Chương 38: Tất cả đều kết thúc
Dường như để chứng minh cho những gì Cố U Hoàng đã nói, Huyết long mà ông tôi biến thành càng đánh càng hăng, còn Tà thuật sĩ liên tục lùi bước. Không chỉ như thế mà hắc khí do Hắc long ngưng tụ cũng trở nên mỏng manh, không còn nồng đậm như trước nữa“Tà thuật sĩ, chết đi” Huyết long do ông tôi biến thành mở miệng rồng ra như muốn nuốt hết Hắc long.
Nhưng đúng lúc này, trong bụng Hắc long đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ này cực kỳ chướng mắt trong đám khí đen. Chỉ một giây sau, nó dùng khí thế giống như sét đánh bay vút lên không trung rồi nổ thành vô số ánh sáng đỏ, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Hắc long từ đầu đến cuối còn chẳng có cơ hội phản kháng, nó bị Huyết long cắn nuốt sạch sẽ.
“Ông ơi” Tôi mừng rỡ hô lên.
Thắng rồi à? Hi sinh nhiều tính mạng của nhà họ Trần như vậy, rốt cuộc cũng giải quyết được cơn ác mộng này. Từ giờ trở đi tôi cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa, tôi có thể yên tâm đi học, yên tâm sinh sống, cũng không cần lo cho bà và mẹ đến mất ăn mất ngủ nữa.
“Trần An, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ông đi đây” Cuối cùng Huyết long hướng về tôi nhìn thoáng qua, trong mắt để lộ rất nhiều sự trìu mến và không nỡ rời đi.
“Ông của anh cắn nuốt sát khí của Tà thuật sĩ, cuối cùng chết chung với hắn” Cố U Hoàng thở dài yếu ớt.
Tôi cố nén nước mắt rồi nhìn Huyết long mà ông tôi biến thành quay về trong giếng, cuối cùng nó hóa thành một đám sương máu rồi chìm xuống đáy giếng.
“Sau này bịt kín miệng giếng đi, để tránh sát khí gây tổn thương đến người khác” Cố U Hoàng nói.
Tôi gật nhẹ đầu, sau đó chỉ ra ngoài sân rồi hỏi: “Lúc nãy Tà thuật sĩ có nói hắn dùng trận pháp ngăn cách cái sân này với bên ngoài, giờ hắn chết rồi thì chúng ta có thể ra ngoài bình thường không?”
“Có thể” Cố U Hoàng giơ tay giữ chặt tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hiện lên một chút lo lắng: “Trần An, tôi phải báo cho anh một tin tức, nhưng tin tức này có thể là một sự đả kích đối với anh”
Tôi chưa bao giờ thấy Cố U Hoàng có vẻ nghiêm trọng đến thế, trong lòng tôi cũng hơi cảm thấy bất an, nhưng tôi vẫn đáp: “Cô nói đi, có phải là liên quan đến Tà thuật sĩ không?”
Cố U Hoàng ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Tôi nhăn nhó cười, “Tôi không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nếu là chuyện khác thì cô sẽ không lo lắng cho tôi như vậy”
Cố U Hoàng ra hiệu cho tôi đừng nóng vội, sau đó từ tốn nói: “Trước khi Hắc long bị Huyết long nuốt hết, có một đoàn ánh sáng đỏ bay đến giữa không trung rồi nổ tung, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa, nếu tôi đoán không nhầm thì vào giây phút cuối cùng, Tà thuật sĩ đã tách rời ba hồn bảy phách của mình. Trong đó ba hồn sáu phách đều bị Huyết long do ông của anh hóa thành nuốt mất, chỉ còn duy nhất một phách trốn được, cho dù là tôi cũng không thể đuổi kịp”
“Ý của cô là tà thuật sĩ sẽ còn ngóc đầu trở lại?” Tôi giật nảy cả mình. Nếu là như vậy thì chẳng phải tôi sẽ còn bị Tà thuật sĩ nhìn chằm chằm.
“Rất có thể” Đôi mắt của Cố U Hoàng lóe sáng: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, có lẽ Tà thuật sĩ sẽ dựa vào một phách đó để sống lại, ví dụ như nhập vào người bình thường nào đó, sau đó dung hợp ba hồn bảy phách của người đó để sống lại, ba hồn bảy phách của người bình thường không thể thiếu dù chỉ một thứ, nhưng Tà thuật sĩ không phải người thường nên không thể suy nghĩ theo thói thường, tôi cảm thấy vẫn nên đề phòng một chút”
“Vậy có biện pháp nào tìm được một phách còn lại của hắn không?” Tôi không cam lòng hỏi.
“Khó, hồn có hình nhưng phách lại vô hình, trừ khi hắn sống lại thì có lẽ tôi sẽ cảm giác được” Cố U Hoàng nói.
Tôi lặng yên không nói gì, tôi không thể nào chấp nhận được kết cục như vậy. Nói một cách khác, có lẽ rất nhanh trong tương lai, hoặc cũng có thể là nhiều năm về sau, Tà thuật sĩ vẫn sẽ xuất hiện. Còn tôi luôn phải sống trong sự nơm nớp lo sợ.
“Trần An, anh không cần phải lo đâu, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh” Cố U Hoàng nói mà mặt đỏ lên.
“Nhưng cô đâu thể theo tôi cả đời được, nhỡ ngày nào đó cô không ở đây mà Tà thuật sĩ lại đến” Tôi ủ rũ.
Cố U Hoàng cười rất vui vẻ, hai con mắt giống như mặt trăng nói với tôi: “Cũng có thể là cả đời mà”
Cố U Hoàng nói xong bèn biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại tôi đứng trong sân, bên tai còn văng vẳng câu cả một đời của Cố U Hoàng trước khi rời đi.
Mọi thứ đã trở lại bình yên, cuối cùng tôi vẫn nói tin tức ông tôi đã qua đời cho bà và cô út biết. Tôi còn kể lần lượt tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này, tại sao ông tôi lại làm như vậy, thậm chí cả kết quả cuối cùng nữa.
Cô út thương tâm gần chết, bà tôi dường như đã biết con đường mà ông tôi chọn. Bà không nói gì mà chỉ dặn tôi phải sống thật tốt, có như vậy mới xứng với những người nhà họ Trần đã chết vì tôi.
Cô út không yên tâm để bà tôi ở một mình nên thương lượng với tôi đón bà về nhà cô, tôi đương nhiên là đồng ý cả hai tay. Dù sao đến lúc khai giảng, dì ba cũng sẽ đón mẹ tôi đi, nếu để bà ở nhà một mình thì tôi cũng sẽ băn khoăn.
Sau khi bà tôi đi, tôi lại gọi cho dì ba, tôi bảo dì mình sắp phải vào thành phố đi học, sáng mai dì hãy qua đón mẹ tôi.
Giải quyết xong mọi chuyện, tôi nghĩ đến Trần Hải Sinh vẫn đang bị tôi trói ở tầng hai, tôi đang suy nghĩ xem có nên thả hắn ra không. Nhưng tôi lại sợ đầu óc của Trần Hải Sinh nóng lên rồi ra tay với mình, cực chẳng đã nên tôi đành phải chạy đến rừng trúc sau núi tìm bác Tùng hỏi xem có cách nào khống chế Trần Hải Sinh không, tối thiểu cũng phải khiến hắn không nổi lên ý đồ xấu với tôi.
Bác Tùng nói ông ta sẽ xóa ký ức trong khoảng thời gian này của Trần Hải Sinh, để tôi có thể yên tâm vào thành phố đi học, ông ta chỉ dặn dò cẩn thận chuyện tôi nhất định phải quay về vào tết Trùng Cửu ngày mùng 9 tháng 9.
Sáng sớm hôm sau dì ba tới đón mẹ tôi đi, một ngôi nhà to như vậy mà trong nháy mắt lại trở nên trống rỗng. Tôi ngồi trong sân rồi nhớ lại lúc cả gia đình tôi cười đùa với nhau mà không kìm được nước mắt.
Lúc đó, ông tôi thích nhất là ngồi hút thuốc dưới gốc cây đào, hoặc là sửa chữa nông cụ, tiện thể còn nói hết chuyện này đến chuyện khác với tôi, ông hay kể một số chuyện về dời mộ mà tôi chưa từng được nghe.
Bà tôi giặt quần áo bên cạnh giếng, thỉnh thoảng còn chen vào một câu, có lúc còn chọc tức ông khiến hai người phải cãi nhau, hai người họ dỗi nhau ai cũng không để ý đến ai, nhưng quay đi quay lại làm hòa ngay.
Mẹ tôi sẽ nấu cơm trong bếp, làm những món mà tôi thích nhất như canh trứng gà hầm, thịt xào tỏi, mùi thơm bay khắp nơi.
Còn về phần cha tôi, ông hay thích ngồi dưới mái hiên, tay cầm chén trà bằng sứ rồi nhìn gia đình tôi trêu đùa nhau, cha tôi cũng không xen vào mà chỉ cười ngây ngô.
Tôi ngồi một mình, ngồi rất lâu, tôi dường như vẫn thấy bóng dáng cả gia đình đang di chuyển trong sân, nhưng rất nhanh mọi thứ lại trở nên trống rỗng.
“Ông, cha, con nhớ mọi người” Tôi che mặt, lần đầu tiên tôi khóc mà không hề quan tâm đến bất cứ thứ gì như vậy.
Buổi tối tôi tự nấu mì ăn, lúc bác Tùng quay lại thì thấy tôi đang ăn mì, ông ta bảo tôi nấu cho một bát. Tôi hỏi đêm hôm khuya khoắt ông ta đến đây làm gì.
Bác Tùng u oán nói: “Đại tiểu thư không yên tâm cậu đi học một mình vào ngày mai nên bảo tôi đến giúp cậu”
Tôi vui mừng nói: “Vậy cũng tốt mà, cháu sẽ dẫn bác đi chơi một vòng”
Bác Tùng khinh bỉ nói: “Cậu nghĩ tôi giống tên nhà quê như cậu sao, chả có ngóc ngách lớn bé nào trên thành phố mà tôi không biết cả”
Tôi cứng họng, đành yên lặng nấu mì cho bác Tùng.
Sáng hôm sau, bác Tùng giúp tôi sửa soạn hành lý rồi khóa kỹ toàn bộ cửa sổ, sau khi đi ra ngoài, tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Căn nhà này từ lúc tôi ra đời đến giờ chưa từng có cảnh tượng trong nhà không có một ai. Mà bây giờ…
“Đừng nghĩ nhiều nữa, sau này khi cậu kết hôn với Đại tiểu thư rồi sinh vài đứa trẻ, trong nhà lúc đó lại náo nhiệt thôi”
Trong lúc tôi đang thương cảm thì bác Tùng lại đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cảm xúc đau thương của tôi trong nháy mắt đã biến mất.
Lão hồ ly này biết ăn nói nhỉ, kể cả tôi và Cố U Hoàng có kết hôn thì nói sinh con là sinh con được ngay sao?
Tôi nghĩ đến đây thì đột nhiên phát hiện tâm tình của mình đã thay đổi. Tôi đã từng thấy phản cảm khi biết mình phải kết hôn với Cố U Hoàng, không chỉ phản cảm mà thậm chí còn căm ghét và phẫn nộ.
Còn bây giờ khi nghe thấy cái tên Cố U Hoàng, tâm tình của tôi lại rất tốt, tôi cũng không để ý việc cô ấy là hồ ly nữa.
Có lẽ vì Cố U Hoàng luôn giúp đỡ tôi, còn tôi cũng vì cảm ơn nên luôn nghĩ đến cô ấy.
Con đường từ thôn đến thị trấn phải mất tối thiểu bảy, tám tiếng, bác Tùng giúp tôi xách valy quần áo, ông ta nói tối nay sẽ trở về bàn bạc với Đại tiểu thư một chút, để xem có nên mua một chiếc xe hay không.
Tôi hỏi ông ta mua xe làm gì, bác Tùng tức giận nói: “Đại tiểu thư bảo tuần nào cậu cũng về, đi đi về về toàn là tôi đưa đón, cậu muốn tôi mệt chết à”
Tôi lại bảo ông không có bằng lái. Không có bằng lái mà lái xe thì sẽ bị bắt giam đó.
Bác Tùng nói ông ta có thể đi thi bằng lái, tôi lại bảo ông đã quá lớn tuổi, trường học không nhận đâu.
Bác Tùng thở phì phò, “Tôi biết cậu không phải loại lương thiện mà, biến, mau biến ngay cho tôi”
Cãi nhau với bác Tùng trên đường đi đúng là khá thú vị. Giữa đường chúng tôi gặp một chiếc máy kéo đi lên thị trấn, vừa vặn lái xe lại quen ông tôi, thế là ông ta cho chúng tôi ngồi ở phía sau luôn.
Đến thị trấn đã hơn mười hai giờ trưa, tôi và bác Tùng ăn tạm một chút rồi bắt xe lên thành phố.
Lúc ngồi trên xe tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ, người gọi đến hỏi tôi có phải Trần An không, tôi nói phải rồi hỏi người đó là ai. Đối phương trả lời là bạn của ông nội tôi, ông tôi lúc còn sống đã để lại một thứ cho tôi, người đó bảo khi đến thành phố thì hãy đến địa chỉ mà đối phương cho để nhận đồ.
Tôi muốn hỏi thêm vài câu nhưng đối phương đã dập máy khiến tôi chẳng hiểu gì cả.
Bác Tùng hỏi tôi tình huống như thế nào, tôi thành thật kể hết mọi chuyện, bác Tùng nói nếu là đồ ông cậu để lại thì nên qua xem một chút, dù sao cũng tiện đường.
Trên đường đi tôi ngủ mê man, tôi cảm thấy mình ngủ thật lâu, lúc thì mơ thấy ông và cha tôi đều quay về, lúc lại mơ thấy Tà thuật sĩ đang đứng trong sân nhà tôi rồi cười rất quái dị.
Cuối cùng tôi lại mơ thấy Cố U Hoàng, mơ thấy cô ấy biến thành một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết, Cố U Hoàng đứng tại chỗ cao nhất trong rừng trúc sau núi, từng tia sét từ trên trời rơi xuống đánh lên người cô ấy, tôi nhìn thấy cả người Cố U Hoàng toàn là máu tươi, cô ấy đang thoi thóp, đôi mắt đầy tuyệt vọng khiến trái tim tôi tan nát.
“Này, đến bến rồi” Bác Tùng gọi tôi tỉnh dậy.
Tôi vuốt vuốt hai mắt rồi đi theo đám người xuống xe, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn giấc mơ về Cố U Hoàng. Tại sao nó lại chân thật như vậy chứ.
Giấc mơ đó dường như là lôi kiếp mà Cố U Hoàng đã nói, tôi lấy điện thoại ra tính toán thời gian, ngày Trùng Cửu mùng 9 tháng 9 chính là mùng 7 tháng 10 theo lịch Dương, cách hiện tại còn khoảng hơn một tháng nữa.