - Nghe nói Tào Ninh Nhi gần đây đối với ngươi có chút khác thường, hôm nay còn đề bạt chuyện của ngươi với tổng quản.
Đơn Phi vừa biết được chuyện này từ chỗ Đặng Nghĩa, bây giờ đã được Tào Phức nghiệm chứng, hắn ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ Tào Ninh Nhi lại có suy nghĩ này.
- Kỳ thật bản công tử rất xem trọng ngươi. Tào Phức mỉm cười nhìn Đơn Phi, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một thỏi vàng đặt trước mặt hắn: - Chút tiền nhỏ này, ngươi cầm lấy dùng trước.
Đơn Phi nhìn thấy thỏi vàng kia như nhìn thấy quả bom, sau một lúc lâu mới nói: - Việc này sao có thể, vô công bất thụ lộc, tại hạ còn chưa lập được công. . .
- Ngươi có thể lập công.
----------oOo----------