Thay Đổi Số Phận Của Nam Phụ Trong Niên Đại Văn

Chương 26

Chương 26
"Trong vài ngày tới đừng để vết thương dính nước, cũng đừng đi lại nhiều."
Nhìn vết thương khá lớn, dù chưa chạm đến xương, nhưng trong mấy ngày hồi phục này tốt nhất đừng làm việc gì cả, nếu không vết thương bị rách ra lại sẽ tiếp tục chảy máu.
"Được."
Bố thứ hai của Nhị Quang gật đầu.
"Các người khiêng anh ta về nhà đi, mấy hôm nay anh cứ nghỉ ngơi ở nhà!"
Bí thư thôn bước tới, trưởng thôn và Triệu Lôi đã đi rồi, nên việc sắp xếp cho người bị thương đành do ông ấy lo liệu.
"A Tưởng, hôm nay sẽ tính cho cậu năm điểm công."
Thuốc trị thương của Triệu Tưởng không thể dùng miễn phí được, năm điểm công là hợp lý. Vì đây là tai nạn lao động, nên số điểm công này sẽ dùng để trừ tiền thuốc, do thôn chi trả.
"Được."
Triệu Tưởng cũng không ngờ mình còn nhận được điểm công.
Lúc đầu, Triệu Tưởng còn nghĩ lần này lại làm việc không công, nhưng thật ra bí thư thôn rất biết cách cư xử.
"Cậu nhóc, chẳng lẽ nếu không có điểm công thì cậu định mặc kệ mọi người à?"
Bí thư thôn đưa tay xoa xoa đầu Triệu Tưởng, thằng bé này qua một năm đã cao lên đáng kể.
"Đâu có."
Triệu Tưởng nghiêng đầu đi chỗ khác.
"Các người còn chưa đi làm việc? Đứng đây làm gì?"
Thấy dân làng vẫn tụ tập thành nhóm trò chuyện, bí thư thôn vội vàng quát lên.
"Biết rồi."
Mọi người dần dần giải tán, ba người một nhóm, hai người một cặp, ai nấy đều trở về mảnh ruộng của mình để làm việc.
Xem xong màn náo nhiệt, nếu không làm việc thì sẽ chẳng có điểm công đâu mà nhận.
Sau khi dân làng giải tán hết, không khí xung quanh Triệu Tưởng dễ chịu hơn nhiều.
"Lời cậu nói với Tam Thạch, tôi và trưởng thôn đều đã nghe cả rồi."
Triệu Lôi không hề che giấu công lao của bạn mình, mà thành thật kể lại sự thật.
"?"
Triệu Tưởng quay đầu nhìn bí thư thôn.
"Ông nội bí thư muốn nói gì ạ?"
"Chuyện của Bạch trí thức, tôi và trưởng thôn sẽ để ý, cậu đừng lo lắng nữa."
Dù sao bí thư thôn cũng là người đã sống mấy chục năm, ông nhận ra Triệu Tưởng có sự đề phòng với Bạch trí thức. Tuy nhiên, ông không nghi ngờ gì về việc Triệu Tưởng là người xuyên không, mà chỉ nghĩ đơn giản rằng những chuyện Bạch trí thức gây ra ở làng họ khiến Triệu Tưởng có cái nhìn không tốt về cô ta.
Do đó, sự cảnh giác của Triệu Tưởng trong mắt các bậc trưởng bối là hoàn toàn đúng đắn, vì họ cũng có sự đề phòng với Bạch trí thức, cảm thấy cô ta có điều gì đó kỳ lạ.
Những chàng trai độc thân có thể bị cô ta lừa gạt, nhưng những người già như họ, đã trải qua mấy chục năm cuộc đời, thì không dễ dàng mắc mưu đâu.
Công lực của nữ chính hiện tại chưa đạt đến mức sâu sắc như vài năm sau, cách hành xử vẫn còn lộ ra sơ hở.
Thêm vào đó, việc Triệu Tưởng xuyên không cũng đã làm lệch đi cốt truyện, khiến một số "hào quang" bắt đầu phai nhạt, khiến mọi người càng thêm nghi ngờ về nữ chính.
Ngoại trừ những người đàn ông độc thân, những người khác không giống như trong tiểu thuyết, họ không hoàn toàn tin tưởng nữ chính.
"Tôi không lo lắng."
Triệu Tưởng lắc đầu, đây không phải là vấn đề mà cậu có thể giải quyết được bằng việc lo lắng. Để tránh tự làm mình rụng tóc, Triệu Tưởng thực sự không quan tâm.
"Những trí thức trẻ đã được tách ra một bên, mảnh ruộng đó do họ phụ trách. Trồng được nhiều thì họ được chia nhiều, trồng ít thì chia ít, thậm chí có khi không có lương thực để chia."
Bí thư thôn biết rõ đám trí thức trẻ này không làm được việc, nếu để họ cùng làm với dân làng thì chỉ làm chậm trễ mọi người. Thà phân cho họ một mảnh ruộng riêng để tự lo liệu, trồng thế nào thì ai cũng nhìn thấy được, lương thực của họ sẽ dựa vào mảnh ruộng đó.
Có ăn no hay không thì tùy thuộc vào bản thân những trí thức trẻ. Trưởng thôn và mọi người cũng đã quá mệt mỏi với những rắc rối mà viện trí thức gây ra.
Đặc biệt là từ khi Bạch trí thức đến, viện trí thức ngày nào cũng có chuyện náo nhiệt để xem.
"Cậu tránh ra, chúng tôi không cần cậu giúp. Cậu ngoài việc gây thêm rắc rối ra thì còn biết làm gì?"
Khi Triệu Tưởng đeo chiếc hộp thuốc trên vai trở về nhà, đi ngang qua mảnh ruộng mà nhóm trí thức trẻ phụ trách, cậu nhìn thấy ba nữ trí thức đẩy nữ chính ra, không cho cô giúp đỡ.
"Tôi không cố ý đâu, chỉ là thấy các cô vất vả nên muốn giúp thôi. Các cô không những không chịu, sao còn đẩy người ta?"
Bạch Tuyết nhìn họ với vẻ mặt đầy oan ức, đồng thời ánh mắt liếc sang phía những nam trí thức bên kia.
“……”
Bên kia, bốn nam trí thức trẻ mặt đầy vẻ khó xử. Nam nữ trí thức trẻ vốn được phân công làm việc riêng, nữ không làm chung với nam. Hơn nữa, nếu họ nhúng tay vào chuyện của nữ trí thức trẻ, lát nữa trưởng thôn và bí thư thôn lại phạt họ thì sao.
Đây là thời kỳ đặc biệt, mối quan hệ nam nữ rất căng thẳng. Họ chẳng có quan hệ gì với các nữ trí thức trẻ cả, nếu tùy tiện xen vào chuyện của họ mà bị tố cáo lên trên, người xui xẻo sẽ là họ.
Vì các nữ trí thức trẻ đang không vừa lòng với họ, nên bây giờ ngoài Bạch trí thức ra, các nữ trí thức trẻ đều không thèm nói chuyện với nam trí thức nữa.
"Ô… Nếu các cô không thích tôi giúp, sau này tôi sẽ không giúp nữa."
Bạch Tuyết che mặt, quay đầu rồi chạy đi.
"… Cô ấy chạy rồi, phần việc thuộc về cô ấy thì phải làm sao?"
Ba nữ trí thức trẻ còn lại nhìn nhau, không biết phải làm gì.
"Kệ cô ta, chúng ta cứ làm phần việc của mình trước, rồi tìm trưởng thôn và bí thư thôn."
Công việc của các trí thức trẻ đều do trưởng thôn và bí thư thôn sắp xếp, còn dân làng thì có đội trưởng của từng nhóm dẫn dắt làm việc. Chỉ khi đội trưởng không quyết định được mới cần đến trưởng thôn.
Riêng các trí thức trẻ thì khác, vì sợ họ gây chuyện nên trưởng thôn và bí thư thôn trực tiếp quản lý, không để họ tiếp xúc với dân làng.
Dân làng cũng đã nhận ra điều này: hễ những trí thức trẻ tiếp xúc nhiều với họ thì họ cũng sẽ gặp xui xẻo. Không hoàn thành nhiệm vụ đã đành, thậm chí còn có thể bị thương.
Dân làng đã chịu quá nhiều thiệt thòi, cuối cùng trưởng thôn và bí thư thôn quyết định tách biệt công việc giữa dân làng và trí thức trẻ.
Thế là dân làng và các trí thức trẻ sống cuộc sống chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu không phải họ luôn cố gắng "tạo dấu ấn", có khi dân làng đã quên mất sự tồn tại của họ rồi.
Nhưng đáng tiếc, sự hiện diện của họ quá nổi bật, khiến dân làng muốn bỏ qua cũng khó.
Triệu Tưởng cũng vậy, cậu chỉ đi ngang qua thôi, ai ngờ nữ chính đột nhiên lao thẳng vào người cậu.
“……”
Cậu nhanh nhẹn né sang một bên.
“Phụp~”
Nữ chính ngã sấp xuống đất.
“……”
Sự im lặng của Triệu Tưởng là biểu hiện của sự bất lực.
"Sao lại là cậu?"
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn xem tên đàn ông vô duyên nào dám không đỡ lấy cô. Nhưng khi vừa ngước lên, cô nhận ra đó là cậu thiếu niên năm ngoái từng nắm tay cô và mắng cho cô một trận.
"Vô vị."
Triệu Tưởng chẳng thèm để ý đến cô, quay người bỏ đi.
"Này, đứng lại."
Bạch Tuyết bò dậy từ mặt đất, hét lớn về phía bóng lưng của Triệu Tưởng.
Nhưng Triệu Tưởng thì có lý do gì phải để tâm đến cô chứ? Câu trả lời chắc chắn là không rồi, thế nên dù cô có gọi trong vô vọng, cậu vẫn bước đi không chút do dự, chiếc hộp thuốc vẫn nằm yên trên vai.
"Tên Triệu Tưởng kia, bản cô nương gọi mà cậu không nghe thấy sao?"
Sau lần bị Triệu Tưởng dạy cho bài học, tất nhiên cô đã tìm hiểu xem kẻ thù của mình là ai.
Thế là cả tên lẫn người của Triệu Tưởng đều được cô ghi nhớ kỹ càng.
“…”
Không nghe không nghe, như rùa niệm kinh.
"Ta bảo cậu đứng lại, chẳng lẽ cậu điếc à?"
Bạch Tuyết chạy nhanh đuổi theo, chặn ngang trước mặt Triệu Tưởng.
"Tránh ra."
Triệu Tưởng thậm chí không buồn nhấc mí mắt, lạnh lùng nói.
"Không, cậu chưa trả lời ta!"
Bạch Tuyết dang tay ra, chắn đường Triệu Tưởng.
Nhìn cô một cái, Triệu Tưởng lập tức nhảy lên bờ ruộng, vòng qua nữ chính từ phía dưới.
"… Triệu Tưởng, vừa rồi tại sao cậu không đỡ lấy ta? Sao có thể đứng nhìn ta ngã xuống đất chứ?"
Thấy vậy, Bạch Tuyết tiếp tục đuổi theo, nhưng lần này Triệu Tưởng đã tăng tốc độ bước chân, cô đuổi mãi mà vẫn không cách nào ngăn nổi cậu.
"Ngốc."
Triệu Tưởng thật sự chưa từng thấy nữ chính nào ngốc như vậy, còn phải hỏi tại sao không đỡ cô? Rõ ràng là không muốn để ý đến cô mà!
Tiếng nức nở vang lên, người không biết còn tưởng cô chịu oan ức lớn đến thế nào!
Dùng chiêu trò đối phó đàn ông độc thân để đối phó với một đứa trẻ thì chẳng phải quá hạ lưu hay sao?
Đừng nghĩ rằng hắn quay lưng lại là không biết lúc này nữ chính đang khóc lóc trông rất đáng thương. Những thủ đoạn của cô dùng để đối phó đàn ông thì luôn luôn như thế.
Tiểu thuyết đã miêu tả rất rõ ràng, nên Triệu Tưởng không cần nhìn cũng biết. Chỉ là trong số những người mắc mưu cô không bao gồm Triệu Tưởng. Trước tiên, bản thân linh hồn của cậu vốn dĩ đã không thích nữ chính. Hơn nữa, cơ thể cậu mới mười hai tuổi, chiều cao còn thấp hơn bạn cùng lứa, trông chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Nếu nữ chính có thể sử dụng chiêu trò này với cậu, thì chỉ có thể nói rằng, điểm mấu chốt của cô ta là không có điểm mấu chốt.
Cô ta không thấy xấu hổ, nhưng Triệu Tưởng lại cảm thấy khó chịu thay!
Ông nội và bà nội của Triệu Tưởng đang làm việc ở một mảnh ruộng khác. Nghe mọi người nói đứa cháu lớn đã đến, hai ông bà xin phép đội trưởng nghỉ một lát rồi qua tìm cháu. Vừa hay, họ nhìn thấy Bạch Tuyết đang quấn lấy Triệu Tưởng.
“Cô gái trí thức trẻ kia, sao lại chặn đường cháu tôi? Mọi người đều đang làm việc, cô là một cô gái lớn mà không chịu làm gì, chạy tới quấy rối cháu tôi, chẳng lẽ có ý đồ gì không tốt?”
Bà nội Triệu nhanh chóng chạy tới với tốc độ không ngờ ở người già, nắm lấy tay nữ chính Bạch Tuyết. Lời bà nói khiến Bạch Tuyết ngây người, không kịp phản bác lại.
“Không phải đâu, tôi có ý đồ gì với một đứa nhóc con chứ? Nó có gì đáng để tôi có ý đồ với nó đâu?”
Bạch Tuyết cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng tự bào chữa cho mình. Nhưng lúc này, đã có vài người dân chú ý đến họ, lời của bà nội Triệu đều lọt vào tai mọi người.
“Không có ý đồ gì thì tại sao cô cứ liên tục cản cháu tôi đi?”
Ông nội Triệu không tiện nói chuyện với một cô gái trẻ, nhưng bà nội Triệu thì không có nhiều lo lắng như vậy.
“Tôi….”
Bạch Tuyết nghẹn lời.
Cô phải trả lời thế nào đây? Nói rằng cô bực tức vì Triệu Tưởng coi cô như không khí, hay vì Triệu Tưởng phớt lờ cô nên cô mới cứ quấn lấy cậu?
Dù có ngu đến mấy, cô cũng biết những lời đó tuyệt đối không thể nói ra.
Nếu không, tin đồn cô – một cô gái lớn – quấy rối trẻ con sẽ lan truyền khắp nơi, thậm chí mọi người còn nghĩ cô bị bệnh, đến cả đứa trẻ cũng không tha.
Dù Triệu Tưởng đã mười hai tuổi, nhưng trông cậu vẫn như một đứa trẻ mười tuổi, nếu cô nói ra, mọi người chắc chắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt càng thêm khinh thường.
“Có bệnh thì đi chữa, đừng có chạy lung tung trong làng nữa.”
Triệu Tưởng kéo bà nội Triệu lại, không để bà tiếp xúc với nữ chính. Dù sao thì nữ chính thực sự rất kỳ quái, nếu dính vào, rất có thể sẽ bị cô ta hút hết vận may.
“Triệu Tưởng, tôi có đắc tội gì với cậu đâu? Không thì sao cậu cứ mắng tôi là ngốc, lại còn bảo tôi có bệnh?”
Bạch Tuyết nghĩ mãi không ra, tại sao thái độ của Triệu Tưởng đối với cô lại tệ như vậy?
"Đắc tội hay chưa thì khó nói, nhưng cô đúng là ngốc thật và cũng có bệnh."
Hiện tại chưa đắc tội, không có nghĩa là sau này sẽ không. Hoặc có thể đơn giản là tôi nhìn cô không vừa mắt, lý do này được không?
Triệu Tưởng thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng để tránh bị nữ chính tiếp tục quấn lấy, cậu không nói ra. Nếu không, nữ chính chắc chắn sẽ nổi giận.
Sự ghét bỏ của Triệu Tưởng dành cho cô quá rõ ràng, dù Bạch Tuyết có mù đến mấy cũng biết cậu thiếu niên này không thích mình.
Có lẽ một số người đúng là có tính cách "càng ghét càng theo". Triệu Tưởng càng tỏ ra thờ ơ, Bạch Tuyết lại càng muốn bám lấy cậu.
Khi tất cả đàn ông đều đối xử với cô bằng sự ưu ái và khoan dung, đột nhiên có một người khác biệt xuất hiện, điều đó khiến Bạch Tuyết cảm thấy khó chịu trong lòng.
Triệu Tưởng càng tránh xa cô, nữ chính lại càng muốn chinh phục cậu để chứng minh sự quyến rũ của mình.
Biết rõ suy nghĩ của nữ chính, Triệu Tưởng tự nhiên càng thêm ghét cô. Cậu ghét những người không có giới hạn và luôn tự cho mình là đúng.
Và thật trùng hợp, nữ chính vừa vặn hội tụ đủ cả hai điều đó, nên cô trở thành người mà Triệu Tưởng ghét nhất, chỉ xếp sau những kẻ sống cuộc sống an nhàn mà cậu căm ghét.
"Á... Cậu dựa vào đâu mà nói tôi như vậy?"
Bạch Tuyết bị Triệu Tưởng liên tục gọi là "ngốc" và "có bệnh", cuối cùng không chịu nổi nữa và hét lên.
"Căn cứ vào hành động của cô, chẳng phải cô đúng là như vậy sao?"
Triệu Tưởng tung ra một đòn chí mạng.
"..."
Knock-out, nữ chính ôm ngực chạy mất.
Dân làng đứng xung quanh nhìn nhau, nhất thời không biết nên thương Triệu Tưởng vì bị nữ trí thức trẻ Bạch quấn lấy, hay nên thương Bạch trí thức trẻ vì bị một đứa trẻ không hiểu phong tình mắng là ngốc và có bệnh.
Dù mọi người nghĩ gì đi nữa, sau khi Triệu Tưởng nói vài câu với ông bà nội, cậu liền đeo hộp thuốc lên vai rồi trở về nhà.
Ban đầu cậu cũng định xuống ruộng làm việc cùng người lớn, nhưng ông bà nội đã ngăn lại. Hiện tại cậu vẫn đang uống thuốc, chỉ là thay đổi đơn thuốc mà thôi.
Sư phụ của A Tưởng từng nói, thân thể của A Tưởng cần được chăm sóc kỹ càng, không được để bị ốm. Nghe vậy, ông bà nội không dám để cậu xuống ruộng vào những ngày đầu xuân lạnh giá như thế này.
Trong ruộng có nước, người lớn còn bị rét đến tím tái môi, họ thậm chí không dám tưởng tượng nếu Triệu Tưởng xuống ruộng thì sẽ thảm đến mức nào.
Triệu Tưởng cũng biết rằng sức khỏe của mình không tốt như vẻ bề ngoài, vì vậy cậu nghe lời khuyên ở nhà vừa học vừa nấu cơm.
Ông bà nội đều bận rộn, việc nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa đương nhiên thuộc về Triệu Tưởng.
Cậu sắp xếp lại thời gian của mình, tạm ngừng việc lên núi đào thuốc. Hiện giờ đang là mùa cây cối sinh trưởng, nếu bây giờ cậu lên núi đào thuốc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thực vật. Thậm chí việc săn thỏ và gà rừng cũng tạm dừng, vì mùa xuân là thời điểm chúng sinh sản.
Về đến nhà, Triệu Tưởng vo gạo bỏ vào nồi nấu cơm, tiện thể ra vườn hái vài nhánh tỏi tây. Buổi trưa, cậu cắt một miếng thịt muối nhỏ.
Trong nhà có người đang làm việc, bữa ăn phải chuẩn bị tốt hơn một chút.
May mắn trong nhà còn hai miếng thịt muối, mỗi miếng có thể ăn được lâu lắm!
Khi cơm đang nấu trong nồi, Triệu Tưởng rửa sạch tỏi tây rồi thái thành từng khúc. Thịt muối được luộc qua nước sôi để giảm bớt độ mặn.
Thịt muối sau khi luộc xong được vớt ra thái lát. Cậu làm nóng chảo rồi cho một ít dầu để tránh thịt dính đáy nồi lúc đầu.
Khi mỡ từ thịt muối tiết ra được một nửa, cậu cho tỏi tây và ớt khô vào đảo đều. Chỉ một lát sau, món tỏi tây xào thịt muối đã hoàn thành.
Tiếc rằng hiện tại không có ớt xanh, nếu không thêm chút ớt xanh sẽ thơm ngon hơn. Ớt khô tuy cay, nhưng đối với những người vừa từ ruộng trở về, đây là cách rất tốt để xua đi cái lạnh.
Ngoài việc cho ớt vào món ăn, Triệu Tưởng còn nấu thêm một nồi nước gừng.
“Chúng tôi về rồi.”
Triệu Tưởng vừa trộn xong món dưa cải cuối cùng thì ông Triệu và bà Triệu cũng đã vác dụng cụ nông nghiệp về đến nhà.
Mỗi người được phát một bộ dụng cụ để tự bảo quản trong ngày, tối đến mới phải trả lại kho.
Vì sợ làm mất, ông Triệu và bà Triệu quyết định cứ mang thẳng về nhà cho chắc ăn.
“Ông bà ơi, mau vào nhà uống chút nước gừng cho ấm người.”
Triệu Tưởng múc nồi nước gừng đang sôi trên bếp, đợi hai ông bà vừa bước vào đã bưng ra mời ngay.
“Cảm ơn cháu Tưởng.”
Ông Triệu và bà Triệu nâng bát nước gừng lên uống.
“Phù ~”
Vài hớp nước gừng xuống bụng, cả hai cơ thể lập tức ấm áp hẳn lên.
“Thật thoải mái.”
Họ thở dài, không có gì bằng việc sau một ngày làm việc mệt nhọc về nhà được thưởng thức một bát nước gừng nóng.
Phía sau nhà họ trồng một ít gừng, nhờ vậy mà gia đình không cần phải đi mua gừng ở ngoài chợ.
Cho nên khi nấu nước gừng, Triệu Tưởng không ngại bỏ thêm nhiều gừng, khiến vị cay càng đậm hơn. Dù sao người dân tỉnh Thục vốn quen ăn cay, dù vị cay của gừng khác với ớt nhưng khả năng chịu cay của họ vẫn mạnh hơn người từ các tỉnh khác.
Sau khi uống xong nước gừng, Triệu Tưởng mới bắt đầu múc cơm. So với bình thường, cậu lấy thêm một nắm gạo, vì vậy lúc ăn cơm trong bát sẽ thấy nhiều hơn một chút.
“Chúng ta thật hạnh phúc quá, vừa về đến nhà đã có cơm ăn, còn nhiều người về đến nơi mới bắt đầu nấu cơm đó!”
Bà Triệu nét mặt rạng rỡ, bà chợt nghĩ đến những người cùng tuổi ở trong làng, họ về nhà còn phải tự nấu cơm. Ai bảo mấy người đó giữ chìa khóa hòm gạo chứ, nếu không về sớm thì chẳng có gạo để nấu.
“Đúng vậy, có cháu Tưởng ở nhà chúng ta đỡ biết bao nhiêu việc.”
Ông Triệu đồng tình với lời của vợ.
Trong gia đình họ, hai ông bà chưa bao giờ khóa hòm đựng lương thực. Thậm chí vì họ phải ra đồng làm việc nên đã đưa luôn chìa khóa hòm đựng gạo cho Triệu Tưởng.
Khi gạo trong thùng ở bếp hết, chỉ cần nhờ Triệu Tưởng lấy thêm từ trong tủ.
Hiện tại, Triệu Tưởng đã bắt đầu học cách bắt mạch. Sau khi ăn cơm xong và dọn dẹp xong bếp núc, cậu tiến hành bắt mạch cho hai ông bà.
Mặc dù không phát hiện ra điều gì bất thường qua mạch, nhưng cậu vẫn quan sát sắc mặt của ông bà. Tất nhiên, Triệu Tưởng cũng không nhận ra điều gì cụ thể, nhưng tinh thần hai ông bà trông vẫn rất tốt.
“Ông bà ơi, hai người đi nghỉ một chút đi! Còn lâu nữa mới đến giờ đi làm, nhân lúc này ngủ trưa một giấc cho khỏe.”
Triệu Tưởng nghĩ rằng buổi sáng hai ông bà đã làm việc vất vả cả nửa ngày, chắc chắn rất mệt, ngủ trưa sẽ giúp giảm bớt mệt mỏi.
“Ừ, được. Vậy cháu cũng đi ngủ một lát nhé!”
Hai ông bà không từ chối, sau khi dặn dò cháu trai vài câu, họ nắm tay nhau trở về phòng để ngủ trưa.
Triệu Tưởng dậy sớm từ sáng, lại học tập suốt cả buổi sáng. Dù giữa chừng có đi giúp một người chữa chân, nhưng buổi chiều cậu cũng làm không ít việc.
Vì vậy, Triệu Tưởng cũng trở về phòng để ngủ.
Đến hai giờ chiều, giờ đi làm đã đến, trưởng thôn cầm cái chiêng đi khắp làng gõ liên hồi.
Khi ông bà Triệu ra khỏi nhà, họ không gọi Triệu Tưởng dậy, mà để cậu tiếp tục ngủ.
Cháu đích tôn đang trong thời kỳ phát triển, ngủ thêm một chút cũng tốt cho sức khỏe.
Sau khi ông bà rời đi không lâu, Triệu Tưởng cũng tỉnh dậy.
Thực ra, trong lúc mơ màng cậu đã nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa.
Sau khi tỉnh dậy, Triệu Tưởng ôm chăn ngồi một lát rồi khoác áo ngoài, bước xuống giường.
Khi cậu ra khỏi phòng, nhìn thấy cánh cửa phòng của ông bà đã được khóa lại, quả nhiên tiếng động trước đó không phải ảo giác của cậu.
Uống nước xong, Triệu Tưởng đeo chiếc giỏ lên lưng. Buổi chiều nay, cậu sẽ đi làm việc cùng lũ trẻ trong làng. Đúng vậy, vẫn là nhổ cỏ.
Cỏ dại trên ruộng chỉ vài ngày không nhổ là mọc um tùm trở lại. Để lúa mì và cải dầu có thể phát triển tốt hơn, hễ thấy cỏ dại mọc lên, họ phải ra đồng nhổ bỏ.
Tất nhiên, số cỏ nhổ lên không thể vứt bỏ luôn mà sẽ được phơi khô bên mép ruộng, đến chiều tối sẽ có người đến gom mang đi.
Triệu Tưởng ngồi xổm giữa ruộng cải dầu để nhổ cỏ. Chỉ một lúc sau, đầu cậu đã dính đầy hoa cải vàng và phấn hoa.
Đây cũng là một trong những lý do Triệu Tưởng không thích đến ruộng cải dầu nhổ cỏ. Ngoài mùi hương quá nồng của hoa cải, còn vì nó liên tục rụng cánh hoa và phấn hoa.
Nói thật, vị của hoa cải dầu rất ngọt. Lần đầu tiên nếm thử, Triệu Tưởng đã vô cùng ngạc nhiên vì cậu thực sự cảm nhận được vị ngọt từ trong hoa.
Tuy nhiên, hoa cải dầu sẽ kết hạt cải, nên chỉ nên thử một hai bông nhỏ là đủ. Nhổ thêm nữa chắc chắn sẽ bị mắng.
Người lớn đều biết chuyện này, nhưng không ai đứng ra trách móc bọn trẻ cả.
Trẻ con ăn một hai bông hoa cải dầu thì cũng chẳng sao, vì trên mỗi cây cải dầu có rất nhiều hoa. Một hai bông kia thực sự không đáng kể.
Miễn là không quá đáng, trưởng thôn và bí thư thôn đều làm ngơ.
Nhưng điều này chỉ áp dụng với trẻ con. Người lớn mà dám làm như vậy, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng cho chết.
“Anh trí thức Bạch, nếu cậu không cần tay nữa thì cứ tiếp tục hái hoa cải dầu đi. Chúng tôi nhất định sẽ đánh gãy tay cậu.”
Ban đầu, số hoa cải dầu nở sớm vốn đã ít, thế mà anh trí thức Bạch này lại tuốt sạch hết hoa trên một cây cải. Bà cô trông thấy anh ta hái hoa thì đau lòng lắm, nên nói năng rất mất lịch sự.
“Tôi… tôi không cố ý đâu.”
Bạch Tuyết vội vàng giấu tay đang cầm hoa cải ra sau lưng. Cô chỉ thấy hoa cải nở rất đẹp, lại từng nhìn thấy lũ trẻ ăn mật từ trên hoa, nên không kiềm lòng được mà hái thử.
Trước đây ở nhà, cô cũng thường xuyên hái hoa trong vườn, lúc đó chẳng ai nói gì cả mà!
“Không cố ý mà tuốt trụi hết hoa trên một cây cải dầu? Nếu cậu cố ý thì chắc cả cánh đồng này chẳng còn nổi một bông hoa nào mất!”
Bà cô trông thấy cô hái hoa không hề nể mặt, càng nói càng gay gắt. Lúc này, ngày càng nhiều người dân trong làng đi làm việc ngang qua, nghe tiếng động liền tụ tập lại xem.
Nghe chuyện cô hái hoa, ai nấy đều tức giận.
“Thật không thể tin nổi! Ngay cả đứa ngốc nhất làng cũng biết không được hái hoa cải, vậy mà cô này còn tệ hơn cả kẻ ngốc!”
“Đúng vậy! Đó là cây cải dùng để ép dầu mà, cô ta hái hoa là khiến miệng mọi người thiếu đi một chút dầu đấy!”
“Sao lại là Bạch trí thức nữa rồi? Cô ta không biết hoa cải không được hái sao?”
Dân làng bàn tán xôn xao, không một ai đứng ra bênh vực cô.
Bị mọi người phê phán đủ điều, mắt Bạch Tuyết đỏ hoe. Cô đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía các nam trí thức trẻ. Họ vốn đang trên đường đi làm, nhưng vì nữ chính động tay vào hoa cải mà thành ra như thế này.
Lúc này tất cả mọi người trong viện trí thức đều có mặt, nhưng các nữ trí thức vốn không hòa thuận với cô, nên cô chỉ có thể trông cậy vào các nam trí thức mà thôi.
“Chẳng qua chỉ là cây hoa cải thôi, đâu phải thứ gì quý giá, có cần phải cứ nhằm vào Bạch trí thức mà nói mãi không?”
Thấy dân làng cứ khăng khăng không buông tha Bạch Tuyết, các nam trí thức trong viện bắt đầu không hài lòng và lần lượt đứng ra bênh vực cô.
“Không phải thứ gì quý giá? Các cậu đang nói linh tinh gì vậy? Dầu hạt cải là thứ chúng ta dùng hằng ngày đấy! Một cây cải dầu có thể cho rất nhiều hạt cải, và đó là nguyên liệu để ép dầu mà! Cậu dám bảo nó không quý giá? Đã nói như thế rồi, vậy bồi thường tiền đi!”
Nghe đến đây, dân làng lập tức phản ứng dữ dội, tất cả đều tỏ vẻ: "Không bồi thường thì đừng mong xong chuyện!"
Ban đầu, khi bị người ta bắt quả tang đang hái hoa cải, Bạch Tuyết đã sững sờ. Nhưng may mắn cô phản ứng nhanh, khi định thần lại liền lập tức nhờ các nam trí thức đứng ra bảo vệ mình. Đặc biệt, khi nghe dân làng yêu cầu bồi thường, cô âm thầm lùi ra sau lưng họ để trốn.
Bồi thường tiền là điều không thể, dù có phải bồi thường thì cũng không đời nào cô ta chịu móc hầu bao.
Khi dân làng quay sang chỉ trích các nam trí thức trẻ, các nữ trí thức đứng ở ngoài vòng, nhìn Bạch Tuyết tay vẫn cầm hoa cải nhưng lại vô tội vạ núp sau lưng các chàng trai, gương mặt họ đầy vẻ bất lực.
“Cô ta lúc nào cũng dùng chiêu này mà chẳng thấy chán, quan trọng hơn là bọn họ lại cứ ăn đứt bởi mấy trò này.”
Vương Chi Lan, người đến làng Triệu sớm nhất trong số các trí thức trẻ, khoanh tay trước ngực, nét mặt tỏ rõ sự khinh thường.
Cô thuộc dạng chăm chỉ làm việc trong nhóm trí thức trẻ. Nhưng bị những người khác liên lụy, dù cô cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với dân làng, nhưng vì một đám kéo chân sau, nên cả ba người họ đều không được dân làng chấp nhận.
“Biết làm sao được, đàn ông vốn thích kiểu đó mà!”
Hai nữ trí thức trẻ còn lại, một người tên Lưu Hoa, một người tên Hạ Thảo. Họ thay anh em trai xuống nông thôn và đã làm việc cật lực suốt mấy năm trời. Làn da vốn trắng trẻo của họ giờ đây cũng đen nhẻm và gầy guộc như dân làng.
Đứng cạnh Bạch Tuyết, họ trông chẳng khác gì những nha hoàn thời phong kiến, chẳng trách đám nam trí thức trẻ chỉ dồn ánh mắt vào nữ chính.
Tuy nhiên, họ chẳng để tâm. Ở nhà, họ vốn thuộc dạng con cái không được cha mẹ yêu thương, nên mấy cô gái này tự dựa vào nhau để sống qua ngày.
Dù trong làng không được dân làng quý mến, họ vẫn cảm thấy cuộc sống này tốt hơn ở nhà.
Ít nhất họ làm bao nhiêu việc thì sẽ có bấy nhiêu lương thực để ăn.
Còn ở nhà, dù làm việc nhiều nhất nhưng lại ăn ít nhất.
Ở nông thôn, họ còn có thể no bụng, chứ ở nhà thì luôn là kẻ bị bỏ đói. Ban đầu, họ miễn cưỡng xuống nông thôn, nhưng giờ thậm chí cảm thấy cuộc sống này cũng chẳng tệ.
Sự thay đổi lớn lao này có liên hệ mật thiết với gia đình của họ.
Thế nhưng, nữ chính lại không nghĩ vậy. Trước khi xuống nông thôn, cơm nước có người mang tận miệng. Cô mặc những bộ quần áo thời thượng nhất, dùng đủ loại mỹ phẩm thơm phức.
Xuống nông thôn thì phải làm việc, cơm nước cũng phải thay phiên nấu với mọi người. Dù phần việc của cô đã được các nam trí thức giúp làm hộ, nhưng nữ chính vẫn cảm thấy mình đang chịu khổ.
Vì vậy, cô ta luôn muốn quay về thành phố. Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết rằng gia đình mình đã bỏ rơi cô và rời khỏi đất nước, sang tận "nước đẹp" rồi.
Triệu Tưởng thì biết, nhưng liệu cậu có lòng tốt nhắc nhở nữ chính không? Đương nhiên là không rồi, thế nên nữ chính vẫn đang mơ mộng về việc được trở về nhà!
Bởi vì chưa hiểu rõ thực tế, cô vẫn dùng cách cư xử quen thuộc để gây rối trong viện trí thức trẻ, nghĩ rằng dù có gây ra chuyện lớn đến đâu cũng sẽ có người dọn dẹp thay cô.
Trên thực tế đúng là như vậy. Các nam trí thức trẻ không muốn nhìn thấy nữ chính khóc, thế là họ nhận trách nhiệm bồi thường. Mấy người góp lại đủ số tiền phạt, tổng cộng hai đồng.
Số tiền này không nhiều cũng không ít, nhưng nói chung khiến người ta cảm thấy xót xa.
Còn Bạch Tuyết, khi nghe nói chỉ có hai đồng, cô khẽ chu môi tỏ vẻ không coi đó là vấn đề lớn.
Chỉ có hai đồng mà đã tỏ ra đau lòng, người không biết còn tưởng là hai trăm cơ!
Tiền phạt đã nộp, nhưng hoa cải mà cô hái thì không được mang đi.
“Tại sao không cho tôi mang đi? Rõ ràng tôi đã nộp tiền rồi mà.”
Bạch Tuyết không phục.
“Đó là nộp phạt chứ có phải bồi thường đâu? Hôm nay nếu để cô mang hoa cải đi, những người khác không bắt chước theo thì lạ! Lần sau nếu còn động tay vào thứ không nên đụng, không phạt nữa, trực tiếp đánh gãy tay hái hoa của cô luôn.”
Bí thư thôn chẳng chút nuông chiều cô, bảo người lấy hoa cải từ tay cô đi.
“…”
Nữ chính tức đến mức tóc suýt dựng đứng cả lên.
Nói cũng lạ, mỗi lần đối đầu với bí thư thôn, trong lòng cô đều cảm thấy run sợ.
“Mấy đứa nhỏ lại đây nhận hoa.”
Bí thư thôn gọi lũ trẻ đang chơi gần đó tới, chia số hoa cải dầu vừa lấy từ tay nữ chính cho chúng.
“Cảm ơn ông bí thư, cảm ơn chú.”
Lũ trẻ chia nhau mỗi người vài bông hoa cải, rồi vui vẻ chạy đi.
“…”
Nữ chính tức đến run cả người. Ban đầu cô định dùng hoa cải để trang trí phòng mình, vì hoa cải vừa đẹp lại vừa thơm.
Nào ngờ bây giờ, tiền mất tật mang, hoa cũng không còn.
"Đồng chí Bạch, đừng buồn nữa, lát nữa chúng tôi lên núi tìm xem có hoa dại nào không."
Thấy cô buồn, các nam trí thức trẻ lập tức an ủi.
"…"
Bạch Tuyết liếc họ một cái, rồi quay người bỏ đi.
"Bạch trí thức, cô đi đâu? Việc buổi sáng cô còn chưa làm xong mà!"
Bí thư thôn gọi cô lại.
Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu.
Các nữ trí thức đã tố cáo cô với ông, bí thư thôn cũng chẳng muốn nuông chiều cô nữa. Hôm nay ông nhất định phải giám sát để cô hoàn thành công việc.
"…"
Bạch Tuyết rất muốn nói rằng cô không muốn làm, nhưng ánh mắt của bí thư thôn khiến cô sợ hãi.
"Em làm."
Bạch Tuyết với vẻ mặt đầy ưu thương đi theo bí thư thôn. Các nam trí thức trẻ tuy muốn giúp cô, nhưng vì có bí thư thôn giám sát nên cũng không dám ra tay.
Không hiểu sao, mỗi khi bí thư thôn xuất hiện, họ lại không dám giúp nữ chính làm việc.
Suốt buổi chiều, bí thư thôn chẳng làm gì cả, chỉ chăm chăm nhìn nữ chính làm việc.
Dưới ánh mắt đầy áp lực của bí thư thôn, nữ chính chưa từng chịu khổ lần đầu tiên phải làm việc nghiêm túc. Chiếc áo đẹp của cô bị bùn đất làm bẩn, tóc cũng dính đầy bùn. Đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng giờ đây xuất hiện vài vết xước nhỏ.
"Ư ư..."
Nữ chính vừa khóc vừa học cách làm ruộng ươm giống như những người xung quanh.
Tất nhiên đừng mong đợi cô làm tốt. Dù có bí thư thôn đứng cạnh giám sát, kết quả công việc của cô vẫn thảm hại đến mức không thể nhìn nổi.
Ruộng ươm của người khác được sắp xếp ngay ngắn thành hàng, còn ruộng của cô thì vẫn lổn nhổn cục đất, chẳng bằng phẳng chút nào, nói gì đến chuyện dùng để ươm cây.
Dù đã sớm biết cô không phải loại người biết làm việc, nhưng bí thư thôn không ngờ rằng sau nửa năm ở đây, cô vẫn không làm nổi những việc cơ bản nhất.
Thật sự muốn hủy bỏ tất cả!
Nếu có thể trả hàng, Bạch trí thức này chắc chắn sẽ là người đầu tiên trong lịch sử làng Triệu bị trả về.
Trước khi cô ta đến, dù các trí thức trẻ trong viện không làm được nhiều việc, nhưng ít ra họ vẫn khá yên phận.
Nhưng từ khi Bạch trí thức xuất hiện, trời ơi, cả đám nam trí thức trẻ trong viện ngày nào cũng tranh giành, ganh đua, việc làm thì lơ là, còn nữ trí thức thì vô duyên vô cớ bị nữ chính gây khó dễ, quan hệ giữa họ trở nên cực kỳ căng thẳng.
Bí thư thôn và trưởng thôn ngày nào cũng đau đầu, mà nguồn gốc của mọi vấn đề chính là Bạch trí thức này. Họ không phải chưa báo cáo lên cấp trên, nhưng không hiểu sao phía trên vẫn im re, càng không nhắc đến chuyện đưa cô đi.
Thật sự rất phiền não, thế nên ánh mắt bí thư thôn nhìn Bạch Tuyết ngày càng trở nên dữ dằn.
Bây giờ, nữ chính Bạch Tuyết vô cùng hối hận. Cô rốt cuộc làm cái quái gì mà lại đi hái hoa?
Rõ ràng bọn trẻ con hái thoải mái chẳng ai nói gì, vậy mà cô chỉ hái một cây cải dầu thôi, đã bị bắt đền tiền, thậm chí còn bị mọi người trách móc là lãng phí lương thực.
Bạch Tuyết không thể nào hiểu nổi.
Triệu Tưởng biết chuyện này vào buổi tối, khi ông Triệu và bà Triệu về nhà kể lại trong lúc trò chuyện.
“Cô ta chỉ nhắm vào một cây cải mà tuốt sạch à?”
Triệu Tưởng khẽ giật khóe miệng. Với cách hái như vậy, ai nhìn vào mà chẳng mắng cô chứ!
“Đúng vậy, tuốt trụi cả rồi.”
Nghe xong, bà Triệu cũng cảm thấy vô cùng bực mình. Bà chưa từng gặp ai ngu ngốc như thế. Nếu chỉ hái một hai bông hoa nhỏ, có lẽ mọi người trông thấy cũng sẽ bỏ qua.
Nhưng hoa cải dầu là do rất nhiều bông hoa nhỏ kết thành từng chùm lớn, trên một cây cải có mấy chùm hoa to. Vậy mà cô ta dám tuốt sạch cả cây, khiến cả cánh đồng bị lõm mất một mảng. Ai nhìn vào mà không tức giận?
Phải nói nữ chính quá tự cho mình là đúng? Hay cô ta nghĩ rằng dựa vào nhan sắc của mình, mọi người sẽ bỏ qua hành động của cô?
Rõ ràng điều đó là không thể. Hạt cải dầu là một trong những nguồn cung cấp dầu ăn quan trọng hàng ngày. Dầu ớt đỏ của tỉnh Thục đều được làm từ dầu ép hạt cải.
Vì vậy, mọi người rất coi trọng những cây cải dầu này. Nếu không phạt nặng hành vi của nữ chính, chắc chắn cô ta sẽ tái phạm.
Cho nên, sau khi nộp tiền phạt, số hoa cải kia cũng bị tịch thu.
Chỉ có điều, số tiền này không phải do nữ chính bỏ ra, điều đó khiến Triệu Tưởng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Hiện tại, nữ chính có tiền trong tay, lại có cả đám “chó săn” vây quanh, vì vậy cuộc sống của cô ta khá thoải mái. Tất nhiên, đây là cách nhìn của người ngoài, còn bản thân nữ chính không nghĩ vậy. Dù cả ngày chẳng làm gì, cô vẫn cảm thấy cuộc sống ở nông thôn là khổ cực.
Thật sự không muốn bình luận về cái gọi là “khổ cực” của cô ta. Nếu theo cách nghĩ của cô, thì hầu hết mọi người trên cả nước này đều đang sống trong địa ngục.
Nữ chính đối với làng Triệu mà nói thật sự giống như một kẻ chuyên gây rối. Chuyện chính chưa bắt đầu, cô đã gây ra không ít rắc rối trong làng.
May mắn là vận may của mọi người vẫn chưa bị cô hút hết. Còn những người đàn ông giúp đỡ nữ chính đều là tự nguyện, nên Triệu Tưởng cũng không tiện nói gì thêm.
Nhưng khi nam chính lên trung học, cốt truyện bắt đầu, vận may của những người đó giống như tàu lượn siêu tốc, đột ngột tụt dốc, họ liên tục gặp xui xẻo. Điều này buộc Triệu Tưởng không thể không chú ý đến.
Tất nhiên, việc cậu cần làm là để người nhà ít tiếp xúc với nữ chính. Càng ít tiếp xúc, vận may sẽ không bị cô ta hút mất.
Trong thế giới nguyên tác, kết cục của ông bà không được nhắc đến, Triệu Tưởng cũng không biết sau này họ ra sao. Nhưng không đề cập tới không có nghĩa là kết cục tốt đẹp.
Bởi vì trong sách có nhắc một câu cuối cùng về làng Triệu, nói rằng làng Triệu là ngôi làng nghèo nổi tiếng nhất tỉnh, dù chính phủ đã hỗ trợ rất nhiều nhưng vẫn không thể phát triển được.
Rõ ràng con đường đã được sửa chữa xong, nhưng luôn đột ngột hỏng hóc, khiến xe cộ không vào được làng. Nông sản trong làng không thể vận chuyển ra ngoài mà chỉ dựa vào sức người.
Sau đó, cả làng Triệu dần trở nên hoang tàn. Ngoài một số người già ở lại, hầu như không còn ai cư ngụ. Đến khi những cụ già qua đời, làng Triệu chính thức bị xóa tên.
Vì vậy, kết cục của làng Triệu không tốt, từ đó suy ra, với tư cách là dân làng Triệu, số phận của ông bà tự nhiên cũng chẳng khá khẩm gì.
Đây cũng chính là điều mà Triệu Tưởng ghét nhất ở nữ chính. Vì phục vụ cô ta, rất nhiều người trong sách phải chịu kết cục bi thảm.
Những sư phụ ở trong chuồng bò...
Ánh mắt Triệu Tưởng chợt lóe lên. Sau khi đưa ông bà về phòng nghỉ ngơi, cậu đeo chiếc giỏ sau lưng, cầm lấy phần thức ăn đã chia sẵn ban ngày, rồi lặng lẽ bước đến chuồng bò.
“A Tưởng đến rồi.”
Trương Bách Thảo nhận lấy hộp cơm từ tay học trò, rồi cẩn thận đặt chiếc giỏ xuống.
“Sư phụ, đây là thịt hun khói xào cải thảo do con làm, tiếc là lượng hơi ít, mọi người chỉ có thể nếm thử chút hương vị thôi.”
Triệu Tưởng đưa tay sưởi ấm trên ngọn lửa, rồi chà xát hai bàn tay vào nhau. Chỉ một lúc sau, đôi tay lạnh buốt vì thời tiết đã dần ấm lên.
“Có đồ ăn đã là tốt lắm rồi, sao còn dám kêu ít? Ai phàn nàn, ta sẽ mắng người đó đầu tiên.”
Ánh mắt của cụ già quét qua mọi người, thấy không ai lộ ra biểu cảm bất mãn, cụ gật đầu hài lòng.
“Ông ơi, chuyện hôm nay mọi người đã nghe chưa? Lần sau ra đồng làm việc thì cẩn thận một chút, nếu để mảnh thủy tinh cứa vào tay chân thì rất khó chữa trị đấy.”
Người dân trong làng có thể nghỉ ngơi ở nhà, nhưng những người trong trại bò thì không.
"Nghe nói rồi, chúng tôi sẽ chú ý."
Ông lão gật đầu, đây đã là vụ thứ năm trong làng rồi.
Nếu như lúc đầu mọi người còn coi nhẹ, thì khi số người bị thương ngày càng tăng, ai nấy đều bắt đầu cảnh giác.
"Tôi đoán là đám thanh niên tri thức kia gây ra, chỉ là không có bằng chứng thôi."
Triệu Tưởng cảm thấy nghi phạm lớn nhất chính là nữ chính, nhưng đúng như cậu nói - không có bằng chứng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất