Chương 120: Vật ông già lưng còng muốn lấy
- Thực lực của vãn bối thấp kém cho nên nếu như hợp tác với tiền bối, không khỏi có chút lo lắng trong lòng.
Địch Cửu đã cảm nhận Địch Cửu có chỗ không thích hợp cho nên càng không muốn liên thủ với Ông già lưng còng này chút nào.
Ông già lưng còng cười có chút âm hiểm:
- Ta cũng biết ngươi bây giờ đang lo lắng cái gì, chỉ cần ngươi thành tâm thành ý hợp tác với ta, lão nhân gia ta đây sẽ phát lời thề tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi là được rồi đi...
- Vậy nếu tiền bối ra tay với ta sẽ bị lôi kiếp đánh thành tro được không?
Địch Cửu đương nhiên nghe ra lời thề hồi nãy của lão chả xài được gì hết, cho nên hắn trực tiếp mở miệng giúp lão phát ra lời thề có chút ý nghĩa hơn luôn.
Nghe thấy Địch Cửu nói, trong mắt của ông già lưng còng lóe lên sát ý, sau đó cười hắc hắc:
- Tốt, rất biết suy nghĩ, cứ làm như ngươi nói đi.
Lão vốn cũng không tính toàn xử lý Địch Cửu làm chi, nếu như lão ra tay xử lý Địch Cửu thì việc tìm Địch Cửu hợp tác đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Đối với một con kiến như Địch Cửu lão hoàn toàn không để ở trong lòng.
Vốn Địch Cửu tính bố trí một cái vây sát trận cấp năm, nhưng bây giờ hắn lại đổi lại, bố trí một cái vây sát trận cấp bốn đỉnh phong, sau lại làm thêm một cái bạo liệt trận cấp bốn nữa.
Còn về Cảnh Kích, Địch Cửu hoàn toàn không có ý định để cho cậu tham gia lần này, hắn đã để cậu rời khỏi Bắc Tích Thành đến chỗ đã hẹn trước để chờ hắn rồi.
- Không tệ, không tệ, trình độ trận pháp thật sự không tệ nha.
Ông già lưng còng đứng ở một bên nhìn Địch Cửu bố trí pháp trận, khen ngợi luôn miệng.
- Ta còn chưa biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào? Không phải lúc trước tiền bối đã nói chúng ta là bằng hữu sao?
Địch Cửu bố trí xong trận kỳ cuối cùng, quay đầu lại cười hắc hắc hỏi.
Lão khoát tay nói:
- Ngươi cứ gọi ta là tiền bối hay là lão lưng còng cũng được.
- Được rồi, tiền bối lưng còng à, ta đã bố trí xong trận pháp rồi, bây giờ chúng ta cứ vậy mà đi vào sao?
Địch Cửu cũng không thèm khách khí với lão, người ta rõ ràng là đang lợi dụng hắn.
Nghe Địch Cửu thực sự gọi mình là tiền bối lưng còng, lão cũng không thèm để ý, đúng là lão chỉ muốn lợi dụng Địch Cửu mà thôi.
- Bây giờ đi vào luôn.
Ông già lưng còng nói xong, bước vào trong Thương Lâu Thích Gia còn nhanh hơn cả Địch Cửu nữa.
Địch Cửu cũng nhanh chóng dịch dung thành một lão già râu trắng, nhanh chóng bước vào bên trong. Hắn dám chắc cái lưng còng kia cũng không phải là đồ thật, chỉ là thủ đoạn dịch dung của đối phương vô cùng cao thâm, hắn đoán không ra làm bằng cách nào mà thôi.
- Có địch! Phòng ngự cấp một....
Địch Cửu vừa mới bước vào đại điện tầng một của Thương Lâu Thích Gia đã nghe được tiếng gào thét kinh sợ của tiểu nhị rồi.
Gần như tất cả tiểu nhị của Thương Lâu Thích Gia bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ ràng được diện mạo của ông già tóc bạc do Địch Cửu dịch dung thành rồi, bây giờ đột nhiên thấy hắn xuất hiện ở đây không khẩn trương mới lạ đó.
- Phòng ngự cái cục cớt.
Ông già lưng còng giơ tay lên liền có vô số mũi nhận sắc nhọn bay ra ngoài, lúc này không chỉ có tiểu nhị của Thương Lâu Thích Gia mà ngay cả khách nhân ở đây cũng bị những mũi nhận đó giết chết.
Trong lòng Địch Cửu phát lạnh, lão già này cũng thiệt là độc ác nha.
Oan có đầu nợ có chủ, từ trước tới giờ dù cho Địch Cửu có ra tay xử lý Thương Lâu Thích Gia đi nữa thì cũng chưa bao giờ đ- ng đến khác nhân bên trong cả. Còn bây giờ ngay cả khách nhân lão cũng không buông tha, rõ ràng là đang cố ý hãm hại Địch Cửu mà.
Có hai tu sĩ Kim Đan bay từ trên lầu xuống, hai người còn chưa chạy đến chỗ này đã bị mấy mũi nhận sắc nhọn kia xé rách rồi.
Chỉ vài đạo mũi nhận tùy tay phát ra đã có thể xử lý hai tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, xem ra lão già này không phải chỉ là Nguyên Hồn, hoặc ít nhất là không phải một Nguyên Hồn bình thường, trong lòng Địch Cửu nhanh chóng suy đoán.
Dù sao thì lúc đầu hai người cũng đã thương lượng tốt rồi, bây giờ Ông già lưng còng đó giết người, hắn cũng không chút do dự mà thu lấy hết tất cả pháp bảo vào trong túi trữ vật. Hai cái túi trữ vật của hai tu sĩ Kim Đan kia hắn cũng không buông tha.
Về cái nhẫn ẩn hình kia, Địch Cửu cũng không tính lộ ra cho lão biết.
Ông già lưng còng giết người vô cùng nhanh gọn, từ lầu pháp bảo giết lên đến lầu đan dược, từ lầu linh thảo đến lầu công pháp...
Địch Cửu cứ im lặng không rên tiếng nào mà thu dọn sạch sẽ tất cả đồ vật, nếu như lão đã thề rồi mà vẫn có ý định giết hắn thì cho dù hắn không lấy cái gì hết thì cũng chết mà thôi.
Gần nửa canh giờ, lão đã giết hơn chín mươi tu sĩ Kim Đan rồi, Địch Cửu cũng thu đầy mấy cái túi trữ vật. Lúc trước hắn cũng coi như là có chút tài sản, nhưng mà nếu như so với số thu hoạch ngày hôm nay của hắn thì đúng là gặp được sư phụ luôn rồi.- Tiền bối lưng còng, chúng ta đã thu hết toàn bộ đồ vật trong này rồi, hay là bây giờ cho nổ bay nó đi ha?
Địch Cửu biết rõ nãy giờ chỉ có hắn thu đồ mà thôi, ông già lưng còng này chưa lấy đi món nào hết, nhưng mà hắn vẫn cố ý hỏi.
Ông già lưng còng cười hắc hắc
- Tiểu tử kia, là ngươi thu hết đồ vật mới đúng, đồ của ta còn chưa lấy được đâu.
Nói xong mấy câu này, lão liền đi vào chỗ sâu nhất trong động phủ của Thương Lâu Thích Gia, Địch Cửu cũng chỉ đành đi theo vào. Bây giờ hắn cũng đã hiểu ra vì sao lúc nãy lão lại ra tay tàn nhẫn như vậy rồi, thật sự là sự tàn nhẫn lúc nãy đã phát huy tác dụng lớn. Sau khi giết sạch hết những người ở đây lại dùng trận pháp phong tỏa lại, cho nên từ nãy đến giờ cũng không có xuất hiện người nào cản đường cả.
Ông già lưng còng giống như là đã từng đi đến chỗ này rồi, lão không chút do dự đi vào chỗ sâu nhất trong động phủ tu luyện của Thương Lâu Thích Gia.
Lúc Địch Cửu nhìn thấy cái động phủ này thì cũng nhìn thấy một cái hộ trận cấp năm đỉnh phong. Hơn nữa trong hộ trận này còn có thêm một cái xúc phát trận, tuy hắn đã là trận pháp đại sư cấp năm rồi, nhưng vẫn không có khả năng trong thời gian ngắn phá huỷ được hộ trận này. Hơn nữa cho dù có mở được hộ trận này ra thì cũng sẽ bị chủ nhân của động phủ này phát hiện.
Ông già lưng còng dẫn hắn tới chỗ này hiển nhiên là vì muốn phá vỡ cái hộ trận này sau đó lấy đồ vật ở trong đó đi.
Lúc Địch Cửu tưởng rằng lão sẽ quay sang nhờ hắn hỗ trợ thì lão đã lấy ra một cái trận bàn. Sau khi lấy nó ra xong lão quăng nó ngay xuống đất.
Vừa nhìn thấy cái trận bàn này Địch Cửu liền nhớ tới lần ở hội đấu giá trên Địa Cầu mình cũng từng mua được một cái trận bàn giống như vậy. Sau khi hắn lấy được cũng từng đem nó đi luyện hóa, nhưng mà sau khi thần niệm của hắn thâm nhập vào bên trong trận bàn rồi thì nó chẳng có chút phản ứng nào, trận văn bên trong nó cũng không dao động gì cả. Địch Cửu cảm thấy cái trận bàn đó là một cái trận bàn bị hư rồi.
Địch Cửu chưa kịp nhìn xem cái trận bàn này là loại nào thì thấy nó đã muốn khởi động rồi.
Không tới một phút đồng hồ, Địch Cửu nhìn thấy nó bắt đầu phát ra từng đạo gợn sóng huyền ảo. Mấy gợn sóng đó đ- ng vào hộ trận của động phủ, thì cái hộ trận đó đã nứt ra một khe hở nhỏ, từ trong đó có một cổ nhiệt khí thẩm thấu ra bên ngoài.
Địch Cửu cũng không thèm nghĩ xem là thứ gì mà lại có thẻ nóng đến như vậy, hắn bây giờ đang dùng ánh mắt nóng bỏng của mình nhìn chằm chằm vào cái trận bàn của ông già lưng còng kia. Loại trận bàn dùng để phá trận như vậy hắn lần đầu tiên thấy được, hắn cũng có thể nhìn ra trận bàn trong tay lão nhất định là loại cao cấp nhất. Cho dù chỉ là một góc của cái trận bàn này thôi có khi còn nhiều hơn tổng thu hoạch hôm nay của hắn nữa đó.
Lấy loại đồ cao cấp như vậy chỉ để mở ra một cái hộ trận mà thôi, không biết bên trong đó rốt cục là chứa đồ tốt đến cỡ nào nữa đây?
- Tiểu tử dẫn đường đi, ta cũng chỉ có một cái trận bàn này mà thôi, hơn nữa cũng không hiểu trận pháp.
Ông già lưng còng mở ra hộ trận rồi cũng không đi vào mà lại quay đầu nói với Địch Cửu.
Địch Cửu chắc chắn dẫn đường không phải viêc tốt lành gì nhưng tiếc là hắn không có năng lực để phản kháng. Lúc trước lão cũng đã nói rồi, hắn phải thành tâm thành ý hợp tác thì lời thề kia mới có hiệu lực. Nếu như mà bây giờ hắn không chịu đi trước dẫn đường vậy coi như là không chịu thành tâm thành ý rồi.
Địch Cửu vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn đường đi vào bên trong.
Vừa mới đi vào bên trong động phủ, cảm giác nóng bức càng thêm rõ ràng. Đến khi Địch Cửu nhìn thấy thứ đang phát ra nhiệt lượng cực nóng kia, hắn liền sợ ngây người.
Đây là một ngọn lửa, ngọn lửa này bị cấm chế nhốt lại trên một tảng đá màu xám, hình như nó đang hấp thu thứ gì đó trên tảng đá để lớn dần lên.
Lúc trước Địch Cửu còn thòm thèm cái trận bàn của lão ông già lưng còng, nhưng sau khi nhìn thấy ngọn lửa này hắn liền biết, cái trận bàn đó hoàn toàn không có cách nào so sánh với ngọn lửa này.
Thứ này nhất định là dị hỏa ở trong truyền thuyết, mấy năm qua Địch Cửu đã nghiên cứu qua vô số ngọc giản tu chân rồi, làm sao mà không biết được sự trân quý của dị hỏa chứ?
Trên toàn bộ Cực Dạ đại lục cũng không có được bao nhiêu ngọn dị hỏa, vậy mà bây giờ ở trong Thương Lâu Thích Gia hắn lại có thể nhìn thấy một ngọn dị hỏa.
- Ngươi nhìn thấy cái cấm chế trên ngọn lửa đó không? Ngươi chỉ cần giúp ta luyện hóa cấm chế sau đó lấy ngọn lửa dùm ta là được. Đương nhiên, chỉ cần đ- ng vào cái cấm chế đó nhất định sẽ có tu sĩ Nguyên Hồn truyền tống trở về liền, ta sẽ phụ trách cản đối phương lại tranh thủ thơi gian cho ngươi lấy ngọn lửa đó về.
Ông già lưng còng chỉ vào dị hỏa nói.
- Nhưng mà tiền bối lưng còng à, lấy thực lực của ta bây giờ sợ là không thể chạm vào dị hỏa này được đâu.
Cảm giác không ổn trong lòng Địch Cửu chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.
- Tiểu tử ngươi làm lẹ đi, ta không biết gì về trận pháp hết cho nên không thể động đến cấm chế của ngọn lửa được. Bây giờ nhiệt độ của ngọn lửa đã bị cấm chế kia giam cầm rồi, cho dù ngươi đi phá cấm chế thì nó cũng sẽ không làm ngươi bị thương được. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, phải tốc chiến tốc thắng.
Lão có chút khó chịu thúc giục.
Địch Cửu cũng hiểu, lúc trước lão giết hết tất cả mọi người là vì không muốn để lọt tin tức ra ngoài, hơn nữa đồ vật hắn muốn lão đã cho rồi, cho nên bây giờ đến phiên hắn phải hỗ trợ.
Nếu như hắn dám không ra tay hỗ trợ, vậy thì hắn chết chắc rồi.
Địch Cửu đáp lời, tiến lên một bước, hai tay bắt đầu đánh ra vài đạo thủ quyết, bắt đầu phá giải cấm chế này. Hắn là loại người một khi đã quyết định thì sẽ không rề rà ê a, nếu như mà lề mề chần chừ đã không có ích lợi gì vậy thì cũng không cần đi làm mấy chuyện vô dụng đó.
Gần như là ngay lúc mấy đạo thủ quyết của hắn chạm vào cấm chế của ngọn lửa kia, thì có một mũi nhận sắc bén từ bên ngoài cấm chế bay ra ngoài. Địch Cửu cảm thấy có một cổ lực lượng cường đại chế trụ thân thể hắn.
Phốc!
Máu tươi văng tung tóe, mũi nhận kia đã xuyên qua trái tim Địch Cửu.
Mà cũng vào lúc đó, một tiếng rống giận từ hư không truyền đến, sau đó là một bóng người xuất hiện từ hư không. Địch Cửu hiểu rõ, chắc chắn là cường giả Nguyên Hồn Cảnh đã đến rồi.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- đa tạ đạo hữu ThầnVương và daylacainick đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.