Thâu Hương

Chương 36.1: Gián điệp trong gián điệp.

Chương 36.1: Gián điệp trong gián điệp.


Tào Phức tiến đến gần trước mặt Đơn Phi, chậm rãi nói: - Chỉ cần ngươi có thể từ chỗ Tào Ninh Nhi dò thám ra nơi cất giấu khế đất của tiệm thuốc bắc, bản công tử sẽ tính là ngươi đã lập được đại công, chẳng những ngươi lập tức có thể chuộc thân, về sau còn có thể đi theo bản công tử ăn uống không lo, ngươi thấy thế nào?
Ngữ khí của y mang theo uy hiếp, mắt lộ hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Đơn Phi, thấy Đơn Phi chậm chạp không có phản ứng, Tào Phức cười lạnh nói: - Sao vậy, không nể mặt bản công tử sao?
Không có chuyện gì mà nhiệt tình săn đón, không phải gian xảo thì cũng là đạo tặc!
Đơn Phi đã sớm biết rằng Tào Phức tìm mình sẽ không có việc gì tốt, ở thời đại của hắn, người tìm hắn tới như vậy rất nhiều, đều là có tâm tư khác, Tào Phức này xem ra cũng không ngoại lệ.
Tuy vậy Đơn Phi lại hơi cảm thấy kỳ quái, Tào Hồng gia có thể nói là đại gia đại nghiệp, sản nghiệp rất nhiều, Tào Phức là đại công tử xem ra cũng không thiếu tiền, vì sao nhất định phải lấy được khế đất của hiệu thuốc bắc này?
Tạm thời gác lại nghi hoặc trong lòng, Đơn Phi ra vẻ cười khổ nói: - Đại công tử đã lên tiếng, tại hạ nếu không nghe theo, vậy thì thật sự là không biết điều.
Tào Phức mỉm cười, rất là vừa lòng với biểu hiện của Đơn Phi.
- Chỉ là tại hạ có tài đức gì, mà có thể thăm dò được tin tức của khế đất từ chỗ đại tiểu thư? Đơn Phi khó xử nói: - - Tại hạ không phải là không muốn giúp đại công tử làm việc, mà là thật sự không làm nổi chuyện này.
- - Ta nói ngươi có thể làm được nghĩa là ngươi có thể làm được! Tào Phức không hiểu rõ con người Đơn Phi, nhưng y lại hiểu rất rõ muội muội của mình: - - Tào Ninh Nhi mắt cao hơn trán, đừng nói đối phương là tôi tớ, cho dù là Hứa Đô đệ tử thế gia muội ấy cũng không mặn không nhạt, vậy mà ngươi lại được muội ấy chú ý, từ điểm này có thể thấy muội ấy rất coi trọng ngươi. Ngươi là người có cơ hội cao nhất lấy được khế đất.
Vỗ bả vai Đơn Phi một cái thật mạnh, Tào Phức đem vàng cứng rắn nhét vào trong ngực hắn: - - Ngươi có thể lấy được khế đất là tốt nhất, cho dù không lấy được, chỉ cần tìm hiểu được khế đất đang giấu ở đâu, bản công tử cũng sẽ thưởng lớn!
Đơn Phi chần chừ một lát cuối cùng nói: - - Vậy tại hạ phải tận lực mà làm rồi.
Tào Phức cười toe toét, giống như đã thấy tờ khế đất trong tay, lập tức đứng lên nói: - Tốt, vậy ngươi đi làm việc đi, nếu có tin tức gì, lập tức báo cho ta biết. Ngươi nhớ rõ, chuyện hôm nay ta nói với ngươi, tuyệt đối không được để cho người thứ ba biết, còn nữa... giữa ta và ngươi, đừng thân quen quá, ngầm hiểu lẫn nhau là được rồi, để tránh khiến cho kẻ khác hoài nghi.
Làm ơn đi, ta chỉ là tôi tớ mà thôi, không cần giống như gián điệp vậy, ta đến Tào phủ còn phải hoàn thành loại nhiệm vụ không thể hoàn thành này?
Đơn Phi âm thầm nhíu mày, nhưng biết có chống đối cũng vô ích, lúc này mà bày ra khí tiết cũng không được Tào phủ bầu thành chiến sĩ thi đua cuối năm, nói không chừng còn có thể có nguy cơ bị đè bẹp.
Cứ ứng phó trước rồi tính tiếp, nói không chừng mấy ngày nữa Tào Phức sẽ quên chuyện này.
Đơn Phi dùng phép thắng lợi tinh thần của AQ để an ủi bản thân, ở đó nghe Tào Phức cẩn thận dặn dò, nghe xong mới ra khỏi phòng, vừa đi tới hoa viên bên cạnh, Đặng Nghĩa liền nhảy ra nói: - Đơn Phi, đại công tử nói gì với huynh?
Được, mới đi ra liền gặp phải khảo xét.
Tiểu tử này không phải đến nằm vùng chứ?
Đơn Phi cảm thấy bản thân trong nháy mắt liền biến thành người chủ nghĩa âm mưu, không kịp trả lời, đột nhiên nghe được phía trước có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Đổng quản gia đã đi tới, Đổng quản gia với khuôn mặt như trái khổ qua chín, lại cười nói:
- Đơn Phi, ngươi vừa vào phủ ta đã xem trọng tiểu tử ngươi.
Ngươi xem trọng ta, trực tiếp đem ta chôn sống, cũng không cứu giúp một chút?
Đơn Phi đối với những lời khách sáo kiểu này đều là vào tai trái ra tai phải, hắn biết Đổng quản gia nhất định không phải đặc biệt tới đây chỉ để nói lão xem trọng hắn, vừa muốn đặt câu hỏi, liền nghe Đổng quản gia nói: - Đại tiểu thư tìm ngươi qua đó một chuyến.
Đặng Nghĩa hít vào một hơi, nuốt nước miếng, có thể thấy được Đổng quản gia hình như không định mời y, chỉ có thể ngượng ngùng cáo lui với Đổng quản gia, nhiệt tình cáo từ với Đơn Phi, giống như sợ Đơn Phi nháy mắt sẽ quên mất y vậy.
Đơn Phi thở dài, thầm nghĩ hai tháng trước thật là tốt, ta cả ngày nằm ở trên giường không ăn thì ngủ, vừa có chút danh tiếng, liền khó tránh khỏi có fan tìm tới.
Đổng quản gia xem ra không giống fan hâm mộ, rất giống bánh bí đao, dẫn Đơn Phi đến hòn giả sơn, lơ đãng nói: - Mới vừa rồi đại công tử tìm ngươi làm gì vậy?
Lão cáo già này, so với Đặng Nghĩa âm hiểm hơn nhiều, đây mới là trong lời khách sáo ẩn giấu sát khí.
Đơn Phi mặt không đỏ tim không nhảy loạn, hắn đã sớm chuẩn bị tốt: - Ngài ấy hỏi ta có cách trị ong vò vẽ không.
- Chỉ như vậy thôi? Đổng quản gia quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi bất động thanh sắc nói: - Không biết Đổng quản gia nghĩ đại công tử tìm ta còn có thể có chuyện gì?
Đổng quản gia ngẩn ra, giây lát mỉm cười nói: - Ta không nghĩ ra được nên mới hỏi ngươi. Được rồi, phía trước chính là thư phòng của đại tiểu thư, ngươi nhớ phải gõ cửa, không nên quên cấp bậc lễ nghĩa.
Đơn Phi cảm giác quản gia kia trong bụng tất cả đều là câu nói, hình như muốn hắn tuân thủ đúng mực đừng có mơ tưởng đến bộ dạng đại tiểu thư, hắn thầm nghĩ ta đến thư phòng, cũng không phải đến nhà tắm, còn có thể vượt quá lễ nghĩa?
Đáp lại một tiếng, Đơn Phi đi tới trước của thư phòng, vẫn là nghe lời gõ cửa, chợt nghe thanh âm của Tào Ninh Nhi nói: - Vào đi.
Đơn Phi sau khi quy củ mở cửa, liền đứng ở bên cạnh, tôi tớ đều phải như vậy.
Tào Ninh Nhi đang cầm một cuốn sách xem, hơi nhíu mi tay xoa xoa trán ngọc, nhìn thấy bộ dáng của Đơn Phi, liền mỉm cười, hỏi: - Chuyện bánh bao xử lý thế nào?
- Ô đại nương nói sáng ngày mốt có thể đến quán rượu bán bánh bao rồi. Đơn Phi mặc dù an phận, nhưng đôi mắt vẫn theo thói quen quan sát bố trí trong phòng.
Thư phòng bố trí tương đối lịch sự tao nhã, phong cách màu làm nhạt, có một lư hương nhỏ tinh xảo đặt trên bàn, tỏa ra mùi đàn hương tự nhiên. Trên tấm bình phong bố trí trong phòng vẽ mây trắng xuất động, trên giá xếp rất nhiều sách, thẻ tre, quyển sách cũng được sắp xếp.
Đơn Phi thầm nghĩ, sau khi Thái Luân nhà Đông Hán phát minh ra giấy, tuy giấy Thái Hầu có hoàn mỹ, nhưng giấy này cũng không được sử dụng rộng rãi, nếu không phải là gia đình đại phú đại quý thì khó có thể sử dụng được, những thứ kia nếu được tìm thấy ở thời hiện đại, thì thật là một gia tài lớn, tuy nhiên cho dù chỉ đặt ở đây, thì những gia đình bình thường cũng khó có thể sánh bằng rồi.
Tào Ninh Nhi không biết trong óc Đơn Phi đang xoay chuyển ý niệm khảo cổ, rốt cục buông sổ sách nói: - Ngươi không biết nên nói cái gì với ta sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất