Chương 145: Một đánh năm
--------------------------
Địch Cửu kinh hỉ mở to mắt, hắn cuối cùng cũng đã tìm được dấu vết của trận pháp xung quanh hạt châu màu xanh lam kia rồi.
Lần này thu hoạch của hắn không chỉ có mỗi hạt châu này thôi mà còn một thứ khác nữa, chỉ cần cho hắn đủ thời gian thì sau này chính hắn cũng có thể bố trí được loại trận pháp hư không vô hình vô ảnh giống như vậy.
Địch Cửu đưa tay lấy hơn mười trận kỳ ra, sau đó ném ra ngoài, trận pháp vốn đang khóa chặt xung quanh hạt châu đột nhiên xuất hiện một kẽ hở, tay của Địch Cửu đã nhanh chóng tóm lấy hạt châu này.
Hàn ý lạnh đến thấu xương đột nhiên truyền đến làm cho Địch Cửu suýt chút nữa đã quăng hạt châu này xuống đất luôn rồi. Một ngọn chân hỏa xuất hiện trên lòng bàn tay của Địch Cửu, nhưng mà cho dù là vậy thì Địch Cửu cũng vẫn còn cảm giác tay của mình sắp sửa bị đông thành băng luôn rồi.
Hạt châu lạnh như vậy cho nên Địch Cửu hoàn toàn không dám cầm nó quá lâu, hắn nhanh chóng lấy ra một cái hộp ngọc, đặt hạt châu, lại đánh thêm vài đạo cấm chế lên xong mới cất hộp lại.
Hạt châu màu xanh lam kia bị Địch Cửu lấy đi rồi, thần niệm của hắn cũng đã nhìn thấy toàn bộ hình ảnh đại trận của cái ao xanh này, hắn lại ném ra mười đạo trận kỳ nữa liền thấy một Lam Mạch xuất hiện trước mặt hắn.
Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao nước trong ao kia là màu xanh, vì sao linh khí trong đó lại nồng đậm như vậy rồi.
Thì ra là bởi vì trong ao này có được một Lam Mạch, tuy rằng bây giờ hắn chưa biết Lam Mạch này là cái gì, nhưng mà mấy thứ này trong Thế Giới Thư chắc chắn có giải thích, chỉ cần tìm một chút là ra.
Lam Mạch này chính là ngọn nguồn của linh khí trong ao thì Địch Cửu mà không hốt nó đi mới là lạ đó. Từng cái từng cái trận kỳ được Địch Cửu ném ra ngoài, nhưng mà chưa đợi Địch Cửu lấy được Lam Mạch thì thần niệm đã phát hiện ra có một hai trăm người đang ồ ạt chạy tới chỗ này. Địch Cửu làm sao dám do dự nữa, nhanh chóng đảy nhanh tốc độ.
Rầm! Rầm! Oanh! !
Trong âm thanh rung trời, cuối cùng thì Địch Cửu cũng thu được Lam Mạch dài hơn mười trượng vào dược viên giới chỉ của hắn rồi.
Hai trăm người kia vọt vào gần như là cùng một lúc với lúc Địch Cửu thu Lam Mạch xong. Sau khi lấy đi Lam Mạch thì hộ trận xung quanh ao và trên không đều mất di tác dụng. Mà ở bên bờ ao bên kia, có một gốc cây ăn quả cao cỡ ba bốn thước, trên cây có ba trái cây màu xanh, mà vỏ ngoài của mấy trái này lại có những đường vân gợn sóng.
Bởi vì Địch Cửu đã lấy đi linh mạch màu xanh kia rồi cho nên mọi người vừa chạy vào liền nhìn thấy ngay gốc cây này.
- Hồn Nguyên quả?
Phần lớn người ở đây đều nhận ra ba trái cây đó là thứ gì, mắt cả đám đều phát sáng lên.
Mặc kệ là ai ở trong Tu Chân giới cũng đều biết được Hồn Nguyên quả trân quý cỡ nào. Có rất nhiều tông môn không thể trở thành tông môn hạng nhất mà nguyên nhân lớn nhất chính là vì không tìm được Hồn Nguyên quả.
Hồn Nguyên quả có thể luyện chế được Ngưng Hồn Đan, đây chính là đan dược tốt nhất giúp cho tu sĩ Kim Đan kỳ có thể thăng cấp lên Nguyên Hồn cảnh.
Có một ít tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ vừa mới bước vào Kim Đan biết rõ bản thân không có cơ hội lấy được nó, trong mắt bọn họ chỉ có khát khao mà thôi không có ý định chạy lên cướp đoạt. Mà một ít tu sĩ Kim Đan trung kỳ hậu kỳ lại điên cuồng chạy vọt qua phía bên kia ao, muốn cướp lấy gốc cây có Hồn Nguyên quả kia.
Nhưng mà mấy tu sĩ Kim Đan bên trong ao thì lại chẳng động đậy gì cả, bọn họ biết rõ sự lợi hại của Địch Cửu, bây giờ vị trí của Địch Cửu lại gần như vậy, bọn họ hoàn toàn cướp không được.
Địch Cửu đúng là cố gắng hạn chế việc dùng đan dược để thăng cấp, nhưng mà loại quả trân quý như Hồn Nguyên quả thì ai mà lại không muốn chứ? Huống chi Hồn Nguyên quả là loại bảo vật có thể giúp đột phá cảnh giới, nếu như hắn không thể đột phá vào Nguyên Hồn cảnh thì dùng Hồn Nguyên quả cũng không có nhiều tác dụng phụ lắm.
Tốc độ của mấy người vào sau kia có lẹ cỡ nào thì cũng không lẹ bằng Địch Cửu được, Địch Cửu chỉ cần dùng Thần Niệm Độn Thuật một cái đã tới ngay bên cạnh Hồn Nguyên quả, vừa đưa tay ra một cái đã thu luôn cả gốc cây vào bên trong dược viên giới chỉ rồi.
Sau khi Địch Cửu lấy được Hồn Nguyên quả rồi thì mấy tên tu sĩ Kim Đan kia cũng đã dừng lại ở khu vực bên cạnh Địch Cửu, bao vây hắn lại.
- Linh khí bên trong ao này có thể tẩy rửa tạp chất bên trong kinh mạch.
Một tu sĩ Trúc Cơ đã phát hiện ra chỗ tốt của cái ao này cho nên kinh hỉ kêu lên.
Linh mạch màu xanh trong ao đã bị Địch Cửu lấy đi nhưng mà không biết linh mạch đó đã ở đây được bao lâu cho nên nước trong ao này đã sớm thẩm thấu đủ linh khí rồi.
Trừ mấy tu sĩ Kim Đan còn đang bao vây Địch Cửu ra thì những tu sĩ khác biết rõ không có cơ hội cướp lấy Hồn Nguyên quả cho nên đã nhanh chóng nhảy xuống ao tu luyện. Bọn họ chỉ là đi vào chung với tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia mà thôi cũng không phải là thuộc hạ của tên đó.
- Trả gốc cây đó lại đây ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống.
Người nói chuyện chính là tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia, y không thấy được lúc Địch Cửu lấy đi hạt châu màu xanh lam và Lam Mạch, chứ nếu không sợ là y sẽ không nói như vậy đâu.
Địch Cửu nhìn lướt qua chín tên tu sĩ đang vây quanh hắn, bốn tên là tu sĩ Kim Đan dưới tầng ba, ba tên là Kim Đan trung kỳ, hai tên cuối cùng là Kim Đan hậu kỳ, trong đó tên vừa mới mở miệng đòi hắn nhả đồ ra là một Kim Đan tầng tám, người còn lại là Kim Đan tầng bảy.
Nhấc tay lên, trong tay xuất hiện một thanh trường đao, ánh mắt của Địch Cửu đảo qua chín người, thản nhiên nói:
- Lúc nãy đúng là ta đã lấy được Hồn Nguyên quả, nhưng mà trên đó chỉ có ba trái mà thôi. Ta là người của đại tông môn, nếu các vị dưới tình huống chưa chắc sẽ cướp được một Hồn Nguyên quả mà muốn kết thù với ta thì xin cứ việc ở lại.
Tu vi của Địch Cửu cũng chỉ mới là Kim Đan tầng một mà thôi, mặc dù là cũng đang ở trong ao xanh nhưng mà tinh lực của hắn đều đặt ở trên trận pháp, cho nên tu vi vẫn chưa đột phá lên Kim Đan tầng hai nữa.
Nếu như muốn đánh với chín người cùng một lúc thì cũng hơi quá sức rồi.
- Ta còn một thời gian dài nữa mới đạt tới Kim Đan viên mãn, cho nên ta rút lui.
Một tu sĩ Kim Đan tầng hai ôm quyền nói xong một câu liền nhảy vào bên trong ao bắt đầu tu luyện.
Ba tên Kim Đan sơ kỳ kia thấy tên Kim Đan tầng hai lui ra như vậy thì cũng ôm quyền nói một câu liền nhảy xuống ao tu luyện.
Bọn họ cũng không phải là bị Địch Cửu hù dọa mà là tại vì Địch Cửu nói Hồn Nguyên quả chỉ có ba trái. Cho dù có hợp sức xử lý xong Địch Cửu thì cũng chưa chắc tới phiên mấy tu sĩ Kim Đan sơ kì như bọn họ cướp được Hồn Nguyên quả. Nếu như đã cướp không được thì mắc mớ gì phải vì vậy mà đắc tội với đại tông môn chứ? Vẫn là nên nắm chặt thời gian tu luyện đi.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia thấy bọn họ rút lui cũng không nói gì, thực ra y càng mong mọi người đều rút lui hết đi để một mình y ở lại đối phó vớ Địch Cửu thôi là được rồi.
Sau khi bốn người kia đã rời khỏi thì trường đao của Địch Cửu cũng đã bổ ra từng đạo đao khí tiêu điều đầy sát khí.
Thấy Địch Cửu thật sự có gan dám ra tay trước thì tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia tức giận vô cùng. Trên ngực y đột nhiên xuất hiện một cái hộ giáp vàng kim, y còn lười đi cản trở đao khí của Địch Cửu mà lại giơ lên trường thương tấn công về phía ngực hắn.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Đao khí sắc bén chém lên trên hộ giáp của tu sĩ Kim Đan tầng tám kia, đao khí thẳng tiến không lùi kia tuy rằng không thể làm vỡ hộ giáp nhưng mà đao ý lại xâm nhập vào bên trong, khiến cho thân thể của y lạnh run. Y thậm chí có một loại cảm giác Địch Cửu nhất định phải giết chết y thì mới chịu bỏ qua. Cũng may là sau đó Địch Cửu cũng không có tiếp tục ra tay với hắn nữa.
Tuy rằng Địch Cửu lại không tiếp tục tấn công y nữa nhưng mà cái loại đao ý chỉ tiến không lùi kia vẫn còn đang tiếp tục ăn mòn y.
- Mọi người cùng nhau động thủ đi, cướp được đồ vật thì chia đều.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám đã không dám coi Địch Cửu giống như mấy con kiến Kim Đan tầng một bình thường kia rồi, trong lúc nói chuyện thì khí thế của trường thương vốn đã bị Phong Tiêu Đao của Địch Cửu ăn mòn cũng không giữ lại chút nào nữa.
Bốn tên tu sĩ Kim Đan còn lại cũng chỉ ra tay chậm hơn một nhịp mà thôi, không phải là bọn y không kịp phản ứng mà là vì khi đối phó với một con kiến Kim Đan tầng một thì sẽ không có ai sẽ chủ động xuất ra lá bài chưa lật của mình trước hết.
Địch Cửu lại không chút lưu tình, tuy là Phong Tiêu Đao của hắn đầu tiên tấn công tên tu sĩ Kim Đan tầng tám trước nhưng mà hắn lại hiểu rõ mình nên làm gì tiếp theo rồi.
Sau khi chém ra Phong Tiêu đao xong thì Địch Cửu cũng không để ý đến trường thương của y, mà lại chém ra thêm một đao nữa, lần này làđao thứ năm Liệt đao chém về phía tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy, rồi lại đánh thêm một quyền về phía mấy tên tu sĩ Kim Đan còn lại.
Hai tên Kim Đan hậu kỳ kia hắn nhất định phải giải quyết xong một người rồi mới tính tiếp được, mà người hắn chọn giải quyết trước chính là tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy.
Mấy tên tu sĩ Kim Đan còn lại động tác có hơi chậm một chút, nhưng mà sau khi tên tu sĩ Kim Đan tầng tám nói xong thì họ cũng lấy ra pháp bảo của mình tấn công Địch Cửu.
Lần này Núi Non Liên Miên của Địch Cửu cũng không phải đánh tới một người cho nên hóa thành ba ngọn núi lớn cùng một lúc. Mà lúc này thì Liệt đao của hắn cũng đã chém lên người của tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy rồi.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy này vốn chưa lấy hết toàn bộ thực lực ra, vì mặc kệ thế nào thì gã cuối cùng cũng sẽ có được một Hồn Nguyên quả mà thôi, nhưng mà bây giờ lại thấy Địch Cửu dám lựa chọn mình làm mục tiêu tiêu diệt thì giận dữ. Hai cái chũm chọe (Chũm chọe làm bằng hợp kim đồng thiếc, gồm hai chiếc giống nhau, hình tròn như chiếc đĩa, có núm để cầm) bị lấy ra đã phát ra âm thanh chói tai như xé rách không gian muốn xé Địch Cửu thành mảnh nhỏ
Oanh!
Gợn sóng của Liệt đao đụng vào chũm chọe bùng nổ chân nguyên ra xung quanh cũng làm cho thế tới của chũm chọe bị giảm đi. Trong lòng gã chấn động vô cùng, hắn đã lấy chũm chọe của mình ra vậy mà chỉ có thể ngăn lại thế đao của Địch Cửu mà thôi, hơn nữa sau khi ngăn được cơn sóng đao của Địch Cửu thì chân nguyên bị phản phệ trở lại cũng làm cho đan điền của gã đảo lộn.
Người trước mặt này nhất định không phải là tu sĩ Kim Đan tầng một!
Mà ngay lúc gã suy đoán Địch Cửu không phải là Kim Đan tầng một thì gợn sóng của Liệt đao cũng đã đánh tới người gã rồi.
Vậy mà còn Không thể hoàn toàn cản nó lại sao? Trong lòng của tu sĩ Kim Đan tầng bảy càng rung động. Cho dù Liệt đao của Địch Cửu được chũm chọe của hắn cản trở cho nên sẽ không có uy hiếp gì với gã nữa, nhưng chuyện khiến gã kinh ngạc chính là chũm chọe của hắn lại không thể cản được cơn sóng đao kia của Địch Cửu, điều này cũng chứng minh Địch Cửu không những không phải là Kim Đan tầng một mà còn nói lên thực lực của hắn cao hơn mấy tu sĩ ở đây nhiều.
Rầm! Rầm! Oanh!
Cùng lúc đó thì Núi Non Liên Miên của Địch Cửu cũng đã đụng phải công kích của ba tên tu sĩ Kim Đan kia, Địch Cửu há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó xoẹt một cái, bên hông của Địch Cửu cũng đã xuất hiện vết thương.
Cho dù người đầu tiên Địch Cửu ra tay chính là tên tu sĩ Kim Đan tầng tám hơn nữa còn dùng cả Phong Tiêu đao, nhưng mà người này sau khi chặn được một đao kia thì y cũng dùng trường thương chọc ra một miệng vết thương thật sâu bên hông của hắn.
Cái này là do Địch Cửu đột nhiên nghiêng người một chút đó, nếu như không thì một thương này có khi đã chém đứt nửa thắt lưng của hắn rồi.
----------------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC
..............................
Đa tạo đạo hữu TracHon và KimHuong đã đẩy kp và donate cho nhóm dịch.