Chương 63: Xung Nhi
Đơn Phi vừa nghe thấy Vương Tường miêu tả cái hòm đó thì lập tức biết cái thùng kia nhất định là Lưu Niên rồi.
Một thùng tên là Lưu Niên được một người tên Mã Vị Lai xách trên tay.
Trên đời này không thể có chiếc thùng thứ hai thần kỳ như vậy.
Vương Tường bị hành động của Đơn Phi làm cho sợ hãi. Mặc dù y thấy Đơn Phi là người hầu nhưng cử chỉ có lễ nghĩa hơn rất nhiều công tử khác, thấy Đơn Phi ít có sự thất lễ, Vương Tường ha hả nói:
- Đúng vậy! Ông ta nói mình tên là Mã Vị Lai. Lão đại! Sao huynh biết? Ông ta…là kẻ thù của huynh à?
- Ông ta ở đâu?
Đơn Phi hỏi.
Vương Tường lắc đầu, nói:
- Ta không biết! Ta gặp ông ta vào mấy ngày trước khi gặp huynh ở trong thành thôi, sau đó cũng không gặp lại nữa.
Đơn Phi mất hứng buông tay xuống, thầm nghĩ “Mẹ kiếp”.
“Lão già này suốt ngày cầm thùng chạy cái gì mà chạy chứ, lão tử vẫn còn nhiều lời muốn nói với ông ta. Đến cái thế giới này, cũng chỉ có ông ta mới hiểu được mình nhưng sao ông ta cứ luôn xuất quỷ nhập thần vậy?”
- Lão đại! Huynh không sao chứ?
Ô Thanh cảm thấy lo sợ, tất nhiên gã biết Mã Vị Lai, thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Đơn Phi thì thấp giọng nói:
- Mã tiên sinh rất lợi hại, huynh không cần lo lắng cho ông ta đâu.
- Ta lo cho chính mình thôi!
Đơn Phi thầm nghĩ trong lòng như vậy. “Hiện giờ lão tử không biết có phải trúng tà không, không biết trước được lịch sử mà ngược lại đắc tội với một nhóm người. Hơn nữa lại nhập vào thân gia nô, còn có thù cũ, lão tử có thể sống đến Nghiệp Thành tuyệt đối là do ông trời bảo vệ chiếu cố.”
“Mã Vị Lai người thì già nua nhưng sức lực thì không hề. Nhìn bộ dạng ông ta có thể bay lên không trung, bản lĩnh khác chắc chắn cũng không kém. Trong loạn thế cầm thương tạo chính quyền, quyền cước mạnh mới có tư cách nói đạo lý. Lão tử phải làm một nhân sĩ thành công, nhất định phải ôm chân này mới có thể làm xoay chuyển cục diện. Cái khác không nói, có bản lĩnh của Mã Vị Lai thì chạy trốn cũng không thành vấn đề”.
Nhưng làm sao mà ôm được chân lớn này đây?
Lần sau gặp mặt bái sư thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại chắc ông ta không đến mức không để ý đến sự sống chết của đồ đệ chứ?
Trong lòng Đơn Phi có chút tính toán, ho khan một tiếng nói:
- Vương Tường! Ta và Mã tiên sinh có qua lại sâu xa, chỉ có điều là gặp được thoáng qua thôi. Nếu như lần sau ngươi gặp lại thì nhất định phải nghĩ cách giữ ông ấy lại, sau đó nói cho ta được không?
Vương Tường gật đầu mạnh, nói:
- Lão đại! Có câu này của huynh thì có cơ hội, ta mất mạng cũng phải giúp huynh làm được!
- Không cần phải vậy đâu!
Đơn Phi nhìn bộ dạng như muốn liều mạng của Vương Tường thì trong lòng tự nhủ “Tiểu tử nhà ngươi cố gắng chạy nhảy bên ngoài nhiều một chút, nói không chừng lúc nào đó sẽ tránh được búa rìu của mẹ kế ngươi đấy”.
Hỏi vài câu, Đơn Phi thấy những điều mà Vương Tường biết về Mã Vị Lai ít hơn mình nhiều nên cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ muốn tìm kiếm ông ta. Hắn dặn dò La Lão Đa và Tôn Vi cách hái thù du thế nào, đặc biệt bảo họ phân loại cành, quả thù du ra để đóng gói, chuẩn bị đến lúc chở về phơi khô.
Đám người La Lão Đa thấy Đơn Phi nói đến cây thù du thật là kỳ diệu thì cũng bán tín bán nghi, thầm nghĩ “Nếu như thật sự thần kỳ như vậy thì sao nó có nhiều ở khắp đồi núi như vậy mà không ai cần?”
Bọn họ chỉ sợ thù du thần kỳ không thành mà Đơn Phi lại biến thành thần kinh. Họ thấy vẫn nên nhân lúc Đơn Phi hồ đồ mà giúp hắn vận chuyển nhiều một chút, cũng coi như bày tỏ tâm ý.
Đơn Phi thấy mặt trời đã xuống núi, màn đêm dần buông xuống, tính toán thời gian một chút, cảm thấy không cần quá gấp nên bảo mọi người đều đơn giản chặt lá cây thù du xuống, buộc lại rồi gánh xuống núi luôn.
Đợi đến lúc Vương Tường tìm được mảnh đất, mọi người thấy nhà tranh rách nát nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì còn có chỗ che gió tránh mưa. Mọi người dỡ xong thù dù chất thành đống, sau đó nhóm lửa ngồi quanh đó. Trụ Tử cầm lương khô, thịt khô, dưa muối đến phát cho mọi người. Đơn Phi gặm thịt khô cảm giác như nhai sáp nến, thấy đám người La Lão Đa ăn ngon lành thì lắc đầu.
Những người ở thời đại này ăn những thứ này thật là keo kiệt.
Tôn Vi ở trước mặt sớm đã tìm được cỏ khô làm cái chiếu. La Lão Đa nhìn thấy đã chuẩn bị kha khá rồi, thấy Đơn Phi cầm một cái gì đó giống với viên đá không biết đang suy tư điều gì thì nói:
- Đơn công tử! Nên đi nghỉ sớm đi!
Đơn Phi cất ngọc tượng vào trong ngực, chau mày một cái. Ngày thường hắn trông rất dửng dưng nhưng trên thực tế lúc nhớ đến Mã Vị Lai còn nhiều hơn là lúc nhớ đến Nghiệp Thành.
Lão đầu tử này không cần vàng bạc, hồ tiêu không cần mà ngược lại còn cho hắn một bức ngọc tượng. Ngọc tượng này có chút thông linh, mỗi lần hắn gặp nguy hiểm thì đều phần nhỏ giúp hắn. Ngọc tượng không chỉ có mỗi tác dụng đó nhưng đến tận hôm nay hắn vẫn chưa thể lĩnh hội được nhiều hơn tác dụng của nó.
Cho hôm nay lão đầu tử cũng biết được tác dụng kỳ diệu của thù du, chỉ bảo cho Vương Tường nhưng không ngờ lại bị y nhặt sót. Lão đầu tử này thoạt nhìn không có ác ý gì, lại được cái lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng tại sao luôn hữu duyên vô phận với hắn?
Hắn thở dài, vừa mới định đi nghỉ ngơi sớm một chút thì đột nhiên ngây người ra. Mọi người vốn đều chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi, đột nhiên đều nói:
- Bên ngoài có tiếng gì vậy?
Đêm khuya tối tăm, mọi người đều yên tĩnh nghỉ ngơi thì lại nghe thấy ở xa xa dường như có âm thanh vọng lại.
- Xung... Xung... Xung...!
Âm thanh có chút thê lượng, ồ ạt đến mà trong lúc nhất thời không thể phân biệt rõ phương hướng. Mọi người có chút sợ hãi, thầm nghĩ “Tối lửa tắt đèn như này còn xông xung cái gì?”
- Không phải có người đang đánh giặc ở bên ngoài đó chứ?
Ô Thanh rùng mình một cái, dựa vào gần Đơn Phi, thấp giọng nói:
- Phải chăng có Câu Hồn sứ giả đang gọi người?
Gọi quỷ đầu to nhà ngươi ý!
Mẹ ngươi sao lại biết mà reo rắc vào đầu ngươi những tư tưởng mê tín phong kiến này cơ chứ?
Đơn Phi khảo cổ nhiều năm, người chết cũng thấy nhiều rồi nhưng quỷ thì chưa thấy lần nào vì vậy cũng có chút không tin với kiểu nói này lắm. Hắn bỗng nhiên đứng lên, thấp giọng nói:
- Ta đi xem sao!
Đám người Tôn Vi vốn vẫn cảm giác tiểu tử này có tiền, là cường hào nhưng thật không ngờ hắn lại cường tráng, dũng cảm đến vậy, vì vậy họ thật sự có chút khâm phục.
Đơn Phi vừa xông ra, đưa mắt nhìn xung quanh thì nghe thấy âm thanh từ phía bắc truyền đến, thấy phía đó mơ hồ có ánh lửa chớp nhoáng, hắn bước nhanh lại thì không ngờ thấy phía trước có tiếng người ồn ào. Một phụ nữ thấy hắn đi tới, xông lại kêu lên:
- Ngươi có nhìn thấy không…
Người phụ nữ kia nói một nửa, đột nhiên ngẩn người ra.
Đơn Phi cũng có chút sững sờ, nhận ra người phụ nữ đó chính là người mà mình đã gặp trên chợ rồi cho con trai bà ta chiếc bánh bao, hóa ra người này cũng muốn đến thôn Đinh Gia.
Người phụ nữ hiển nhiên cũng nhận ra Đơn Phi, giọng nói gấp gáp:
- Ngươi có nhìn thấy Xung Nhi nhà ta không…Ban ngày ngươi đã gặp đó.
Đơn Phi thấy phía sau người phụ nữ này cũng còn không ít dân chúng cũng đang gọi Xung Nhi Xung Nhi thì biết được âm thanh ban nãy là do đám người này gọi.
Trong lòng thấy chút gai rét, Đơn Phi nói:
- Xung Nhi…
Hắn vốn định hỏi đưa bé đó lạc mất rồi sao nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ nên biết đó là lời thừa. Hắn lập tức sửa lời nói:
- Cậu bé mất tích từ lúc nào?
- Lúc hoàng hôn!
Người phụ nữ vội nói:
- Nó nói ra chơi một lát, ta cũng không để ý, đợi đến lúc tối mới phát hiện là nó không thấy đâu cả. Đến từng nhà một tìm nhưng không thấy tung tích nó đâu cả.
Người phụ nữ này lúc đầu gặp vốn với thần sắc bình tĩnh vô cùng nhưng lúc này lại hồn bay phách lạc, không khác biệt gì với những người mẹ mất con.
Trong lòng Đơn Phi trầm xuống, lập tức nói:
- Ta sẽ giúp bà tìm!