Chương 39: Cửa hàng quan tài của lão Lương
Lúc chúng tôi đến thành phố đã là ba giờ chiều, bởi vì ngày kia mới phải đến trường học báo danh nên tôi và bác Tùng tìm một nhà nghỉ nhỏ rồi ở lạiBác Tùng rất không hài lòng vì điều này, ông ta cứ ca thán nào là nhà nghỉ quá nhỏ, hoàn cảnh quá kém và chật chội, ông ta ngủ rất hay ngáy to, hơn nữa lại còn thích mài răng, nhỡ ông ta coi tôi thành gà trống rồi cắn thì không tốt.
Tôi cũng không biết bác Tùng nói thật hay giả, nhưng nhỡ ông ta coi tôi là gà trống và cắn thật thì phải làm thế nào?
Tôi đành nghiến răng bỏ ra hai trăm tệ để vào khách sạn, tôi và bác Tùng mỗi người một phòng.
Chỗ ở được giải quyết xong là đến chuyện ăn uống, cả ngày ngồi trên xe nên nói thật lòng thì tôi đã đói đến mức hoa cả mắt, bác Tùng đề nghị đi ăn đồ nướng, ông ta nói cánh gà nướng cực kỳ thơm ngon. Tôi hỏi không phải ông ăn chay à? Bác Tùng nhếch miệng cười bảo Đại tiểu thư không ở đây nên không cần ăn thanh đạm như vậy.
Tôi cố gắng nín cười rồi dẫn bác Tùng đi ăn đồ nướng. Bác Tùng cũng chẳng khách sáo, ông ta chẳng gọi chút thức ăn chay nào mà toàn là đồ ăn mặn.
Nào là cánh gà nướng, đùi gà nướng, cá nướng, xúc xích nướng, đầy cả ba giỏ to, ông chủ quán nướng ngơ ngác hỏi nhất định phải nướng nhiều như thế sao? Ý ông ta là chỉ có hai người làm sao ăn hết được.
Tôi chẳng biết nói gì nữa, bác Tùng lại cười tủm tỉm: “Ông chủ cứ yên tâm nướng đi, không đủ thì tôi lại gọi”
Bàn bên cạnh có hai nữ sinh, họ nghe thấy bác Tùng nói thế thì cười khúc khích khiến tôi rất ngại.
Lúc ăn đồ nướng, bác Tùng ăn như hổ đói, giống như tám đời rồi chưa được ăn thịt vậy, tôi nhìn mà thấy khâm phục. Thậm chí tôi còn nghĩ nếu lúc này Cố U Hoàng xuất hiện ở quán đồ nướng, liệu cô ấy có đập bác Tùng một trận tơi bời hay không.
Sau khi ăn uống no nê, tôi hỏi bác Tùng xem tiếp theo sẽ đi đâu, bác Tùng bảo chẳng phải ông cậu để lại đồ vật cho cậu sao, bây giờ hãy qua đó lấy.
Tôi lấy điện thoại ra nhìn địa chỉ người kia gửi đến, cũng may mà không xa lắm, nó ở trong một cửa hàng ở chợ trung tâm.
Chúng tôi đi khoảng hai mươi phút thì thấy “Cửa hàng quan tài của lão Lương”, tôi thật sự nghi ngờ liệu mình có tìm nhầm chỗ không. Tôi cẩn thận đối chiếu lại địa chỉ, đúng là cửa hàng quan tài này.
“Ông cậu là thầy dời mộ, quen vài cửa hàng quan tài cũng là rất bình thường” Bác Tùng nói.
Tôi suy nghĩ rồi cảm thấy cũng có lý, thế là đi thẳng vào trong. Không gian bên trong rất lớn, đằng trước đằng sau bày mười mấy chiếc quan tài mới, màu sắc nào cũng có, hình dáng cũng không giống nhau.
Bác Tùng tấm tắc khen lạ, ông ta chỉ vào một chiếc quan tài rồi cảm thán: “Quan tài làm từ gỗ Trinh Nam tơ vàng, thật là lợi hại, một chiếc quan tài này có thể đổi mười mấy căn nhà trong thành phố”
“Đắt thế cơ à? Bác đùa cháu hả” Tôi nghi ngờ những gì bác Tùng nói, nhưng khi nghĩ đến chuyện một khối nấm quan tài của ông tôi mà cũng đổi được căn nhà trong thành phố, tôi lại cảm thấy nó cũng hợp lý.
“Đây là dành cho kẻ có tiền rồi” Bác Tùng đỏ mắt nói.
“Đây là cái gì ạ?” Tôi thấy phía trước mỗi cỗ quan tài đều đặt một bát gạo, ba nén hương nên thắc mắc.
Bác Tùng cười trả lời: “Ông cậu đã là thầy dời mộ vài chục năm mà ngay cả mấy thứ này cũng không nói cho cậu biết sao? Cái này gọi là nuôi quan tài. Trong mắt người bình thường thì quan tài là vật chết, nhưng ở trong tay người bán quan tài thì nó lại là vật sống, mỗi chiếc quan tài từ lúc lựa chọn gỗ đến kiểu dáng, cuối cùng là xì sơn, mỗi một bước đều được nghiên cứu kĩ, giống như một đứa trẻ mới sinh đang từ từ lớn lên. Tự nhiên là cần cung cấp nuôi dưỡng”
Tôi đi theo bác Tùng dạo một vòng trong cửa hàng quan tài, cửa hàng lúc này vậy mà chẳng có bất kỳ người nào, chưa nói đến khách mà cả ông chủ cũng không ở đây.
“Ông chủ này dũng cảm nhỉ, cửa hàng mở cửa to như vậy, lại còn đặt quan tài đắt tiền thế này, thế mà không thuê người trông, không sợ mất à?” Tôi bất mãn hỏi.
Lúc đầu người kia gọi điện thoại cho tôi đến lấy đồ, giờ tôi đến lại chẳng thấy ai. Thật quá bất lịch sự.
Bác Tùng thấy tôi lẩm bẩm thì cười to bảo: “Cậu có bị ngốc không thế, tôi chỉ nghe nói ăn cắp tiền, bắt cóc người, trộm đồ ăn, chứ chưa nghe nói trộm quan tài bao giờ”
“Vậy cũng chưa chắc” Tôi chỉ vào chiếc quan tài làm từ gỗ Trinh Nam tơ vàng, “Bác cũng nói là chiếc quan tài này giá trị tương đương mười mấy căn nhà, nếu ai mà ăn cắp nó lại chẳng giàu to à”
Bác Tùng buồn cười hỏi: “Vậy hai chúng ta ăn trộm thử một cái nhé? Bán được thì chia đều”
Tôi buồn bực đáp: “Cháu chỉ lấy ví dụ thôi mà, chúng ta trộm quan tài làm gì, bác không sợ Tiểu U biết thì nhổ hết lông của bác à?”
Nhắc đến Cố U Hoàng một cái, là trong nháy mắt bác Tùng đã trở nên đàng hoàng hơn, ông ta hậm hực nói: “Chẳng phải còn có cậu à, chỉ cần cậu đỡ cho tôi, Đại tiểu thư chắc chắn sẽ không nói gì, chưa biết chừng còn giúp chúng ta nữa ấy”
“Biến” Tôi tức giận quát.
“Ái chà, cánh của tên nhóc cậu cứng cáp rồi phải không” Bác Tùng uy hiếp tôi: “Cậu có tin tôi sẽ về nói với Đại tiểu thư là cậu ở thành phố đi dạo phố với cô gái khác rồi còn ăn cơm, xem phim nữa hay không”
Nói thật lòng, đáng nhẽ tôi không nên bị bác Tùng uy hiếp, nhưng không hiểu tại sao mà vừa nghĩ đến chuyện bác Tùng nói linh tinh sẽ dẫn đến Cố U Hoàng hiểu nhầm, tôi bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Nói một cách chính xác thì tôi không nỡ nhìn thấy Cố U Hoàng phải đau khổ.
“Bác giỏi lắm” Tôi khẽ hừ một tiếng rồi không tranh cãi với bác Tùng nữa.
Sau khi đợi khoảng nửa tiếng, tôi thấy bên ngoài trời đã tối, tôi hỏi bác Tùng có muốn về trước không, bác Tùng bảo tôi gọi hỏi xem rốt cuộc thì người này đang đi đâu.
Tôi nghĩ đúng rồi nhỉ, ngồi bực mình một lúc lâu mà quên béng mất là mình có điện thoại của đối phương.
Tôi lấy điện thoại ra gọi, điện thoại đổ chuông nhưng mãi mà không có ai bắt máy. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị dập máy thì bác Tùng giơ ngón tay ra hiệu cho tôi nói nhỏ một chút, sau đó bảo tôi cẩn thận lắng nghe.
Không nghe không sao, vừa nghe thì, ôi đệch mợ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngay trong chiếc quan tài làm từ gỗ Trinh Nam tơ vàng kia.
“Bác, bác Tùng, người, người này đã chết?” Tôi hoảng sợ hỏi.
Nụ cười trên mặt bác Tùng trở nên kỳ quái: “Chỉ ngủ quên thôi mà”
Quả nhiên, bác Tùng vừa dứt lời, chiếc quan tài gỗ Trinh Nam tơ vàng đang được đậy kín bỗng bị đẩy ra, có một ông lão để râu dê với dáng người thấp bé chui từ trong đó ra.
Trông ông lão này khoảng bảy, tám chục tuổi, lưng gù, mắt mờ, bước đi còn lung la lung lay.
Ông ta đi tới trước mặt tôi rồi nhìn thật kỹ, sau đó gật đầu hỏi: “Cậu là cháu của Sơn Hà hả?”
“Vâng” Tôi gật đầu.
Ông lão thở dài, “Đã lớn như vậy rồi cơ à. Năm đó khi tôi nhìn thấy cậu thì cậu mới hơn một tuổi thôi, chà, lúc đó cậu còn chưa biết đi, chỉ biết khóc oe oe thôi”
“Cho cháu hỏi ông là?” Tôi nghe thấy đối phương bảo gặp tôi khi còn bé, vậy chắc chắn là rất quen với ông tôi, nếu không thì ông tôi cũng sẽ không gửi vật gì đó cho ông lão này để nhờ chuyển cho tôi trước khi chuyện xảy ra.
“Đừng có ông, ông nữa, tôi họ Lưu, nếu cậu thích thì có thể gọi tôi là lão Lưu, bọn họ đều gọi tôi như vậy” Ông lão từ tốn nói.
“Lão Lưu, ông của cháu để thứ gì ở chỗ này vậy?” Tôi cẩn thận hỏi.
Lão Lưu quay người lấy ra một bọc đồ rồi ném cho tôi, ông ấy nói: “À, chính là cái này, một bản dời mộ phần quyết, một tấm thẻ ngân hàng, còn có một bức thư ông cậu để lại cho cậu”
Tôi nhận chiếc bọc rồi nói cảm ơn, nhưng tôi cũng không mở ra ngay, nếu ông tôi để riêng lại cho tôi thì đợi về khách sạn xem cũng được.
Trong lúc tôi đang tò mò không biết ông nội để lại những thứ này cho tôi từ lúc nào, lão Lưu đột nhiên lại hỏi: “Cậu nhóc, cậu đã nghe nói về môn phái Dời mộ chưa?”
Tôi gật đầu theo phản xạ, “Cháu đã nghe ông cháu kể, ông cháu còn bảo ông đã từng là Đại trưởng lão của môn phái Dời mộ”
“Đúng vậy, năm đó môn chủ thu hai đồ đệ, đại đồ đệ là ông của cậu, nhị đồ đệ là Thương Lục, tiếc là Thương Lục chết sớm, ông của cậu cũng rời khỏi môn phái Dời mộ” Lão Lưu rót trà cho tôi và bác Tùng, sau đó ra hiệu mọi người ngồi vào ghế tại chỗ tiếp khách.