Chương 008: Đáp án thiếu sót .
Đơn Phi hơi đổ mồ hôi.
Hắn khảo cổ thì rất tốt nhưng đối với phụ nữ thì còn thiếu sự nghiên cứu. Chỉ bởi vì theo hắn thấy, phụ nữ chẳng những không dính líu đến cổ vật, mà còn là sự vật mới mẻ, như đang trong sự tiến hóa vậy.
Phụ nữ không những thích làm khó nhau mà còn thích làm khó đàn ông, luôn thích đưa ra cho đàn ông những chủ đề khó. Ví dụ ở thời của hắn có một chủ đề khó vô cùng - Ví dụ người phụ nữ mang song thai, khó sinh, thầy thuốc nói giữ cả hai thì cả hai chết, giữ một thì con gái có thể sống, con trai chưa chắc; giữ con trai thì mẹ và con gái đều chết. Lúc này mẹ huynh muốn nhảy sông ép huynh bảo vệ con trai thì huynh sẽ chọn thế nào?
Rất nhiều nam nhân đều lựa chọn là mình sẽ nhảy sông.
Đơn Phi ở thời đại đó may mắn thoát được câu hỏi đó, thật không ngờ tránh được lần đầu nhưng không tránh được lần sau.
Thúy Nhi vẫn đi ở bên cạnh hai người. Đại tiểu thư không lên xe thì nàng ta tất nhiên cũng sẽ ở bên cạnh xe ngựa để chờ rồi. Lúc nghe thấy đại tiểu thư hỏi như vậy thì cằm của Thúy Nhi thiếu chút nữa rơi xuống.
Đây không phải là chủ đề giữa một đại tiểu thư và gia nô.
Đại tiểu thư vốn lạnh lùng cao ngạo, hôm nay lại làm sao vậy?
- Ta đang hỏi ngươi đấy?
Tào Ninh Nhi thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, nàng không kìm nổi nên thúc giục. Câu hỏi mà nàng đưa ra, tất nhiên nàng ta cũng biết là có chút vấn đề nhưng vẫn muốn nghe xem đáp án thế nào.
Nếu là gia nô bình thường khi nghe thấy câu hỏi này thì đáp án tất nhiên làQuyết bảo vệ đại tiểu thư.
Nếu là công tử nào đó động lòng khi nghe thấy câu hỏi này thì chắc chắn sẽ đápTa thà phải liều mạng cũng không thể để nàng chịu bất cứ tổn thương nào. Trong lòng ta, nàng còn quan trọng hơn cả vũ trụ này
Con trai tin bằng mắt, con gái tin bằng tai.
Những lời này khiến rất nhiều người đàn ông thấy buồn nôn nhưng nó lại khiến nữ nhân nghe thấy thì thích thú vô cùng.
Tào Ninh Nhi không nghĩ tiếp, thấy Đơn Phi vẫn còn đang trầm mặc thì vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Một đại nam nhân mà không dứt khoát chút nào cả.
- Tôi nghĩ Đơn Phi cuối cùng cũng cười, nói: - Tôi sẽ xoay người bỏ chạy!
- Cái gì? Tào Ninh Nhi thiếu chút nữa ngất xỉu, không ngờ Đơn Phi lại đưa ra đáp án như thế. Tên này rốt cuộc có phải đàn ông không vậy?
- Chẳng lẽ nói... Bổn đại tiểu thư... Trong lòng Tào Ninh Nhi buồn bực, trên thực tế bất kỳ người con gái nào khi nghe thấy câu trả lời này đều không thấy vui vẻ gì. Không đợi nàng nghĩ nhiều nữa, Đơn Phi đã cười nói: - Vì tôi biết đại tiểu thư nhất định sẽ chuyển đao kiếm đó lên người tôi.
Tào Ninh Nhi phì cười, lúc này buồn bực đã sớm tan thành mây khói. Biết Đơn Phi lấy chuyện ban nãy để nói nên Tào Ninh Nhi giải thích: - Ban nãy ta đặt khế đất vào trong tay ngươi là vì một nữ nhân như ta cứ lằng nhằng với họ cũng không hay cho lắm. Ai biết được đại ca kia phát điên lên có đến cướp hay không?
Ta nằm ở đây lẽ nào hay ho sao? Đơn Phi thầm nghĩ.
Tào Ninh Nhi nhìn ra Đơn Phi đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi nói: - Ta ở đây, đại ca ta tất nhiên không dám làm gì ngươi rồi!
Cô nói như vậy thật sự khiến ta lo lắng. Đơn Phi mặt mày nhăn nhó nghĩ.
Tào Ninh Nhi không để ý đến buồn phiền của Đơn Phi, trầm ngâm nói: - Về phần cái tên Hạ Hầu Hành kia thì gã ta là tên vô lại, còn không dám thẳng thắn trở mặt với Tào gia ở Hứa Đô nữa. Ngươi không biết, mặc dù Hạ Hầu gia trung thành với Tư Không nhưng vì khác họ nên trước nay vẫn muốn đè đầu gia phụ.
Chuyện này đúng là có lý do của nó.
Đơn Phi tất nhiên biết quan hệ của đám người Tào Tháo, Hạ Hầu Uyên và Tào Hồng. Lòng trung thành của Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng đối với Tào Tháo thì qua sách sử có thể thấy được. Nhưng đám người này liều mạng không phải vì hai chữ Danh lợi sao?
Ở thời đại kia của hắn, bất luận là phía sau thậm chí phía trước kẻ quyền quý nào thì những chuyện thân sinh cốt nhục trong gia tộc tranh đấu gay gắt, ngấm ngầm đả kích nhau đều không hiếm thấy. Biến đổi ở thời đại này là thời gian, bất biến là lòng người.
- Đại tiểu thư! Người giải thích chuyện này với người hầu để làm gì chứ? Thúy Nhi đứng đến mức chân tê, không kìm nổi lầm bầm nói.
Tào Ninh Nhi sắc mặt đỏ lên, khẽ quát: - Ai cho ngươi lắm miệng ở đây, lên xe đi!
Nàng ta lên xe ngựa, vào trong xe, sắc mặt đỏ lúc này mới giảm đi chút. Nghe Đơn Phi ở ngoài xe nói: - Đại tiểu thư! Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những người đó biết khế đất trên người của tôi, nói không chừng sẽ đến đoạt. Như vậy đi! Để vào trong xe tiểu thư thì sao?
- Vậy ngươi để bọn chúng đến cướp ta sao? Ngươi không có chút can đảm gì sao? Tào Ninh Nhi bĩu môi nói.
- Không phải vậy! Đơn Phi cảm thấy người con gái này lúc thông minh thì thông minh vô cùng nhưng lúc hồ đồ cũng thật khó hiểu. - Ý tôi muốn nói là tôi để khế đất ở chỗ đại tiểu thư, lát nữa mà thật sự có biến cố, tôi chạy trước dụ truy binh thì thế nào?
Tào Ninh Nhi không cười mà từ cửa sổ xe nhận lấy khế đất mà Đơn Phi đưa cho. Thấy hắn cầm túi gói lư hương lại nên nàng hạ giọng nói: - Đặt lư hương lên xe đi!
"Cô làm gì vậy?"
"Ta còn tưởng rằng lư hương này có mệnh minh tinh, cần phải có nhân khí làm dịu."
Đơn Phi lập tức đặt lư hương lên trên xe, không kìm nổi hỏi: - Đại tiểu thư, người đem theo lư hương làm gì?
- Cần ngươi quan tâm sao? Thúy Nhi trên xe ngựa quát lớn.
Tào Ninh Nhi môi khẽ động, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói: - Đi thôi!
Phu xe giơ roi lên, xe ngựa thuận theo đường phố chậm rãi đi về phía trước. Tào Ninh Nhi ngồi trong xe, nhờ khe hở của màn xe nhìn Đơn Phi đi theo bên cạnh xe. Trong lòng thầm nghĩ "Ta bảo ngươi đặt lư hương ở trên xe để ngươi bớt gánh nặng đi, sao không cảm ơn một tiếng chứ? Thật không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả". Trong giây lát thiếu nữ không kìm nổi cười, thầm nghĩ "Ta làm sao vậy, hắn cảm ơn hay không thì có liên quan gì?"
Xe ngựa xóc nảy, nỗi lòng Tào Ninh Nhi cũng bộn bề. Đơn Phi cũng với tâm trạng kích động, thầm nghĩ "Ban nãy đại tiểu thư đã nói, có nàng ấy ở bên cạnh thì Tào Phức sẽ không làm gì mình. Nhưng nếu lúc đại tiểu thư không ở bên cạnh thì mình làm sao đây? Cũng không thể ngủ ở khuê phòng của Tào Ninh Nhi chứ?"
Hắn vốn làm người theo nguyên tắc khiêm tốn nhưng xem ra ở bên cạnh đại tiểu thư này, chỉ cần không chôn trong quan tài thì bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tâm thế bị chém.
Trên đường đi, Đơn Phi lo lắng đề phòng, cũng may bình an vô sự đến trước tiệm cầm đồ của Tào gia.
Tiệm cầm đồ của Tào gia một viện một cửa, diện tích không nhỏ, ở trước cửa có hai thạch hộ viện như sử tử. Thấy xe ngựa của Đại tiểu thư đến lập tức phân một người ra nghênh đón rồi mời Tào Ninh Nhi vào trong viện.
Tào Ninh Nhi vừa vào tiệm cầm đồ thì một cụ già liền ra đón, mỉm cười nói: - Đại tiểu thư, mời vào trong.
Tào Ninh Nhi nhìn thấy cụ già kia cũng không nói vô nghĩa, lập tức nói: - Lưu chưởng quỹ, tam thúc bảo ta đến hỏi chuyện đó có manh mối chưa?
Lưu chưởng quỹ nhìn Đơn Phi liếc mắt một cái, thấp giọng nói: - Đại tiểu thư xin mời sang đây nói chuyện!
Tào Ninh Nhi gật đầu, ra hiệu Đơn Phi đứng ở bên ngoài hiệu cầm đồ, còn mình và Lưu chưởng quỹ đi vào trong nội đường. Lưu chưởng quỹ tiến vào quầy được bao quanh bởi mộc lan rồi lấy chìa khóa mở ngăn tủ sắt ra, từ trên ô vuông cao nhất lấy ra một gói nhỏ rồi nhẹ nhàng mở ra.
Đơn Phi ở bên ngoài thì thấy trong đại viện còn có mấy hộ viện đến tuần tra, Lưu chưởng quỹ sao lại cẩn thận tỉ mỉ đến vậy. Mặc dù ở đây là hiệu cầm đồ, thứ đó ở thời đại này cứ coi như được lưu giữ theo cấp bậc phòng vệ bỏ trong tủ bảo hiểm đặt trong kho bảo hiểm. Hắn thầm nghĩ "Đại nghiệp Tào gia lớn như vậy, những thứ vàng bạc thông thường tuyệt đối không coi ra gì, thứ có thể khiến Lưu chưởng quỹ coi trọng đến vậy, không biết là bảo bối gì?"
Chỉ có điều bóng hình xinh đẹp của Tào Ninh Nhi che ở trước chiếc bao nhỏ, Đơn Phi không nhìn kỹ được, chỉ nhìn thấy Tào Ninh Nhi giống như lắc đầu rồi lại gật đầu, Đơn Phi cuối cùng cũng từ bỏ dự định nhìn đến cùng. Không bao lâu sau, một hộ viện nhanh bước đến, đến trước mặt Lưu chưởng quỹ: - Lão Lưu! Có người cầm đồ đến này!
Lưu chưởng quỹ nhăn mày, khoát tay nói:
- Bảo hắn đợi đã, đừng để hắn vào quấy nhiễu đại tiểu thư. Ngưng một lúc, ông ấy lại dặn dò: - Lục Phong! Ngươi đi ra xem xem! Trong lúc nói ông ấy lại thu lại cái bao nhỏ đó, cẩn thận đặt vào trong tủ.
Một người trẻ tuổi đáp lời rồi vòng ra sau nhà. Người đó với dáng người trung bình, sắc mặt ngăm đen, cất bước đi ra ngoài.
Tào Ninh Nhi đợi Lưu chưởng quỹ cất kỹ bao nhỏ đó, đột nhiên nói: - Lưu chưởng quỹ! Để Đơn Phi đi cùng xem sao!
Lưu chưởng quỹ ngẩn ra, tiệm cầm đồ ở thành Hứa Đô tuyệt đối là thứ mới mẻ. Ông ấy vì có được sự tín nhiệm của Tào tam gia, chiếu cố đến tiệm cầm đồ này, mấy năm này thực sự bồi dưỡng được mấy thuộc hạ ưu tú.
Nhưng hiện giờ ngành cầm đồ này khó làm, những người biết được nó không nhiều, người trong nghề lại càng ít. Tiểu Tam Tử được y huấn luyện, tầm nhìn đã lên được rất nhiều. Để y ra nhận hàng, Lưu chưởng quỹ tất nhiên rất yên tâm nhưng đại tiểu thư để Đơn Phi cũng đi cùng thì không biết có ý gì?
Người già rồi, nghĩ việc tất nhiên sẽ nhiều hơn. Lưu chưởng quỹ có phần do dự, Tào Ninh Nhi thấy thế khẽ mỉm cười: - Lưu chưởng quỹ, ta không phải không tin ngươi, chỉ có điều đây là người mà Tam thúc chọn, có ý nhận hắn làm đồ đệ nên ta muốn xem bản lĩnh của hắn.
Giọng nói của nàng hạ thấp nên Đơn Phi không nghe thấy nhưng Lưu chưởng quỹ nghe xong lại như sấm sét giữa trời quang. Ông ấy thất thanh nói: - Sao cơ? Ông ấy đi theo Tào tam gia nhiều năm, chỉ được xem như thuộc hạ chứ chưa bao giờ được mang danh đồ đệ, ông ấy vẫn luôn vì điều này mà cảm thấy đáng tiếc. Khi ông ấy hỏi Tào tam gia vì sao không chịu thu nhận ông ấy làm đồ đệ thì Tào tam gia chỉ tránh không đáp.
Có lẽ Đơn Phi không biết Tào tam gia có ý thu nhận hắn làm đồ đệ nhưng Lưu chưởng quỹ lại hiểu rõ được hàm ý trong đó. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ e trong thành Hứa Đô sẽ có hơn phần đông người thay đổi cách nhìn với người này.
Nhưng người trẻ tuổi gầy yếu kia ăn mặc theo kiểu của gia nô, thoạt nhìn còn trẻ hơn Tiểu Tam Tử vài tuổi nữa nhưng tại sao lại khiến Tào tam gia ưu ái đến vậy?