Chương 163
- Xong đời rồi!
Nhìn thấy không gian trước mặt quay cuồng cực kỳ khủng bố, trong lòng của đám người Hà Thai không nhịn được mà nghĩ tới ba chữ này.
Ở trong mắt Hà Thai, không gian bây giờ giống y như một cái máy trộn bê tông có công suất cực lớn đang không ngừng khuấy đều mọi thứ lên vậy, cho dù y có tản ra bao nhiêu thần niệm đi chăng nữa thì trong chớp mắt cũng đều biến mất không còn tăm hơi.
Đừng nói là Ác Hồn cốc, thậm chí cái mỏ linh thạch bị vứt bỏ bên ngoài bây giờ cũng đã biến thành hư vô, chẳng có cách nào nhìn thấy được.
Kế bên đó là ba người Tần m, Cảnh Mạt Song và Ngụy San San đang thất thần giương mắt nhìn những hỗn loạn diễn ra trước mắt. Thời điểm khi các nàng trông thấy hào quang từ ánh sáng xanh kia thì còn kích động chuẩn bị tu luyện, hiện tại hào quang biến mất không nói, mà Ác Hồn cốc cũng chẳng thấy đâu nữa.
Việc Ác Hồn cốc không còn tồn tại trong không gian này làm cho mọi thứ trở nên quay cuồng một cách cực kỳ hỗn loạn, bất kỳ thần niệm nào có ý định tiến vào bên trong để xem xét tình hình đều bị giảo sát biến mất không thấy đâu. Dưới loại tình huống đó, ba người họ đều có chung một cách nghĩ, nếu Địch Cửu còn sống mà đi ra thì mới là chuyện lạ.
Tiểu Thụ Nhân đờ đẫn dõi theo những biến động đang diễn ra. Nhóc có thể cảm ứng được rõ ràng đại ca vẫn chưa nguy kịch đến tính mạng, thế nhưng nó cũng nhận thấy dường như Địch Cửu hiện trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, có khi sắp vẫn lạc tới nơi rồi.
Thấy tình huống dần chuyển xấu, nó liền thử vươn ra một nhánh rễ cây hướng tới không gian đang vặn xoắn kia, chỉ là dây leo vừa đi vào liền bị vô số phong nhận của không gian xé rách thành hư vô.
Hà Thai nhịn không nổi mà quỳ rạp xuống đất, y là người đến từ Địa cầu, so với đại đa số các tu sĩ ở Tu Chân Giới thì càng chú trọng tình cảm hơn một chút. Địch Cửu đã cứu mình tới tận mấy lần, ngay cả việc Hà Thai có thể vào được bên trong bí cảnh cũng là do Địch Cửu hỗ trợ. Lần này nếu không phải Địch Cửu tiến vào Ác Hồn cốc để cứu y thì huynh ấy sẽ không gặp phải tình trạng như vậy. Chuyện này khiến cho Hà Thai vừa áy náy vừa lo lắng khôn cùng.
Mà buồn cười hơn hết chính là y vốn còn muốn Địch đại ca đi cứu Tằng Bắc Tử và Du Tiệp nữa chứ, vì cái gì mà bọn họ chẳng có chút nào suy nghĩ cho đại ca, chỉ luôn muốn người ta giúp bọn họ thôi?
- Thật xin lỗi, là do ta liên lụy tới ngươi rồi.
Cảnh Mạt Song cũng chẳng khác gì Hà Thai là bao, nàng suy sụp đến nỗi quỳ bệt xuống đất, liên tục thì thầm trong miệng lời xin lỗi.
Lẽ ra lúc Tần âm nói vị trí của Địch Cửu rồi kêu Ngụy San San gọi hắn đến giúp, nàng phải ngăn cản mới đúng.
Ở một bên, Tần âm tuy rằng đang vô cùng khổ sở nhưng cũng không đến nỗi suy sụp như Cảnh Mạt Song, bởi vì trước đó nàng đã nhận định nhân phẩm của Địch Cửu không tốt từ cái việc hắn ta cướp lấy thẻ bài của tán tu, thế nên ấn tượng của nàng về người này vẫn không quá thiện cảm.
Lúc này đây, Tần âm đưa tay ra đỡ lấy Cảnh Mạt Song rồi nói:
- Mạt Song, ta nghe nói trước khi tiến vào Tinh Hà phái thì tỷ và Địch Cửu đã biết nhau rồi đúng không? Về sau Úc trưởng lão nhìn trúng Địch Cửu nên mới thu nạp huynh ấy vào tông môn à?
Sau vài giây trầm mặc, Cảnh Mạt Song chậm rãi bảo:
- Tính ra thì ta vẫn là thê tử của hắn…
- A…
Nghe thế, không chỉ mỗi Tần âm giật mình mà Hà Thai cũng không khỏi khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nàng ta.
Lúc y mới gặp được Cảnh Mạt Song, chỉ vì nghe nói nàng ấy là đệ tử của Tinh Hà phái nên Hà Thai mới chủ động bắt chuyện, mà hai bên do đều quen biết Địch Cửu nên mới tổ đội cùng nhau.
Thế nhưng y chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Cảnh Mạt Song là thê tử của Địch Cửu cả, lai lịch của Cửu ca y biết rõ hơn tất cả mọi người ở đây nhiều. Bởi vì bản thân anh ta và Địch Cửu đều là người đến từ Địa Cầu, xem như Cửu ca có vợ đi chăng nữa thì cũng phải là người trái đất mới đúng chứ, làm sao có vợ ở trên đại lục Cực Dạ được?
Hà Thai biết rõ tâm địa của Cảnh Mạt Song vô cùng lương thiện, nếu không nàng ấy cũng chẳng liều chết cứu mạng một người không có quan hệ gì với mình như Tần âm rồi dẫn đến việc bị giam giữ tại Ác Hồn cốc.
Nàng ấy chắc chắn sẽ không nói đến chuyện này nếu như Địch Cửu còn sống, thậm chí chả để tâm đến việc bản thân mình đã từng thành thân cùng Cửu ca nữa.
Hiện tại Địch Cửu chết rồi làm nàng cảm thấy mình đã để hắn quá mức thiệt thòi, ngoại trừ việc thừa nhận mình và hắn đã là phu thê, trở thành người để tang cho hắn ra thì nàng chẳng còn biết nên làm gì tốt hơn để báo đáp.
- Hắn là một người tốt, sau khi thành thân xong, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ta cả…
Dù nàng đã từng sống chung với Địch Cửu một khoảng thời gian ngắn nhưng hiểu biết của nàng về hắn thật sự rất ít ỏi. Từ lần thứ hai nàng trở về tông môn, khi ấy do biết được người cứu mình thoát khỏi u Dương Đào chính là Địch Cửu nên nàng có đi tìm hắn để trả ơn, thế nhưng từ đó đến giờ bọn họ vẫn chưa hề gặp lại nhau.
- Huynh ấy và tỷ đã thành thân với nhau sao?
Tần âm có chút không dám tin.
Cảnh Mạt Song vốn không phải người xấu xí như người ta vẫn thường đồn đoán, nhưng đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi. Hiện thực trước mắt thì rõ ràng nàng đã bị người hủy dung.
Tần âm thật sự rất muốn hỏi hai người họ thành thân có phải là chuyện trước khi tỷ ấy bị hủy dung hay không, nhưng nàng cũng thừa biết nếu thật sự mở miệng hỏi thì sẽ vô cùng mất lịch sự.
Địch Cửu đã từng cứu nàng mấy lần, trong nội tâm nàng vẫn luôn cảm kích hắn, mà nàng cũng tự cho rằng mình hiểu rất rõ về nhân phẩm của người đó. Địch Cửu vốn ưa thích nữ tử xinh đẹp lại có chút yếu đuối, thế nên Tần âm cũng sẽ không vì ơn cứu mạng mà bỏ qua những tật xấu này của hắn đâu.
Ngay từ lúc nàng còn nhỏ, phụ thân đã nói với nàng con người sống trên đời này quan trọng nhất chính là phẩm tính, thành tựu chỉ được xếp sau mà thôi. Tuy rằng sau đấy nàng đã từng suy nghĩ rất lâu về chuyện Địch Cửu nói hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nàng cả, điều này làm nàng không khỏi hoài nghi đây có phải là do hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt hay không, nếu không thì vì sao thái độ trước sau của hắn lại cách biệt một trời một vực như thế.
Cảnh Mạt Song nghe thấy Tần âm hỏi liền gật gật đầu rồi không nói gì nữa. Việc Địch Cửu vẫn lạc làm cho nội tâm của nàng vô cùng khổ sở, nếu như hỏi trên đời này nàng thiếu nợ ai nhiều nhất thì chắc chắn người đó chính là Địch Cửu.
Phụ mẫu Cảnh Mạt Song kể từ sau khi sinh nàng ra cũng chưa từng quan tâm tới nàng như hai người tỷ muội khác. Nguyên nhân là do canh giờ nàng ra đời khắc vận khí của Cảnh gia, đồng thời khắc chết luôn cả Nhị bá mẫu và một người thúc thúc khác.
Hơn nữa dáng dấp nàng thập phần xinh đẹp nên mới bị phụ thân và các vị trưởng lão thương lượng rồi tự ý quyết định để nàng lấy công chuộc tội bằng cách dùng hôn nhân của mình đổi lấy lợi ích cho bọn họ.
Lần đầu tiên gia tộc dâng Cảnh Mạt Song cho một tên đệ tử vương công, nhưng do nàng liều chết không theo nên đã khiến gã ta cực kỳ tức giận mà nói thẳng trước mặt Cảnh gia là không cần nàng nữa, cũng may mà chuyện tới đó là xong, gã cũng không đến nỗi tiểu nhân mà mượn việc đấy trả thù gia tộc nhà nàng.
Thế nhưng, chuyện này vẫn làm cho phụ thân của nàng vô cùng tức giận, vậy nên ông đã treo ngược Cảnh Mạt Song lên đánh đến mém chết. May mắn sinh mệnh của Cảnh Mạt Song lại cực kỳ mạnh mẽ, chỉ sau vài tháng mà thương thế đã bình phục hẳn.
Không bao lâu sau, Cảnh gia lại tiếp tục dâng nàng lên cho tên nhi tử của Tướng quân Hành Nhị quốc khiến cho Cảnh Mạt Song tuyệt vọng cùng cực, đành tự hủy dung mạo của chính mình để thoát khỏi tình cảnh trớ trêu ấy.
Dung nhan của nàng đã như vậy rồi thì còn ma nào mà thèm nữa, gã nọ khẳng định cũng sẽ chẳng để mắt tới. Dưới sự phẫn nộ, phụ thân Cảnh Diệu của Cảnh Mạt Song liền đồng ý lời cầu hôn của Chung gia. Mà Chung Hạ Thiên tại Chung gia chả khác nào tôm cá nhãi nhép, hơn nữa địa vị Chung gia kém xa Cảnh gia không biết bao nhiêu lần nên dứt khoát để Chung Hạ Thiên tới ở rể nhà bọn họ luôn.
Vậy mà không nghĩ tới Chung Hạ Thiên một lòng quyết tâm tu tiên, lại chán ghét xú nữ nổi danh như Cảnh Mạt Song, kết quả để cho Địch Cửu thay gã tới ở rể Cảnh gia.
Lúc đầu quan hệ giữa hai người bọn họ chả khác nào người qua đường với nhau. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng cơ duyên xảo hợp, cả nàng và Địch Cửu đều tới Tịch Xuyên thành rồi gia nhập vào Tinh Hà phái. Sau đó hắn lại giúp nàng thêm vài lần nữa, cộng thêm chuyện Ác Hồn cốc hôm nay càng khiến cho nàng cảm thấy người nàng thiếu nợ nhiều nhất trên thế gian này, thậm chí có thể nói là cả đời này chính là Địch Cửu.
Nàng tự biết dung nhan của mình đã không còn như trước, thế nhưng nay Địch Cửu đã vẫn lạc, hẳn sẽ không để ý đến gương mặt xấu xí này mà xem thường nàng đâu đúng không? Vào một khắc nàng nói ra chuyện mình là thê tử của Địch Cửu, bản thân đã không còn chút suy nghĩ nào sẽ tái giá hoặc tìm kiếm một đạo lữ khác nữa rồi.
- Mạt Song, tỷ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cứ nhớ kỹ ơn cứu mạng của Địch sư huynh là được rồi. Tuy rằng nhân phẩm của huynh ấy có chút vấn đề thế nhưng Địch sư huynh cũng đã có ân cứu mạng rất lớn với ta…
Trong lòng Tần âm vốn cũng rất cảm kích việc Địch Cửu mấy lần cứu mạng mình. Tuy nhiên, tận sâu trong tâm khảm nàng vẫn tôn trọng và nhớ thật kỹ ơn nghĩa của Cảnh Mạt Song hơn.
Địch Cửu cứu nàng có mục đích rõ ràng, vô luận có phải là hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt hay không thì đều là chỉ muốn làm nàng chú ý tới hắn mà thôi. Còn Cảnh Mạt Song thì nàng có thể nhìn thấy được tỷ ấy liều mạng cứu mình, hoàn toàn không có nửa điểm tâm tư nào cả, tỷ ấy quả thật là một người lương thiện.
Không chờ Tần âm nói hết câu, Hà Thai đã trợn mắt nhíu mày nhìn chằm chằm nàng ta, khó chịu bảo:
- Tần m, ta thừa nhận ngươi là một trong những nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, nhưng cách nói chuyện của ngươi ngược lại hoàn toàn với bề ngoài của mình thì phải. Ngươi không báo đáp ơn cứu mạng của Địch đại ca còn chưa nói tới, lại còn nói phẩm hạnh của huynh ấy có vấn đề nữa chứ, ta nhổ vào nhé. Hà Thai ta mù mắt nên mới có thể kết làm bằng hữu với nữ nhân như ngươi. Ta đã kết bạn với Địch đại ca rất nhiều năm rồi, ta cũng thừa nhận trước khi chịu ơn huynh ấy đúng là ta có chút xem thường Địch đại ca. Nhưng huynh ấy rộng lượng không so đo với tiểu nhân như ta, vẫn không nề hà những chuyện lúc trước mà cứu ta, rồi cùng nhau trở thành bằng hữu. Còn dạng nữ nhân ích kỷ như ngươi, làm sao lại dám nói Địch đại ca như vậy được chứ..
Tiểu Thụ Nhân đứng kế bên cũng khinh thường ra mặt:
- Nữ nhân kia, đại ca của ta cứu ngươi không phải chỉ có một hai lần thôi đâu, vậy mà ngươi chỉ vì đại ca của ta đã từng thành hôn, không thèm thị tẩm ngươi khiến trong lòng ngươi không vui có đúng không? Sớm biết thế ta sẽ không để huynh ấy giúp đỡ một người vô ơn như ngươi rồi. Nếu muốn được thị tẩm thì ngươi tự mình tranh thủ đi, chẳng lẽ còn muốn đại ca mở miệng trước hay sao?
Thậm chí ngay cả Cảnh Mạt Song cũng phải nhíu mày một cái, Địch Cửu cứu mạng các nàng, Cảnh Mạt Song nhìn thấy được rõ rõ ràng ràng. Mà Tần âm trong mắt nàng cũng là một người lương thiện, vì sao lời nói lại đả thương người khác đến vậy chứ. Không nói đến chuyện Địch Cửu chưa từng làm chuyện gì sai cả, mà dù thậm chí có làm một ít việc đi chăng nữa thì riêng chuyện hắn ta liều mạng xông vào Ác Hồn Trì để cứu mọi người cũng đã đủ để Tần âm phải biết ơn hắn rồi mới đúng.
Nghe mọi người chỉ trích mình như thế, Tần âm cơ hồ cắn nát cả bờ môi. Nhìn thấy Cạnh Mạt Song nhíu mày khó chịu, nàng bèn hít vào một hơi rồi mới chậm rãi giải thích:
- Tuy rằng ta vô cùng cảm kích ân cứu mạng của Địch sư huynh, thậm chí hiện giờ nếu cần ta vẫn có thể dùng mạng mình để đổi mạng huynh ấy, tuyệt đối không một chút do dự nào cả. Tuy nhiên từ nhỏ ta đã được phụ thân dạy dỗ làm người là phải thành thật. Địch sư huynh tuy rằng cứu ta một mạng nhưng nếu nói tới phẩm hạnh lại là chuyện khác nữa.
Lần này Cảnh Mạt Song không nhịn nổi nữa, nàng bình tĩnh nhìn Tần m, khẽ hắng giọng:
- Tần m, Địch Cửu là phu quân của ta, nếu như hắn chưa từng làm qua chuyện gì không tốt với tỷ, ta mong tỷ đừng hãm hại hắn nữa, dù sao Địch Cửu cũng đã mất rồi.
Tần âm bối rối giải thích:
- Không phải đâu. Tỷ nghe ta nói đã. Trước khi tiến vào bí cảnh, bởi vì ta đắc tội với vài người nên sư phụ đã để lại cho ta Thiên Mạc Bài và dặn ta chờ ngài ở đại điện. Lúc ấy Địch sư huynh đang giữ ngọc bài của một tên tán tu nào đó, huynh ấy căn bản chưa từng tham gia thi đấu lôi đài mà đã có ngọc bài thứ tự rồi. Ta cảm thấy không cam lòng nên đã nói với Địch sư huynh vài câu, không ngờ huynh ấy lại vũ nhục ta, ta nhẫn nhịn lắm mới không thèm cãi nhau với huynh ấy. Về sau, ta mới biết được Địch sư huynh chính là Địch Cửu, người từng đánh cướp các phân đà của Thích Gia Thương Lâu.
Cảnh Mạt Song biết Tần âm không nói dối, thế nhưng nàng chưa kịp đáp lại gì thì Hà Thai đã tức giận cười gằn một tiếng rồi chỉ thẳng mặt Tần m, bảo:
- Tần m, ngươi thật đúng là tự cho mình là đúng. Địch đại ca há lại có thể là người đi cướp số thứ tự của người khác ư, ngươi không muốn báo ân cứu mạng thì thôi, đừng có tìm một cái cớ rồi ra vẻ mình là người đàng hoàng nữa. Mà cứ xem như chuyện đấy là thật thì đã sao, nó có liên quan gì tới việc Địch đại ca có ân cứu mạng với ngươi đâu?
- Những gì ta nói đều là thật, ngươi tin hay không thì tùy.
Tần âm đứng lên, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt đáp lại.
Hà Thai cũng chẳng thèm để ý tới nàng ta làm gì nữa, chỉ quay sang giải thích cho Cảnh Mạt Song hiểu:
- Mạt Song tẩu tử, ngọc bài thứ tự mà Địch đại ca cầm đi trao đổi Thiên Mạc Bài là của huynh ấy đấy, không phải Địch đại ca cướp đâu, là chính đệ đưa cho huynh ấy mà.