Thâu Hương

Chương 374: Huynh đệ khó làm

Chương 374: Huynh đệ khó làm


.
Trong mắt Nghiêm Hổ lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Khi Đơn Phi nhìn bóng lưng cao ngất của Thái Sử Từ trong phòng quan sát, thực sự phải nhìn Thái Sử Từ với cặp mắt khác xưa, nhưng hắn lại khó lòng nhìn thẳng vào người kia vẫn luôn im lặng không nói gì bên cạnh.
Tôn Thượng Hương nghe Thái Sử Từ nói ra toàn bộ kế hoạch của đối phương, lại không có chút bất ngờ nào.
Điều này có phải chứng minh Tôn Thượng Hương đã sớm biết việc này rồi không?
Hóa ra hắn không phải là Conan, thiếu nữ bên cạnh hắn đây mới phải!
Tào Tháo đuổi hổ nuốt sói, Quy Lãm man thiên quá hải, Lưu Biểu tiếu lý tàng đao dương đông kích tây, ba người này hoàn toàn im hơi lặng tiếng âm thầm vạch kế, nhằm vào cơ nghiệp của Tôn gia ở Giang Đông mà xâu xé. Nếu những kế hoạch này thực hiện được, mấy ngày nay Giang Đông chỉ e sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Tôn Thượng Hương gặp chiêu phá chiêu, từ lâu nàng đã hoài nghi Quy Lãm, phát hiện hành động bất thường của Sơn việt, lại có thể bình tĩnh giả vờ như hoàn toàn không biết gì.
Người kia im hơi lặng tiếng mượn Đơn Phi hắn đánh bại Quy Lãm, sau đó phái hắn lãnh binh làm mồi để lừa gạt Phí Sạn, sau cùng thừa dịp địch thủ không thể không phát động, điều động đại quân Giang Đông bao vây tiêu diệt nhân mã của Phí Sạn.
Quy Lãm bị bắt, Phí Sạn bại trận, bốn thế lực nhắm vào Giang Đông đã giảm đi hai nhánh, bây giờ Tôn Thượng Hương ngoài trừ muốn đối phó Minh Sổ ra, chỉ e còn có thế lực của Lưu Biểu.
Trong lòng Đơn Phi đã có phán đoán, đợi khi nghe Thái Sử Từ hơi nhấn mạnh nhắc đến hai chữ “Nghiêm Hổ”, trong lòng hắn không còn hoài nghi nữa, Nghiêm Hổ này chỉ e là giả.
Nghiêm Hổ thật sẽ không sợ chết.
Nghiêm Hổ giả đến từ đâu?
Nghĩ đến vừa nãy khi Thái Sử Từ đề cập đến Lưu Biểu, Lưu Bị liền bất an, Đơn Phi đã đoán được Nghiêm Hổ này hơn phân nửa là nhân mã do Lưu Biểu phái tới rồi!
Trong ấn tượng của Đơn Phi, Lưu Biểu là hạng lấy thiếp rồi liền quên nguyên phối, phế trưởng lập ấu làm cho Kinh Châu mất hết, lúc này hẳn là gần như ngu ngốc già nua, nhưng bây giờ xem ra, Lưu Biểu vẫn là bảo đao chưa già.
Lão đại xã hội đen cũng là lão đại. Nhớ năm đó Lưu Biểu đơn thương độc mã tới Kinh Châu thì có thể dọn dẹp cả ổ xã hội đen Kinh Châu, có thể thấy người này ngoan độc, bây giờ lão đại ra tay, bảo Lưu Bị đến Đan Dương giả ý hòa giải, mượn danh nghĩa Cam Ninh quấy nhiễu tầm mắt, bảo “Nghiêm Hổ” xúi giục trong tối, phái Hoàng Tổ cắn giết bên ngoài…
Con đường mà Lưu Biểu sử dụng thật sự không giống bình thường, rất có phong phạm đâm bị thóc chọc bị gạo của lão đại đen.
Thấy Nghiêm Hổ cười lạnh không nói, Thái Sử Từ đã không còn sợ hãi nữa, khôi phục lại sự tự tin kiêu ngạo sa trường ngày trước: -Chuyện duy nhất chúng ta không thể xác định chính là Nghiêm Hổ có thật sự hồi phục như trước không. Nếu ông ta thật sự hồi phục, ta ngược lại cực kỳ muốn nhìn thấy.
Đơn Phi hiểu được ý của Thái Sử Từ, chuyện này e rằng cũng là ý của Tôn Thượng Hương. Nếu Nghiêm Hổ thật sự hồi phục, vậy có nghĩa là Tôn Sách cũng có thể hồi phục.
-Nhưng nếu Nghiêm Hổ không hồi phục, vậy Tướng Quân không hẳn là Nghiêm Hổ.
Thái Sử Từ nhìn “Nghiêm Hổ” trước mặt, nói: - Nghiêm Hổ giả trang này vì muốn khiến người ta tin rằng ông ta thật sự là Nghiêm Hổ, từ lâu đã âm thầm liên hệ với bộ hạ cũ của Nghiêm Hổ. Đám người Nhất Phàm, Nhất Sơn, Nhất Bức nghe nói ông ta muốn tìm Tôn gia báo thù, không tiếc bán mạng cho y, cũng đã táng mạng rồi. Nghiêm Hổ giả tại sao không đích thân lãnh quân, lại để Nhất Phàm dẫn đội? Ông ta biết tuy mình giả trang cách ăn mặc, sau khi bôi một lớp Tử Nhân Phấn lên thì có chút tương tự như Nghiêm Hổ, nhưng ta và ông ta giao chiến nhiều năm, làm sao lại không biết phong cách dụng binh của ông ta chứ? Chỉ cần ông ta đích thân lãnh binh, chỉ e đã sớm bị ta nhìn ra sơ hở.
Nhìn chằm chằm vào “Nghiêm Hổ”, Thái Sử Từ lát sau mới nói: -Lưu Bàn, ngươi nói có đúng hay không?
Trong mắt “Nghiêm Hổ” lóe lên lẻ lạnh lùng, cuối cùng vỗ tay mỉm cười nói: -Thái Sử Từ, ta đã coi thường ngươi rồi.
Y lau phấn trắng trên mặt đi, lộ ra gương mặt hơi sắc nhọn, có chút không giống với dáng vẻ vừa nãy, nhưng y có thể cải trang thành Nghiêm Hổ, thoạt nhìn đích thực có ba phần giống Nghiêm Hổ.
Người này là Lưu Bàn?
Lưu Bàn là ai?
Đơn Phi nhất thời không phản ứng kịp, chợt nghe Tôn Thượng Hương nói: -Người này là con thứ của Lưu Biểu, cùng là cao thủ dưới trướng Lưu Biểu với Văn Sính. Người này vẫn luôn quấy nhiễu biên giới Giang Đông ta, tùy tiện làm bậy, nhưng làm người dũng mãnh, võ công thực sự không tệ, nhị ca ta vẫn luôn không có cách nào với y.
Một lúc lâu sau Đơn Phi mới nói: -Cô đã sớm biết Lưu Bàn chính là Nghiêm Hổ?
Tôn Thượng Hương nhìn Đơn Phi một lát mới nói: -Ta không biết, ta chỉ biết có người muốn làm loạn Giang Đông, mà ta nhất định phải nghĩ cách bình định.
Đơn Phi sợ run lên.
Thái Sử Từ bên kia lạnh lùng nói với Lưu Bàn: -Ngươi không xem thường ta, ngươi làm như vậy chỉ vì coi trọng ta thôi. Ngươi biết nếu thật sự đối chiến với ta, chỉ sợ vẫn là nghe phong thanh liền chuồn.
Lưu Bàn hơi đỏ mặt, hai người bên cạnh muốn tiến lên, lại bị Lưu Bàn cản lại.
Thái Sử Từ nói: -Nhưng nếu ngươi giả trang Nghiêm Hổ, tình hình lại rất khác biệt. Ngươi biết sớm muộn gì cũng phải giao thủ với ta, lúc này mới mời gọi bộ hạ cũ của Nghiêm Hổ đến bên cạnh giả trang thành Nghiêm Hổ. Ngươi lộ diện ở Mạt Lăng chính là muốn nói với Thái Sử Từ ta, Nghiêm Hổ sống lại rồi! Ngươi vốn muốn giết ta một cách bất ngờ.
-Nhưng ngươi cũng làm được một trò hay. Lưu Bàn cười lạnh nói: -Ngươi đã liệu trước từ sớm, trong quân lại ra vẻ thất thế, có phải cũng chuẩn bị nhân lúc ta chưa chuẩn bị mà một chiêu giết ta không?
Trong lòng Đơn Phi hơi hoảng.
Hắn luôn đi theo Thái Sử Từ, cho đến sau khi Tôn Thượng Hương xuất hiện, Thái Sử Từ cũng không có trao đổi tin tức với Tôn Thượng Hương, nói như vậy, Thái Sử Từ đã sớm liệu trước có người giả trang thành Nghiêm Hổ sao?
Thái Sử Từ sợ Nghiêm Hổ chết đi sống lại, nhưng Thái Sử Từ càng biết có người chẳng qua là đang mượn xác hoàn hồn, vậy thì sự khiếp sợ của ông ta e rằng phân nửa là xuất phát từ nội tâm, nhưng cũng có nhiều phần ra vẻ.
Cho dù không có Đơn Phi hắn lãnh quân, Thái Sử Từ có thật sự bại trận ở trận ở Giang Thừa không?
Thái Sử Từ hồi lâu mới nói: -Trong loạn quân ta không thể giết ngươi, nhưng ngươi cũng không giết ta. Kế hoạch các ngươi chuẩn bị rất lâu bị sự xuất hiện của Đơn Phi quấy cho rối tung lên. Lưu Bàn, lần này ngươi trở lại, tuyệt đối không thể giao phó với Lưu Biểu, ngươi biết ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi cũng không muốn tha cho ta, bởi vậy cố ý lui đến nơi này, không phải là muốn giết ta ở đây sao?
Lưu Bàn khẽ thở dài nói: -Đúng vậy, giết Thái Sử Từ còn hơn là lấy được thành Đan Dương. Thái Sử Từ, ngươi nói nhiều như thế, tin rằng là đang kéo dài thời gian, nhưng lửa bên trên nhất thời tuyệt đối sẽ không tắt. Đơn Phi, Tôn Thượng Hương sẽ có người tiếp đón, mà người tiếp đón bọn họ, thân thủ có lẽ không cao minh bằng Minh Sổ, nhưng nếu nói về ám sát, tuyệt đối không phải là chuyện hai người bọn họ có thể ứng phó.
Trong lòng Thái Sử Từ hơi trầm xuống.
Ông ta nhìn ra Lưu Bàn tuyệt đối không phải huênh hoang tự đắc, thực sự rất có tự tin. Sau khi ông ta nhìn thấy Lưu Bàn liền biết cục diện rất bất lợi cho mình. Ông ta và Lưu Bàn giao thủ nhiều lần, nếu luận về kỵ binh quyết đấu, Lưu Bàn tuyệt không phải là đối thủ lãnh binh của ông ta, nhưng ông ta biết những người như Lưu Bàn, Văn Sính, Cam Ninh vốn là kiêu tướng sa trường, cao thủ võ học, bất luận là trên ngựa hay xuống ngựa đều không phải hạng bình thường.
Huống chi bên cạnh Lưu Bàn còn có hai cao thủ!
Thái Sử Từ còn chưa tính cả Lưu Bị. Ông ta cố ý vạch trần dụng ý của Lưu Bàn đích thực là đang kéo dài thời gian. Ông ta xuống dưới đất đã lâu, trì trệ không thấy tung tích Tôn Thượng Hương, Đơn Phi, cảm thấy hai người này e rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Lưu Bàn cười lạnh nói:
-Đơn Phi, Tôn Thượng Hương giờ phút này nói không chừng đã chết rồi. Thái Sử Từ, nơi này chỉ có một cửa vào, ngươi không còn đường để chạy nữa! Chỉ dựa vào một mình ngươi, ngươi cho rằng có thể đánh thắng chúng ta sao? Tuy ta không phải Nghiêm Hổ, nhưng Nhất Bảo Nhất Âu bên cạnh ta đều là cao thủ dưới trướng Nghiêm Hổ, huống chi chúng ta còn có Lưu Tướng Quân.
Thái Sử Từ nhìn sang Lưu Bị.
Lưu Bị lại cúi đầu không nói.
Lưu Bàn cười ha ha nói: -Thái Sử Từ, ngươi đích thực có chút giao tình với Lưu Bị, nhưng ngươi đừng quên, ông ta vẫn là thủ hạ của thúc phụ ta. Ông ta và huynh đệ của ông ta đều sống ở Tân Dã, ngươi cho rằng ông ta sẽ vì ngươi mà phản bội thúc phụ ta sao? Vứt bỏ nơi trú thân khó khăn lắm mới lấy được sao?
Nhìn Lưu Bị, Lưu Bàn dụ dỗ nói: -Lưu Tướng Quân, ta biết ông sống ở Tân Dã, vẫn luôn bị trói tay trói chân, nhưng ông lại có không có công lao gì với Kinh Châu, cũng khiến thúc phụ ta rất khó ủy thác trọng trách cho ông. Ông không phải coi Tào Tháo là địch thủ cả đời sao? Lần này giết Thái Sử Từ rồi, trừ đi mối họa trong lòng thúc phụ ta, Lưu Bàn đảm bảo sẽ tiến cử ông làm tướng trước mặt thúc phụ ta, đến lúc đó chúng ta thậm chí có thể phát binh Hứa Xương, tuyên chiến với Tào Tháo, há chẳng phải là chuyện vui trong đời sao?
Lưu Bàn tính toán rõ ràng, Thái Sử Từ tuy võ công cao minh, nhưng bốn người ở đây đều không kém, lấy bốn đánh một muốn giết Thái Sử Từ không khó, nhưng Lưu Bàn biết Lưu Bị luôn có danh nhân đức, cũng biết giao tình giữa ông ta và Thái Sử Từ, quyết định không thể không phòng Lưu Bị.
Đơn Phi nhìn sang Tôn Thượng Hương, thấy người kia vẫn bình tĩnh, biết nàng cũng đang đánh cuộc quyết định của Lưu Bị.
Lưu Biểu không đáng tin, nhưng Lưu Bị có thể không?
Đây là đáp án mà Tôn Thượng Hương vẫn đang đợi?
Biết người biết mặt không biết lòng, nếu Đơn Phi là Lưu Bị, cũng biết rất khó lựa chọn. Lưu Bị giúp Thái Sử Từ chính là phản bội Lưu Biểu, nếu để lộ phong thanh ra ngoài, Lưu Bị làm sao còn có thể lăn lộn ở Tân Dã nữa? Lưu Bị nếu không giúp Thái Sử Từ, ông ta có thể qua được ải nhân nghĩa mà bản thân vẫn luôn nói không?
Một lúc lâu sau, Thái Sử Từ vẫn trầm mặc không nói, thậm chí không liếc nhìn Lưu Bị nữa.
Lưu Bị nhìn ngược lại Thái Sử Từ, thật lâu sau mới nói: -Tử Nghĩa, ngươi và ta quen biết nhiều năm, nhưng số lần gặp mặt cũng không tính là nhiều… Thần sắc ông ta do dự, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Thái Sử Từ im lặng một lát mới nói: -Lưu Tướng Quân, còn nhớ không lâu trước, ta từng nói với ông, tuy ta và ông là bạn bè, nhưng mỗi người một chí, khó mà miễn cưỡng. Vì Giang Đông, Thái Sử Từ dù xá mạng cũng phải làm.
Đơn Phi thầm than.
Hóa ra Thái Sử Từ từ lâu đã có châm dự phòng, lúc đó ông ta đã biết Lưu Biểu có tham gia vào kế hoạch xâu xé Giang Đông.
Thấy Lưu Bị không nói, Thái Sử Từ lại nói: -Bây giờ ta vì Giang Đông, ông vì Kinh Châu, hai quân giao chiến khó nói nhân đức. Huống chi, ông luôn có ân tình với ta, nếu ông ra tay với ta, ta sẽ không có bất cứ lời oán trách nào.
Thái Sử Từ ấn chuôi đao, sớm đã toàn lực đề phòng, nhưng khi nói ra câu này cũng không có bất cứ oán giận gì.
Đây vốn là chuyện không còn cách nào.
Lưu Bị cười chua chát:
-Đa tạ Thái Sử Tướng Quân thông cảm.
Ông ta chần chừ ấn chuôi kiếm, lại không vội ra tay, cau mày lại nói: -Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc hóa bể dâu, nhớ năm đó khi Tử Nghĩa vì Khổng Bắc Hải mà cầu viện ta, ta từng nói với Tử Nghĩa huynh đệ khó làm. Làm huynh đệ, có lẽ chưa chắc có phúc cùng hưởng, nhưng nếu huynh đệ có khó khăn thì phải có nạn cùng chịu, bằng không khó xưng huynh đệ. Ta không biết Tử Nghĩa xem Lưu Bị ta là gì, nhưng ta vẫn luôn coi huynh là huynh đệ!
Sắc mặt Lưu Bàn khẽ biến.
Trong mắt Thái Sử Từ lóe lên tinh quang.
-Nhưng ta còn có rất nhiều huynh đệ ở Tân Dã.
Cánh tay cầm chuôi kiếm của Lưu Bị nổi lên gân xanh: -Ta biết Tử Nghĩa huynh tuyệt đối sẽ không đầu nhập Kinh Châu, nhưng nếu chuyện này nhất định phải giải quyết, Lưu Bị chỉ có thể có lỗi với một bên!
Dứt lời, rút kiếm keng một tiếng, một kiếm đâm về phía Thái Sử Từ.
Khi Thái Sử Từ bay lên không, đầu vai đã bị Lưu Bị đâm trúng một kiếm, có máu vẩy ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất