Chương 11: Đạo sĩ lang thang
“Không tắm đi mà còn cầm bộ quần áo bẩn của cha cháu làm gì” Ông tôi đi từ trong phòng ra, vừa hút thuốc vừa thuận miệng hỏi.
“À, cháu thấy cái cúc của nó bị rơi nên định bảo mẹ đính lại” Tôi bình tĩnh ném chiếc áo vào thùng gỗ.
Sau khi tắm rửa rồi nằm trên giường của mình, tôi lật qua lật lại mà trong đầu toàn là chiếc cúc đó. Tôi cẩn thận phân tích lại mọi chuyện một lần thì phát hiện cha tôi chỉ có một khoảng thời gian để đến nhà bác hai, đó là lúc tôi ngủ sau nửa đêm. Tôi ngủ khoảng hơn hai tiếng, chỗ thời gian này đủ để cha tôi về thay quần áo rồi đi sang nhà bác hai, thậm chí còn ra tay.
Nhưng có một điều mà tôi nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao cha tôi lại muốn giết cả nhà bác hai? Bọn họ là anh em ruột, bình thường tình cảm cũng rất khăng khít, không hề có động cơ giết người, làm thế nào cũng không phù hợp logic.
Mặt khác, kể cả cha tôi đi nhà bác hai, vậy phải giải thích thế nào về dấu răng trên cổ của gia đình bác, chẳng nhẽ cha tôi cũng là cương thi? Vậy tại sao bác cả lại xuất hiện tại nhà bác hai?
Tôi suy nghĩ lung tung một lúc rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại thì thấy bà và mẹ tôi đang khóc sướt mướt, chắc họ đã biết chuyện cả nhà bác hai bị giết. Tôi mặc xong quần áo rồi ra phòng bếp ăn bát cháo, đúng lúc cha tôi cũng ở đó, ông nói cho tôi biết đã bố trí xong linh đường nhà bác hai, cũng báo cho thông gia bên đó và giải thích với người trong thôn là bị trúng độc than.
Tôi hỏi ông buổi chiều làm gì. Cha tôi bảo là buổi trưa sẽ lên núi cùng ông nội để tìm bác cả, cha tôi bảo tôi sang trông coi nhà bác hai.
Sau khi cơm nước xong xuôi tôi bèn đi sang nhà bác hai, khá nhiều người trong thôn đến phúng viếng, bọn họ đều bàn tán nguyên nhân cái chết của nhà bác hai. Có người nói bác hai và bác cả rất thân nhau nên khi bác cả qua đời thì bác hai đã nghĩ quẩn rồi dùng than tự sát. Cũng có người nói bác hai uống rượu buổi đêm rồi ngớ ngẩn vác lò than vào trong phòng.
Nhưng điều khiến tôi giật mình là có người nói chuyện này do ông tôi, họ nói cả đời ông tôi giúp người khác dời mộ nên đã đắc tội những thứ ma quái, bây giờ chúng đã tìm đến tận cửa.
Thật ra lúc bé tôi đã được nghe những lời đồn này, kể cả họ nói tôi sống không quá 5 tuổi cũng là do ông làm hại. Nhưng từ khi tôi sinh ra thì ông đã rửa tay gác kiếm, đã vài chục năm trôi qua rồi, những vật ma quái đó sẽ không đợi đến tận bây giờ chứ?
Tôi giả vờ như không nghe thấy khi đi vào nhà chính của nhà bác hai, có rất nhiều người đang quây trong phòng, phần lớn là người nhà mẹ đẻ của bác gái hai, ai nấy đều khóc rất thê thảm. Ông tôi thấy tôi đến thì sai tôi vào bếp đun nước nóng pha trà cho mọi người.
Tôi mang ấm nước đến múc từ chum nước trong bếp, trong bếp có hai cụ già đang ngồi trò chuyện, họ còn lớn tuổi hơn cả ông tôi, chắc là các cụ bề trên bên gia đình bác gái hai. Tôi cũng không hỏi nhiều mà mỉm cười khách sáo. Bọn họ nói giọng thành phố nên khác khá nhiều với giọng trong thôn. Nhưng do tôi đã học ba năm cấp hai trong thành phố nên dù tôi không nói được nhưng cũng có thể nghe hiểu đại khái.
Tôi vừa múc nước vừa nghe ông già bên trái nói: “Tôi thấy không giống trúng độc than, giống bị vật ma quái cắn chết hơn, ông nhìn sắc mặt trắng bệch đó đi, không hề bình thường chút nào”
Ông già bên phải hít một hơi thuốc rồi phản bác: “Chuyện nhà người ta, ông để ý nhiều như vậy làm gì, người ta nói là trúng độc than thì cứ coi là trúng độc than đi”
“Ha ha, tôi chỉ nói một chút thôi, dù sao tôi đã từng làm đạo sĩ lang thang vài chục năm nên vẫn có thể nhìn ra một số thứ” Ông già bên trái nói với giọng đắc ý.
“Vậy ông nói là thứ gì cắn chết, không nói được thì cũng đừng khoác lác” Ông già bên phải hứng thú hỏi.
Ông già bên trái nhìn tôi như để xác nhận tôi không hiểu ngôn ngữ thành phố, lúc sau mới nói nhỏ: “Âm trùng”
“Sao ông không nói là cương thi luôn đi, tôi sống đến tuổi này rồi mà chỉ nghe nói là cương thi cắn cổ người chứ chưa từng nghe cái gì gọi là âm trùng, chẳng nhẽ ông bịa ra để lừa tôi hả” Ông già bên phải nói với vẻ không tin.
Ông già bên trái tỏ ra lo lắng, xoa tay rồi nói: “Bị cương thi cắn chết thì trong người sẽ xuất hiện thi khí, cả người sẽ biến thành màu đen, chỉ vài tiếng sau lông trên người biến thành thi lông đen sì, móng tay cũng dài ra. Ông xem ba người gia đình này làm gì có những triệu chứng đấy”
“Trước đó không phải ông đã nói là nhìn thấy gáy của bọn họ có hai dấu răng đấy sao, âm trùng mà cũng có răng to như cương thi à?” Ông lão bên phải không phục nên hỏi lại.
Ông lão bên trái nhất thời nghẹn lời, ông ta gãi đầu rồi nói: “Đó cũng là chỗ mà tôi nghĩ mãi không hiểu, âm trùng cắn người thì một vết cũng đủ trí mạng rồi, đâu cần cắn đến hai lần chứ”
Nghe hai ông già nói chuyện mà trong lòng tôi nổi sóng dữ dội, nếu những lời ông già bên trái nói là thật, vậy thì cả nhà bác hai không phải bị bác cả cắn chết mà là bị âm trùng cắn. Tôi nhớ lúc giúp bác cả lấy âm trùng trong người ra thì ông tôi đã từng nói, một khi âm trùng cắn người sống, toàn thân người sống trong nháy mắt sẽ không còn sức lực, tiếp đó âm khí ăn mòn dương khí trong cơ thể khiến người trở nên cứng ngắc, cuối cùng mất mạng.
Còn về vấn đề mà ông lão không nghĩ ra thì tôi lại hiểu rõ. Cả nhà bác hai xuất hiện hai dấu răng là do hung thủ muốn lừa gạt để mọi người nghĩ là bác cả đã ra tay, cho nên hung thủ cố gắng dùng âm trùng cắn ra hai dấu răng để lừa mọi người.
Vào giây phút này đầu óc tôi lại hiện lên chiếc cúc áo và cha của mình.
Nếu chuyện này thật sự do cha tôi làm, vậy làm thế nào để ông dẫn bác cả đến nhà bác hai. Còn về âm trùng nữa, cha tôi lấy nó từ đâu? Tôi đã tận mắt nhìn thấy ông tôi lấy con âm trùng từ trong người bác cả ra rồi ném vào cốc thủy tinh, sau đó khóa vào hòm gỗ, chẳng nhẽ cha tôi lại ăn trộm con âm trùng đó?
Đương nhiên, tất cả đều là suy đoán của tôi, bất kể thế nào thì tôi cũng không tin cha mình đã giết cả nhà bác hai, cho nên tôi định tự mình xác minh từng bước một.
Đúng lúc này ông lão bên phải buồn tè nên đi ra nhà vệ sinh, tôi nhanh tay rót cho ông già bên trái chén trà, nước đun của ngày hôm qua nên không nóng lắm khiến trà không thôi ra được, điều này khiến tôi hơi lúng túng.
“Cháu là con cái nhà ai” Ông lão ôn tồn hỏi, ông ta không hề để ý đến nước trà không ngấm mà đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm.
Khi tôi báo tên ông nội mình là Trần Sơn Hà, ông lão cười nói: “Cháu trai đầu của lão Trần, cháu là bảo bối đó, họ đều nói cháu là Văn Khúc Tinh xuống trần đấy”
Tôi cười ngại ngùng, tiếp đó vội vàng hỏi: “Ông à, cháu đã nghe được những gì ông vừa nói, ông bảo không phải cương thi cắn, vậy có phải là Âm Thi cắn không?”
Tôi hỏi như vậy là vì tối hôm qua lúc quay về ông tôi đã nói cương thi chia làm nhiều loại, bác cả bị âm trùng nhập vào cơ thể và biến thành Âm Thi. Mặc dù tôi không rõ Âm Thi khác với Cương Thi ở chỗ nào, nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, trong cơ thể Âm Thi có rất nhiều âm khí, bị nó cắn thì kiểu chết có giống âm trùng cắn hay không.
Nếu suy đoán này là chính xác, vậy có thể nói cả nhà bác hai đúng là bị bác cả cắn chết.
Nhưng nếu suy đoán này sai lầm, vậy sẽ chứng minh phán đoán có người ngoài hại chết cả nhà bác hai lúc trước của tôi là chính xác.
Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi rồi nghi ngờ hỏi: “Ông cháu nói thế à?”
Tôi đương nhiên sẽ không nói là mình đoán mà gật đầu đáp: “Ông cháu đang nghi như vậy”
Ông lão gật đầu cười nói: “Ông cháu đã từng là thầy dời mộ nên nghĩ đến Âm Thi cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lần này ông cháu nghi ngờ sai rồi. Âm Thi cũng coi như một loại cương thi, khi người chưa chết hẳn mà được cấy âm trùng vào người, thi thể như vậy chỉ có hai kết cục, một là bị âm trùng từ từ xâm chiếm sạch sẽ đến mức không còn lại gì. Hai là có người lấy âm trùng trong thi thể ra, mặc dù âm trùng bị lấy ra nhưng máu thịt trong thi thể đã bị âm khí dung hợp, thi thể như vậy sẽ còn sót lại một chút ý thức, tương đương với một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi”
“Âm Thi thích ăn âm khí, không thể chạm vào dương – vật, cơ thể người thuần dương, máu người càng là cực dương, Âm Thi đến cả chạm cũng chẳng dám thì nói gì đến cắn. Đương nhiên ông nói như vậy không có nghĩa là Âm Thi không giết người, bình thường Âm Thi rất thích bóp người đang sống đến chết, đợi khi chết hẳn sẽ từ từ hút âm khí trong thi thể”
Những lời của ông lão khiến hai mắt tôi phát sáng, tôi vội vàng hỏi: “Có phải Âm Thi bóp chết cả nhà bác hai của cháu không, đợi bọn họ chết thì nó mới cắn cổ hút âm khí”
“Vậy lại càng không có khả năng” Ông lão dường như nói hơi khô miệng nên lại uống một ngụm trà lớn, “Âm Thi có sức mạnh vô cùng lớn, người sống mà bị bóp cổ thì không khác gì bị bẻ gãy cổ cả. Cả nhà bác hai của cháu không có vết thương trên cổ, cũng không bị gãy”
Lời nói của ông lão đã bác bỏ sự nghi ngờ cuối cùng của tôi, tôi cầm bình nước đã đun sôi trên tay mà bước đi ngơ ngác, dưới cái nóng khó chịu của tháng bảy nhưng toàn thân tôi rét run, cái lạnh xuyên vào tận xương.