Chương 3
Tôi cắn môi, giả vờ bình tĩnh đẩy anh ta ra.
Nhưng vừa quay đi, nước mắt đã lăn dài từ khóe mắt tôi. Trong mắt Tạ Dật, rốt cuộc tôi là gì? Một người hầu, hay một con thú cưng?
Tôi không biết, và hắn cũng chưa bao giờ nói với tôi.
Ban đầu chỉ đơn thuần là lòng biết ơn sâu sắc, nhưng sau bao nhiêu năm trôi qua, tôi lại mơ mộng viển vông rằng có lẽ hắn sẽ coi tôi như người nhà.
Khi Tạ Dật nhìn thấy là tôi đến, trong ánh mắt hắn mới thoáng hiện chút tinh thần. Vì luôn bị ốm yếu, làn da của hắn quá mức tái nhợt, thế mà hôm nay khi sốt, gương mặt lại hiếm hoi ửng đỏ.
Theo bản năng, tôi đưa tay sờ trán hắn, hơi nóng lan tỏa.
Tạ Dật đặt tay lên mu bàn tay tôi. Giọng khàn khàn, từng chữ một hỏi: "Em... có thích... Tưởng Thệ không? Hai người..." Hắn phát âm không rõ ràng, tôi phải rất cố gắng để hiểu.
Tôi nhận ra rằng hắn đã nhìn thấy tôi và Tưởng Thệ ở dưới lầu qua cửa sổ. Chính chuyện này đã khiến tâm trạng tôi rối bời, và bây giờ tôi lo lắng đến mức muốn bật khóc.
Nhưng việc bật khóc dường như càng làm Tạ Dật tin chắc rằng tôi thích gã kia, hắn giận dữ đè tôi xuống giường trong phòng y tế.
Vừa lúc bác sĩ trường đi vắng, tôi bị hắn dọa sợ tới mức hoảng loạn cố đẩy hắn ra. Tạ Dật bịt miệng tôi lại… Đây cũng là nụ hôn đầu tiên giữa tôi và hắn.
Tạ Dật mạnh mẽ chiếm đoạt, siết chặt cổ tay tôi không cho tôi vùng vẫy. Mãi đến khi hắn buông ra, tôi mới có thể hít thở gấp, còn Tạ Dật thì đỏ bừng từ mặt xuống tận cổ.
Lãnh áo của tôi bị kéo lệch trong lúc giằng co, trên xương quai xanh còn in hằn vài dấu hôn đỏ tươi mà hắn để lại.
Nhân lúc hắn mất tập trung, tôi chạy trốn trong hỗn loạn. Cái gì đây… ý nghĩa gì chứ, dựa vào đâu mà hắn đối xử với tôi như vậy…
Quen biết nhau lâu như vậy mà tôi vẫn không biết tình cảm của hắn đối với tôi là gì, chẳng lẽ hắn cũng chỉ coi tôi như một món đồ chơi tùy tiện đối đãi?
Sau khi về nhà, tôi không tìm hắn, và tất nhiên Tạ Dật cũng sẽ không tìm tôi. Nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng nhiều lần, cuối cùng vẫn không ai gõ cửa.
Tôi trốn trong chăn, đôi mắt khô khốc, muốn khóc nhưng lại không biết nên khóc vì điều gì. Có lẽ Tạ Dật mãi mãi là thiếu gia, sao có thể vì tôi mà cúi đầu?
……
Mẹ Tạ đã sớm đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng, nhưng tôi chưa bao giờ dùng đến. Sau khi tốt nghiệp, tôi kiên quyết từ chối lời tỏ tình của Tưởng Thệ, giấu Tạ Dật để đi du học nước ngoài.
Bấy nhiêu năm, ân tình của hắn dành cho tôi hẳn đã trả đủ rồi. Nếu số phận đã định tôi không có nơi nương tựa, thì nhà họ Tạ cũng không phải là điểm dừng chân của tôi. Tôi chăm chỉ học hành và làm thêm, nhanh chóng hoàn trả số tiền đã chi tiêu từ chiếc thẻ đó.
Tôi đã làm mọi cách để ngăn Tạ Dật tìm được tôi, không phải vì tôi oán hận hắn, mà là tôi không dám đối mặt với hắn, hoặc không biết nên đối diện với hắn bằng danh nghĩa gì.
Ngày tháng sống độc thân ở nước ngoài dường như trôi qua rất nhanh. Những đêm mơ thấy hắn, tôi luôn cố gắng mở to mắt, dòng nước mắt chảy dài trên má, vô thức và bối rối.