Thế Gian Không Còn Tĩnh Lặng

Chương 4

Chương 4
"Tiền bối, cảm ơn anh!" Tôi vẫy tay chào tiền bối, rất biết ơn vì anh ấy đã đặc biệt mang đến cho tôi cuốn sổ tay chuyên ngành.
"Rảnh thì cùng ăn cơm nhé."Tiền bối cười với tôi.
Tôi miệng thì đồng ý, dù biết ý anh ấy là gì, nhưng tôi vẫn do dự liệu mình có nên gặp gỡ người mới hay không, dù chỉ là kết bạn cũng được.
Trở về căn hộ, tôi lấy chìa khóa xoay ổ khóa mở cửa, đột nhiên bị ai đó từ phía sau bịt miệng.
Cảm giác ngạt thở và sợ hãi ập đến dữ dội, tôi bị dọa đến mức hoa mắt từng cơn, đôi giày cao gót cũng vô tình bị đá văng.
“……”
Hắn hít một hơi bên tai tôi, giọng nói run rẩy và nặng nề.
"Em... ổn chứ?” Sau khi kéo tôi vào phòng và khóa trái cửa, hắn mãi mới mở miệng hỏi. Những từ ngữ mơ hồ ấy khiến ký ức ngày xưa trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không biết hắn đã nghĩ ra bao nhiêu từ ngữ độc ác? Nhưng khi nói ra, sự oán trách và hận thù trong lòng dường như tan biến hết. Hắn chỉ thận trọng hỏi một câu: "Em có ổn không?"
Tôi không ổn… Cảm giác trống rỗng trong lòng đột nhiên bị phóng đại, vết nứt như một lỗ đen liên tục nuốt chửng tôi.
Trong phòng không bật đèn, tôi không thể giao tiếp với hắn.
Những mẩu câu rời rạc, phải tốn rất nhiều công sức để hắn phát âm qua kẽ răng, từng tiếng khàn khàn bật ra, hòa lẫn với hơi thở gấp gáp và những giọt nước mắt mặn chát.
Hắn thì thầm một mình, như đã luyện tập hàng triệu lần trong đêm ngày, không ngừng nói: "Anh yêu em." Đây là lần đầu tiên tôi nghe hắn nói một câu rõ ràng và chuẩn xác như vậy, dù chính hắn cũng không thể nghe thấy.
"Ừm... ưm á..."
Tôi vẫn chưa quen được với bóng tối. Tạ Dật nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi chìm sâu hơn.
Tiếc rằng hắn không nghe được, tôi sẽ gọi tên hắn một lần, rồi lại một lần nữa.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay hắn lên môi mình, cố gắng nói to khẩu hình để cho hắn hiểu. Dường như Tạ Dật đã hiểu ý tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Hắn hôn nhẹ lên tai tôi, như đã từ bỏ con người nhạy cảm và cố chấp của quá khứ.
“Xin lỗi... Trước đây anh muốn xin lỗi em, nhưng không đủ can đảm để mong em tha thứ. Anh đã chuẩn bị một món quà, định tặng em lúc tốt nghiệp... nhưng em đã rời xa anh.”
Ngữ pháp của hắn hơi lộn xộn, cách nói cũng không giống người bình thường, giọng điệu cứng nhắc và khàn đặc. Nhưng trừ đi những đoạn nghẹn ngào, câu từ vẫn trôi chảy lạ kỳ.
Hắn đưa tôi một chiếc dây chuyền kim cương xanh, vừa khéo nằm trên xương quai xanh, rất hợp với màu da của tôi.
"Tạ Dật, với anh, em là gì?" Sau ba năm xa cách, tôi vẫn muốn nhận được một câu trả lời, để cho bản thân yếu đuối và tự ti thời niên thiếu một sự công bằng.
"Người yêu... Em là người yêu của anh."
Hắn nhấn mạnh từng chữ, cố gắng ghé sát tai tôi để nói, cuối cùng đã bù đắp cho câu trả lời mà chúng tôi đã bỏ lỡ năm đó.
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất