Chương 12: Hồ ly mặt xanh
Tôi không biết mình vượt qua ngày hôm đó bằng cách nào. Cha và ông tôi trở về vào buổi tối, họ vẫn không tìm được thi thể của bác cả, tôi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cha mà tự nhiên thấy xa lạ không dám đến gần.
“Sao thế Tiểu An” Cha tôi nhẹ nhàng vuốt đầu tôi rồi hỏi có phải bị mệt không.
“Chắc là vậy ạ” Tôi miễn cưỡng mỉm cười. Thật ra tôi rất muốn hỏi có phải ông ấy giết cả nhà bác hai không, nhưng tôi biết nếu không có bằng chứng chính xác thì không thể nói được, đặc biệt đây còn là cha tôi.
Sắc mặt ông tôi rất khó coi, trông nó âm trầm như nước đọng. Tôi hỏi cha xem chuyện gì đã xảy ra, cha tôi nói là bác ba vừa cãi nhau to với ông, sau đó dẫn cả nhà lên thành phố. Cha tôi không nói nguyên nhân cụ thể, nhưng về sau tôi mới biết là bác ba sợ hãi, sau khi bác nhìn thấy bác cả và bác hai chết rất kỳ quái thì sợ rằng sẽ đến lượt mình.
Buổi tối lúc canh linh sàng, mọi người chia làm hai, ông tôi với chị họ và anh rể canh giữ bên chỗ bác cả, tôi và cha ở chỗ bác hai. Đáng nhẽ bên chỗ bác cả không cần canh linh sàng, dù sao thi thể cũng đã chạy mất thì còn gì mà canh nữa. Ông tôi lại nói là sợ bác cả đột ngột quay về, chị họ và anh rể còn trẻ nên không đối phó được.
Mười một giờ đêm, sau khi đốt xong tiền giấy cho nhà bác hai thì tôi không chịu nổi nữa, bèn nói với cha một tiếng rồi nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe được có tiếng người đi ra nhà chính, tôi mở mắt ra theo phản xạ thì không thấy cha mình đâu nữa, ở chiếc cổng ngoài sân, bóng dáng cha tôi đang dần biến mất trong màn đêm.
Tôi không biết cha mình ra ngoài vào lúc đêm hôm khuya khoắt này làm gì, nhưng tiềm thức bảo tôi hãy đi theo sau.
Cha tôi đi không nhanh, trên quãng đường này ông vừa đi vừa nghỉ, dường như đang phân vân về điều gì đó. Tôi nấp ở phía sau mà không dám thở mạnh, con đường này thông đến con đường sau núi, ban ngày cũng chẳng có người đi chứ đừng nói gì đến buổi tối, cho nên trong lòng tôi càng khẳng định cha tôi có điều gì đó quái lạ.
Sau khi theo dõi khoảng nửa tiếng, chân tôi đã đau đến ê ẩm, rốt cuộc cha tôi cũng dừng lại. Ông đứng trong một rừng trúc, không biết ông đốt cái gì trong tay rồi lẩm nhẩm đọc. Tôi ngồi xổm để nấp trong bụi cỏ phía ngoài cách đó mười mấy mét, lợi dụng bụi cỏ yểm trợ mà ẩn giấu toàn bộ người mình đi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi cũng sắp ngủ thiếp đi thì đột nhiên có tiếng cha tôi đang tức giận cãi nhau với ai đó. Tôi nín thở nhìn vào rừng trúc, không nhìn thì không sao, vừa nhìn tôi đã rùng mình, người đang cãi nhau với cha tôi lại là một con hồ ly mặt xanh có thân hình to lớn.
Con hồ ly này đứng thẳng trên hai chân, nó cao đến một mét sáu bảy, điều kinh khủng nhất là nó lại có giọng nói của một ông già.
Khi còn bé tôi đã nghe những ông lão trong thôn kể một số chuyện xưa về những động vật thành tinh. Toàn là kiểu chồn gả con gái, hồ ly báo ân, con nhím trả thù, những câu chuyện đó sống động như thật. Tôi không hề nghĩ có ngày mình lại thật sự gặp được.
Tôi che miệng vì sợ mình không nhịn được mà hô lên. Bên cạnh đó tôi cũng vô cùng thất vọng về cha, dường như toàn bộ chứng cứ đều chứng minh ông đã giết cả nhà bác hai.
Trong rừng trúc ồn ào mười mấy phút rồi mới trở nên yên tĩnh, tôi vạch bụi cỏ rồi nhìn thoáng vào trong, cha tôi đã xuống núi còn con hồ ly mặt xanh đó không biết là vô tình hay cố ý mà lại nhìn về phía tôi rồi nở một nụ cười kỳ quái, dường như nó đã phát hiện tung tích của tôi từ lâu rồi.
Lúc đó, tôi sợ đến mức sắp tè cả ra quần, vội trốn trong bụi cỏ không dám nhúc nhích. Giống như câu nói kinh điển của Tống Tiểu Bảo trong phim, không nhúc nhích là con rùa. Đúng thế, lúc đó tôi giống hệt như con rùa.
Sau khi con hồ ly mặt xanh rời đi, tôi ngồi xổm mười mấy phút rồi mới dám xuất hiện, sau đó liều mạng chạy xuống núi. Khi trở lại nhà bác hai, cha tôi đang ngồi trong sân hút thuốc, ông hỏi tôi đi đâu, tôi bảo mình đói bụng nên về ăn một chút. Cha tôi cũng không hỏi nhiều, ông hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trông có vẻ như đầy tâm sự.
Lúc đó trong lòng tôi tràn đầy lửa giận cùng sự đau đớn, tôi thật sự muốn đạp ông vài cái thật mạnh rồi hỏi tại sao. Nhưng tôi vẫn nhịn được, bởi vì tôi còn phải xác minh một chuyện cuối cùng, đó là âm trùng.
Tôi muốn quay về hỏi ông nội xem con âm trùng lấy từ người bác cả ra bây giờ đang ở chỗ nào. Nếu như âm trùng vẫn còn, cho dù toàn bộ bằng chứng hướng về cha tôi thì tôi vẫn không tin ông sẽ giết người. Nhưng nếu âm trùng không còn…
Cả đêm không ngủ, cha tôi không ngủ, tôi cũng không ngủ. Ông tôi đến đây vào buổi sáng và nói là đã tìm được người chôn quan tài của bác cả xuống mộ, quan tài được chôn ở phía đông của thôn. Cũng may thôn của tôi nằm ở vị trí khá hẻo lánh và tương đối lạc hậu, chế độ hỏa táng còn chưa thịnh hành ở đây, nếu không thì không thể giấu được việc chôn một quan tài rỗng.
Sau khi chôn cất xong xuôi, trong nhà cũng đã bày cỗ, họ hàng bạn bè hàng xóm tới hỗ trợ cũng được gần sáu, bảy mâm. Tranh thủ lúc cha tôi xuống bếp, tôi lén hỏi ông tôi về con âm trùng, ông tôi nói là đã giao cho cha tôi xử lý nó.
Câu trả lời của ông đã đập nát hi vọng cuối cùng của tôi, tôi không ăn được cơm mà như mất hồn mất vía đi đến nhà bác hai. Tôi nhìn di ảnh cả nhà bác hai, nhìn chị hai tràn đầy sức sống thanh xuân đang mỉm cười, tôi không nhịn được mà trào nước mắt rồi quỳ trên đất gào khóc.
“Con xin lỗi bác hai, con xin lỗi” Tôi dập đầu như phát điên, không biết phải trút bỏ sự áy náy của mình vào lúc này như thế nào.
“Tiểu An ăn cơm” Giọng nói của cha tôi truyền đến từ phía sau, ông nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Sau khi nhìn thấy cha, nhìn thấy khuôn mặt dối trá đó thì tôi đã không còn áp chế được sự phẫn nộ trong lòng nữa, tôi nắm chặt tay rồi đứng dậy gào lên: “Vì sao, cha nói cho con biết vì sao cha lại giết cả nhà bác hai”
“Con bị ấm đầu rồi hả, cái đứa nhỏ này” Cha tôi muốn giơ tay ra sờ trán nhưng lại bị tôi phản ứng quyết liệt.
Tôi chỉ vào cả nhà bác hai trên linh đường rồi cười khẩy, nói: “Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, sau khi chị hai chết trong tay có nắm một chiếc cúc áo, chiếc cúc này là của chiếc áo dài màu xám mà cha hay mặc, cha nói cho con biết tại sao nó lại ở trong tay chị hai”
“Còn tối hôm qua, cha lén lút gặp mặt ai ở sau núi thế, hồ ly, cha đi gặp yêu quái thành tinh, rốt cuộc thì cha muốn làm gì”
“Đúng, còn âm trùng nữa, cả nhà bác hai bị âm trùng cắn chết, con vừa hỏi ông rồi, ông nói đã giao cho cha xử lý âm trùng”
“Sau khi con ngủ thì cha đã về thay quần áo, sau đó cầm âm trùng giết cả nhà bác hai nhưng lại bị chị hai phát hiện. Trong lúc xô xát, chị hai đã lấy được một chiếc cúc áo của cha nhưng cha không hề biết, sau đó cha về nhà lén thay quần áo rồi đến nhà bác cả canh linh sàng, đợi đến lúc con phát hiện thi thể bác cả biến mất, cha lại giả vờ ra ngoài tìm”
Tôi nói ra toàn bộ bằng chứng và nhìn cha với biểu cảm hung dữ.
Cha tôi nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ bảo: “Tiểu An, con hãy tin cha, cả nhà bác hai không phải do cha giết. Cha không hiểu chiếc cúc áo đó là chuyện gì xảy ra, nhưng cha đã thay bộ quần áo đó vào hai ngày trước khi nhà bác hai gặp chuyện, nếu không tin thì con có thể hỏi mẹ”
“Còn về tối hôm qua đi tới sau núi, nếu con đã nhìn thấy thì cha cũng không muốn giấu nữa, chuyện này có liên quan đến con nhưng cha tuyệt đối không thông đồng với yêu quái để hại bác hai”
“Có liên quan đến con?” Tôi lập tức ngẩn người.
Cha tôi gật đầu: “Chuyện này bây giờ chưa nói cho con được, nhưng con nhất định phải tin cha, cha và bác hai là anh em ruột, tại sao cha lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế chứ?”
“Âm trùng, con không nói thì cha cũng quên mất. Vào ngày lấy con âm trùng ra từ trong người bác cả, ông con đưa cốc thủy tinh đó cho cha rồi bảo cha đào hố chôn nó. Cha cũng không nghĩ nhiều nên chôn dưới cây đào trong sân, nếu cần thì bây giờ chúng ta về nhìn xem?” Cha tôi đề nghị.
Sau khi về đến nhà, cha tôi chỉ vào chỗ đất mới lấp dưới cây đào và nói: “Đây, đúng là chỗ này, con nhìn đất là biết”
Tôi cầm cuốc rồi đào thật mạnh, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, chiếc cốc thủy tinh đã bị tôi làm vỡ. Tôi vội vàng gạt bùn đất ra nhưng không hề thấy bóng dáng âm trùng đâu.
Cha tôi cau mày nghiêm túc nói: “Cha thật sự chôn nó ở đây, ông con đã nói người sống mà bị âm trùng cắn một cái là chết ngay, bố có dũng cảm đến mấy thì cũng không dám lấy nó ra, mà lấy nó ra rồi biết thả chỗ nào”
Lời giải thích của cha tôi khiến những chứng cứ của tôi lại trở nên dao động. Âm trùng không phải côn trùng bình thường, nếu tôi là cha thì cũng không dám lấy nó ra, cha tôi dành cả đời để trồng trọt, ông là một người nông dân chân chất, vậy có thủ đoạn gì để điều khiển âm trùng chứ?
“Còn bộ quần áo này nữa, con nghĩ thật kỹ đi, cha mặc nó hôm uống rượu mừng tại nông trường, sau khi nôn ra nó thì mẹ đã thay cho cha, từ đó đến giờ cha không mặc lại nó” Cha tôi cầm chiếc áo dài xám đang phơi ở ngoài rồi sốt ruột nói.