Chương 49: Huyền cơ trong đó
.
-------
Trong lầu im phăng phắc.
Đơn Phi cũng có chút choáng váng giống những người khác. Hắn cũng không phải choáng váng vì chuyện phải nhận sát hạch, mà là vì cái tên Smart này cũng không phải đang giả điên, y là thật sự bị điên.
Nếu không phải tên điên, ai sẽ đặt tiền cược trên người hắn chứ?
Mọi người cũng đều nghĩ như thế. Rất lâu sau, Quách Gia mới nói: - Làm sao, không dám đánh cược? Như vậy không cược cũng được. Lúc này y mới định bưng chén rượu lên, chợt thấy Tuân Kỳ cười to, nói: - Ta chi sơ Tế Tửu đại nhân không muốn cược mà thôi. Tốt, ta liền hạ một trăm kim, đánh cượctên hạ nhân này không thể nhìn ra chỗ thú vị của thỏ ngọc!
Mọi người cùng nuốt nước miếng, lần này lại không có ai đưa ra yêu cầu đặt cửa ngoài.
Trước mắt Tuân Kỳ có thể xem là một anh tài đáng chú ý nhất của Tuân gia, còn Quách Gia lại là kỳ tài của Tào Tư Không. Hai người đánh cược với nhau, khiến tất cả mọi người đều cố suy đoán, không biết ai sẽ là người thắng đây?
Nếu là Quách Gia đánh cược cùng Tuân Kỳ, chỉ cần không phải luận võ mà nói, tất cả mọi người tại đây chi sơ tám, chín phần mười đều cho rằng Tuân Kỳ sẽ thua cuộc, dù sao đầu óc của Quách Gia cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, thế nhưng lần này Quách Gia lại lấy Đơn Phi ra để đánh cược, khiến cho mọi người hầu như đều nhận định Tuân Kỳ đã chắc thắng rồi.
Bọn họ cũng không phải không tin Quách Gia. Đây cũng vì Đơn Phi mà thôi, bọn họ thực sự không hề có lòng tin vào hắn chút nào cả.
Tiền đặt cược vừa đặt xong, Quách Gia liền quay sang nhìn Đơn Phi, khẽ mỉm cười nói: - Làm phiền các hạ rồi. Y nói xong câu đó, liền tiếp tục bưng chén lên uống tiếp, tựa hồ Đơn Phi ra tay cung được, không ra tay cũng được, chung quy không để ở trong lòng.
Thế nhưng Đơn Phi chỉ đứng yên ở đó, động cũng không động.
Hạ Hầu Mậu cười nói: - Tiểu tử này chắc là bị dọa sợ rồi, lần này Tế Tửu đại nhân rốt cục cũng đặt sai rồi. Y thuận miệng nói một câu, khiến cho mọi người đều âm thầm gật đầu, chỉ có Như Tiên là nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Đơn Phi, đem thỏ ngọc nhẹ nhàng đặt lên tay hắn, nhìn hắn nửa buổi mới nói: - Như Tiên chưa bao giờ nghĩ tới Tế Tửu đại nhân cung có lúc cần người giúp đỡ đấy.
Trong lòng mọi người nhất thời chấn động, lập tức ý thức được Như Tiên nói cũng không sai.
Phải biết Quách Gia nhìn như có vẻ không hợp thế tục, nhưng làm người lại cực kỳ thanh cao. Y tuy vẫn vui vẻ cười nói với đám Tào Phi, Hạ Hầu Hành, nhưng nếu như bảo y đi nhờ vả bọn họ làm việc, như vậy thì chưa bao giờ xảy ra.
Đơn Phi nghe thấy thế chợt cảm thấy phấn chấn, thoáng nhìn thân hình có chút đơn bạc của Quách Gia, đưa tay, liền đem thỏ ngọc ôm ở trên tay.
Mọi người vốn có chút buồn cười, bởi vì Đơn Phi chỉ là một thiếu niên gầy yếu, ném ở trong đám người cũng tìm không ra, thế nhưng khi nhìn thấy hắn vừa ôm thỏ ngọc vào tay, bỗng dưng tinh thần toả sáng, dường như biến thành người khác vậy, đều trong lòng lấy làm kỳ quái, không rõ chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vốn không hiểu được cái sự tự tin từ trong xương cốt này.
Đơn Phi tiếp nhận thỏ ngọc trong tay, lập tức quên mọi chuyện chung quanh, chỉ thấy thỏ ngọc như một khối ngọc điêu khắc mà thành, ngoại trừ hai con ngươi được khảm nạm bằng hồng ngọc, có thể nói liền thành một khối, thủ công tinh tế.
Người điêu khắc hiển nhiên đã bỏ rất nhiều tâm tư lên khối mỹ ngọc to bằng nắm tay trẻ con này. Hai cái lỗ tai được làm rất sống động, răng hàm lộ ra, râu mép rõ ràng, tỉ lệ lớn nhỏ đều được làm đến tinh tế, thậm chí dưới chùm đuôi ngắn của thỏ ngọc, còn có một nhát đao nhợt nhạt. Ngay cả nơi vệ sinh cũng không bỏ sót như thế, có thể nhìn ra sự tinh tế của người điêu khắc.
Đơn Phi nhìn nửa buổi, khóe miệng lộ ra một nụ cười, chỉ thấy hắn đặt thỏ ngọc lên bàn, liếc nhìn trái phải một chút, liền cầm lên một ngọn đèn chưa được thắp sáng gần đấy.
- Ngươi muốn làm gì? Hạ Hầu Hành kêu lên: - Ngươi không phải là muốn đập nát thỏ ngọc đấy chứ?
Mọi người cũng đều lắc đầu liên tục, trên mặt Tuân Kỳ cũng bắt đầu lộ ra ý cười.
Đơn Phi không để ý tới người chung quanh, chỉ cần khối vàng của mình đệm dưới bệ lót của thỏ ngọc, dùng cạnh ngọn đèn gõ lên khối vàng, dán tai lên lắng nghe một lát. Chờ y thả đui đèn xuống, liền cầm lấy thỏ ngọc đi đến trước mặt Quách Gia.
Tuân Kỳ thấy thế cũng có chút nhíu mày.
Mọi người thấy Đơn Phi làm thế, không cảm thấy có chút thú vị nào, thậm chí có thể nói là vô vị đến cực điểm, nói chung cả đám đều cau mày.
Quách Gia rốt cục ngừng chén nhìn lại, vừa nhìn thấy Đơn Phi, khóe miệng liền lộ ra một chút ý cười.
Chỉ nghe Đơn Phi nói ra từng chữ: - Tế Tửu đại nhân, tại hạ chẳng qua chỉ là một tên hạ nhân mà thôi.
Mọi người vừa nghe thấy thế, đều chỉ biết thở dài, thầm nghĩ tiểu tử này giả vờ giả vịt nửa buổi, hóa ra đều là diễn trò, bây giờ thấy hắn muốn giải thích cho mình cũng là không xong rồi.
Cung đúng, một tên hạ nhân sao có thể nhìn ra huyền cơ mà tất cả mọi người đều không nhìn ra cơ chứ?
- Hạ nhân cung là người. Quách Gia dừng chốc lát, lại nói: - Lại nói loại người như ngươi. . . sao có thể cam chịu làm hạ nhân cơ chứ?
Đơn Phi hơi hơi hít vào một hơi, nói: - Từ khi đến Hứa Đô đến nay, tại hạ cũng vẫn không có mấy người bằng hữu. . . Nói đến đây y liền dừng lại, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đây vốn chỉ là một hồi tranh tài giữa Quách Gia và Tuân gia, thế nhưng cũng đã dính đến chính trị rồi.
Đơn Phi tuy rằng ngay nguyên thủ quốc gia cũng đã gặp mặt, thế nhưng đều là trường hợp không có dính líu đến chính trị. Bởi vì hắn biết thời đại hiện nay, kể cả quốc gia văn minh như Uncle Sam, vì duy trì hình tượng văn minh, vẫn không ngừng chuyển vận chuyển đạn dược đến vùng Trung Đông, tạo ra tình thế khẩn trương, dưa vao việc hi sinh sinh mệnh của người khác để cướp lấy lợi ích.
Dưới lợi ích tuyệt đối, cái gọi là văn minh bất quá chỉ là chuyện cười mà thôi.
Hắn luôn cực kỳ chán ghét loại chuyện như vậy, thế nhưng điều này không có nghĩa là hắn không biết. Dù sao mỗi quyết định của hắn đều có thể dẫn đến một kẻ địch, thậm chí là nguyên một gia tộc.
Quách Gia nhìn Đơn Phi nửa buổi, nói ra từng chữ: - Ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu của ta!
Mọi người nhất thời đều im lặng, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Đường đường Quân Sư Tế Tửu, kỳ tài dưới trướng Tào Tư Không Quách Gia, lại có thể kết bạn cùng một tên hạ nhân của Tào phủ sao?
Trong lòng Đơn Phi ấm áp, hai con mắt sáng lên nói:
- Vì hai chữ "bằng hữu" này, hôm nay ta phải uống hai chén với ngài.
- Ngươi nói sai rồi.
Đơn Phi nghe thấy Quách Gia nói thế không khỏi ngẩn ra, liền thấy Quách Gia lập tức đứng lên, nói: - Là phải uống hai chén lớn mới đúng. Hạ Hầu công tử, làm phiền ngươi lấy cho ta hai cái chén lớn, một vò rượu ngon đến đây hộ ta.
Hạ Hầu Hành tuy vẫn không rõ, thế nhưng rốt cục vẫn nghe theo lời Quách Gia. Quách Gia tự mình rót đầy hai chén rượu ngon, một chén đưa đến trên tay Đơn Phi, cùng Đơn Phi cụng một cái, chính mình không nói hai lời trước tiên liền cạn một chén.
Chén rượu này uống đến chảy ra đầy áo. Mọi người ở đây thấy thế đều có vẻ mặt khác nhau, hoặc kinh ngạc, hoặc quái lạ, hoặc xem thường. Riêng Đơn Phi cũng mặc kệ tất cả, chỉ biết tâm tình kích động, cũng không nói nhảm nữa, lập tức cạn sạch chén của mình. . .
Như Tiên thấy hai người một gầy yếu, một văn nhược, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong độ đường đường, không khỏi lộ ra nụ cười xinh đẹp, khóe mắt lưu quang.
Đơn Phi đặt chén rượu lên bàn, trầm giọng nói: - Hạ Hầu công tử, phiền ngài mang hai chậu nước to đến đây, nhớ là một nóng một lạnh là được.
Tuân Kỳ nghe thấy thế liền thay đổi sắc mặt
Hạ Hầu Hành tuy vẫn không rõ dụng ý của Đơn Phi, nhưng vẫn theo lời sai người mang đến hai chậu nước to, một nóng một lạnh. Đơn Phi cũng không trì hoãn, lấy hai cái bát to để phân biệt nóng lạnh, sau đó đem thỏ ngọc đặt vào chậu nước lạnh.
Mọi người đều lấy làm lạ, dồn dập đứng dậy vây xem. Hai người Như Tiên, Tào Phi cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy thỏ ngọc trong chậu vẫn là thỏ ngọc, không có thay đổi gì. Hạ Hầu Hành thấy thế liền cười nói:
- Ngươi cũng đúng là. . . Y còn chưa dứt lời, liền thấy Đơn Phi dùng đũa gắp lên thỏ ngọc, lại bỏ vào chậu nước nóng.
Không biết tại sao, lần này thỏ ngọc bỗng dưng lại nhảy lên.
Mọi người cả kinh, không ngờ dưới đuôi thỏ ngọc lại rơi ra một viên ngọc thạch. Chỉ thấy viên ngọc này hình hạt đậu màu xanh nhạt, được chế tạo rất tinh xảo.
- Thú vị, thật sự là thú vị. Tào Phi không nhịn được khen ngợi một câu. Vừa dứt lời, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, lúc này ánh mắt nhìn Đơn Phi đã không còn giống như lúc trước rồi.
Đơn Phi thần sắc bất biến, con thỏ ngọc này vốn được khắc từ loại noãn ngọc hiếm thấy. Ngọc này giống như tảng đá, có điều tính chất lại rất khác, độ cứng tuy không cao, nhưng tính dẻo lại vô cùng tốt.
Người điêu khắc cũng rất có tâm, liền tạo ra một viên ngọc hình hạt đậu ẩn dưới đuôi thỏ ngọc, chỉ lưu lại một lối ra ẩn. Vừa nãy Đơn Phi đã dùng thủ pháp nghe âm phân biêt để phát hiện trong thỏ ngọc có vật khác. Hắn vừa xảo diệu lợi dụng nguyên lý nhiệt nở lạnh co liền khiến hạt đậu xuất hiện. Thỏ ngọc nhảy lên, là bởi vì nguyên nhân chênh lệch nhiệt độ.
Đạo lý này nói ra thì rất đơn giản, thế nhưng nếu không có kiến thức uyên bác, thính lực vô song, trí tuệ phán đoán, thì sao có thể chỉ trong chốc lát liền phá giải câu đố, tìm ra đáp án cơ chứ?