Thâu Hương

Chương 375: Không hối hận

Chương 375: Không hối hận


.
Đơn Phi chỉ từng thấy Lưu Bị lãnh binh, nhưng chưa từng thấy Lưu Bị ra tay, nhưng nghĩ Lưu Bị lăn lộn trong quân đến bây giờ còn chưa chết, chắc chắn có bản lĩnh của ông ta.
Thấy Lưu Bị rút kiếm xuất kiếm nhanh nhẹn, Đơn Phi lại không ngờ thân thủ Lưu Bị lại cực tốt, ra tay mau lẹ lại khiến Thái Sử Từ không cách nào trốn được.
Thái Sử Từ trúng kiếm!
Lưu Bàn mừng rỡ.
Y và Thái Sử Từ giao thủ nhiều năm, vẫn luôn bị Thái Sử Từ ép đến mức không cách nào xâm nhập vào trong Giang Đông. Lần này y ủ mưu vạch kế thật lâu, lại không ngờ bị Đơn Phi quấy rối. Nếu quay lại như thế, trong lòng y thật sự không cam lòng, càng không thể giao phó với Lưu Biểu, nên mới muốn giết Thái Sử Từ rồi quay về sau.
Bây giờ Thái Sử Từ bị thương, chỉ cần ông ta cắt đầu Thái Sử từ quay về, đây tuyệt đối là tổn thất lớn của Giang Đông, cũng coi như giao phó được với thúc phụ Lưu Biểu.
Thái Sử Từ bị thương, sau khi bay lên không lùi về hướng của Lưu Bàn.
Nhất Bảo Nhất Âu bên cạnh Thái Sử Từ lập tức động thủ, bọn họ đều là bộ hạ cũ của Nghiêm Hổ, lần này đúng như Thái Sử Từ nói, bị lời nói của Lưu Bàn mê hoặc, một lòng báo thù cho Nghiêm Hổ, thấy thế lập tức ra tay.
Nhất Âu năm đó mặc dù thua trong tay Tôn Sách, nhưng cũng không tin võ công của Thái Sử Từ cao minh đến đâu, thấy đồng bọn Nhất Bảo bay lên chặn đường lui của Thái Sử Từ, khi thân hình Lưu Bị tung lên đuổi theo Thái Sử Từ, đột nhiên đến ngay chỗ Thái Sử Từ hạ xuống.
Ba đường giáp công, mặc kệ Thái Sử Từ dũng mãnh thế nào, sau khi hạ xuống chỉ e cũng…
Nhất Âu không nghĩ tiếp nữa.
Có hàn quang của lợi kiếm đột nhiên hiện ra nơi cổ y!
Nhất Âu đang chuyên chú tập trung, nhưng toàn bộ tinh thần của y đều đặt lên người Thái Sử Từ, nằm mơ cũng không ngờ bên cạnh lại có một kiếm đâm tới, đợi khi phát giác nguy cơ đã đến, Nhất Âu lộn ngược tránh đi, nhưng cổ họng có máu tươi tuôn ra, khi rơi xuống ngã “rầm” một tiếng, cũng không thể đứng lên nữa.
Kiếm là kiếm của Lưu Bị!
Kiếm đầu tiên của Lưu Bị làm Thái Sử Từ bị thương, kiếm thứ hai cắt đứt yết hầu của Nhất Âu, kiếm thứ ba đã đâm về phía Lưu Bàn.
Lưu Bàn cả kinh thất sắc.
Y làm người gian trá nhạy bén, bằng không sẽ không được Lưu Biểu coi trọng, càng không giả trang thành Nghiêm Hổ tham dự chuyện xâu xé Giang Đông. Y biết Lưu Bị nhân nghĩa, cũng biết thúc phụ Lưu Biểu rất đề phòng Lưu Bị, hơn phân nửa từ lâu đã khơi dậy bất mãn của Lưu Bị, Lưu Bàn suy nghĩ chu toàn, lúc này mới dùng hậu quả để uy hiếp, rồi dùng lợi ích hấp dẫn.
Mặc dù ông ta xem thường Lưu Bị, nhưng nghĩ đến lúc này phải lấy đại cục làm trọng, có thêm Lưu Bị, giết Thái Sử Từ sẽ càng nắm chắc hơn.
Sau khi Lưu Bị một kiếm đâm bị thương Thái Sử Từ, Lưu Bàn không còn hoài nghi nữa, dốc sức vào một chiêu muốn lấy mạng Thái Sử Từ, không ngờ Lưu Bị lại phản chiến giống như bị điên vậy.
Khi Lưu Bàn kinh ngạc tức giận, lúc này mới phát hiện một kiếm Lưu Bị đâm Thái Sử Từ chẳng qua là dùng để mê hoặc bọn họ. Binh bất yếm trá, nếu luận kinh nghiệm đối địch, Lưu Bị còn ngoan độc hơn Lưu Bàn y rất nhiều.
Trong tiếng hét phẫn nộ, Lưu Bàn không quan tâm giết Thái Sử Từ nữa, lộn ngược đầu ra ngoài mang theo tia máu, đứng dán vào tường kính, đợi khi nhìn rõ tình thế trước mắt, Lưu Bàn đã trừng đến muốn nứt cả mắt.
Trên vai Thái Sử Từ lại có thêm một vết thương, nhưng Nhất Ông đã mất mạng tại chỗ, mà Lưu Bị lại cầm kiếm chặn lấy đường ra duy nhất trong gian phòng.
Không nhìn vết thương trên người, Thái Sử Từ cầm đao, vẫn không liếc nhìn Lưu Bị như cũ.
Ông ta làm người ngoan độc, kinh nghiệm đối địch cũng phong phú, khi nghe Lưu Bị đề cập đến hai chữ “huynh đệ” từ sớm đã biết dụng ý của Lưu Bị.
Huynh đệ có nhìn hay không đều là huynh đệ!
Lưu Bị coi Thái Sử Từ ông ta là huynh đệ, Thái Sử Từ ông ta có khó khăn, Lưu Bị tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.
Thái Sử Từ và Lưu Bị đều là lão tướng sa trường, đã sớm thuộc lòng kế sách đối địch, thường chỉ dựa vào mấy câu nói, một ánh mắt thì đã hiểu đối phương nghĩ gì rồi.
Mặc dù Lưu Bị xuất kiếm mau lẹ, nhưng đã nói từ trước, xuất kiếm đâm về phía vai trái Thái Sử Từ.
Không phải là nơi yếu hại!
Lưu Bị đã dùng kế dụ địch.
Lấy thân thủ của Thái Sử Từ, tránh né kiếm này vốn không khó, nhưng ông ta cũng là nhân vật ngoan độc, cam chịu một kiếm để che giấu dụng ý của Lưu Bị. Khi thấy kiếm thứ hai của Lưu Bị đâm về phía Nhất Âu, trong lòng Thái Sử Từ đã có dự tính từ sớm, sau khi chịu một đao của Nhất Bảo, đụng vào lòng đối phương, lưỡi đao sắc bén từ giữa xương sườn đâm vào dưới bụng đối phương.
Võ công Nhất Bảo không kém, khinh công công phu cũng tốt, có điều trước tiên bị Lưu Bị làm cho kinh ngạc, càng không ngờ Thái Sử Từ lại liều mạng như thế, trong lúc kinh hoảng bị Thái Sử Từ giết chết.
Sau khi rơi xuống, Thái Sử Từ nhìn Lưu Bàn sắc mặt nhợt nhạt như người chết, nói: -Lưu Bàn, ngươi xong rồi!
Lưu Bàn đè lại vết thương bên sườn, thân hình run rẩy.
Y lại bị Lưu Bị làm bị thương!
Lưu Bàn xem thường Lưu Bị, theo y thấy, Lưu Bị không tính là gì cả. Mấy năm nay, thúc phụ Lưu Biểu trú đóng ở Kinh Châu vẫn luôn thái bình vô sự, Lưu Bị lại luôn bị Tào Tháo đánh bại, giữ mảnh đất nào thì làm mất mảnh đất đó, chạy sang mảnh đất khác, có thể nói là không chút đóng góp.
Tướng bại trận thì nói gì đến dũng mãnh?
Nhưng y đầu tiên là không ngờ Lưu Bị chẳng qua chỉ huy mấy trăm kỵ binh thì đã liên tiếp làm Sơn việt bị tổn thất nặng, sau đó còn có thể một kiếm làm bị thương Lưu Bàn y?
Một kiếm kia tuy vết thương không sâu, nhưng đã tạo thành chấn động trong lòng Lưu Bàn, thực sự khủng bố khôn kể.
Y không biết Lưu Bị không phải thực sự quá yếu, mà là Tào Tháo thực sự quá mạnh. Sau khi Lưu Bị đến Kinh Châu, đều vô cùng khách sáo với Lưu Biểu, với ông ta, đối đãi theo lễ, không phải là cảm thấy tài không bằng người nên xấu hổ, mà là thật sự là đối đãi theo lễ.
Vết thương trong lòng còn nặng hơn cả thương thế dưới sườn, Lưu Bàn mạnh miệng nói: -Lưu Bị, ngươi đã quên lúc trước bị Tào Tháo đánh bại, Viên Thiệu cũng không tha cho ngươi, chỉ có thúc phục ta giữ ngươi đóng quân ở Tân Dã khi ngươi khó khăn nhất sao? Ngươi tự xưng nhân đức, nhưng hành vi này của ngươi, sao có thể gánh nổi hai chữ “nhân đức” chứ? Làm sao gánh vác được sự tín nhiệm của thúc phụ ta chứ?
Lưu Bị tay cầm trường kiếm, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo: -Lưu Kinh Châu tín nhiệm ta, Lưu Bị ta đích thực cảm kích trong lòng, nên mới chủ động xin đi khi Kinh Châu không ai dám đến Đan Dương giảng hòa. Trước khi Lưu Bị đi, Lưu Kinh Châu từng cảm khái với ta muốn kẹp lấy Thái Sơn vượt qua Bắc Hải, thì không thể nào, thật sự không thể nào…
Ông ta đột nhiên nói đến lời của Lưu Biểu, Lưu Bàn hơi ngẩn ra, nhất thời không hiểu lắm.
Đơn Phi biết câu này là Mạnh Tử lúc trước từng nói qua với Tề Tuyên Vương, ý là muốn một người mang Thái Sơn vượt biển lớn, đối phương nói không thể, là ý thật sự không thể.
Trong mắt Lưu Bị cũng có ý phẫn nộ, nói tiếp: -Lưu Kinh Châu lại nói vì trưởng giả mà bẻ cành, nếu nói không thể, vậy không phải là không thể, mà là không muốn làm mà thôi. Mạnh Tử từng nói lão ngô lão, dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu, dĩ cập nhân chi ấu, thiên hạ có thể xoay chuyển trong tay. Kinh Thi lại nói đầu tiên áp dụng cho quả phụ, rồi đến huynh đệ, rồi đến gia bang.
Ông ta đột nhiên nói chuyện nho nhã, Lưu Bàn lặng lẽ cười lạnh, cũng không biết có hiểu hay không, nhưng tròng mắt y đảo quanh, dĩ nhiên là đang nghĩ kế thoát thân.
Lưu Bàn không ngờ được võ công Lưu Bị cao cường, một chiêu liền bức ông ta vào trong phòng, thấy Lưu Bị cầm kiếm giữ ở cửa ra, thì biết Lưu Bị đã có sát ý với mình, bất giác trong lòng sợ run.
Đơn Phi hơi kinh ngạc.
Hắn biết Lưu Bị xuất thân không tốt, xuất thân bán giày cỏ, thiếu thời hơi khốn cùng. Lưu Biểu nói ra câu này cũng không lạ, dù sao ông ta là danh sĩ Đông Hán, xưng hiệu là Đông Hán Bát Tuấn gì đó. Nếu mở miệng thô tục sẽ khiến người ta chê cười, nhưng Lưu Bị thuận miệng trích dẫn những lời này, ghi tạc trong lòng đã không phải là chuyện dễ dàng rồi.
Lưu Bị nói câu này ý là muốn có nền chính trị nhân từ đều phải làm từ bản thân mình, sau đó mở rộng đến dân chúng thiên hạ, làm gương cho thê tử của mình xem, để nàng ta cũng làm như thế, làm gương cho huynh đệ xem, khiến họ cũng làm như thế, sau đó phổ biến cho người khác, dần dà giáo hóa được cả gia tộc, cho đến cả quốc gia. Ngươi nói hay ho đến đâu cũng vô dụng, rất nhiều người đều dựa vào lời nói để mê hoặc người khác mà thôi, đây chính là nguồn gốc hỗn loạn của thiên hạ, chỉ có ngươi có thể làm được những gì bản thân mình nói, mới có thể yêu cầu người khác làm theo, đây mới là thượng sách chân chính trị vì quốc gia.
Lưu Bị bên kia hiên ngang nói tiếp: -Lưu Kinh Châu lúc đó sau khi nói với ta những câu này xong, cảm khái hiện nay thiên hạ cực khổ, dụng binh không hay, lại nói với ta, chuyện giảng hòa với Giang Đông. Bây giờ xem ra, không phải không thể, mà là không làm. Lưu Kinh Châu son sắt thề thốt nói, ông ta dùng chính trị nhân từ mở rộng khắp Kinh Châu, cũng hi vọng chính trị nhân từ giáo hóa thiên hạ, nên mới lệnh cho ta đến Đan Dương, chỉ mong ta cố hết sức hoàn thành chuyện này. Thế nhưng…
Đột nhiên, trong mắt Lưu Bị tràn ngập lửa giận nói: -Những chuyện mà hôm nay Lưu Bàn ngươi làm, lật lọng giả dối, lẽ nào cũng gọi là chính trị nhân từ giáo hóa thiên hạ?
Trong lòng Lưu Bị thật sự tức giận không kiềm được.
Trương Phi cũng có thể nhìn ra sự bất nhất trong con người Lưu Biểu, nhưng Lưu Bị vẫn hi vọng có kỳ tích xuất hiện, cũng hi vọng cố hết năng lực của mình trấn an địa phương, liên hợp Giang Đông, Kinh Châu cùng chống bạo Tào.
Nhưng Lã Bố bất nhân, Viên Thiệu bất nhân, bây giờ xem ra Lưu Biểu chẳng qua cũng là ngoài mặt nhân đức, trong bụng chẳng qua cũng chứa chuyện trộm nam xướng nữ mà thôi, khiến ông ta lúc này cảm thấy phẫn nộ.
Thiên hạ này tại sao lại bị một đám dối trá này chiếm cứ chứ?
Trên mặt Lưu Bàn không hề đỏ, cất tiếng cười to nói: -Lưu Bị, ngươi nói nhiều lời nhảm nhí như thế, chẳng phải cũng là tìm cớ để giết ta thôi sao.
Lưu Bị nóng giận, tay cầm trường kiếm gân xanh nổi hẳn lên.
Thái Sử Từ bên cạnh thở dài nói: -Lưu Tướng Quân, côn trùng mùa hạ không biết tới băng, đạo lý mà huynh nói đều rất hay, nhưng có người lại cứ giống như cầm thú vậy, có tai như không. Bất luận thế nào, bọn họ đều không nghe lọt tai đạo lý của huynh, nếu đã như thế, Lưu Tướng Quân hà tất phí sức giáo hóa?
Nhìn sang Lưu Bàn, Thái Sử Từ cười lạnh nói: -Lưu Bàn, Lưu Tướng Quân còn hi vọng ngươi có thể hiểu, nhưng Thái Sử Từ ta thì khác, đối với loại người khăng khăng một lòng làm hại Giang Đông như ngươi, ta cảm thấy không bằng giết đi, thiên hạ sẽ thanh tĩnh hơn!
Ông ta vừa dứt lời, thân hình từ sớm đã bay lên, vung trảm giữa không trung!
Lưu Bàn tuy biết hôm nay khó tránh khỏi, nhưng cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, cũng bay lên giữa không trung đối chiến.
Trong phòng vang lên mấy tiếng keng keng keng, mấy bộ xương trắng tuy kỳ dị, nhưng khi mọi người giao thủ, đã bị đụng chia năm xẻ bảy không còn dáng vẻ gì nữa.
Võ công của Thái Sử Từ cao hơn một bậc.
Đơn Phi đứng sau tấm kính đã nhìn ra điểm này, nhưng biết Thái Sử Từ muốn bắt được Lưu Bàn cũng không phải dễ dàng.
Nhưng vào lúc này, trong phòng đột nhiên có ánh kiếm lóe lên.
Trong tiếng hét vang, Lưu Bàn trở người đụng vào bên cửa, rồi lại ngã quỵ xuống đất.
Ngực ông ta máu tuôn như suối, lại bị Lưu Bị đâm một kiếm.
Trong phòng tĩnh lặng.
Thấy mũi kiếm của Lưu Bị nhỏ từng giọt máu tươi xuống đất thuận theo lưỡi kiếm, Lưu Bàn nghiến răng nghiến lợi nói: -Lưu Bị, hôm nay ngươi giết ta, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.
Lưu Bị chậm rãi tiến lên một bước, trên mặt cũng không chút sợ hãi: -Lưu Bị đời này chưa từng làm chuyện hổ thẹn trong lòng, sao lại sợ quỷ?
-Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận, ngươi đừng có để ta sống tiếp. Lưu Bàn che lấy nơi ngực, nhìn máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, cuối cùng khó nén được sự hoảng sợ trong lòng, gào lên thảm thiết: -Ngươi đừng để ta sống tiếp, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!
Khi ông ta nói câu này ít nhiều cũng có ý khích tướng.
Trường kiếm của Lưu Bị vung lên, cắt ngang cổ họng Lưu Bàn, nhìn cổ họng Lưu Bàn tuôn máu, hai mắt không cam lòng, thần sắc Lưu Bị lạnh lùng nói: -Ta sẽ không để ngươi sống tiếp. Ta làm việc cũng chưa từng hối hận!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất