Chương 9: Phát hiện bất ngờ
.
Lưu chưởng quỹ vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn cười nói: - Người mà Tam gia nhìn trúng, lão phu cũng muốn xem thử.
Tào Ninh Nhi nở nụ cười xinh đẹp: - Thật ra ta cũng không biết tam thúc coi trọng hắn ở điểm nào, có lẽ trong đó còn có có ẩn tình gì khác. Nếu như nói về chuyện làm ăn thì Tào gia không thể nào rời khỏi Lưu chưởng quỹ được.
Lưu chưởng quỹ trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Ông ấy đi theo Tào tam gia nhiều năm, xét thấy không có công lao thì cũng có khổ lao. Đối với nhãn lực của chính mình dĩ nhiên rất tự tin.
Tào tam gia không chịu thu nhận ông ấy làm đồ đệ, ông ấy biết nhất định tam gia có lý riêng của mình. Có ý định thu nhận tên tiểu tử này làm đồ đệ, chắc chắn tam gia cũng có tính toán gì đó. Tiểu tử đó là cái thá gì chứ? Nghe ý tứ của đại tiểu thư, chắc chắn cũng là thái độ này, làm cho Lưu chưởng quỹ không khỏi có chút vui mừng.
Tào Ninh Nhi thấy Lưu chưởng quỹ nở nụ cười, cũng khẽ cười nói: - Lúc Đơn Phi xem hàng, xin Lưu chưởng quỹ ở bên cạnh chỉ bảo cho vài điều. Nói cho cùng thì lần này nàng xuất đầu lộ diện đứng ra xử lý sản nghiệp của Tào gia, lúc nói chuyện nhìn thấy sự nghi hoặc của Lưu chưởng quỹ, nói mấy câu đã khiến Lưu chưởng quỹ hóa buồn thành vui.
Lưu chưởng quỹ gật gật đầu, dẫn Tào Ninh Nhi ra ngoài, nhìn về phía Đơn Phi đang ngồi tắm nắng, nói:
- Đơn huynh đệ!
Đơn Phi có chút bất ngờ, vẫn nghĩ thầm mình chẳng qua chỉ mang thân phận gia nô hèn mọn, ngươi là một ông chủ lại gọi ta như thế, lẽ nào đầu óc đã bị kẹp vào cánh cửa rồi sao?
Thấy người ta khách khí như vậy, hắn tuy không rõ rốt cuộc là chuyện gì nhưng vẫn chắp tay cươi nói: - Không biếtchưởng quỹ có điều gì phân phó?
Lưu chưởng quỹ thấy tên tiểu này còn có chút lễ nghĩa, khẽ gật đầu nói: - Bên ngoài đưa đến một chút hàng hóa, Đơn huynh đệ nếu như hứng thú hãy cùng lão phu đi xem xét một chuyến.
Ông ta tuy tự phụ nhưng sau khi nghe Tào đại tiểu thư nói chuyện một phen thì trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này nếu thật sự đã được Tào tam gia thu nhận làm đồ đệ, ngày sau thành tựu khó mà tính toán được, trước mắt cứ lôi kéo cũng không sai.
Đơn Phi nghe xong đúng là có chút hứng thú. Hắn đến thời đại này, nhìn thấy mỗi viên ngói mỗi viên gạch đều có thể bán được ít tiền ở thời đại của hắn. Đây lại là hàng hóa của cửa tiệm cầm đồ, không cần phải hỏi cũng biết đây đích thực là những thứ đồ hiếm có.
Gật gật đầu, Đơn Phi liền đi theo Lưu chưởng quỹ, đến trước cửa viện thì nhìn thấy Lục Phong đang đứng chờ ở cửa. Đối diện ông ta là một người đàn ông mặc chiếc áo mà vạt áo bên cao bên thấp, mang đôi giày rách rưới, cầm một túi vải nhỏ đã cũ, vừa nhìn đã biết ngay đây là trang phục của tầng lớp thấp kém.
Tào Ninh Nhi nhìn thấy thế thì có chút thất vọng. Thầm nghĩ, loại người như thế này ắt hẳn chẳng lấy ra được vật gì tốt. Nàng một lòng muốn thử lại nhãn lực của Đơn Phi một lần nữa, lần này sợ là đã tính sai rồi.
Lục Phong sớm đã xoay người lại, vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy ánh mắt của Lưu chưởng quỹ, Lục Phong biết ý liền sửa lại lời lẽ, nói: - Chỉ là những đồng tiền rách rưới ngày trước mà thôi!
Người dân đó liền la lên: - Có thể cầm được một ít tiền chứ?
- Đơn huynh đệ, ngươi xem thử xem. Lưu chưởng quỹ thản nhiên nói.
Đơn Phi cũng không khách khí, nhìn người kia, hỏi: - Quý tính là gì?
Người dân kia hấp háy mắt vài cái, giống như trong lúc nhất thời không hiểu ý của Đơn Phi là gì. Đơn Phi sửa lại, nói: - Xưng hô như thế nào đây?
- Ô Thanh. Người bách tính kia cuối cùng cũng nghe hiểu, thấy giọng điệu Đơn Phi ôn hòa, trong lòng liền dâng lên chút hi vọng. Thấy Đơn Phi đưa tay ra liền lập tức đem túi vải kia đặt lên tay Đơn Phi. - Đại nhân, người xem thử đi. Cầu xin người đó!
Đơn Phi nhìn Ô Thanh dò xét một chút:
- Ta không phải là đại nhân gì cả. Tên ta là Đơn Phi.
- Đơn công tử. Ô Thanh cúi đầu khom lưng nói.
Người này chẳng có mắt nhìn gì cả. Ta ăn mặc như thế này mà là công tử à?
Đơn Phi thấy Lục Phong có chút không kiên nhẫn liền không nói nhảm nữa, mở túi vải ra liếc mắt nhìn, chân mày liền nhíu lại. Dốc ngược túi xuống, đồ vật bên trong đều rơi hết xuống đất.
Một loạt tiếng leng keng leng keng vang lên, mười mấy đồng tiền rơi xuống đất. Chỉ có điều những đồng tiền kia không giống như những đồng tiền ngoài tròn trong vuông bình thường mà là đồng tiền có hình chiếc sạn, ở trên có văn tự.
Đơn Phi trong lòng có chút chấn động.
Hắn vừa nhìn đã biết ngay niên đại lịch sử của những đồng tiền này. Nếu như là ở thời hiện đại thì đây đích thực là vật có giá trị cần phải cất giữ. Chỉ là sớm đã thoáng nhìn thấy vẻ mặt Lục Phong và Lưu chưởng quỹ có chút không kiên nhẫn. Đơn Phi rất nhanh đã nghĩ ra được vấn đề ở đây là gì.
- Đây là mười đồng tiền lưu thông ở thời kỳ Thiên Phượng. Đơn Phi thuận miệng nói ra.
Lục Phong ngẩn ra. Ông ta được Lưu chưởng quỹ ra hiệu ngầm để Đơn Phi nói ra lai lịch của món đồ này, trong lòng có phần khó chịu, thầm nghĩ tên nô bộc này suốt ngày bám theo đuôi đại tiểu thư, nghĩ mình có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Nhưng y lại không ngờ rằng Đơn Phi vừa mở miệng ra đã nói được lai lịch của đồng tiền, làm y không nhịn được phải giật nảy cả mình.
Những năm cuối Tây Hán, Vương Mãng nắm quyền, vì muốn cứu vãn nguy cơ của triều đình, lúc này mới tiến hành bốn lần cải cách tiền tệ, đúc đồng tiền Thập Bố, có mười loại giá trị tiền tệ như Tiểu Bố Nhất Bách, Đại Bố Hoàng Thiên.
Lục Phong trước đây cũng chưa từng nhìn thấy loại tiền tệ này, nhưng biết được chữ Triện khắc trên tiền. Trong đầu mới nhớ lại những lời dạy của Lưu chưởng quỹ, cuối cùng cũng nhận ra lai lịch của loại đồng tiền này, trong lòng có chút đắc ý. Nào ngờ lại bị Đơn Phi không nghĩ ngợi gì đã thuận miệng nói ra.
Nhặt từng đồng tiền bỏ vào trong túi vải. Đơn Phi khẽ thở dài nói: - Ô Thanh, những thứ này
Ô Thanh khẩn trương nhìn Đơn Phi, xem bộ dạng như muốn khóc đến nơi.
Đơn Phi nhìn vẻ mặt của y, nhất thời không muốn nói đáp án tàn khốc cho Ô Thanh ngheMấy thứ này không đáng giá.
Những đồng tiền này ở thời đại của hắn tất nhiên rất có giá trị. Nhưng bây giờ là thời Tam Quốc, kỳ thực những đồng tiền này cũng chỉ là tiền lạm phát của tiền triều. Có thể so sánh đơn giản rằng, nếu như ở đương đại, số tiền này tương đương với tiền phát hành thời kỳ nội chiến Quốc Dân Đảng. Tiêu hết một mớ tiền cũng không đổi được mấy cân lương thực. Đợi đến sau khi xây dựng đất nước xong, những thứ đồ này đến bỏ túi cũng đều không tiện và cũng không có cách nào để lưu thông. Không ai có ý niệm thu gom cất giữ trong người.
Giá trị duy nhất của đồng tiền lúc này chính là được đúc bằng đồng. Sau này nấu lại còn phải hao phí tiền của của ngươi. Hơn nữa, đúc tiền lại là việc của triều đình. Tư nhân tự đúc là làm tiền giả. Người nào bị triều đình bắt được đều có nguy cơ bị chém đầu. Hiệu cầm đồ nào thu giữ thứ này thì một chút giá trị cao cũng đều không có.
- Mấy thứ này không đáng tiền. Lục Phong cuối cùng cũng phải chen ngang vào.
Lưu chưởng quỹ cũng gật đầu. Ông ta có nhiều năm kinh nghiệm, biết rõ những đồng tiền này giá trị không lớn, sớm đã chuẩn bị kết cục cho cuộc trò chuyện này rồi.
Thân thể Ô Thanh có chút run rẩy, thấp giọng nói: - Đơn công tử, người có thể ra giá được không? Y cũng nhìn ra được Lưu chưởng quỹ và Lục Phong đều là những tay thương gia khôn khéo, chỉ có cái gã Đơn Phi này, nhìn ánh mắt của hắn còn có chút ấm áp, ôn hòa.
Đơn Phi thầm nghĩ, ta cũng là một tên đầy tớ, không phải là chủ hiệu, ta ra giá thì có tác dụng gì chứ? Nhưng nhìn thấy thần sắc của Ô Thanh có chút cấp bách, Đơn Phi thở dài. Vừa muốn nói ta tự mua lại là được rồi, cả tháng cuối cùng cũng có chút tiền tương.
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Đơn Phi đột nhiên ngừng tay, nắm lại thành quyền "Đại Bố Hoàng Thiên", thần sắc khẽ đổi.
"Đại Bố Hoàng Thiên" được xem là đồng tiền có giá trị nhất trong số mười đồng tiền kia. So với "Tiểu Bố Nhất Bách" còn phải lớn hơn khoảng gấp đôi.
Khảo cổ vàng đá là ngành học ra đời ở triều Tống. Thời đại này hàng nhái tự nhiên không thể so với thời nay. Vì vậy, Đơn Phi chỉ liếc mắt nhìn cơ bản đã kết luận được đây là tiền của triều đại trước đây. Nên hắn không cần phải nhọc lòng để phân biệt thật giả. Nhưng lúc hắn nhận lấy mớ tiền này đột nhiên nhìn thấy trên đồng tiền có một chữ Bố nhỏ màu đỏ viết bằng chữ Triện.
Nếu như không nhìn kỹ tuyệt sẽ không thể nào phát hiện được.
Màu sắc này quả là quá quen thuộc.
Lúc Đơn Phi nhìn thấy cái chấm màu đỏ này, trong lòng có ý mừng. Nhặt mấy đồng tiền bỏ lại vào trong túi vải rồi đưa lên mũi ngửi một chút, trong lòng lại có thêm mấy phần tự tin.
Chậm rãi đứng lên, Đơn Phi cười nói: - Ô Thanh, ngươi sống ở đâu?
- Ta ở Thành Nam. Ô Thanh khó hiểu nói.
Tâm tư Đơn Phi xoay chuyển như chong chóng, thản nhiên nói: - Ta cho ngươi một lượng bạc để lấy những đồng tiền này. Ô Thanh, ngươi có bán không?
Cái gì?
Mọi người lập tức trợn tròn tròng mắt!