Chương 381: Bom hẹn giờ.
Tôn Thượng Hương hơi giãn chân mày, vừa giải nghi hoặc, thì lo lắng lại đến.
Khi Đơn Phi nhìn thấy trong lòng thầm thở dài, thiếu nữ này có sự ưu sầu không đúng với thanh xuân tươi đẹp của nàng, nhưng cơ nghiệp to lớn của Tôn gia, thực sự lại rơi vào người của thiếu nữ này và nhị ca nàng Tôn Quyền, không khỏi khiến nàng không dùng hết mọi tâm tư để suy xét.
-Ngươi có biết không? Sau khi Từ Tuệ vào Tôn phủ, ánh mắt vẫn luôn đặt lên người của tam ca ta, mưa to gió lớn xung quanh cũng được, núi lở đất sụp cũng được, trong mắt Từ Tuệ chỉ có một mình tam ca ta.
Tôn Thượng Hương nói rất bình tĩnh, Đơn Phi nghe thấy, trong lòng lại có cảm giác kinh tâm động phách.
Hắn thật sự không nghĩ ra có tình yêu nào lại khiến hắn xúc động như thế.
-Nhưng ta nhìn ra được nàng rất căng thẳng, nàng đứng trước mặt tam ca nhìn tam ca như thế, sợ tam ca không nhận ra nàng, đợi khi tam ca dang hai tay ra gọi tên nàng, nàng liền bổ nhào vào lòng tam ca, nước mắt lập tức rơi xuống. Khi đó nàng không nói câu nào cả, nhưng ta biết, nàng cho rằng mình không cần nói thêm gì cả. Nàng yêu tam ca, mấy năm nay tam ca vẫn luôn nhớ nàng, vậy là đủ.
Trong lòng Đơn Phi thấp thoáng cảm thấy có chút không ổn thỏa.
Tôn Thượng Hương nhớ lại nói: -Khi đó đại ca còn sống, có điều không bao lâu sau đại ca liền rời đi, mà Từ Tuệ trước lúc đó đã rời đi rồi. Im lặng một lát, Tôn Thượng Hương nói:
-Ngươi có biết tại sao không?
Trong lòng Đơn Phi có suy đoán, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu.
Tôn Thượng Hương trầm ngâm một lát nói: -Nữ tử một thân một mình như nàng lại mạo muội đến tìm tam ca, khó tránh sẽ khiến người ta nói ra nói vào, nhưng chuyện này cũng không phải nguyên nhân chân chính mà nàng rời đi. Ngươi hẳn là biết, nàng không phải là nữ tử sợ thế tục.
Hồi lâu sau, Tôn Thượng Hương giống như đã quyết định, cuối cùng nói: -Nàng rời đi là vì cảm thấy tam ca hoàn toàn không yêu nàng.
Đơn Phi thầm thở dài.
Hắn đã có dự cảm này từ sớm.
Lúc trước khi hắn và Từ Tuệ nói chuyện, bản thân Từ Tuệ có lẽ không cảm thấy, nhưng Đơn Phi lại không phải là thiếu niên ngây thơ, bình tĩnh quan sát, từ lâu đã cảm thấy giữa Tôn Dực và Từ Tuệ có sự xuất hiện của người thứ ba.
-Nhưng sau đó không lâu đại ca mất tích, mà tam ca sau đó liền bắt đầu đi tìm Từ Tuệ, dùng hết mọi khả năng để tìm kiếm. Thần sắc Tôn Thượng Hương khác thường: -Sau đó tam ca liền dẫn Từ Tuệ trở về Đan Dương, sau đó nói huynh ấy muốn cưới Từ Tuệ làm vợ ngay trước mặt tất cả mọi người chúng ta.
Nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng, Đơn Phi lại càng nghe càng kinh hãi.
-Khi đó Tôn gia đã có thanh danh hiển hách ở Giang Đông. Hẳn là ngươi cũng biết, rất nhiều người có thanh danh rồi thì sẽ quên đi sự hèn mọn lúc trước của mình, thậm chí sẽ cự tuyệt, che giấu sự hèn mọn lúc trước, để chứng tỏ mình cao hơn người ta một bậc. Tôn Thượng Hương lạnh nhạt nói: -Đây chính là chỗ kém cỏi của con người, Tôn Hà chính là một trong số đó.
-Ông ta phản đối hôn sự của tam ca cô và Từ Tuệ? Đơn Phi lại hiểu rõ chuyện này, hỏi tiếp một câu.
Tôn Thượng Hương khẽ gật đầu: -Ông ta là người phản đối kịch liệt nhất, nhưng tính tình của tam ca và đại ca ta rất giống nhau. Chuyện mà huynh ấy đã quyết định, mặc cho ai cũng không ngăn cản được. Tam ca vẫn bỏ mặc tất cả lấy Từ Tuệ. Khi đó trong lòng ta rất bất an, bây giờ trong lòng ngươi cũng rất bất an có phải không?
Đơn Phi sửng sốt.
Hắn đích thật bất an, nhưng không ngờ lại người kia lại quan sát nhạy bén, lại có thể phát hiện ra điểm này.
Một lúc lâu sau, hắn mới khổ sở nói: -Phải, có một chút.
-Vì sao? Tôn Thượng Hương hỏi ngược lại.
Thấy đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn hắn, Đơn Phi khẽ thở dài nói:
-Nếu ta nói ra có chỗ nào không ổn thỏa, kính mong Quận Chúa đừng trách.
Tôn Thượng Hương lặng lẽ cười: -Nếu ta trách thì căn bản sẽ không nói với ngươi những chuyện này. Bây giờ ta và ngươi đến đến lúc sinh tử, nếu chuyện này còn không hiểu rõ nữa, chỉ e phải táng mạng ở Minh Sổ.
Trong lòng Đơn Phi hơi nặng nề, cuối cùng nói: -Ta cảm thấy tam ca cô lấy Từ Tuệ hình như có liên quan đến cái chết của đại ca cô. Hắn nhớ lúc nãy nàng từng nói Tôn Dực lấy Từ Tuệ là bởi vì nàng xuất thân Kinh Sở.
Mà Tôn Thượng Hương nhấn mạnh quá trình gặp gỡ, rời đi, tìm kiếm và tái hợp của Tôn Dực và Từ Tuệ, chỉ e cũng có ý này.
-Từ Tuệ họ Từ. Tôn Thượng Hương đột nhiên nói.
Không phải là nói nhảm sao?
Trong đầu Đơn Phi lóe lên tia sáng, nhưng hắn biết mỗi một câu nói của người kia bây giờ chỉ e đều là manh mối quan trọng trước khi vào Minh Sổ, chần chừ nói: -Nàng có liên quan đến Từ Quá Khách?
-Theo ta đoán, nàng có liên quan đến Từ Phúc. Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng nói ra đáp án.
Bên tai Đơn Phi giống như có tiếng sét nổ vang vậy.
Một hồi lâu sau, hắn mới nghiêm túc nói: -Cô nói Từ Phúc cầu tiên cho Tần Thủy Hoàng sao? Từ Tuệ lại là hậu nhân của Từ Phúc?
Tôn Thượng Hương thận trọng nói: -Nếu ta không đoán sai, không chỉ Từ Tuệ là hậu nhân của Từ Phúc, Từ Quá Khách e rằng cũng là hậu nhân Từ Phúc, bằng không tam ca sẽ không nhiệt tình với ông ta như thế.
Đơn Phi thở dài một hơi, nhớ lại Ngụy Bá từng nói Từ Quá Khách vốn là một tiểu quan Thanh Châu, nhưng nhất định muốn theo ta học một số thứ, sau đó ta bảo ông ta xử lý giúp một số chuyện thế tục.
Thanh Châu ở địa vực gần Sơn Đông, đó cũng là nơi Từ Phúc từng ra biển. Từ Quá Khách là quan viên ở đó, lại đi đến Đan Dương, đi theo bên cạnh Ngụy Bá, nếu không phải vì tin tưởng vào chuyện trường sinh, rất khó chấp nhất như thế, mà Từ Quá Khách tin vào trường sinh, vốn bởi vì có liên quan đến Từ Phúc.
Khó trách Tôn Dực và Từ Quá Khách mới gặp đã quen, hóa ra Minh Sổ đã để ý đến y thuật của Từ Quá Khách, Tôn Dực lại coi trọng chuyện sau lưng Từ Quá Khách.
-Tam ca xác định được vị trí của Minh Sổ từ miệng Từ Tuệ và Từ Quá Khách, nên mới đóng thuyền rời bến. Tôn Thượng Hương khẽ thở dài một hơi nói: -Vừa nãy ngươi nói không sai, tam ca ta lấy Từ Tuệ, là biết Từ Tuệ có liên quan đến Từ Phúc, hơn nữa biết chỉ có nàng ấy mới có thể tìm được Trường Sinh Hương, biết được chỗ ở của Minh Sổ, huynh ấy vẫn luôn cho rằng đại ca ta ở Minh Sổ.
Đêm sáng sao mờ.
Biển rộng trời cao.
Đơn Phi cũng ngẩng đầu nhìn trời cao thâm trầm như biển, thật lâu sau mới hỏi ra chuyện luôn khiến mình bất an: -Nói như vậy, tam ca cô không yêu Từ Tuệ?
Tôn Thượng Hương lần này trầm mặc thật lâu: -Ta không biết. Nam nhân có yêu một nữ nhân hay không rất khó để phán đoán, có phải không?
Đơn Phi đột nhiên quay đầu, vốn định bày tỏ sự bất mãn, nhưng nhìn thấy thần sắc Tôn Thượng Hương thương cảm, cuối cùng thở dài một hơi.
Hắn chưa từng nhìn thấy Tôn Dực, nhưng xét theo mọi dấu hiệu, Tôn Dực chỉ e thật sự đang lợi dụng Từ Tuệ.
Mục đích của Tôn Dực là biết được chuyện Trường Sinh Hương, Minh Sổ từ trong miệng Từ Tuệ, nên mới lấy Từ Tuệ. Lần đầu tiên y gặp Từ Tuệ, có lẽ chẳng qua chỉ là sự thương hại của một nam hài đối với một nữ hài mồ côi thôi, nhưng lại bị Từ Tuệ hiểu lầm là tình yêu, cũng tin tưởng không nghi ngờ gì, mà sau đó Từ Tuệ vất vả đến tìm cũng khắc sâu ấn tượng này hơn.
Có điều Từ Tuệ là một nữ tử thông minh, nhanh chóng phát hiện Tôn Dực không yêu nên mới kiên quyết rời đi.
Không yêu thì dứt khoát xa cách, sống chết lưu luyến sớm muộn cũng sẽ biến thành một sự tổn thương.
Nhưng sau khi Tôn Dực biết thân phận chân chính của Từ Tuệ, lại thay đổi chủ ý, y muốn biết được bí mật từ miệng Từ Tuệ, nên lựa chọn “yêu” có mục đích.
Từ Tuệ vẫn yêu Tôn Dực, nữ tử si tình không phải đều mong chờ kỳ tích tồn tại sao? Cũng mong chờ người mình yêu có thể hồi tâm chuyển ý?
Tôn Thượng Hương tuy không nói, nhưng Đơn Phi đã nghĩ đến quyết định lúc đó của Từ Tuệ, danh chính ngôn thuận cưới ta chứng tỏ tình yêu của ngươi!
Đây là nữ tử ngoài mặt kiên cường, trong lòng lại yếu đuối.
Có lẽ nàng biết Tôn Dực có mục đích khác, nhưng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng tình yêu này, nhưng nàng cần chứng minh với tất cả mọi người, cũng chứng minh cho bản thân mình.
Tôn lang yêu Từ Tuệ!
Tình yêu không oán không hối!
Từ Tuệ vẫn luôn chứng minh Tôn Dực yêu mình, tuy rằng sự chứng minh này trong mắt Đơn Phi là yếu ớt cực kỳ.
Tôn Thượng Hương là một nữ tử thông tuệ như thế, tin rằng đã sớm biết điểm này, bằng không tại sao lại đề cập chuyện này với Đơn Phi hắn?
Đây chính là điểm chết người nhất.
Từ Tuệ yêu Tôn Dực đến kinh tâm động phách, Tôn Dực lại không có cảm giác với Từ Tuệ!
Chỗ mà bây giờ bọn họ đi là nhà mẹ của Từ Tuệ? Bởi vì Từ Phúc rất có thể đã tìm đến nơi gọi là núi tiên, chính là Minh Sổ! Bọn họ bây giờ đang đồng hành cùng một quả bom hẹn giờ, chỉ cần bom nổ, vậy bọn họ chỉ e thịt nát xương tan, hài cốt cũng không còn.
Đơn Phi rất bất mãn.
Hắn vốn muốn hỏi Tôn Thượng Hương sao không hiểu rõ tình cảm của Tôn Dực, trước mắt chúng ta đang ngồi trên miệng núi lửa, ngươi còn nói cho ta biết núi lửa này có tỷ lệ bùng nổ là năm mươi phần trăm nữa? Nhưng sau đó hắn nghĩ chuyện này cũng tuyệt đối không phải chuyện Tôn Thượng Hương có thể khống chế được. Smart từng nói tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện làm ảnh hưởng đến tình cảm của một người.
Tình yêu chỉ là chuyện của người trong cuộc, người ngoài như ngươi hiên ngang uốn nắn, gây áp lực như thế nào đều sẽ làm cho tình cảm này bắn ngược lại.
Khó trách Tôn Thượng Hương bất đắc dĩ.
Đơn Phi cũng hiểu mục đích mà Tôn Thượng Hương đề cập chuyện này với hắn: -Bất luận tam ca cô có yêu Từ Tuệ hay không, nhưng Từ Tuệ yêu tam ca cô, ít nhất trước mắt là thế.
-Tam ca gặp khó khăn, gửi thư cho nàng, hơn phân nửa là muốn cầu xin nàng giải quyết. Người kia suy tư nói.
Đơn Phi nghĩ đến dáng vẻ mặt mày rạng rỡ của Từ Tuệ, cảm thấy quả bom này lại đến gần thời gian nổ thêm một bước. Tiểu tử Tôn Dực ngươi đang đùa với lửa, ngươi không thể lợi dụng Từ Tuệ xong là thôi đâu.
Tuy không biết bản lĩnh của Từ Tuệ, nhưng Đơn Phi thật sự có sự kiêng kỵ sâu sắc với nữ nhân này.
Nếu Từ Tuệ và hắn không phải cùng trên một thuyền, hắn thật sự sẽ mặc kệ những chuyện này, nhưng bây giờ tình hình này, hắn lại không thể không nghĩ đến hậu quả của vấn đề.
-Do vậy.
Đơn Phi xoay chuyển suy nghĩ, hiểu ra: -Quận Chúa nhận định Từ Tuệ yêu Tôn Dực như thế, nhất định sẽ dẫn chúng ta đi gặp mặt Tôn Dực, mà trước khi nhìn thấy Tôn Dực, nàng sẽ không có bất cứ sự khác thường nào.
Đôi mắt Tôn Thượng Hương lóe lên vẻ lo lắng sâu sắc: -Không sai, nhưng sau khi gặp mặt tam ca ta, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào, chỉ e không ai có thể đoán được.
Bất đắc dĩ mỉm cười, Tôn Thượng Hương nói: -Nhưng chúng ta nhất định phải đến Minh Sổ trước, mới có thể đối diện với chuyện tiếp theo, có phải không?
Đơn Phi biết Tôn Thượng Hương đang nói tình hình thực tế. Hắn đến tìm Tôn Thượng Hương vốn muốn hỏi như vậy có tìm được Minh Sổ hay không, trước mắt xem ra, đi Minh Sổ không phải là vấn đề, làm sao giải quyết Minh Sổ và đối phó với quả bom bên cạnh mới là chuyện đòi mạng.
Thấy đêm đã khuya, Đơn Phi đứng lên muốn quay về, đột nhiên ngừng bước, chần chừ nói: -Quận Chúa, có một câu, ta không biết có nên hỏi hay không?
Tôn Thượng Hương khẽ gật đầu.
Đơn Phi không phải là nổi lòng tò mò, mà là cảm thấy lúc này lửa cháy đến nơi, nhất định phải biết rõ mâu thuẫn nội tại mới tiện nghênh chiến.
Có điều hắn vẫn chần chừ một lúc mới hỏi: -Tam ca cô nếu không thích Từ Tuệ, y có phải thích nữ nhân khác không?