Thay Đổi Số Phận Của Nam Phụ Trong Niên Đại Văn

Chương 27

Chương 27
"Lần trước tôi nhìn thấy cô thanh niên tri thức mặc áo trắng lén lút ném cái gì đó, hơn nữa còn ném vào ruộng."
Một người trong trại bò tên là Liễu Thư Hàng lên tiếng.
"Chỉ là lúc đó tôi đứng xa, không nhìn rõ cô ta ném cái gì."
Liễu Thư Hàng vốn là một bậc thầy thư pháp, gia đình ông trước đây thuộc dòng dõi học thức. Ông bị đày đến đây vì bị chính đệ tử của mình tố cáo.
Kể từ khi đến trại bò, ông luôn im lặng ít nói, bởi vì người đệ tử tố cáo ông chính là đứa trẻ mồ côi mà ông nhặt về nuôi từ nhỏ. Từ lúc nó vài tuổi cho đến khi hơn hai mươi, tuy không phải cha con nhưng tình cảm còn hơn cả cha con.
Kết quả là chính người đệ tử này đã tố cáo sư phụ của mình, tự tay đưa Liễu Thư Hàng đến trại bò.
Trong mấy người ở trại bò, trừ Trương Bách Thảo ra, tất cả đều từng bị người thân hoặc học trò phản bội.
Nếu không phải Triệu Tưởng giúp đỡ mọi người ngay từ đầu, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ cảnh giác với cậu.
Tất nhiên điều này cũng liên quan đến đôi mắt trong sáng của Triệu Tưởng, khiến mọi người cảm thấy yên tâm. Một người có đôi mắt như vậy, tuyệt đối không thể làm chuyện táng tận lương tâm.
May mắn là ngay từ đầu Triệu Tưởng không hề nghĩ đến việc đòi hỏi gì từ họ, cậu chỉ đơn giản không muốn những người này chết trong trại bò.
Họ đều là những trụ cột, sống thêm một ngày đã là góp phần vào sự phát triển của đất nước.
Thế hệ của Triệu Tưởng, bạn có thể nghi ngờ bất cứ điều gì về họ, nhưng thứ duy nhất không thể nghi ngờ chính là lòng yêu nước của họ.
Nếu là chuyện khác, có lẽ Triệu Tưởng sẽ đứng nhìn, nhưng hễ liên quan đến vận mệnh quốc gia, Triệu Tưởng chắc chắn sẽ hành động.
Sau đó, khi cậu đề nghị học y với Trương Bách Thảo, chẳng ai nghi ngờ ý định của Triệu Tưởng. Chủ yếu là vì những người khác, ngoại trừ thầy Triệu, ai cũng giỏi hơn Trương Bách Thảo!
Còn thầy Triệu lại là một giáo viên cấp ba rất xuất sắc, tài năng cũng không phải dạng vừa!
Nếu không, ông cũng đã không bị học trò phản bội, tố cáo rồi bị đưa đến trại bò này.
Bây giờ nhóm người này cứ hai ba hôm lại phải viết bản tự kiểm điểm, ngày mai lại có người tới thu bản kiểm điểm, họ đã quen với chuyện này rồi.
"Cả thôn Triệu Gia, ngoài cô ta ra thì chẳng ai có khả năng thường xuyên ăn đồ hộp đâu."
Triệu Tưởng cảm thấy, ngoài nữ chính ra, chẳng ai khác có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy.
Mà nữ chính thậm chí còn không nhận ra rằng những gì mình làm là sai. Cô ta chỉ nghĩ người khác mới làm sai, chứ bản thân cô ta hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trước khi xuyên đến đây, cậu từng đọc cuốn tiểu thuyết về thời đại này, cả nam chính lẫn nữ chính đều không chịu nổi khi soi xét kỹ, không một ai đáng được gọi là "người tốt".
Lúc đó, sau khi đọc xong cậu còn chửi tác giả, và khi xem bình luận, cậu thấy có rất nhiều người cũng chửi tác giả.
Cũng phải thôi, phần lớn mọi người vẫn có quan điểm đạo đức bình thường, chỉ có một số ít người có cái nhìn lệch lạc mới cho rằng hành động của nam nữ chính là đúng.
Vì vậy, khi Liễu Thư Hàng nhắc đến nữ chính, Triệu Tưởng ngay lập tức không chút nghi ngờ mà khẳng định rằng chính cô ta đã làm ra chuyện hại người lợi mình này.
Nhờ lời nhắc nhở của Triệu Tưởng, mọi người trong trại bò khi làm việc trở nên cảnh giác hơn nhiều. Khi xuống ruộng làm việc, trước khi đặt chân xuống đất, họ đều cẩn thận dò xét xung quanh xem có gì lạ không rồi mới dám bước.
Chỉ cần không dẫm mạnh chân xuống ngay lập tức, dù có chạm phải mảnh thủy tinh, vết thương cũng sẽ không sâu lắm, không ảnh hưởng đến việc đi lại hay làm việc hàng ngày.
Triệu Tưởng học với Trương Bách Thảo một tiếng, rồi lại học thêm một tiếng nữa với Tiền lão và thầy Triệu, sau đó mới đeo chiếc giỏ tre lên vai để về nhà.
Trương Bách Thảo tiễn cậu đến tận mép rừng tre rồi quay về.
“Vừa nãy lúc ở chỗ tôi, A Tưởng không nói, nhưng cô nữ thanh niên tri thức tên Bạch Tuyết kia có gì đó rất kỳ lạ. Các người phải cẩn thận một chút,” Liễu Thư Hàng chia sẻ suy nghĩ của mình sau khi Trương Bách Thảo trở lại.
“Kỳ lạ thế nào?”
Mọi người không hiểu.
“Khi nhìn vào mắt cô ta, ánh mắt sẽ không tự chủ mà cứ dõi theo, thậm chí còn có cảm giác mềm lòng.” Liễu Thư Hàng kể lại trải nghiệm thực sự của mình.
“Cậu lại có thể mềm lòng trước một nữ đồng chí?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Ngay khi nhận ra điều bất thường, tôi lập tức tỉnh táo lại, và cảm giác đó biến mất.”
Liễu Thư Hàng lắc đầu. Sao ông có thể mềm lòng trước một nữ đồng chí được chứ?
Ông nói vậy chẳng qua là để nhắc nhở mọi người, đừng vô tình mắc bẫy.
“Xem ra cô ta đúng là có gì đó không bình thường, các người bình thường nên chú ý hơn một chút.”
Ông lão nhắc nhở mọi người.
“Vâng.”
Tất cả đồng thanh đáp lời.
Và tất cả những điều này Triệu Tưởng đều không hề hay biết, cậu không biết rằng mọi người trong chuồng bò đã bắt đầu nghi ngờ Bạch Tuyết rồi.
Cậu trở về nhà, dọn dẹp qua loa một chút rồi nằm lên giường, lẩm nhẩm học thuộc nội dung bài học hôm nay.
Vừa mới về đến nhà chưa lâu, ấn tượng trong đầu vẫn còn rất sâu sắc, vì vậy Triệu Tưởng dễ dàng đọc thuộc lòng toàn bộ nội dung.
Lặp lại vài lần, xác nhận mình đã nhớ kỹ hết tất cả, Triệu Tưởng mới cho phép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau khi cậu tỉnh dậy, ông bà đã ra đồng làm việc từ lúc nào.
Triệu Tưởng vừa nấu cơm, vừa học thuộc bài. Phát hiện mình vẫn còn nhớ rõ nội dung tối qua, tâm trạng cậu trở nên cực kỳ tốt.
Cậu nhận ra rằng kể từ khi xuyên không, trí nhớ của mình đã cải thiện hơn nhiều.
Trước khi xuyên không, cậu đã hơn hai mươi tuổi rồi, khả năng ghi nhớ không thể so với thời còn đi học được nữa. Mặc dù hồi đó cậu thích lơ đễnh, nhưng mỗi lần học thuộc bài thì tốc độ của cậu vẫn nhanh hơn nhiều bạn cùng lớp.
Thường thì chỉ cần đọc qua vài lần là cậu đã thuộc được phân nửa, vì thế cậu biết trí nhớ của mình vốn khá tốt.
Sau khi xuyên không, có lẽ do thay đổi sang một cơ thể trẻ trung hơn, trí nhớ của cậu thậm chí còn tốt hơn trước. Hiện tại, cứ đọc một bài văn vài lần, nếu nội dung không quá dài, cậu có thể nhớ được đến tám phần.
So với trước đây, trí nhớ của cậu thực sự đã tăng tiến đáng kể.
Việc trí nhớ cải thiện là một điều rất tốt đối với Triệu Tưởng, người phải học thuộc rất nhiều sách y học. Phải biết rằng hầu hết các sách y học đều rất khó để thuộc lòng, nếu vẫn giữ nguyên trí nhớ như trước khi xuyên không, chắc chắn sẽ khiến việc học tập của cậu thêm phần khó khăn.
Những cuốn sách y học mà sư phụ chép cho, Triệu Tưởng đều cẩn thận cất giữ. Chờ sau này có cơ hội, cậu sẽ nhờ người in ra và nộp chúng cho quốc gia.
Dù sư phụ sẵn sàng nhận đệ tử ngoài dòng họ, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy muốn giao nộp những cuốn sách y học truyền đời của gia tộc cho đất nước.
Có lẽ thế hệ của ông vẫn còn coi trọng việc kế thừa huyết thống lắm!
Tuy nhiên, cậu tin rằng với sự khuyên giải của mình, tương lai sư phụ chắc chắn sẽ không còn quá đề cao vấn đề huyết thống nữa.
Hơn cả huyết thống, cậu tin rằng sư phụ càng mong muốn y thuật gia truyền được phát dương quang đại hơn.
Dù sao nếu ông không nhận đệ tử ngoài dòng họ, y thuật gia truyền này sẽ thất truyền mất. Ai bảo hai đứa con của Trương Bách Thảo đều chẳng hứng thú gì với y thuật tổ tiên để lại!
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhiều di sản của đất nước đã bị đứt đoạn vì lý do này.
Ngay cả ở thời điểm Triệu Tưởng xuyên đến, rất nhiều di sản của đất nước cũng không tìm được người kế thừa. Lúc đó ai còn nghĩ đến huyết thống nữa, chỉ mong có người chịu học là tốt lắm rồi.
Vấn đề quan trọng hơn là về sau, dù sư phụ có trả tiền cho đệ tử thì người ta cũng chẳng muốn học!
Thế nên nhiều di sản cứ dần biến mất, ngay cả chính phủ cũng đành bó tay.
Về chuyện này, Triệu Tưởng cũng chẳng có cách nào hay hơn. Vì để thành thạo một kỹ nghệ cần rất nhiều thời gian, cực kỳ dài.
Hơn nữa, muốn kế thừa thì phải tiêu tốn thời gian học tập. Nhưng trong xã hội hiện đại, làm gì có đủ thời gian để người trẻ yên tâm học hỏi.
Mọi người đều phải lo kiếm ăn, lo nuôi gia đình. Học những thứ này thì không thể kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình được, thế nên dù mọi người có hứng thú đến mấy cũng không có thời gian mà học.
Cuối cùng, sự thất truyền của các di sản chắc chắn có liên quan ít nhiều đến thời đại.
Xã hội tương lai quá cạnh tranh khốc liệt, nếu không chăm chỉ kiếm tiền thì ngay cả cuộc sống cơ bản cũng khó khăn. Trong hoàn cảnh như vậy, kiếm tiền tự nhiên trở thành ưu tiên hàng đầu.
Triệu Tưởng biết y thuật gia truyền của nhà họ Trương rất lợi hại, nên cậu không muốn y thuật của nhà họ Trương biến mất. Cậu nghĩ đến việc hiến những cuốn sách y học của nhà họ Trương cho quốc gia, như vậy quốc gia sẽ trở thành người kế thừa, cũng không phải lo y thuật của họ Trương thất truyền nữa.
Mặc dù sau này những người học y thuật của nhà họ Trương sẽ không lấy danh nghĩa nhà họ Trương nữa, nhưng so với việc thất truyền thì danh nghĩa dường như cũng không còn quan trọng nữa.
Tất nhiên trước khi làm điều này, Triệu Tưởng nhất định sẽ xin phép Trương Bách Thảo đồng ý mới làm. Cậu đâu phải kẻ vô ơn, tự ý quyên góp sách mà không hỏi sư phụ; bất kỳ ai có chút lương tâm cũng không làm chuyện như vậy.
Rõ ràng Triệu Tưởng không phải loại người đó, nên cậu sẽ chỉ làm sau khi nhận được sự đồng ý của Trương Bách Thảo.
Những việc này hiện tại đều chưa gấp, đợi đến khi xã hội tương lai ổn định hơn, cậu sẽ giúp sư phụ hệ thống hóa và biên tập lại những cuốn sách y học của nhà họ Trương.
Sau khi bữa sáng nấu xong, ông nội và bà nội của Triệu Tưởng cũng đã về để ăn sáng.
Lúc này mới hơn tám giờ, hầu hết người dân trong làng đều đã về nhà ăn cơm.
Sau Tết Nguyên đán, trời ở tỉnh Thục sáng ngày càng sớm, mọi người thường ra đồng làm việc trước, đợi người nhà nấu cơm xong thì về ăn.
Mùa hè thậm chí năm giờ sáng đã dậy làm việc, hơn tám giờ về ăn cơm, sau khi ăn xong lại tiếp tục ra đồng làm đến khoảng mười giờ rồi về nghỉ ngơi.
Đợi đến khi mặt trời lặn buổi chiều mới ra ngoài làm tiếp, tránh được khoảng thời gian nắng nóng nhất trong ngày.
Hiện tại đang là mùa xuân, trời không nóng. Mọi người cơ bản làm việc suốt cả ngày.
Mùa xuân vốn là thời điểm thích hợp nhất trong năm để canh tác, vì vậy công việc của mọi người rất nặng nhọc.
Vừa phải tháo nước cho ruộng, vừa phải bón phân cho đồng ruộng, chuẩn bị cho việc cấy lúa sắp tới.
Ngoài cấy lúa, còn phải chú ý đến lúa mì trổ bông… tất cả đều là những việc mà mọi người cần quan tâm.
Tỉnh Thục phần lớn trồng lúa mì đông, thu hoạch xong lúa mì thì bắt đầu cấy lúa, một năm bốn mùa chỉ có vài ngày nghỉ vào mùa đông.
Triệu Tưởng còn nhỏ tuổi, cậu phụ trách khu đất tự canh của gia đình.
Nơi nào cần trồng khoai lang thì trồng khoai lang, dưới sườn dốc của khu đất tự canh, cậu còn trồng thêm một ít ngô và khoai tây. Đúng là không bỏ phí dù chỉ một chút đất!
Chỉ có điều, nếu trồng trên sườn dốc mà không chăm nhổ cỏ hàng ngày, chẳng mấy chốc sẽ bị cỏ dại che phủ, dù ngô và khoai tây dễ trồng nhưng cũng sẽ không có thu hoạch.
Triệu Tưởng chắc chắn sẽ không để cỏ dại tranh mất dinh dưỡng của ngô và khoai tây, vì vậy hằng ngày cậu đều đi kiểm tra khu đất tự canh một vòng, chỉ cần phát hiện một cây cỏ dại thôi là cậu sẽ không để nó sống sót.
Trong lúc trồng trọt, còn xảy ra một chuyện nhỏ.
Phải biết rằng trên sườn đồi có rất nhiều cỏ dại, Triệu Tưởng muốn dọn sạch chúng đã tốn khá nhiều công sức.
Nhà không đủ dụng cụ nông nghiệp, nên đã nhờ ông nội Triệu làm một cái cuốc, ngắn hơn loại người lớn thường dùng.
Cũng đúng vào thời điểm này, vài năm trước tất cả sắt thép đều phải nộp lên, ngay cả nồi niêu cũng vậy.
Hiện tại chỉ cần có phiếu là có thể tự chế tạo một số đồ dùng bằng sắt để sử dụng trong nhà.
Cuốc đã có, và cán gỗ được làm vừa vặn với thân hình của Triệu Tưởng.
Triệu Tưởng cầm chiếc cuốc, dựa vào sức mạnh của mình, mất ba ngày để dọn sạch sườn đồi phía dưới khu đất tự canh.
Tất cả cỏ dại bị cậu đào tận gốc rồi chất thành đống bên đường. Đặc biệt là những rễ cỏ lau trắng dài, cậu cũng không lãng phí, lắc sạch bùn đất trên đó, định mang về nhà làm thuốc.
Mùa hè sắp đến, nước nấu từ rễ cỏ lau vừa là thức uống giải khát, vừa là trà mát đấy!
Sườn đồi đã được dọn dẹp xong, Triệu Tưởng bắt đầu gieo hạt ngô vào các hố đã đào sẵn, rồi trồng thêm một ít khoai tây.
Sườn đồi khá ẩm ướt nên Triệu Tưởng tưới nước không thường xuyên như ở khu đất tự canh chính. Ban đầu ngô và khoai vốn chịu hạn tốt, vì vậy việc tưới nước càng không cần quá chăm chút.
Đây cũng là lý do cậu chọn trồng khoai tây và ngô, để giảm bớt số lần tưới nước. Hơn nữa, tỉnh Thục mưa nhiều, thậm chí nhiều lúc cậu chẳng cần tưới, chỉ nhờ vào lượng mưa từ trời là đủ.
Mặc dù nước không cần tưới, nhưng phân thì vẫn phải bón.
Hiện tại phân hóa học rất ít, số phân được cấp phát chỉ có một số ít làng có thể nhận được.
Phân hóa học nhận được đều phải dùng cho ruộng lương thực, còn đất tự canh của các gia đình thì không tính vào. Vì vậy, Triệu Tưởng dùng phân chuồng, tức là nước phân.
Ngoài ra, còn có tro bếp từ nhà.
Dù công việc này được chia thành từng phần để làm, nhưng cộng hết lại thì vẫn rất nhiều. Dù sao thì Triệu Tưởng cũng không có lấy một ngày rảnh rỗi, chưa kể cậu còn phải dành thời gian để học tập.
Thế nhưng, dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày Triệu Tưởng vẫn hoàn thành nhiệm vụ mà thầy giáo và sư phụ giao cho.
“Ối, hai vợ chồng ông bà bây giờ thật sướng, đất tự canh trong nhà đã có người chăm sóc, không như chúng tôi, làm xong việc công rồi còn phải đi làm ở đất tự canh.”
Khi ông nội và bà nội Triệu đang nghỉ ngơi, họ nghe có người nói chuyện với họ. Ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị của người đó khiến hai cụ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Đúng là Tiểu Tưởng giỏi thật, từ khi có nó ở nhà, chúng tôi thực sự nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Nụ cười trên khuôn mặt bà nội Triệu không thể giấu được. Cháu con trong nhà giỏi giang, người làm bề trên nào mà chẳng tự hào!
Trước đây, trong nhà chỉ có hai ông bà già, đôi khi sau khi làm việc xong vẫn phải về nấu cơm, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.
Không giống như những gia đình khác, ngoài người già còn có con trai và con dâu. Người già mệt thì có thể sai bảo con cháu làm việc, điểm này nhà họ Triệu hoàn toàn không có điều kiện.
Người con trai duy nhất trong nhà đi lính xa nhà, vài năm không về là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ rằng có một ngày họ nhận được tin con trai đã hy sinh, từ đó về sau, họ mất đi chỗ dựa duy nhất.
Nhận nuôi Triệu Tưởng là vì họ không muốn sau khi con trai chết đi không có ai thắp hương cho nó. Họ đã già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa, sớm muộn cũng sẽ xuống dưới đoàn tụ với con trai.
Đến lúc họ không còn nữa, liệu còn ai nhớ đến con trai của họ?
Vậy nên sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hai ông bà quyết định nhận con nuôi.
Ban đầu, hai người tưởng rằng tinh thần mình đã cạn kiệt, nhưng đột nhiên lại có thêm động lực. Họ muốn sống thêm vài năm nữa, vì đứa cháu lớn còn cần họ chăm sóc!
Thế nhưng điều họ không ngờ tới là, trong khi họ chăm sóc Triệu Tưởng, cậu bé cũng đang chăm sóc lại họ.
Hiện tại, mỗi lần họ vừa làm việc xong trở về nhà đã có cơm ăn, ăn xong còn có thời gian ngủ trưa. Ngay cả khu đất tự canh cũng không cần họ lo lắng, cháu lớn đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, thậm chí các loại cây trồng còn phong phú hơn so với những năm trước.
Không chỉ trồng đủ loại rau trong khu đất tự canh và trên sườn đồi, ngay cả những mảnh đất nhỏ hẹp bên mép ruộng cũng được trồng bầu, đậu đũa, dưa chuột…
Bây giờ, người trong làng ai nhắc đến Triệu Tưởng mà không giơ ngón tay cái khen ngợi!
Đứa trẻ tốt như vậy mà lại thuộc về nhà họ, ban đêm nằm ngủ cũng có thể cười tỉnh dậy.
Còn nhà họ Triệu – những người đã để Triệu Tưởng rời đi – thì đừng nói là hối hận thế nào, đặc biệt là Triệu Đức. Ông phát hiện ra rằng trong nhà chỉ có đứa con trai thứ hai là có thể làm việc được.
Đứa con cả thì lười đến mức ngay cả khi chai giấm ngã cũng không buồn đỡ, đứa con thứ ba thì mỗi lần bảo làm việc là viện cớ đang học bài, còn cô út Triệu Viên Viên là con gái, được vợ chồng ông cưng chiều trắng trẻo mịn màng, ngay cả chính Triệu Đức cũng không nỡ để cô làm việc.
Kể từ khi mất đi người chủ cũ (Triệu Tưởng), tất cả công việc trong nhà đều do ông và Chu Cúc Hoa cùng gánh vác.
Những việc nhà vụn vặt nhưng nhiều không kể xiết suýt chút nữa đã khiến Triệu Đức phát điên, cuối cùng ông ta liền vung tay quẳng hết mọi việc cho Chu Cúc Hoa.
Dù sao thì bây giờ bà ta cũng không dám cãi lại Triệu Đức, tiền đưa về nhà mẹ đẻ vẫn chưa lấy lại được, chồng và con trai lớn trong nhà đều rất bất mãn với bà. Vì vậy, dù trong lòng có tức giận đến đâu, Chu Cúc Hoa vẫn phải làm hết việc nhà.
Bà ta cũng hối hận như Triệu Đức khi để đứa con thứ hai bị nhận nuôi đi, bà không ngờ rằng trong nhà lại có nhiều việc phải làm đến vậy.
Mùa đông còn đỡ, mọi người ít thay quần áo, mười ngày nửa tháng bà mới giặt một lần. Bây giờ vài ngày phải giặt một lần, mà mỗi lần là giặt cả quần áo của năm người trong gia đình.
Quần áo của một người thì không nhiều, chỉ cần mấy cái là xong. Nhưng quần áo của năm người cộng lại thì không phải chuyện nhỏ, vì vậy khi Chu Cúc Hoa mang quần áo ra sông giặt, bà cảm giác như tất cả mọi người đang cười nhạo mình.
Thế là bà hung dữ lườm những người dân cùng đang giặt quần áo bên sông.
“Cô ta bị bệnh à? Chúng ta đâu có nói gì cô ta, sao lại lườm chúng ta?”
Những người vốn không hề cười nhạo Chu Cúc Hoa nhíu mày, họ đang bàn về chuyện của thanh niên trí thức, vì trong viện thanh niên có chuyện cười nên họ cười to, khiến Chu Cúc Hoa hiểu lầm rằng họ đang cười nhạo mình.
“Chúng ta đâu phải hôm nay mới biết cô ta có vấn đề. Đứa con trai thứ hai hiểu chuyện và chăm chỉ nhất trong nhà bị nhận nuôi đi rồi, giờ nhìn xem ai đang phải đi giặt quần áo đây? Trước kia, việc giặt giũ nấu nướng đều là việc của đứa thứ hai.”
Người nói câu này là chị Điền, hàng xóm nhà họ Triệu, nắm rõ mọi chuyện trong nhà họ Triệu.
“Nói thật, cô ta đúng là ngốc. Tôi đã từng gặp những người giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng chưa thấy ai như cô ta, sẵn sàng hốt sạch nhà chồng để đưa cho nhà mẹ đẻ. Chu Cúc Hoa quên mất rằng mình là con dâu họ Triệu, sau này có chết cũng sẽ chôn trong đất họ Triệu.”
“Nếu cô ta thông minh thì đã không thiên vị như vậy. Dù muốn thiên vị thì cũng nên thiên vị đứa con hiểu chuyện và chăm chỉ chứ! Cô nhìn xem ba đứa con còn lại, đứa nào chịu giúp cô ta làm việc đây?”
Người trong làng nhìn rất rõ, bốn đứa con do Chu Cúc Hoa sinh ra, chỉ có đứa thứ hai là hiếu thảo nhất.
“Tôi biết ngón tay có dài có ngắn, nhưng kiểu cha mẹ như Chu Cúc Hoa, cố sức ép buộc đứa thứ hai đến mức không coi nó như con ruột, thì quả thật tôi cũng là lần đầu tiên gặp.”
Chị Quế Hoa ở phía tây vắt khô quần áo vừa giặt xong, bỏ vào chiếc chậu gỗ bên cạnh, ngước lên liếc nhìn Chu Cúc Hoa, phát hiện bà ta vẫn đang nhìn chằm chằm mọi người.
“Xem kìa, cô ta lại đang lườm chúng ta!”
Chị Quế Hoa chỉ một cái, mọi người liền thuận thế nhìn qua.
Quả nhiên, Chu Cúc Hoa đang lườm mọi người.
“Cô bị bệnh à, lườm cái gì mà lườm? Có tin tôi móc mù mắt cô không?”
Chị Điền mắng cô ta một trận. Hai người sống gần nhau nên thường xuyên xảy ra xích mích.
“Tôi đâu có lườm các người?”
Chu Cúc Hoa không phải loại người chịu nhịn nhục, bị chị Điền mắng thì lập tức cãi lại ngay.
“Không phải cô đang lườm à? Cô cứ nhìn chằm chằm chúng tôi như vậy, chẳng lẽ muốn làm chuyện xấu sao?”
Chị Điền có lý do để nghi ngờ Chu Cúc Hoa, vì nhân phẩm của bà ta rất tệ, việc gì cũng có thể làm ra được.
“… Nói bậy nói bạ.”
Chu Cúc Hoa tức giận ném quần áo vào trong chậu một cách tùy tiện, rồi bưng chậu đi chỗ khác, tránh xa mọi người.
Chủ yếu là ánh mắt của mọi người khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu, dường như tất cả đều đang trách móc mình, Chu Cúc Hoa thực sự không chịu nổi nữa.
Thấy bà ta rời đi, mọi người nhìn nhau như vừa giành chiến thắng.
“Hahaha…”
Tiếng cười vang lên trên mặt sông.
Chu Cúc Hoa khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục bước đi, chỉ là bước chân hơi dài hơn một chút.
Cảnh tượng bên sông này Triệu Tưởng không hề hay biết. Cậu vừa chăm sóc xong khu đất tự canh, đang vác cuốc về nhà. Thấy ven đường có rau dại, cậu ngồi xuống đào.
Những cây bồ công anh mới mọc rất non, mang về nhà trụng qua nước sôi, loại bỏ vị đắng là đã có một món ăn.
Triệu Tưởng đào được một ít, lưng giỏ đã đầy một nửa nhỏ, rồi phát hiện ra cây rau diếp cá, tất nhiên là phải đào luôn, cả lá lẫn rễ đều đào lên.
Khác với bồ công anh, Triệu Tưởng đào rau diếp cá đầy gần hết lưng giỏ, cho đến khi không còn chỗ chứa nữa mới thôi.
Ra ngoài đào rau dại có khá nhiều người, đặc biệt là bọn trẻ trong nhà, người lớn đều bảo chúng ra ngoài để đào rau.
Rau dại ăn không hết có thể trụng qua nước sôi rồi phơi khô, đến mùa đông ngâm nước cho nở ra lại có thể ăn tiếp.
Sau Tết, lương thực tích trữ trong nhà cũng đã gần hết, đúng lúc đang thiếu thốn, may mà hiện tại là mùa xuân, rau dại sinh trưởng mạnh mẽ, hôm nay đào chỗ này, vài ngày sau quay lại đã thấy mọc đầy trở lại.
Vì vậy, số người đi đào rau dại không ít, nhưng mọi người đều không làm phiền nhau.
Chỉ có điều, đám thiếu niên nhìn Triệu Tưởng mỗi nhát cuốc đào được cả một bụi lớn, còn họ chỉ có thể dùng liềm từ từ mà gọt, trong lòng không khỏi ghen tị.
Nhưng Triệu Tưởng chẳng quan tâm suy nghĩ của bọn nhóc kia, cậu đào đủ rau rồi tiếp tục vác cuốc về nhà nấu cơm.
Mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, nếu không về nấu cơm ngay, ông bà sẽ tan ca và về nhà mất.
May mà Triệu Tưởng làm việc nhanh, vừa nấu xong cơm, trộn xong rau dại thì ông bà đã về tới nơi.
"Tiểu Tưởng hôm nay lại đi đào rau à?"
Nhìn thấy món rau dại trộn trên bàn, hai cụ già nào có thể không hiểu, hôm nay Triệu Tưởng không chỉ chăm sóc xong mảnh đất riêng mà còn đào được kha khá rau dại.
"Ừ, cháu phát hiện một mảng rau diếp cá, còn có chút bồ công anh, nên đào hết về."
Ngoài rau dại, Triệu Tưởng còn cắt thêm một ít dưa muối. Trong nhà có hai hũ dưa muối, một trong số đó ngâm củ cải đỏ, càng lâu càng ngon. Mùa đông nếu bị cảm, có thể dùng nó nấu nước rồi nấu mì ăn. Sau đó cuốn mình vào trong chăn, ra mồ hôi thật nhanh, cảm sẽ khỏi.
Đây có lẽ là một phương pháp dân gian, năm ngoái Triệu Tưởng đã thử qua, quả thật hiệu quả. Vì vậy nhà cậu chuyên dùng một hũ để ngâm củ cải, bình thường có thể ăn kèm với cơm, mùa đông còn có thể chữa cảm.
Còn rau dại, do ông bà đã lớn tuổi, không dám để hai cụ ăn quá nhiều, vì vậy dưa muối trở thành món chính để ăn kèm cơm của họ.
"May mà nhà mình vẫn còn lương thực, nếu không thì giống như nhà Triệu Tứ phải ăn rau dại suốt ngày rồi."
Người mà bà Triệu nhắc đến là một hộ nghèo nổi tiếng trong làng.
Nhà họ đông người, có đến hai mươi miệng ăn. Dù mỗi năm được chia nhiều lương thực, nhưng vì người ăn cũng nhiều nên chẳng thấm vào đâu!
Một khi mùa xuân đến, lương thực tích trữ trong nhà họ gần như đã cạn. Phần còn lại chỉ dám cho người lao động chính trong nhà ăn, những người khác thì bữa nào cũng chỉ có rau dại, ăn đến nỗi mặt mày xanh lét.
"Nhà họ đúng là sinh con quá nhiều, chưa kể đến người già, chỉ tính đám con trai cùng thế hệ với A Tưởng đã có mười đứa, cộng thêm ba đứa con gái và ba anh em họ nữa."
Ông Triệu tính thử số người trong nhà Triệu Tứ. Hai cụ già, ba anh em họ và vợ của họ là sáu người lớn rồi.
Thêm mười ba người con, tổng cộng là hai mươi mốt người.
Trong nhà thực sự có thể lao động được chỉ khoảng bảy tám người, đã tính cả hai cụ già. Đứa con lớn nhất của họ chỉ hơn Triệu Tưởng hai tuổi, bọn trẻ chưa đủ sức để làm lao động chính.
Vì vậy dù người lớn có làm việc nhiều đến đâu, lương thực trong nhà họ vẫn không đủ ăn.
"Thôi đừng nói về họ nữa, A Tưởng cháu đừng lo, nhà mình có lương thực, sẽ không để cháu bị đói đâu."
Bà Triệu sợ cháu trai nghe xong sẽ nghĩ đến bản thân mình, vội vàng an ủi.
"Cháu biết mà, cảm ơn ông bà."
Thực ra lượng ăn của cậu cũng không nhỏ, nhưng hai cụ già chỉ nuôi một mình cậu, áp lực không lớn như nhà Triệu Tứ.
Hơn nữa còn có tiền trợ cấp của cha, nên mới không phải ăn rau dại liên tục như nhà Triệu Tứ.
Đang lúc ba ông cháu ăn cơm, thì có người tìm đến.
"Triệu Tứ?"
Vừa nãy gia đình còn đang nói về họ, bây giờ người ta đã tìm tới cửa rồi.
Ba ông cháu liếc nhìn nhau có chút ngượng ngùng, rồi cố tỏ ra bình thường mà nhìn về phía người kia.
"Chú út, thím út, làm phiền hai người đang ăn cơm rồi."
Triệu Tứ đến không đúng lúc, phát hiện nhà họ Triệu đang ăn cơm, trên mặt có chút lúng túng.
Người trong làng bình thường khi tìm người khác đều cố gắng tránh giờ ăn cơm.
Bây giờ cuộc sống của mọi người đều khó khăn, nếu bạn đến vào lúc người ta đang ăn, thì người ta mời hay không mời đây?
Sợ cả hai bên đều khó xử, vì vậy ai cũng cố gắng tránh thời điểm này.
Triệu Tứ lúc đến không nghĩ nhiều như vậy, chủ yếu là do quá gấp, trong nhà đã hết sạch lương thực. Chỉ ăn rau dại cũng không được, sau khi bàn bạc, Triệu Tứ được cử đến nhà họ Triệu để mượn lương thực.
"Triệu Tứ, cậu đến nhà tôi bây giờ là có chuyện gì à?"
Triệu Tưởng cầm cuốc, dựa vào sức mạnh, chỉ mất ba ngày đã dọn sạch sườn đồi phía dưới mảnh đất tự lưu.
Tất cả cỏ dại bị cậu nhổ tận gốc rồi chất thành đống bên đường, đặc biệt là những rễ cỏ tranh trắng dài, cậu cũng không lãng phí. Sau khi phủi sạch bùn đất, cậu định mang về nhà làm thuốc.
Mùa hè sắp đến, nước nấu từ rễ cỏ tranh vừa là thức uống giải khát vừa có thể dùng làm trà mát đấy!
Sườn đồi đã được dọn dẹp xong, Triệu Tưởng bắt đầu gieo hạt ngô vào các hố đã đào, đồng thời trồng thêm một ít khoai tây.
Đất ở sườn đồi khá ẩm, nên việc tưới nước không cần chăm chỉ như ở mảnh đất tự lưu. Ban đầu ngô và khoai tây đều chịu hạn tốt, vì thế việc tưới nước càng không cần quá thường xuyên.
Đây cũng là lý do cậu chọn trồng khoai tây và ngô, để giảm bớt số lần tưới nước. Hơn nữa, ở tỉnh Thục mưa nhiều, thậm chí nhiều lúc cậu chẳng cần tưới nước, chỉ nhờ vào mưa trời là đủ.
Dù không cần tưới nước, nhưng phân bón vẫn phải bón.
Hiện tại phân hóa học rất khan hiếm, số lượng phân hóa học cấp trên phân phối, chỉ có một số ít thôn là có thể nhận được.
Phân bón nhận được đều phải dùng cho ruộng trồng lương thực, không tính đến đất tự lưu của các gia đình. Vì vậy Triệu Tưởng dùng phân chuồng, chính là nước phân.
Ngoài ra, còn có tro củi và lá cây từ trong nhà.
Đừng tưởng những việc này được chia thành từng phần để làm mà nghĩ là ít, thực tế cộng hết lại thì khá nhiều, dù sao Triệu Tưởng cũng không có lấy một ngày rảnh rỗi. Huống chi cậu còn phải dành thời gian để học tập.
Thế nhưng, dù bận rộn đến đâu, Triệu Tưởng vẫn hoàn thành đúng nhiệm vụ mà thầy giáo và sư phụ giao cho mỗi ngày.
"Ối, hai vợ chồng bây giờ sướng rồi nhỉ, đất tự lưu trong nhà đã có người chăm sóc, không như chúng tôi, xong việc công rồi còn phải chạy đi làm ở đất tự lưu."
Khi ông Triệu và bà Triệu đang nghỉ ngơi, họ nghe thấy có người nói chuyện với mình. Ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị ấy khiến hai cụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Cũng nhờ A Tưởng giỏi giang, từ khi có nó trong nhà, chúng tôi thực sự nhàn hơn nhiều."
Nụ cười trên mặt bà Triệu không thể giấu được. Cháu con trong nhà có năng lực, bậc bề trên nào chẳng tự hào?
Trước đây trong nhà chỉ có hai ông bà già, đôi lúc tan ca vẫn phải về nấu cơm, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.
Không giống như những gia đình khác, ngoài người già còn có con trai và con dâu. Người già mệt thì có thể sai bảo con cháu làm việc, điểm này nhà họ Triệu hoàn toàn không có điều kiện.
Người con trai duy nhất trong nhà đi lính, mấy năm không về là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ rằng có một ngày họ nhận được tin con trai hy sinh, từ đó về sau, họ mất đi chỗ dựa duy nhất.
Nhận nuôi Triệu Tưởng là vì họ không muốn sau khi con trai chết đi không có ai thắp hương cho nó. Họ cũng đã già, chẳng còn sống được bao lâu nữa, sớm muộn cũng sẽ xuống dưới đoàn tụ với con.
Đến lúc họ không còn nữa, liệu còn ai nhớ đến con trai của họ?
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hai ông bà quyết định nhận con nuôi.
Hai người vốn đã mất hết tinh thần, đột nhiên lại có động lực sống. Họ muốn sống thêm vài năm nữa, đứa cháu lớn vẫn còn cần họ chăm sóc!
Nhưng điều mà họ không ngờ tới là, trong lúc chăm sóc Triệu Tưởng, cậu bé cũng đang âm thầm chăm sóc lại họ.
Bây giờ, vừa làm xong việc về đến nhà là họ đã có cơm ăn, ăn xong còn có thời gian ngủ trưa. Ngay cả mảnh đất tự lưu trong nhà cũng không cần họ lo lắng, đứa cháu lớn đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, thậm chí các loại cây trồng còn phong phú hơn so với những năm trước.
Không chỉ trồng đủ loại rau trong mảnh đất tự lưu và trên sườn đồi, ngay cả những chỗ hẹp bên bờ ruộng cũng được trồng dưa leo, đậu đũa, dưa chuột…
Bây giờ người trong thôn nào nhắc đến Triệu Tưởng mà không giơ ngón tay cái khen ngợi!
Đứa trẻ ngoan như vậy lại là người nhà họ, ban đêm ngủ cũng có thể cười tỉnh dậy.
Còn nhà họ Triệu, những người đã để Triệu Tưởng rời đi thì không biết hối hận đến mức nào, đặc biệt là Triệu Đức, phát hiện ra rằng trong nhà giờ chỉ còn thằng con trai thứ hai có thể làm việc được.
Thằng cả thì lười đến mức chai dầu ngã xuống cũng chẳng buồn đỡ, thằng ba mỗi lần bảo làm việc thì nói đang học, còn cô út Triệu Viên Viên là con gái, được vợ chồng nuôi dưỡng trắng trẻo mơn mởn, đến bản thân Triệu Đức cũng không nỡ để nó động chân động tay.
Không còn Triệu Tưởng, tất cả việc nhà đều do Triệu Đức và Chu Cúc Hoa cùng gánh vác.
Những việc vặt vãnh nhưng nhiều không kể xiết suýt chút nữa khiến Triệu Đức phát điên, cuối cùng ông ta khoát tay, đẩy hết cho Chu Cúc Hoa.
Dù sao bây giờ cô ta cũng không dám to tiếng với Triệu Đức, tiền đưa về nhà mẹ đẻ vẫn chưa lấy lại được, chồng và con trai lớn trong nhà đều bất mãn với cô ta, vì thế dù trong lòng có tức giận đến mấy, Chu Cúc Hoa vẫn phải cắn răng làm việc nhà.
Cô ta hối hận không kém gì Triệu Đức khi để thằng con thứ hai được nhận nuôi đi, cô ta không ngờ rằng trong nhà lại có nhiều việc đến vậy.
Mùa đông còn đỡ, quần áo ít khi phải giặt, mười ngày nửa tháng cô ta mới giặt một lần. Bây giờ vài ngày phải giặt một lần, mỗi lần là cả đống quần áo của năm người.
Quần áo một người thì không nhiều, tùy tiện vài cái là sạch. Nhưng quần áo của năm người cộng lại thì không phải chuyện nhỏ, vì vậy khi Chu Cúc Hoa mang quần áo ra sông giặt, cô ta cảm thấy như nghe thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình.
Vì thế, cô ta hung hãn trừng mắt nhìn những người dân làng đang giặt đồ cùng ở bên sông.
“Cô ta bị bệnh à? Chúng ta đâu có nói gì, sao lại trừng chúng ta?”
Những người vốn không hề cười nhạo Chu Cúc Hoa nhíu mày, họ đang bàn về chuyện của thanh niên trí thức, vì viện thanh niên có chuyện cười nên họ cười to một chút, khiến Chu Cúc Hoa hiểu lầm rằng họ đang cười nhạo mình.
“Chúng ta đâu phải mới biết cô ta bị bệnh. Thằng con trai thứ hai hiểu chuyện, giỏi giang nhất nhà bị nhận nuôi đi rồi, giờ nhìn xem, người giặt đồ đã đổi thành cô ta. Trước đây việc giặt giũ nấu nướng đều là việc của thằng thứ hai.”
Người nói câu này là chị Điền, hàng xóm sát nhà họ Triệu, đối với chuyện nhà họ Triệu, chị ta nắm rõ như lòng bàn tay.
“Nói thật chứ cô ta cũng ngốc thật, tôi từng gặp mấy người giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng chưa thấy ai như cô ta, lột sạch sẽ nhà chồng để bê về nhà mẹ. Chu Cúc Hoa đã quên mất rằng mình là con dâu họ Triệu, sau này có chết cũng là chôn trong đất của nhà họ Triệu.”
“Nếu cô ta thông minh thì đã không thiên vị như vậy. Dù có thiên vị, cũng phải thiên vị đứa con hiểu chuyện và chăm chỉ chứ! Cô nhìn xem trong ba đứa còn lại, đứa nào chịu giúp cô ta làm việc?”
Người trong thôn nhìn rất rõ, bốn đứa con mà Chu Cúc Hoa sinh ra, chỉ có thằng thứ hai là hiếu thảo nhất.
“Tôi biết mười ngón tay có dài ngắn khác nhau, nhưng cha mẹ như Chu Cúc Hoa, ép thằng thứ hai đến mức không coi nó như con ruột, thì đúng là lần đầu tiên tôi thấy.”
Ông Triệu đặt bát đũa xuống, thật lòng mà nói ông cũng không biết bây giờ nên nói gì cho phải.
Nếu mời Triệu Tứ ăn cơm, trong nồi chỉ còn nước vo gạo. Nhưng không mời thì một người lớn đứng đây, họ cũng khó mà ăn được.
“Chú út, cháu thực sự hết cách mới đến đây, nhà cháu đã hết lương thực hai ngày rồi, chú xem có thể cho cháu mượn vài chục cân lương thực để gia đình cháu vượt qua thời gian này không? Chờ khi lúa mì trong thôn thu hoạch xong, cháu sẽ mượn lương thực từ thôn để trả lại chú.”
Triệu Tứ cũng không muốn đến nhà người khác vay lương thực lúc họ đang ăn, chủ yếu là vì các gia đình chỉ có người lớn ở nhà vào khoảng thời gian này.
“Nếu cậu muốn mượn lương thực tinh, nhà tôi chắc chắn không có. Nhưng vài chục cân khoai lang thì có thể cho cậu mượn, đợi khoai lang thu hoạch xong, cậu trả lại tôi cũng được.”
Ông Triệu là chủ nhà, ông lên tiếng thì bà Triệu và Triệu Tưởng cũng chẳng ai nói gì thêm.
“Được, được, có khoai lang là tốt rồi.”
Mượn được vài chục cân khoai lang đã là tốt lắm rồi, còn lương thực tinh thì anh ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Thôi được, A Tưởng, cháu xuống hầm mang một giỏ khoai lang lên.”
Ông Triệu nói với đứa cháu lớn.
“Vâng.”
Triệu Tưởng đặt bát xuống, việc Triệu Tứ bước vào cũng không ảnh hưởng đến bữa ăn của cậu.
Nói một cách nào đó, mặt dày của cậu còn hơn cả ông bà nội.
Triệu Tứ lúc này mới để ý đến Triệu Tưởng, nhìn khuôn mặt đầy đặn hơn so với con mình, trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu.
Triệu Tưởng trước đây lại gầy lại nhỏ, cả người chỉ còn da bọc xương. Nhưng sau vài tháng được nhà họ Triệu nuôi dưỡng, hiện tại trông cậu khỏe mạnh hơn nhiều.
Còn con của hắn, trước đây tuy không bằng người trên, nhưng vẫn hơn kẻ dưới. Nguyên chủ chính là kẻ "dưới", vì vậy Triệu Tứ chưa bao giờ cảm thấy việc con mình gầy có gì không tốt.
So với nguyên chủ, ít ra con hắn trông vẫn bình thường hơn nhiều.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ngay cả Triệu Tưởng – đứa tệ nhất – mà con hắn cũng không bằng, trong lòng Triệu Tứ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, sự khó chịu này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc gia đình hắn tiếp tục sinh thêm con. Hiện tại vợ của em trai thứ ba lại mang thai, nhưng vì mới đầu thai kỳ nên nhà Triệu Tứ không nói ra ngoài.
Lần vay lương thực này cũng là vì cô em dâu bị đói quá mức, suýt nữa thì ngất đi, khiến nhà Triệu Tứ buộc phải ra ngoài mượn lương thực.
Biết rằng những gia đình khác trong thôn cũng chỉ khá hơn nhà mình một chút, vì vậy Triệu Tứ thẳng tiến đến nhà họ Triệu. Nếu nói nhà nào có điều kiện tốt hơn, thì chỉ có thể là nhà họ Triệu.
Mặc dù bây giờ họ phải nuôi thêm một người, nhưng Triệu Tưởng rất chăm chỉ làm việc! Hơn nữa còn có tiền trợ cấp cho con liệt sĩ và các loại hỗ trợ từ chính phủ, nhà họ Triệu chắc chắn không thiếu lương thực.
Nhà họ Triệu đúng là có lương thực, nhưng không có lương thực tinh, phần lớn đều là ngũ cốc thô như ngô, khoai lang. Vì vậy nếu Triệu Tứ muốn mượn, có thể cho mượn một giỏ khoai lang.
Không nói đến chuyện cho không, bây giờ nhà nào mà chẳng thiếu lương thực, nhà họ Triệu không đủ khả năng để cho.
Một giỏ khoai lang khoảng sáu bảy chục cân, Triệu Tưởng chất đầy rồi leo lên theo chiếc thang.
"Cậu mang về đi! Lúc trả thì cứ chất đầy một giỏ là được."
Ông Triệu không nói nhiều, thậm chí không cần cân, trực tiếp tính theo giỏ.
"Cảm ơn chú út, đợi khi khoai lang ở đất tự lưu nhà cháu thu hoạch xong, cháu sẽ lập tức trả chú."
Đất tự lưu của nhà Triệu Tứ vì đông người nên lớn hơn nhà họ Triệu một nửa.
Năm nay, ngoài đất tự lưu không trồng gì khác ngoài khoai lang, muốn ăn rau thì hái lá khoai. Ăn lá khoai chán rồi thì đi tìm rau dại.
Dù sao năm nay cũng phải trồng nhiều khoai lang một chút, tránh để nhà hết lương thực ngay sau Tết.
Ăn nhiều khoai lang dễ bị nóng ruột và đầy hơi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, vẫn tốt hơn là để bụng đói! Thứ này năng suất cao, khi ăn chỉ cần thêm nhiều rau xanh vào, trộn lẫn với nhau thì sẽ không cảm thấy khó chịu lắm.
"Ừ."
Ông Triệu cũng không khách sáo với Triệu Tứ, số lương thực này chắc chắn phải trả lại. Ông biết rõ chuyện "đấu gạo thành thù, thăng gạo thành ơn".
Hiện tại có thể cho nhà Triệu Tứ vay lương thực, nhà họ Triệu đã rất có lòng tốt rồi.
Nhà nào bây giờ chẳng căng thẳng, dù nhà họ Triệu khá hơn dân làng một chút nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Hai ông bà già đến tuổi này vẫn phải ra đồng làm việc, ai có thể nói rằng họ sống sung sướng?
Trước đây những người từng nói nhà họ Triệu thi thoảng ăn thịt là cuộc sống của địa chủ giàu có giờ cũng đã im miệng. Đâu có địa chủ nào còn phải ra đồng làm việc? Người ta đều thuê người làm, còn hai ông bà nhà họ Triệu thì phải tự mình ra đồng kiếm công điểm.
"Chú út, thím út chào hai người, A Tưởng vất vả rồi."
Triệu Tứ cõng khoai lang về nhà, còn chiếc giỏ lưng thì chính hắn mang tới nên không cần trả lại.
Triệu Tưởng nhìn theo bóng hắn rời đi, rửa tay rồi cầm bát lên tiếp tục ăn.
"A Tưởng, trong hầm còn đủ khoai lang cho chúng ta ăn không?"
Bà Triệu đợi Triệu Tứ đi rồi mới hỏi đứa cháu lớn.
"Cũng tạm, nếu tiết kiệm một chút thì đủ ăn."
Triệu Tưởng gật đầu, năm ngoái cậu bắt được không ít thú rừng, mỗi tháng gia đình đều ăn thịt vài lần. Có thịt ăn thì lượng ngũ cốc thô tiết kiệm được kha khá.
Hiện tại, người ta vì không có thịt ăn, nếu không ăn nhiều một chút ngũ cốc thô thì làm việc sẽ không có sức.
Thỉnh thoảng ăn chút thịt thì nhu cầu về lương thực chính sẽ giảm đi.
Dù sau này có thêm Triệu Tưởng, lượng tiêu thụ lương thực chính của nhà họ Triệu vẫn ít hơn nhiều so với các gia đình khác.
"Vậy là tốt rồi."
Bà Triệu luôn phải lo lắng cho cả gia đình.
Nhà họ Triệu bây giờ già có già, nhỏ có nhỏ. Không thể đem lương thực cho người ngoài mượn để rồi để người trong nhà nhịn đói được!
"Từ giờ nếu có ai đến mượn lương thực nữa, cứ bảo là không còn."
Ông Triệu cũng không phải người tốt vô nguyên tắc, nhà ông còn phải nuôi sư phụ của đứa cháu lớn nữa!
Triệu Tứ thì đúng là hết cách, khó khăn của nhà hắn người trong thôn đều nhìn thấy rõ.
"Vâng."
Triệu Tưởng gật đầu đồng ý.
Thực ra trong hầm vẫn còn vài trăm cân khoai lang, nhưng nghĩ đến sư phụ, cậu không nói gì thêm.
Năm ngoái ông bà nội đã đổi với người ở làng khác lấy khá nhiều khoai lang, dùng lương thực tinh trong nhà để đổi.
Năm ngoái mỗi bữa họ đều ăn kèm khoai lang, ngược lại lương thực tinh ăn không bao nhiêu.
Lương thực tinh được chia trong thôn và lương thực tinh do chính phủ gửi tặng phần lớn đều được đổi thành ngũ cốc thô, nhờ vậy mà lương thực trong nhà dồi dào hơn.
Ngũ cốc thô cũng là lương thực, có thể nuôi sống được nhiều người hơn.
Tất cả những điều này Triệu Tưởng đều nhìn thấy, nhưng cậu không nói gì, chỉ là mỗi lần vào núi sẽ cố ý tìm hang thỏ, thỉnh thoảng cũng lên mấy ngọn núi mà gà rừng hay tụ tập để tìm kiếm.
Có lẽ vận may của cậu sau khi xuyên không quả thật không tệ, chỉ cần cậu muốn thì chưa bao giờ phải về tay không.
Ngoài núi ra, dưới sông cũng là nơi cậu thể hiện tài năng.
Chỉ là sau này cá trở nên khôn hơn, Triệu Tưởng chỉ có thể liên tục đổi chỗ để lừa cá nổi lên rồi bắt.
Sau khi ăn xong bữa trưa, thấy ông bà có vẻ muốn nói gì đó, Triệu Tưởng rửa bát đũa xong liền về phòng.
"Vào đây cho ta."
Bà Triệu đợi cháu vào nhà rồi gọi ông chồng.
"Ờ, tới đây."
Ông Triệu cầm ống điếu, chậm chạp như con ốc sên, từ từ đi theo bà vào trong.
Cụ thể hai ông bà nói gì thì không ai biết, lúc đi làm mặt mày hai người vẫn bình thường như mọi ngày, chẳng thấy có gì bất thường.
Triệu Tưởng đợi họ đi làm rồi học thêm hai tiếng, đến bốn giờ cậu ra ngoài hái rau dại.
Trẻ con trong thôn đều đang đào rau dại, Triệu Tưởng không thể làm khác biệt, vì vậy cậu cũng phải đi đào.
Dù sao trong nhà ăn không hết thì cậu còn có thể mang cho sư phụ và những người khác!
Một lần đào là đầy một giỏ lớn, chủ yếu là rau cải đất, rau sam và các loại khác.
Rau diếp cá thì đào ít hơn, loại này sáng nay cậu đào vẫn chưa ăn hết mà!
Chiều nay cũng không phải đào cho mình, mà là để dành cho sư phụ và những người khác.
Dù sao cũng chỉ là luộc nước rồi ăn, Triệu Tưởng đào toàn những loại rau dại có vị ngon hơn một chút.
Rau diếp cá trộn lạnh là ngon nhất, sư phụ họ không có dầu ăn, nên chỉ có thể để nhà họ Triệu trộn sẵn rồi mang tới.
Vì vậy, Triệu Tưởng không tiếp tục đào nó nữa mà chuyển sang đào các loại rau dại khác.
Sau khi đào xong, Triệu Tưởng về nhà rửa sạch sẽ, trước tiên chần qua nước sôi, rồi dùng cái thau đựng lại.
Buổi trưa, món diếp cá trộn lúc này ăn ngon hơn hẳn, chắc vì đã thấm gia vị rồi! Triệu Tưởng trực tiếp lấy ra một nửa, cho vào hộp để mang tới cho sư phụ, rồi thêm cả rau dại, tổng cộng hai thau lớn!
Ước lượng rằng đủ cho họ ăn tối, Triệu Tưởng còn hấp mấy củ khoai lang đặt lên trên đĩa rau, đến lúc đó mỗi người một củ, ăn kèm với rau dại.
Ý nghĩ của Triệu Tưởng rất đơn giản: nếu không có gạo tinh thì cũng phải để sư phụ ăn được bảy tám phần no với ngũ cốc thô!
Những người trong chuồng bò nhận được ít lương thực hơn. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của ba ông cháu nhà họ Triệu, mùa đông họ sẽ phải đào rau dại và rễ cây để sống qua ngày.
Thực ra họ cũng đã đào, nhưng vì hành động bất tiện, không thể đi xa khỏi làng, nên số rau dại họ tìm được cũng rất hạn chế.
Những nơi gần làng, rau dại sớm đã bị dân làng đào sạch. Chỉ còn sót lại ở những chỗ mọi người không chú ý, nhưng số rau ấy cũng chẳng đủ ăn hết mùa đông!
Người trong làng không nghĩ quá nhiều. Ai cũng lo cho bản thân mình trước. Chính mình còn không đủ ăn, làm sao có thể nghĩ tới người trong chuồng bò.
May mắn là nhà họ Triệu đã nghĩ tới. Những năm qua, nhà họ Triệu vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mọi người, giúp họ bình an vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Kể từ khi Triệu Tưởng được nhận làm con nuôi, cuộc sống của mọi người đã khá hơn.
Không biết đứa trẻ này thế nào, nhưng đối xử với người trong chuồng bò đặc biệt tốt.
Nó luôn giữ tấm lòng nhân hậu với mọi người, không giống như những người trong làng thường tránh xa họ. Ban đầu, mọi người tưởng rằng nó chịu ảnh hưởng từ cặp vợ chồng già nhà họ Triệu, nhưng sau khi tiếp xúc, họ phát hiện ra rằng điều này chẳng liên quan gì đến nhà họ Triệu.
Triệu Tưởng đơn thuần chỉ muốn đối xử tốt với họ, nên mới thường xuyên mang đồ ăn tới chuồng bò.
Sau đó, cậu còn bái Trương Bách Thảo làm thầy, học y thuật với ông. Từ đó, Triệu Tưởng mang đồ tới càng tự nhiên hơn, không còn e dè như trước.
Mọi người không hiểu nổi lý do, nhưng thấy cậu thật sự không có ý đồ gì khác, nên cũng không cố suy nghĩ nhiều làm gì.
Buổi tối và buổi trưa đều ăn cùng một bữa, ngay cả món mặn cũng giống nhau. Mặc dù vậy, ba ông cháu vẫn ăn rất ngon lành.
Bây giờ có cái để ăn đã là may rồi, đừng mong gì chuyện kén cá chọn canh.
Triệu Tưởng bỏ đồ ăn đã chuẩn bị từ chiều vào trong giỏ tre, rồi mò mẫm đi tới chuồng bò trong bóng tối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất