Chương 152: Cứ đi như thế sao
- Ồ, hình như trong hai người mà ta mới giết, thì có một nguời là ca ca của cô sao?
Địch Cửu bình tĩnh nói.
Một nam một nữ này, một người thì cảnh giới kim đan viên mãn, một vừa mới bước vào nguyên hồn, hắn thật vẫn không sợ. Dù hai người này liên thủ hắn không đánh lại được, nhưng hai người này muốn mạng của hắn thì đúng là người ngốc nói mê.
Cô gái xinh đẹp xuất ra một viên ngọc lưu ly bảy mày bay vòng quanh người, nàng đè nén xuống sát ý của mình nhìn chằm nhằm Địch Cửu nói:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ, anh ta là Thành Bích Quần, ta tên là Thành Bích Quân. Ta đến từ Trữ Tiên Tông đại lục Thường Thiên, tiểu thế giới của anh trai ta đang trong tay ngươi người giết anh trai ta dù không phải là người thì chắc chắn cũng có quan hệ tới ngươi. Nếu như ngươi thức thời, nói ra làm thế nào ngươi lấy được tiểu thế giới này, sau đó trả tiểu thế giới lại cho ta. Nếu thật không liên quan gì đến ngươi, ta có thể không giết ngươi. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là những điều ngươi nói hoàn toàn là sự thật
Địch Cửu sửng sốt, hắn cạn lời luôn rồi. Rõ ràng là tiểu thế giới lấy được ở Tiên Nữ tinh, vậy mà ở Thiên Mạc lại bị người ta tìm tới, vận khí của hắn đúng là rắm thối mà.
Ngược lại, Địch cửu hoàn toàn tin tưởng lời của cô gái này nói, khi hắn luyện hóa tầng cấm chế thứ hai đã được ẩn giấu trong tiểu thể giới, kích phát thần niệm ấn ký Phụ Cốt, bây giờ thần niệm ấn ký ngay ở trên cánh tay của hắn đây.
- Thế nào, không có lời gì để nói rồi hả?
Thành Bích Quân (tác viết sai thành trần bích quân) lên tiếng châm chọc, Lưu Ly Bảy Màu hóa thành từng đạo cầu vồng khóa chặt toàn bộ không giàn xung quanh.
Địch Cửu có thể ngay lập tức chém chết hai tên kim đan sơ kỳ, thực lực chắc là kim đan viên mãn, thậm chí có thể là nửa bước nguyên hồn. Bọn họ muốn giết Địch Cửu sẽ không có vấn đề gì, việc mà bọn hắn lo lắng chính là Địch Cửu có thể chạy mất.
Mặc dù nàng cùng Tông Mẫn đều chưa thấy qua độn thuật của Địch Cửu, nhưng mà suốt chặn đường đuổi theo thần niệm ấn ký, có thể cảm nhận được tốc độ Địch Cửu không hề yếu hơn bọn họ. Đây là kết quả mà bọn hắn dùng hết sức đuổi theo, nếu Địch Cửu cũng không có dùng toàn lực di chuyển, thì tốc độ thật của Địch Cửu sẽ nhanh hơn. Khả năng này rất thấp, nhưng không phải là không tồn tại.
Thành Bích Quân cùng Tông Mẫn không nhờ tới là, bọn họ đã đoán đúng, Chính xác là Địch Cửu không dùng toàn lực.
Nghe được tiểu thế giới này là của Thành Bích Quần anh trai Thành Bích Quân, giọng điệu Địch Cửu hòa hoãn, ôm quyền nói:
- Hai vị đạo hữu, chiếc nhẫn này là ta lấy được từ trên một tinh cầu không người, lúc ấy chiếc nhẫn nằm trên ngón tay một bộ xương. Mà bộ xương khô là ai ta cũng không biết, ta chỉ là nhặt được mà thôi. Anh trai cô, ta thấy cũng chưa từng thấy qua, làm sao có thể giết hắn?
Thành Bích Quân cũng đoán được Địch Cửu không thể nào giết anh nàng, nàng nhất định phải thu hồi chiếc nhẫn này, bây giờ nghe Địch Cửu nói đến Thiên Cương tinh thì nàng vội vàng hỏi:
- Tinh cầu kia ở chổ nào?
Địch Cửu giang hai tay ra nói:
- Ta cũng không biết, ta vốn là ở trên tinh cầu đó, bởi vì một ít chuyện nên bị thương, nhưng sau tỉnh lại ở một nơi mà ta không hể biết đến. Về phần ta làm sao đi tới nơi này thì một chút ta cũng không hề biết.
- Hoàn toàn là giả dói.
Thành Bích Quân lạnh giọng quát, chỉ có ngu si mới tin tưởng lời Địch Cửu nói.
Địch Cửu từ tốn nói:
- Ngươi không tin ta thì ta cũng hết cách.
- Trước tiên ngươi hãy trả lại chiếc nhẫn cho ta.
Thành Bích Quân hít và một hơi, nàng biết rõ không chế trụ Địch Cửu, thì Địch Cửu sẽ không bao giờ nói ra tung tích Thiên Cương tinh.
Địch Cửu khẽ mỉm cười:
- Chiếc nhẫn này là người Thành gia luyện chế?
Thành Bích Quân lạnh lùng nói:
- Tiểu thế giới này là cha của ta trong một lần lang bạc tìm thấy ở một bí cảnh. Ngươi nói có phải là của Thành gia không?
Thì ra là như vậy, Địch Cửu gật gật đầu nói:
- Thứ nhất chiếc nhẫn này là do ta nhặt được, ngươi nói là của Thành gia nhưng lại không có chứng cớ. Chứng cứ duy nhất là trên chiếc nhẫn này có một cái ấn ký, nhưng ấn ký này ai cũng có thể làm ra. Thứ hai là cho dù Thành gia từng sở hữu chiếc nhẫn này đi nữa. Hiện tại ta nhặt được thì sẽ thuộc về ta, chiếc nhẫn này cũng không thể coi của Thành gia.
- Ha ha, ta đã thấy qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai da mặt dày như ngươi cả. Đồ của Thành gia ta thất lạc, ngươi nhặt được thì là của ngươi sao? Ở đại lục Thường Thiên, mỗi một tông môn đều có bảo vật đỉnh cấp, nếu như ngươi nói, thì những bảo vật này sau khi thất lạc, ai nhặt được chính là của người đó, vậy thì đại lục Thường Thiên đã sớm rối loạn rồi.
Thành Bích Quân châm chọc.
Tại Thường Thiên đại lục, những tông môn đỉnh cấp đều có bảo vật trấn tông. Những bảo vật này dù cho đúng là bị thất lạc, người khác cũng không dám lấy ra dùng. Một khi phát hiện, thì nhất định những tông môn ấy sẽ lấy trở về, nếu không trả lại thì chắc chắn sẽ có một trận đại chiến.
Địch Cửu cười ha ha:
- cô vừa rồi cũng đã nói, chiếc nhẫn này là do cha của cô nhặt được trong một bí cảnh.bây giờ lại nói như vậy, ý là Thành gia nhặt được đồ là của Thành gia, còn người khác nhặt được lại không phải? Quả thực, ta cũng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô cả.
- Cái này hoàn toàn khác nhau, những thứ trong bí cảnh đều là vô chủ.
Bình thường Thành Bích Quân đều tiếp xúc với những thiên tài cao cao tại thượng, có khi nào lại gặp người như Địch Cửu, về mặt ăn nói thì chấp mười người như cô ta cũng không nói lại Địch Cửu.
Địch Cửu khinh thường nói:
- Đồ vật vô chủ? Ý cô nói là chiếc nhẫn này có từ thời khai hoang tích địa sao? Thành gia cô không biết xấu hổ hay là cô không biết xấu hổ đây? Cô Có thể chắc rằng chủ nhân đầu tiên của chiếc nhẫn này không liên quan tới ta chứ? Nói không chừng chủ nhân đầu tiên của chiếc nhẫn này là bằng hữu của sư phụ ta, hay là bằng hữu của ta cũng không chừng.
- Bích Quân, nói dài dòng với hắn làm gì cho mệt, cứ giết hắn là được rồi.
Tông Mẫn nói xong liền đưa tay ra, trong nháy mắt đã có một đôi bao tay trên đó. Hắn bước về phía trước, tung quyền đánh về phía Địch Cửu.
Hắn đeo một cây trường thương phía sau, dáng dấp nhìn cũng thanh tú, nhưng những người quen hắn sẽ biết, rất ít khi hắn dùng trường thương để chiến đấu. Thủ đoạn chân chính của hắn là nắm đấm, hắn tin tưởng nắm đấm của minh nhiều hơn là trường thương.
Một quyền đấm ra, không gian xung quanh giống như bị chén ép, một đạo chân nguyên cuống theo cuồng phong, đập về phía Địch Cửu.
Tông Mẫn xuất thủ không hề nương tay, hắn muốn cho loại tu sĩ từ địa phương nhỏ bé tới như Địch Cửu thấy, cùng một cảnh giới cũng có khác biệt.
Lúc Tông Mẫn động thủ thì Thành Bích Quân cũng ra tay. Lưu Ly Bảy Màu trói buộc không gian xung quanh Địch Cửu, nó hóa thành bảy đạo cầu vồng.
Bảy đạo cầu vồng rõ ràng là hư ảo, lúc này lại mang theo tiếng gào thết như muốn xé rách mọi thứ. Sát thế từ xung quanh tràn tới, đánh vào Địch Cửu đang đứng ở giữa.
Thành Bích Quân cũng không ra tay hết sức, nàng lo lắng Địch Cửu sẽ nhân cơ hội chạy trốn, cho nên đang dùng sát thế đè ép tu vi Địch Cửu.
Địch Cửu không có ý định chạy trốn, lấy trường đao ra, bổ Phong Tiêu Đao về phía Thành Bích Quân, đao mang chứa đầy khí tức điêu tàn băng hàn chưa từng có từ trước tới nay.
So với Phong Tiêu Đao mà Địch Cửu dùng để chém tên tu sĩ kim đan tầng bảy, Phong Tiêu Đao này còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Sau khi chém ra đao mang điêu tàn khốc liệt này, cầu vồng trói buộc không gian xung quanh Địch Cửu như là bong bóng nổ tung.
Trên thực tế Địch Cửu cũng không thèm để ý tới cầu vồng trói buộc không gian với hắn, cũng chẳng quan tâm khí thế nguyên hồn cảnh của Thành Bích Quân. Chỉ mới bước vào nguyên hồn cảnh, còn chưa cũng cố tu vi lại dám dùng trói buộc không gian đối với hắn, còn dùng khí thế nguyên hồn chén ép hắn, đúng là chuyện nực cười.
Sau khi chém ra Phong Tiêu Đao, thì hắn mới quay lại đấm ra một quyền.
Phong loan như tụ ba đào nộ!
Thành Bích Quân vừa mới bước vào nguyên hồn, thần niệm còn mạnh hơn Tông Mẫn rất nhiều. Phong Tiêu Đao của Địch Cửu vừa chém ra đã xé tan trói buộc của nàng đối với Địch Cửu, về phần khí thế nguyên hồn của nàng cũng không có chút tác dụng nào, trong nội tâm nàng không khỏi đúng là trầm xuống. Với thực lực như thế này, cho dù không đánh lại nàng và Tông Mẫn, cũng có thể ung dung bỏ đi.
Lúc bảy đạo cầu vồng của cô mới hình thành, thì Phong Tiêu Đao của Địch Cửu đã chém lên trên.
"Ầm!"
Phong Tiêu Đao cùng Lưu Ly Bảy Màu chính diện đụng vào nhau, cầu vồng bảy màu nổ tung, sát khí tiêu tán, làm nổi bật một góc trời huyền ảo này.
Xung kích cuồng bạo lan tới, Thành Bích Quân bị trúng đòn phải lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Nàng chưa kịp báo cho Tông Mẫn về sự lợi hại của Địch Cửu, thì có mấy đạo chân nguyên cuồng bạo nổ tung truyền tới.
Quyền thế của Tông Mẫn và núi non liên miên của Địch Cửu đụng vào nhau, ngọn núi thứ nhất bị một quyền đánh cho nổ tung. Nếu như quyền núi non liên miên này của Địch Cửu chỉ tạo ra một ngọn núi, thì thực lực của Tông Mẩn có lẽ sẽ ngang bằng với Địch Cửu.
Đáng tiếc đúng là quyền này của Địch Cửu có tới ba đạo, khi hắn bước vào kim đan hậu kỳ, quyền núi non này của hắn quyền sau còn mạnh hơn quyền trước.
Tông Mẫn vừa mới đánh nổ đạo quyền núi thứ nhất, thì đạo quyền núi thứ hai đã cuốn tới.
"Răng rắc!"
Xương bàn tay của Tông Mẫn đều vỡ vụn, theo sau đó là tới xương cánh tay cũng vỡ nát. Đạo quyền núi thứ ba đánh vào lồng ngực Tông Mẫn, Tông Mẫn giống như diều đứt dây bay đi, trên không phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng của hắn không khỏi kinh hãi, hắn chưa từng thấy quyền pháp nào lợi hại như Địch Cửu. Thậm chí hắn còn không tiếp được một quyền nào cả, phải biết rằng lúc Địch Cửu đánh với hắn, còn phải đối phó Bích Quân.
Thành Bích Quân sau khi biết rõ sự lợi hại của Địch Cửu, cũng biết Tông Mẫn không phải là đối thủ Địch Cửu, gần như lúc Tông Mẫn bị đánh bay, nàng liền lao tới đón lấy hắn, bỏ hai viên đan dược vào miệng Tông Mẫn.
Địch Cửu cũng không có truy kích, mà nhàn nhạt đứng nhìn Thành Bích Quân cùng Tông Mẫn.
Nguyên hồn tầng một cũng chỉ có thế mà thôi, Địch Cửu còn đang suy nghĩ, có nên giết hai người này. Nếu như giết chết hai người này, nguy hiểm của hắn sẽ hạ thấp hơn rất nhiều.
Rất nhanh Địch Cửu đã từ bỏ ý nghĩ này, nếu hắn giết hai người này cũng không làm giảm hệ số nguy hiểm. Trong đám tu sĩ mà hắn đã gặp qua lúc nãy, chắc chắn sẽ có người của đại lục Thương Thiên.
- Hai người chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi đúng là rất mạnh, chỉ có điều muốn giết bọn tay cũng không phải dễ.
Thành Bích Quân đã không còn cái khí thế cao thượng như lúc đầu, lúc này giọng nói của nàng đối với Địch Cửu có chút kiêng kỵ.
- Thế nào, còn muốn chiếc nhẫn của ta sao?
Địch Cửu cười lạnh, nếu như hai người này còn dám ra tay, hắn cũng không ngại giết bọn họ.
- Đại lục Cực Dạ đúng là rất xa, nhưng không có nghĩa là Trữ Tiên tông của chúng ta không thê đi đến. Mẫn sư huynh, chúng ta đi thôi.
Thành Bích Quân biết rõ bây giờ chiếc nhẫn đã nằm hẳn trong tay Địch Cửu, nên dứt khoát để lại một câu, chuẩn bị rời đi.
Trên người Địch Cửu còn có thần niệm ấn ký của tiểu thế giới, chỉ cần ấn ký vẫn còn, cha của nàng có thể tìm tới dù ở bất cứ nơi nào.
Địch Cửu cười lạnh lên tiếng:
- Cứ như vậy mà đi sao?