Thâu Hương

Chương 379: Núi tiên ngoài biển.

Chương 379: Núi tiên ngoài biển.


Đơn Phi ngây ngẩn, hắn không chỉ ngây ngẩn vì thuyền không thể ra khơi, mà còn vì nghe thấy mấy chữ “núi tiên ngoài biển” mà Hạ Tề nói.
Hạ Tề cho rằng Tôn Dực đi tìm núi tiên ngoài biển sao?
Ngoài biển có núi thần, tên gọi Bồng Lai, chừng trượng vuông, Doanh Châu, nơi ở của tiên nhân!
Ngày trước Từ Phúc từng giảng bài cho Tần Thủy Hoàng có nói đến chuyện này, cho nên Tần Thủy Hoàng mới hai lần phái Từ Phúc dẫn theo mấy ngàn đồng nam đồng nữ vào biển bái tiên.
Mà theo sử sách ghi lại, Hán Vũ Đế bảy lần tuần biển cũng là muốn tìm núi tiên ngoài biển ở đâu.
Tần Hoàng Hán Vũ đều là sự tồn tại đỉnh cao của Hoa Hạ, thường nói tin đồn vô cớ, chưa chắc là vô cớ, chuyện khiến Tần Hoàng Hán Vũ đều rất tin tưởng, tuyệt đối không thể hình dung một cách đơn giản bằng mấy chữ hồ đồ mê tín được.
Bây giờ Tôn Dực lại đi tìm núi tiên ngoài biển, thoạt nhìn Hạ Tề hình như cũng có nghe qua.
Chẳng lẽ thật sự có chút nguyên nhân không cho người ta biết, lại bị những người này biết được, nên mới dẫn đến đám người này hết lần này đến lần khác thăm dò?
Đơn Phi đang lúc suy nghĩ, ra vẻ lơ đãng nói:
-Hạ Tướng Quân, ông nói Thái Thú Tôn Sự đi tìm núi tiên ngoài biển gì vậy?
Hạ Tề là người kiêu căng, nhưng thấy kiến thức Đơn Phi không tầm thường, cũng dùng ánh mắt khác để nhìn hắn: -Đây cũng không phải là bí mật gì. Theo ta thăm dò ở Đan Đồ, khi Thái Thú Tôn Dực đóng thuyền đã tìm rất nhiều thuyền công già từng đi biển, những người đó đều nói Thái Thú Tôn Dực nói cái gì mà muốn tìm núi tiên tìm trường sinh, đều nhao nhao cự tuyệt.
Thần sắc ông ta rất mỉa mai, nhưng lại không phải mỉa mai Đơn Phi, xem ra càng bất mãn với Tôn Dực hơn.
Đơn Phi thầm nghĩ đám người thuyền công già cự tuyệt là bình thường. Người già mà, tuy hi vọng trường thọ, nhưng vì cái trường sinh hư vô mờ mịt mà đi ra ngoài biển, bất cứ lúc nào cũng có thể chôn thân nơi biển lớn thì chính là được nhiều hơn mất.
Nhưng nghe ngữ điệu Hạ Tề châm chọc, Đơn Phi lại nghĩ đến quá nhiều chuyện. Thuyền công đều cho rằng Tôn Dực đang phỏng theo Tần Hoàng Hán Vũ tìm kiếm tiên nhân cầu trường sinh, nhưng chuyến này Tôn Dực không phải đang muốn tìm Trường Sinh Hương, đồng thời thăm dò chân tướng đại ca “chết đi” sao? Tam hương có liên quan đến Nữ Tu, lời đồn thực sự tồn tại đã lâu, Tần Hoàng Hán Vũ và Tôn Dực đều làm cùng một chuyện, thăm dò ngoài biển, bọn họ cũng đang tìm kiếm trường sinh.
Trường Sinh Hương và trường sinh có cùng khái niệm.
Minh Sổ có liên quan đến Trường Sinh Hương, vậy chỗ ở của Minh Sổ có liên quan đến núi tiên ngoài biển không? Hoặc là Minh Sổ chính là chỗ núi tiên ngoài biển?
Tần Hoàng Hán Vũ bái phỏng tiên nhân không phải cũng là đang tìm kiếm Minh Sổ, hoặc là nói đang tìm kiếm Trường Sinh Hương đó chứ?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Đơn Phi giật nảy, lại cảm thấy suy đoán này rất có khả năng.
Hạ Tề không biết Đơn Phi nghĩ như thế, nhưng thấy dáng vẻ hắn để ý đến núi tiên, thầm lắc đầu. Hạ Tề ông ta được Ngô Hầu tin tưởng, bây giờ công thành danh toại, thường nói người sống một đời phải tận tình hưởng thụ, nghèo cả một đời cực khổ tìm kiếm trường sinh tuyệt đối không phải là vụ làm ăn có lời.
Không để ý tới Đơn Phi, Hạ Tề quay sang nói với Tôn Thượng Hương: -Quận Chúa, trường sinh không có căn cứ, ngoài biển nhiều gian nan, Quận Chúa là thân ngàn vàng, thực sự không thích hợp ra ngoài biển tìm kiếm thần tiên gì đó.
Ông ta tuy tôn trọng Tôn Thượng Hương, nhưng lúc này ngôn ngữ hơi nặng nề, thật sự không cho việc này là đúng đắn.
Tôn Thượng Hương yên lặng nhìn Hạ Tề một lát, ngưng giọng nói: -Lần này ta không phải là đi tìm tiên nhân gì đó, mà là muốn tìm người thân của ta. Tam ca ta sống chết không rõ, ta nhất định phải tìm tung tích của huynh ấy.
Hạ Tề hơi chần chừ, thở dài nói: -Nhưng ra biển cũng cần thuyền.
Lưu Bị, Thái Sử Từ ngơ ngác nhìn nhau, biết đó là vấn đề rất khó khăn.
Cho dù có bản vẽ, nhưng đóng thuyền tuyệt đối không thể hoàn thành một sớm một chiều.
Tôn Thượng Hương nói: -Thuyền mà Hạ Tướng Quân thống lĩnh, có lẽ không thể ra ngoài biển được, có điều với năng lực của Hạ Tướng Quân, hẳn sẽ không nhắm mắt làm ngơ đối với yêu cầu của chúng ta.
Nàng biết Hạ Tề hơi điên cuồng, nhưng cũng có bản lĩnh chân chính của ông ta, bằng không nhị ca cũng sẽ không để Hạ Tề tiếp ứng mình ở Đan Đồ.
Chuyện này cực kỳ bí mật trong nội bộ Tôn gia, Tôn Dực cũng chưa hiểu rõ hết. Ngoài trừ Tôn Thượng Hương ra, chỉ có Tôn Quyền hiểu rất rõ chuyện này.
Tuy Tôn Quyền vẫn tuân theo lời dặn trước khi đi của Tôn Quyền, không nhúng tay vào việc này nữa, tất cả đều do Tôn Thượng Hương xử lý, mà Tôn Thượng Hương cố chấp đi tìm Minh Sổ, ngoài trừ tìm tam ca, thậm chí là đại ca ra, còn muốn kết thúc dứt điểm chuyện này!
Hạ Tề trầm mặc hồi lâu, lúc này mới cười khổ nói: -Quận Chúa, bây giờ đội thuyền Giang Đông toàn bộ đều dùng trên sông, có điều chỗ ta thật sự có một chiếc thuyền có thể ra biển.
Ông ta vừa nói vừa dẫn mọi người ra khỏi đại điện, sau khi xuống lầu thì ngồi thuyền nhỏ đến trước một chiếc thuyền lớn.
Quy mô chiếc thuyền kia còn không bằng một phần ba thuyền lâu mà Hạ Tề ngồi, cao chỉ hai tầng, thoạt nhìn cực kỳ kiên cố chắc chắn, chỗ hay nhất là ba cột buồm trên thuyền đều là cột trúc buồm mây.
Trong lòng Đơn Phi thầm khen. Hắn biết lịch sử dùng buồm của Hoa Hạ cũng lâu đời, đã có từ ba ngàn năm trước, con người đã bắt đầu mượn buồm dong thuyền, mà chế tác buồm sau này ngày càng sinh động, do từ sớm đã đi theo chiều gió, dần dà biến thành tình cảnh “thuyền đón gió tám hướng”.
Cột trúc buồm mây cực kỳ linh hoạt, thường dùng buồm vải để tiện tháo dỡ, đón gió càng tinh tế hơn, thích hợp vận chuyển đường biển, phương pháp này dẫn đầu phương tây có hơn ngàn năm.
Khẽ gõ sàn thuyền, cảm nhận được sự kiên cố bóng loáng của sàn thuyền, Đơn Phi biết con thuyền này tuyệt đối làm từ loại gỗ cực tốt, thân thuyền mới sơn, chống thấm chống va đập thoạt nhìn còn có thể chống nước biển ăn mòn nữa.
Hạ Tề dẫn mọi người lên chiếc thuyền lớn kia, trên mặt đã có thần sắc lo lắng.
-Quận Chúa, đây là chiến thuyền thu được trên tay Hứa Thiều khi Thảo Nghịch Tướng Quân bình loạn chinh phạt ông ta, nghe nói Hứa Thiều từng dùng thuyền này ra biển. Ngừng một lát, Hạ Tề lại nói: -Thuyền này rất kiên cố, ta lại bảo dưỡng kỹ, bây giờ ra biển không thành vấn đề. Lương khô, nước ngọt trên thuyền cũng đầy đủ mọi thứ, ta đều cài đặt nỏ cứng ở hai bên mép thuyền, đuôi sàn thuyền.
Mấy người Thái Sử Từ, Lưu Bị, Bàng Thống nghe xong trong lòng rét run.
Bọn họ cũng có kiến thức, khi nghe thấy núi tiên ngoài biển thì cũng nghĩ giống như Đơn Phi. Bọn họ biết khi Tần Thủy Hoàng phái Từ Phúc đi ra biển xa, lần đầu tiên Từ Phúc tổn thất mấy ngàn nhân thủ, tay không quay về, mà nguyên nhân thất bại mà Từ Phúc bẩm báo với Tần Thủy Hoàng là muốn đi núi tiên ngoài biển, lại bị giao ngư ngăn cản. Lúc này Tần Thủy Hoàng mới cài một dãy nỏ trên thuyền để xuất hành.
Kết quả Từ Phúc không quay về nữa.
Không ai biết Từ Phúc là bị giao ngư xử lý, hay là Từ Phúc giết giao ngư đến núi tiên rồi, nhưng nguy hiểm trên biển không chỉ là sóng gió, đá ngầm khó lường, còn có loài quái ngư thậm chí có thể chống lại thuyền lớn. Hạ Tề sắp đặt như thể đã tận tâm rồi, nhưng cũng chứng tỏ chuyến này cực kỳ hung ác!
Tôn Thượng Hương trấn tĩnh nói: -Làm phiền Hạ Tướng Quân rồi.
-Nhưng. Hạ Tề muốn nói lại thôi, thấy Tôn Thượng Hương nhìn sang, cuối cùng Hạ Tề nói: -Quận Chúa, con thuyền như vậy chỉ có một, trên thuyền ta đã đặt lương thực, nước ngọt đủ dùng trong ba tháng.
Hạ Tề làm việc dứt khoát, suy nghĩ chu đáo, biết ra biển cái gì cũng có thể thiếu, nhưng nước ngọt thì tuyệt đối không thể thiếu.
-Thêm vào trang bị nỏ cứng, chiếc thuyền này không thể chưa quá nhiều người được.
Hạ Tề thầm nghĩ Ngô Hầu bảo mình toàn bộ nghe theo dặn dò của Quận Chúa, vốn tưởng phải dẫn binh đi theo, nhưng thuyền chen chúc thì khó mà rời bến, con thuyền này có thể chứa được mấy người chứ?
Không ngờ Tôn Thượng Hương ngắt lời nói: -Hạ Tướng Quân không cần đi theo, chỉ cần phiền Tướng Quân phái nhân thủ cần có đi theo thuyền là được rồi.
-Quận Chúa! Hạ Tề âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ thường nói Quận Chúa tuy còn trẻ tuổi, nhưng nếu luận về thông minh, quả thật là nhân vật hiếm thấy ở Giang Đông, nhưng nàng có biết ngoài biển hung hiểm hay là như thế nào? Quyết định này thực sự quá qua loa mà.
-Ý ta đã quyết. Tôn Thượng Hương chân thành nói: -Lần này ra biển cần Đơn Thống Binh đi theo, Bàng Quận Thừa cũng không cần theo.
Bàng Thống thầm thở phào một hơi, y tò mò về chuyện này, nhưng biết bản lĩnh mình có hạn, càng biết mình căn bản không giúp được gì trong chuyện này, nếu ngược lại táng mạng, khó tránh quá oan uổng.
Đơn Phi lại thở dài.
Nhưng lúc này Đơn Phi biết khó khăn này cũng khó tìm được người khác gánh vác, lên tiếng nói: -Đơn Phi nghe lệnh.
Hạ Tề thầm nhíu mày. Ông ta thấy Đơn Phi quen thuộc với thuyền, thầm nghĩ tiểu tử này chỉ e càng hiểu rõ hung hiểm trên biểm, vốn muốn bảo hắn khuyên nhủ Tôn Thượng Hương, nào ngờ hắn đồng ý còn nhanh hơn bất cứ ai.
Tôn Thượng Hương xoay sang nhìn hai người Thái Sử Từ, Lưu Bị, nhẹ giọng nói: -Tuy ta đã quyết định, nhưng chuyến này thật sự hung hiểm khôn kể.
Thái Sử Từ, Lưu Bị thấy Tôn Thượng Hương như thế, đều nói: -Nếu Quận Chúa có gì sai bảo, chúng ta nguyện đồng hành cùng Quận Chúa. Thái Sử Từ nôn nóng tra ra chân tướng “cái chết” của Tôn Sách, Lưu Bị lại là nhân vật khó lường, trong lòng cũng có suy nghĩ.
Trước khi Lưu Bị đến Đan Đồ, đã bảo Ngụy Diên lặng lẽ quay về thông báo tin tức cho huynh đệ ở Tân Dã. Ông ta thầm nghĩ mình trừng mắt nhìn thời gian dần trôi, không có công lao sự nghiệp gì, càng đừng nói là đối kháng bạo Tào. Ông ta biết kế hoạch liên hợp dĩ nhiên đã thất bại, có điều thấy Giang Đông thanh thế ngày càng lên, thêm vào thủy quân mạnh mẽ, tâm tư thuyết phục Giang Đông đối kháng Tào Tháo chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng muốn lấy được sự tin tưởng của Giang Đông, cũng phải có công lao với Giang Đông. Chính vì như thế, lúc này Lưu Bị mới cùng Đơn Phi đi trừ phỉ, bây giờ càng không thể nghỉ ngơi, xá mạng bồi quân tử cược một ván. Có điều hối tiếc trong lòng ông ta, ông ta không lừa Đơn Phi, ông ta trước nay tin tưởng huynh đệ, Triệu Vân đi theo ông ta, nhưng ông ta không quản hành động của huynh đệ. Nếu huynh đệ không nói, ông ta cũng không can thiệp hành động của huynh đệ. Triệu Vân đã đến Đan Đồ, vẫn luôn không lộ hành tung, nếu được Triệu Vân giúp đỡ, chuyến này nói không chừng có thể nắm chắc hơn.
Tôn Thượng Hương khẽ gật đầu, nhìn sang Hạ Tề nói: -Hạ Tướng Quân, còn về nhân thủ, người lái thuyền đi theo, kính mong Tướng Quân nói rõ hung hiểm chuyến này với họ.
Hạ Tề thầm nghĩ loại chuyện liều mạng này, ngoài trừ những người tận trung với Tôn gia ra, những người còn lại chỉ có dùng nhiều tiền để thu mua người ta bán mạng thôi: -Quận Chúa yên tâm, ta đã tìm được nhân thủ, đa phần là người ta tin tưởng, có bản lĩnh.
Ông ta còn chưa nói xong, chợt nghe ngoài thuyền có người nói: -Quận Chúa, chuyện này tính thêm cả ta nữa.
Mọi người ngẩn ra, thầm nghĩ chuyện này nếu không phải rất dũng cảm thì cũng không nguyện ra biển, người này lại muốn chủ động tham dự? Mọi người quay đầu nhìn qua, thấy người tới râu cằm hơi xanh, nhanh nhẹn dũng mãnh, chính là Thái Thú Lư Giang Tôn Hà.
Tôn Thượng Hương nhíu mi: -Tôn Thái Thú sao lại tới đây?
Tôn Hà hiên ngang nói: -Ta thân gánh ủy thác của Thúc Phụ và Thảo Nghịch Tướng Quân, bây giờ Thúc Bật có chuyện, sao có thể bỏ mặc không lo? Tuy ngoài biển hung hiểm, nhưng ta lại không sợ. Lần này bất luận thế nào, Tôn Hà cũng phải theo Quận Chúa đi tìm tung tích Thúc Bật, để không phụ sự tín nhiệm của Thúc Phụ và Thảo Nghịch Tướng Quân!
Y nói dõng dạc, Thái Sử Từ khẽ gật đầu khen ngợi, Bàng Thống lại cúi đầu xuống.
Đơn Phi cũng không bị mấy “lời hay” của người khác kích động nhiệt huyết sôi trào, thấy thần sắc của Bàng Thống, thầm nghĩ Tôn Thượng Hương là vì người thân, nhưng Bàng Thống từng nói Tôn Hà lại đến vì Trường Sinh Hương, tiểu tử này lại hiên ngang lẫm liệt như thế.
Không đợi hắn nghĩ tiếp, thì nghe thấy ngoài thuyền có người lãnh đạm nói: -Thái Thú Lư Giang thật sự đến vì an nguy của Thúc Bật sao? Chỉ e là vì Trường Sinh Hương nhiều hơn đi?
Mọi người lại ngẩn ra.
Đơn Phi không cần quay đầu, chỉ nghe thấy ngữ điệu bình tĩnh như nước kia thì biết người đến là ai rồi.
Là Từ Tuệ!
Nữ tử biết được quá nhiều bí mật kia nhận được thư của Tôn Dực, lại cũng đến đây!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất