Chương 97: Phu nhân mời
.
Đơn Phi có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu ra hiệu biết rồi, sau đó quay lại nhìn nồi trư đỗ kê này, nhanh trí nói:
-Liên Hoa, muội tìm bọn La Lão Đa, Tôn Vi chia nồi trư đỗ kê này đi, sao còn chưa đi.
Tự thấy thành công vì đã xử xong tiền lệ không thành công này, Đơn Phi tới trước cửa. Không đợi hắn mở miệng, Tào Thuần đã khoát tay ra hiệu ý bảo Đơn Phi đi theo, rồi xoay người xuống lầu.
Bên ngoài có quân sĩ dắt hai con ngựa đứng chờ, Tào Thuần nhận dây cương phi lên, quay sang nói với Đơn Phi đầy khách khí:
-Không biết huynh có tiện theo ta một chuyến không?
Bộ phận quốc gia đã mời ngươi uống trà, tiện không tiện gì cũng lo mà đi à.
Đơn Phi nghĩ thầm trong đầu, không biết Tào Thuần rút cuộc tìm hắn làm gì, có phải tại chuyện nấu nồi trư đỗ kê thất bại không? Nhận dây cương trong tay binh sĩ, Đơn Phi trở mình lên ngựa, nói:
-Làm phiền Tào Thống Lĩnh dẫn đường.
Tào Thuần cũng không nhiều lời, thúc ngựa đi thẳng một mạch về hướng bắc. Đơn Phi cưỡi ngựa không giỏi, tuy nhiên hắn biết Tào Thuần đã cố tình ghìm chậm ngựa, nên chỉ đành cố gắng đuổi theo.
Thấy Tào Thuần đi một mạch về phía bắc, Đơn Phi càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ tửu lâu nằm ngay trên con phố buôn bán phồn hoa nhất Hứa Đô, về phía bắc chính là nơi ở của phú hào, nếu không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là gia đình của các trọng thần trong triều.
Tào Thuần lại không nói chuyện với hắn, rốt cuộc là ai muốn tìm hắn đây?
Đơn Phi im lặng đi theo khoảng chừng thời gian một nén nhang, thì thấy Tào Thuần hơi thúc ngựa, rẽ vào một con ngõ khá rộng rãi, cuối ngõ là một cánh cửa.
Chắc chắn là cửa sau.
Đơn Phi thầm cân nhắc, suy xét quy mô của đình viện này bằng trực giác, cảm thấy phủ đệ này tuyệt đối không nhỏ hơn phủ đệ của Tào Hồng, thậm chí còn hơn một bậc.
Rốt cuộc là ai muốn tìm hắn, và vì sao?
Chẳng lẽ chính là…
Tào Tháo muốn tìm hắn?
Đơn Phi nghĩ thầm, đáp án này cũng không quá ngạc nhiên, có thể phái Tào Thuần đi tìm, chỉ sợ Thiên tử Lưu Hiệp cũng không thể.
Nhưng nếu Tào Tháo muốn tìm hắn, việc gì phải đi cửa sau, cửa chính không tốt ư?
Đơn Phi hoang mang trong lòng, nhưng lợn chết không sợ nước sôi, mình không làm việc gì trái lương tâm thì quản người muốn tìm là ai? Chỉ cần không phải muốn giết hắn là được rồi.
Tào Thuần vào cửa, ra hiệu cho Đơn Phi xuống ngựa, có người hầu đứng đợi sẵn dắt ngựa đi. Tào Thuần dẫn Đơn Phi đi dọc theo một đường nhỏ trải đầy đá cuội, thẳng tới trước cửa một sương phòng mới dừng lại, chỉ chỉ vào sương phòng nói:
-Huynh đợi ở đây một lát.
Nhìn qua là biết y không phải kiểu người nói nhiều, bỏ lại Đơn Phi và mấy lời ấy, chớp mắt không biết đi đâu.
Đơn Phi ngồi trong sương phòng có chút không hiểu đầu cua tai nheo gì. Nhìn quanh thấy sương phòng bài trí khá giản dị, đình viện tuy lớn nhưng các gia cụ đều chỉ sơn đen thô mộc. Nghĩ thầm người nhà này não đậu hủ hết rồi, xem tửu lâu kìa, nên giản dị thì giản dị, nên hoa hòe phải hoa hòe.
Chờ không bao lâu chợt nghe có tiếng bước chân, phút chốc một nha hoàn đã xuất hiện trước cửa. Lúc nhìn thấy Đơn Phi thì thoạt tiên là tò mò, tiếp đó che miệng cười, sau cùng nghiêm nghị nói:
-Đơn công tử, phu nhân cho mời.
Đây là tình huống gì thế này?
Đơn Phi vừa nghe thấy lời của nha hoàn kia… cảm thấy không hiểu gì cả. Hóa ra Tào Thuần tìm hắn, lại là do phu nhân của Tào Thuần muốn gặp? Haiz, có thể sai bảo Tào Thuần, ngoại trừ Tào Tháo, đương nhiên là phu nhân của y rồi. Nhưng mà phu nhân của Tào Thuần muốn gặp hắn làm gì? Lần này, Đơn Phi nghĩ bể đầu cũng không thông nổi.
Nếu xinh đẹp được cỡ Phan An, Tống Ngọc hắn sẽ nghĩ miếng thịt ngon ta đây vẫn rất có thị trường nha, nhưng lúc này đây, hắn cũng chỉ là một xâu thịt khô. Haizz, có khi mỗi người mỗi khẩu vị cũng nên…
Nha hoàn lên tiếng hối thúc đã cắt đứt suy nghĩ lung tung của Đơn Phi. Hắn đứng dậy đi theo sau nha hoàn, qua một hành lang dài quanh co, cuối cùng tới phòng khách. Ngẩng đầu nhìn liền thấy một thiếu nữ mặc váy lam trắng đang ngồi phía kia, cài trên mái tóc mây là một cây trâm ngọc tựa nhánh hoa, vừa thấy hắn tiến vào đã nhanh chóng nghiêng đầu đi, khiến bộ trâm cài trên tóc khua lên trong trẻo.
-Ngươi đến rồi.
Cô gái kia thản nhiên nói, cũng không thèm liếc Đơn Phi một cái.
Đơn Phi không nén được đưa tay dụi mắt, không phải vì nhận ra giá trị của trâm cài, mà bởi không tin được những gì trước mắt:
-Đại tiểu thư, sao cô lại ở đây?
Cô gái kia chính là Tào Ninh Nhi.
Người muốn gặp hắn là một phu nhân, vậy Tào Ninh Nhi là phu nhân gì?
Trong lúc Đơn Phi chần chờ, bỗng thấy Tào Ninh Nhi duyên dáng đứng lên, hương ra ngoài thi lễ, nói:
-Biện phu nhân.
Quay đầu nhìn lại, Đơn Phi thấy một vị phu nhân đang lẳng lặng đứng ở cửa, quần áo đơn giản, trên đầu chỉ cài trâm bạc, cũng không có trang sức gì khác. Từ chân mày khóe mắt vẫn nhận ra nét đẹp năm xưa, nhưng hiện giờ tất nhiên đã dần xế già.
-Còn không bái kiến Biện phu nhân?
Tào Ninh Nhi ở một bên nhỏ giọng nhắc.
Đơn Phi có chút không rõ tình hình, nhưng rốt cục cũng hiểu ra người muốn gặp hắn chính là Biện phu nhân này. Mặc dù hắn còn thấy khó hiểu sao Tào Ninh Nhi lại ở đây, nhưng vẫn thi lễ nói:
Đơn Phi tham kiến Biện phu nhân.
Biện phu nhân khẽ mỉm cười:
-Ninh Nhi sao lại khách sáo như vậy, Đơn công tử không cần đa lễ.
Bà vừa nói vừa tiến vào phòng ngồi xuống, thấy Đơn Phi vẫn kinh ngạc đứng đó, cười nói:
-Đơn công tử, mời ngồi.
Đơn Phi thấy trong phòng chỉ có hai băng ghế, Biện phu nhân ngồi một bên, Tào Ninh Nhi ngồi một bên, nghĩ thầm ta biết ngồi bên nào đây? Sang ngồi cùng với phu nhân không biết có bị Tào Thuần đánh chết không. Bên Tào Ninh Nhi dường như vẫn còn chỗ, nhưng vị đại tiểu thư này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nếu mình không kể thân phận mà sang ngồi, không khéo gây đại họa, tốt nhất là không nên chọc vào…
Đơn Phi âm thầm thở dài, cười nói:
-Phu nhân khách khí rồi, tại hạ trước đây bất quá chỉ là một hạ nhân, đứng là tốt rồi. Phu nhân…
Lời đến miệng, hắn bỗng dưng sợ run người.
Biện phu nhân?
Biện phu nhân là ai? Không phải chính là vợ của Tào Tháo, sau này là Vũ Tuyên Biện hoàng hậu sao?
Biện phu nhân giống như đã nhìn ra nỗi hoang mang của Đơn Phi, từ tốn nói:
-Chắc Đơn công tử đã biết, thiếp thân chính là mẹ ruột của Tử Hoàn.
Đơn Phi hạ giọng, lập tức bồi lễ:
-Đơn Phi bái kiến Biện phu nhân.
Hắn không thể không đa lễ, Tử Hoàn chính là Tào Phi. Biện phu nhân hóa ra là mẹ ruột của Tào Phi, là vị chính thất thứ hai của Tào Tháo.
Bên cạnh Tào Tháo có vô số nữ nhân, nhưng chính thất chỉ có hai, người thứ nhất là Đinh phu nhân, thứ hai chính là Biện phu nhân này.
Biện phu nhân liên tiếp sinh hạ mấy nhi tử Tào Phi, Tào Thực, Tào Chương và Tào Hùng cho Tào Tháo. Ở thành Hứa Đô này, địa vị ngang bằng với Phục hoàng hậu, thậm chí Phục hoàng hậu có gặp cũng không dám ngạo mạn vô lễ.
Biện phu nhân thấy Đơn Phi bồi thêm lễ, hình như có chút bất ngờ, lại cười nói:
-Đơn công tử không cần đa lễ, nghe Ninh Nhi nói, công tử từng mắng Tử Hoàn trên phố, sau khi thiếp thân biết việc này vẫn muốn gặp công tử.
Gặp ta làm gì?
Đừng nói nàng muốn ra mặt vì con mình?
Đơn Phi thầm nhíu mày, lén nhìn Tào Ninh Nhi, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình. Khi thấy Đơn Phi trông sang, Tào Ninh Nhi bèn dời mắt, bỗng nghe Biện phu nhân chậm rãi nói:
-Tử Hoàn phi ngựa trên phố lớn, thiếp thân đã nhiều lần nhắc nhở nhưng nó vẫn luôn không để tâm, có công tử khuyên can thay, thiếp thân rất cảm kích.
Đơn Phi vừa nghe thấy, rốt cuộc cũng khẽ thả lỏng, cung kính nói:
-Lúc ấy tại hạ không biết đó là Thế Tử…
-Nếu biết thì sao?
Biện phu nhân hỏi ngược.
Đơn Phi sợ run lên, vội vã dời đề tài:
-Phu nhân tìm tại hạ không phải hỏi tội, vậy là vì sao?
Biện phu nhân thấy thế cũng không truy vấn, hạ giọng nói:
-Nếu không có Ninh Nhi lại đây, thi thoảng bồi chuyện cùng thiếp thân, thiếp thân thật còn không biết việc này.
Tào Ninh Nhi tìm Biện phu nhân tán gẫu?
Ầy, dù sao các nàng cũng xem như là người một nhà.
Đơn Phi chậm rãi nhìn sang Tào Ninh Nhi, thấy lần này nàng lại nhìn ngược mình, Đơn Phi có chút chột dạ, dời mắt đi.
Tào Ninh Nhi vì hắn?
-Thiếp thân không biết thì thôi, biết rồi lại có chút bận tâm.
Biện phu nhân thở dài:
-Phi nhi vốn là một đứa nhỏ ngang bướng, thiếp thân dạy chưa được tốt.
Đơn Phi thấy Biện phu nhân ăn nói nhỏ nhẹ, thầm nghĩ với địa vị tôn quý của bà ta lại khiêm tốn như thế, dù có dạy hài tử tốt hay chưa tốt,hiển nhiên cũng ăn đứt nhiều bậc cha mẹ khác.
Lại nghe Biện phu nhân nói tiếp:
-Thiếp thân chỉ lo Phi nhi để bụng chuyện này, sợ nó gây chuyện bất lợi cho công tử.
Đơn Phi nói:
-Thế Tử sau đó cũng không gây phiền phức gì cho tại hạ.
Biện phu nhân vui mừng, cười:
-Vậy là tốt nhất.
Lát sau nhớ ra gì đó, nói tiếp:
-Phi nhi mấy hôm nay không ngừng đưa đủ loại thức ăn thú vị cho thiếp thân, nào là bánh bao, nào là sủi cảo, màn thầu, chân heo linh tinh.Thiếp thân nếm thử thấy mùi vị rất ngon, sau nghe Ninh Nhi nói mới biết đều là do công tử làm.
Đơn Phi ngược lại ngơ ngẩn, không ngờ tiểu tử Tào Phi kia lại lẳng lặng mua nhiều đồ ăn chỗ hắn như vậy.
Biện phu nhân khẽ cười:
-Sau đó ta hỏi Phi nhi, đồ ăn ở đâu ra, Phi nhi liền bảo là mua được ở tửu lâu Tào gia, còn nói…
Bà ta ngừng lại, bắt chước giọng điệu của Tào Phi, nói tiếp:
-Con muốn nhìn xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Hơi chỉnh lại thế ngồi cho ngay ngắn, Biện phu nhân lại cười:
-Thoạt nhìn, nó đúng là không quá giận dữ với công tử.