Chương 382: Yêu thêm lần nữa
.
Biển cuộn lên từng đợt sóng, phía chân trời sáng ánh trăng neo.
Mắt Đơn Phi ánh lên sự kinh hãi. Trong con ngươi của Tôn Thượng Hương cũng đầy vẻ mịt mờ.
Lúc lâu, Tôn Thượng Hương mới khẽ thở dài: - Đại ca của ta chinh chiến sa trường, cả đời này chỉ thích một mình đại tẩu. Ta kính nể nhất sự hào hùng của đại ca, cũng thích sự chung thủy của huynh ấy. Nam nhân giống đại ca ta, e rằng đời này hiếm có.
Cô nói gì thế?
Ta hỏi cô là Tôn Dực thích nữ nhân nào?
Nữ nhân sao đều thích nói lảng sang chuyện khác chứ?
Lại một lúc lâu, Tôn Thượng Hương nhỏ giọng: - Từ sau khi đại ca ra đi. tam ca luôn luôn hỏi ta về nguyên nhân cái chết của đại ca. Huynh ấy không tiếp xúc nhiều với nữ giới, cũng không có tâm tình chú ý nhiều tới chuyện nam nữ.
Cô đừng nói là tam ca của cô là “đoạn tụ” chứ?
Đơn Phi đối với mấy chuyện này nhìn rất thoáng, cũng biết Trung Quốc luôn đầy rẫy loại chuyện này. Đến hiện tại sau này, khoa học cũng đã nghiên cứu, đây không phải là bệnh, chỉ là một loại tồn tại khách quan của nhân loại. Chúng ta phải chấp nhận sự tồn tại của nó…
Đột nhiên Đơn Phi thấy rùng mình, thất thanh nói: - Cô nói là tam ca của cô… Nhưng sau đó hắn không nói thêm gì nữa.
Tôn Thượng Hương nhìn vào mắt Đơn Phi, không ngờ lại gật đầu: - Ngươi nghĩ không sai.
Ta còn chưa nói, cô biết ta nghĩ cái gì sao?
Đơn Phi nhủ thầm trong lòng, nhưng giờ khắc này rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Tôn Thượng Hương lại bất đắc dĩ như vậy, sao lại loanh quanh lòng vòng về chuyện này như thế.
Tôn Dực luôn luôn truy tra về nguyên nhân cái chết của Tôn Sách, không có cơ hội tiếp xúc với nhiều nữ nhân.
Tiểu tử Tào Phi kia rất thích kiểu nữ nhân chín chắn thành thục một chút như Chân Mật, nhớ mãi không quên nhiều năm rốt cuộc cũng đạt thành nguyện vọng. Đại Kiều đúng là một nữ nhân thành thục, cũng là giai nhân tuyệt sắc của Giang Đông. Kiểu nữ nhân này ở trong mắt đám thiếu niên, là kiểu hấp dẫn nhất.
Tôn Dực tiếp xúc với nữ nhân không nhiều, không lẽ người y thích đúng là Đại Kiều?
Đơn Phi biết thời cổ đại cũng rất thoáng, nghe nói sau khi đế vương mất, con cái của đế vương cũng có thể tiếp nhận phi tần của họ, nếu không cũng không có Võ Tắc Thiên. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện loại quan hệ này của Tôn gia, đúng là hơi hoảng trong bụng.
Tiểu tử Tôn Dực này cũng không hiểu được yêu.
Nhíu mày, Đơn Phi hỏi: - Đại Kiều cô nương hiện giờ ở đâu?
Tôn Thượng Hương khẽ chau đôi mày thanh tú, không chút hoang mang đối với vấn đề Đơn Phi vừa hỏi, khiến Đơn Phi hiểu rằng suy đoán của mình không sai.
Đây cũng là chuyện khiến Tôn Thượng Hương bối rối.
- Khi ta đến Đan Dương, đã là gần đến ngày giỗ của đại ca. Lúc đó, đại tẩu ta cũng nhất định sẽ tới Đan Dương đấy.
Đơn Phi lúc ở trong phủ Thái Thú đã từng nghe Tôn Thượng Hương nhắc qua chuyện này: - Cô nói tầm này hàng năm, tam ca của cô nhất định ở thành Đan Dương… tế bái đại ca. Nhưng y không ở…
- Đại tẩu của ta cũng không tới Đan Dương, nàng mất tích. Tôn Thượng Hương nói.
Đơn Phi nhíu mày, thấy Tôn Thượng Hương không quá lo lắng, suy đoán: - Có phải là tam ca cô đã đưa đại tẩu cô đi hải ngoại không?
Tôn Thượng Hương nhíu mày: - Sao ngươi nói vậy?
Đơn Phi trầm giọng nói:
- Tam ca cô không ở Đan Dương, có phải là đã biết đại ca cô không chết, hơn nữa còn từng gặp y? Bộ bạch cốt kia có phải là đại ca cô không?
Tôn Thượng Hương cau mày thật lâu: - Đây cũng là chỗ ta thấy khó hiểu. Nếu đó là đại ca… huynh ấy hẳn phải chờ ta mới đúng. Còn nếu không phải là đại ca… Vậy tam ca và y nói chuyện lâu như vậy, là nói cái gì?
- Bộ bạch cốt kia có liên quan tới đại ca cô, Đại Kiều cô nương nếu biết đại ca cô không chết, chắc chắn sẽ nói tam ca cô đưa nàng đi gặp. Mà tam ca cô luôn luôn điều tra sự thật về cái chết của đại ca, vốn cũng sẽ có liên quan tới Đại Kiều cô nương. Có thể y đã đưa Đại Kiều cô nương đi gặp đại ca cô rồi.
Đơn Phi nói tới đây thì cười khổ, thầm nghĩ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, đâu có thèm chờ thời cơ đúng hay không. Tôn Dực đưa Đại Kiều đến chỗ Minh Sổ, bây giờ Từ Tuệ cũng tới. Chỉ e chưa cần đợi Minh Sổ làm khó dễ, thì bên mình đã tung tóe rồi.
Tôn Thượng Hương trầm mặc.
Đơn Phi cảm thấy dường như nàng không muốn nói chuyện nữa, định rời đi, đột nhiên lại nghe nàng nhỏ giọng: - Đơn Phi… Ta có thể hỏi ngươi điều này không?
Thấy Tôn Thượng Hương khách khí như vậy, Đơn Phi cười khổ: - Quận Chúa biết nhiều chuyện hơn ta rất nhiều, chỉ sợ chuyện cô không biết, ta cũng không biết thôi.
Tôn Thượng Hương nhìn vào mắt Đơn Phi, hồi lâu mới nói: - Ngươi tìm cô nương tên Thần Vũ kia, nàng biến mất là vì hiệu ứng Vô Gian sao?
Đơn Phi khẽ run trong lòng, không hiểu sao Tôn Thượng Hương biết được chuyện này, nhưng cuối cùng cũng gật đầu nói: - Đúng.
Tôn Thượng Hương nói: - Nếu ta không nhầm, người biến mất vì Vô Gian vốn không thể quay lại. Người biến mất vì hiệu ứng Vô Gian sẽ đổi sang nhân sinh khác, nên có thể nàng đã quên ngươi.
- Ừ.
Đơn Phi thầm đau lòng.
Im lặng một lúc, Tôn Thượng Hương nhỏ giọng: - Nếu nàng quên ngươi, ngươi sẽ đối mặt thế nào?
Đơn Phi không ngờ Tôn Thượng Hương lại có thể hỏi loại chuyện này bằng một đôi mắt thanh thuần trong suốt, không có chút ác ý nào như vậy.
Kỳ thực hắn đã nghĩ tới chuyện này cả ngàn lần rồi, nhưng khi Tôn Thượng Hương hỏi, Đơn Phi vẫn cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
Trước khi Thần Vũ biến mất đã suy xét tới chuyện này, lúc ấy đã tận mọi khả năng để lưu giữ trí nhớ, quyết tâm phá giải hiệu ứng Vô Gian, giải trừ lời nguyền của Nữ Tu. Với linh tính của Thần Vũ, nàng sẽ vẫn nhớ Đơn Phi hắn.
Tuy nhiên thế sự khó lường, nếu chẳng may lời Tôn Thượng Hương nói là đúng thì sao đây?
Lâu sau, Đơn Phi tựu chung vẫn nói: - Cho dù nàng ấy quên ta, ta cũng sẽ khiến nàng yêu ta lần nữa. Lời này của hắn cực kỳ tự nhiên, trong lòng cũng nhung nhớ Thần Vũ sâu đậm vô cùng.
Tôn Thượng Hương nhẹ gật đầu, dời mắt đi, thản nhiên nói: - Cám ơn câu trả lời của ngươi.
Đơn Phi thấy nàng không nói chuyện với hắn nữa, mà bước xuống thuyền. Ngay khi nàng chuẩn bị vào khoang nghỉ, hắn không kìm lòng được mà liếc nhìn nàng một cái.
Nàng như cũ vẫn ngồi bó gối nhìn lên ngọc bàn trên trời, gương mặt ngời sáng như ánh nguyệt, đôi mắt mờ mịt nhưng lại nom tựa bóng trăng.
Lúc này, sóng vỗ như mộng ảo, trăng rải muôn phương, lại không thể soi tỏ nhớ nhung vô tận trên nhân thế.
Mọi người ban đêm đi thuyền đều giảm tốc độ, ngay khi bình minh vừa lên, tầm nhìn khoáng đạt lập tức giong buồm lướt lên.
Gió tây lạnh thấu xương, thời tiết vô cùng sáng sủa.
Thi Mật nghe theo đề nghị của Ngao bá, khi thuyền vừa vượt qua hải vực trăm dặm đá ngầm kia, lập tức đổi hướng, xuôi về đông bắc.
Đơn Phi ngày ngày nhìn trời mọc trời lặn, tính toán thời gian, thấm thoát đã bốn ngày trôi qua.
Một ngày, Tôn Thượng Hương phái người tìm Đơn Phi.
Khi Đơn Phi vào khoang, thấy Thi Mật, Ngao bá đều có mặt, liền biết chắc hàng hải có chuyện rồi, lập tức hỏi: - Làm sao thế?
Thi Mật chần chờ nói: - Ta theo hướng đông đi bốn ngày rồi, đã ra đại dương, giờ biển rộng mênh mông, thật không biết phải đi đâu?
Đơn Phi biết rằng vào thời này kiến thức của cổ nhân cũng có hạn, người giống như Thi Mật, cả đời còn không ra khỏi Giang Đông, nay bỗng dưng lênh đênh ra giữa đại dương hùng vĩ bao la, khó tránh được mờ mịt.
Tuy nhiên Đơn Phi là người hiện đại, biết thuyền đang tiến về phía Nhật Bản, cũng là hướng tới Từ Phúc. Bằng không cũng không có giai thoại người Nhật Bản là do Từ Phúc gieo giống.
- Từ phu nhân nói thế nào? Đơn Phi hỏi.
Thi Mật nói: - Nàng chỉ nói tiếp tục đi về phía đông là được. Quận Chúa, chúng ta tin người như vậy ư? Nàng ngay cả phương hướng còn không nhìn kìa. Tuy rằng y tôn kính mệnh lệnh của Hạ Tề, nhưng ở cổ đại, trên chiếc tàu đang lênh đênh giữa biển cả mênh mông này chẳng có điều gì lãng mạn đẹp đẽ cả. Còn có thể nói vừa nguy hiểm vừa đơn điệu, đưa mắt trông ra chỉ là từng lớp lớp sóng nối nhau, rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác tịch mịch, luống cuống. Thi Mật mặc dù nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lời nói đã ít nhiều có chút mất kiên nhẫn.
Ngao bá run run nói: - Từ phu nhân cũng không phải không nhìn phương hướng, đêm qua ta thấy Từ phu nhân đứng trên boong nhìn lên tinh vực, còn cầm một cây gậy.
Thi Mật cười lạnh nói: - Cô ta nhìn sao Bắc Đẩu hả?
Hàng hải của cổ nhân, hiện giờ vẫn còn dựa nhiều vào việc xác định vị trí của mặt trời, trăng, sao. Thi Mật được phụ thân y truyền thụ, có chút tâm đắc với việc quan sát phương hướng trên biển, đây cũng là nguyên nhân Hạ Tề phái y tới. Dù là thế, Thi Mật cũng chỉ biết thuyền đang đi về phía đông mà thôi, còn cụ thể sẽ gặp những gì, không thể đoán được. Nhưng y không ngốc, biết việc này chắc chắn có mục đích. Có thể do Từ Tuệ cả ngày chỉ chôn chân trong khoang thuyền, bắt y lái về phía đông, nếu vậy mà có thể tới nơi cần đến, mới là chuyện lạ.
Ngao bá chần chờ không đáp. Tôn Thượng Hương đứng một bên hỏi: - Nàng cầm gậy gì?
- Là cây gậy có tay cầm rất to, hình như là làm từ gỗ mun. Ngao bá huơ tay: - Trên mặt được khảm những thanh dài ngắn khác nhau, hình như có mười hai thanh. Ta thấy Từ phu nhân dùng gậy huơ hươ về phía các ngôi sao, sau khi suy nghĩ một lúc thì gật gật đầu xong trở về. Dường như phu nhân cảm thấy chúng ta đi biển đã đúng hướng rồi.
Thi Mật hừ mũi: - Dùng gậy để quan trắc phương hướng? Ta đi biển đã nhiều năm, chưa từng nghe tới chuyện này.
Tôn Thượng Hương nhìn Đơn Phi: - Đơn Thống Binh, huynh giải thích cho bọn họ chút đi.
Gì?
Thi Mật giật mình nhìn Đơn Phi, không tin một Thống Binh lại hiểu biết nhiều hơn hắn được.
Đơn Phi hơi động, từ tốn nói: - Cái Từ phu nhân dùng có thể là Khiên tinh bản.
- Gậy gì? Thi Mật mờ mịt hỏi.
Đơn Phi cười nói: - Thế giới của chúng ta có phân chia thành kinh độ, vĩ độ. Khiên tinh bản là công cụ dùng để xác định vĩ độ.
Hắn nghe Ngao bá miêu tả, lập tức liên tưởng tới dụng cụ đơn giản dùng để xác định vị trí hàng hải ở thời kỳ Nguyên Minh.
Lúc này vẫn chưa có kim chỉ nam, tuy có la bàn nhưng lại không tiện dùng trên thuyền bè. Trung Quốc vào giữa thời Minh, hàng hải vẫn là dùng thủy la bàn, tức là dùng đăng tâm thảo để đỡ lấy kim chỉ nam đặt trên nước để định vị. Tuy rằng đã chính xác hơn nhưng mà cũng không tiện dụng. Mà sau khi Tây phương tiến cử cho Trung Quốc kỹ thuật về kim chỉ nam, lại phát minh ra một loại hạn la bàn, cùng loại với kim chỉ nam thường dùng hiện giờ, được triều Minh ứng dụng cho ngành hàng hải.
Cũng bởi vì như vậy, việc cổ đại đo đạc vẽ hải đồ, phương hướng đều dùng rất nhiều phương pháp để đối chiếu. Khiên tinh bản được ghi lại nhiều ở thời Nguyên Minh, là một loại dụng cụ chuyên dùng để định vị, giúp người dùng có thể xác định được vị trí tương đối của sao trên trục hoành, rồi thông qua đó để xác định vĩ độ của nơi đang đứng.
Loại phương pháp này nói thì đơn giản, nhưng Đơn Phi cũng chỉ biết đại khái vậy thôi. Bởi muốn dùng được Khiên tinh bản, cần phải có kinh nghiệm quan sát sao rất phong phú cũng như lý luận, tính toán rất tinh chuẩn.
Từ Tuệ lại thông minh đến vậy ư? Nàng có thể dùng mấy thứ này?
Nàng luôn luôn định vị vĩ độ của thuyền, chẳng lẽ Minh Sổ là nằm trên một vĩ độ nào đó? Chỉ cần chạy dọc theo vĩ độ này là có thể tới Minh Sổ?
Đơn Phi thấy mọi người vẫn đang nhìn mình, cảm thấy thật khó giải thích mấy chuyện này, trầm giọng nói: - Từ phu nhân dùng là một loại thuật đo đạc quan trắc sao vô cùng tinh thâm, ta cũng khó giải thích rõ. Chỉ là nếu chúng ta đồng tâm hiệp lực, thì phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu Từ phu nhân nói không sai, chúng ta nghe lời nàng là được rồi.
Không nghe thì còn làm gì khác được?
Trong khi Đơn Phi thầm lắc đầu, chợt nghe bên ngoài vang lên từng đợt ầm ĩ. Một thủy thủ bỗng dưng vọt vào, xanh mặt nói: - Quận Chúa, vùng biển trước mặt xuất hiện giao ngư.