Chương 166
Người nọ bật cười, sau đó lại trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Ta tên là Thiên Phong Hoa, Hạ Vi Vi là đạo lữ của ta. Lúc đầu hai người chúng ta cực kỳ ân ái, cùng nhau ngao du trên khắp tinh không, phu xướng phụ tùy. Đáng tiếc ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu, ta phát hiện ra Vi Vi cấu kết với một nam nhân khác bèn giận dữ tra hỏi nguyên nhân vì sao nàng lại làm vậy với mình. Ai biết được Vi Vi chẳng thèm để ý tâm tình của ta, chỉ một lòng gấp gáp chạy đi tìm gã tình nhân kia, đương nhiên ta sẽ không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được, thế nên ta đã đuổi theo nàng ấy tới vị diện thấp hơn.
- Vị diện cấp thấp? Nói vậy không lẽ tiền bối là người đến từ vị diện cấp cao ư?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi.
Trông thấy thái độ nghi hoặc của Địch Cửu, Thiên Phong Hoa bèn thở dài kể tiếp:
- Cơ duyên của ta và Vi Vi cũng khá tốt, trong một lần đi ngao du bỗng tìm được di tích của vị tiền bối nào đó để lại tại tinh cầu bị bỏ hoang. Mà tiền bối ấy lại còn là một cường giả Phù Lục Chí nữa chứ. Chúng ta lấy thêm được vài tờ Phá Giới Phù bên trong di tích đó, chính là cái loại phù có thể giúp người ta đi từ vị diện cấp cao tới vị diện cấp thấp đấy. Lúc mà Vi Vi gấp gáp chạy trốn, nàng ta đã sử dụng một tấm Phá Giới phù, thấy vậy ta cũng dùng để đuổi theo. Sau khi tới nơi, tuy rằng tu vi của hai người chúng ta bị áp chế rất lớn, thế nhưng ít nhiều vẫn còn rất mạnh.
Địch Cửu tò mò muốn hỏi xem tu vi của Thiên Phong Hoa đã đến cấp bậc nào rồi, nhưng thấy ông ta vẫn đang đắm chìm trong hồi ức nên hắn tự nhủ tốt nhất vẫn nên nhịn thắc mắc xuống thì hơn.
- Về sau, Vi Vi lại còn muốn dùng pháp bảo giết chết ta nữa. Lúc đó toàn bộ đầu óc của ta đều bị lửa giận bao phủ, nên mới nông nỗi lấy pháp bảo ra đánh nhau với nàng ấy. Không nghĩ tới Vi Vi lại không chống đỡ hết mình dưới sát chiêu của ta, nàng ấy cứ như đã có ý định tự sát vậy, ta kịp thời nhận ra được bèn vội vàng di chuyển công kích về hướng khác. Khi đó ta căn bản không có đủ thời gian để xem xét vị trí xung quanh nên đã vô tình dùng một chiêu kia chém đại lục Xá Dạ thành hai mảnh…
Lúc này đây trong lòng Địch Cửu vô cùng rung động, chỉ với một chiêu mà đã chém đại lục Xá Dạ làm hai nửa rồi sao, chuyện này nói lên người đang đứng trước mặt hắn mạnh đến nhường nào chứ?
- Thời điểm Vi Vi phát hiện ra đại lục Xá Dạ bị tổn hại đã khóc và nói với ta: “Thiếp sai rồi, chúng ta không nên đánh nhau như vậy”. Cả ta và Vi Vi là người đến từ đại lục Xá Dạ, chuyện khi đấy dù là vô tình hay cố ý cũng xem như chúng ta đã vong ân phụ nghĩa rồi. Lúc bấy giờ ta cũng quên đi việc phải chất vấn nàng mà chỉ một lòng nghĩ đến phải chữa trị cho đại lục Xá Dạ thế nào mà thôi. Ngược lại Vi Vi còn an ủi ta, nàng nói chúng ta làm sai thì phải sửa chữa lỗi lầm của mình, nàng còn nói chờ sau khi đại lục Xá Dạ trở lại như cũ sẽ cho ta một câu trả lời chắc chắn, bởi vì nguyên nhân hoàn toàn không như ta đã từng nghĩ.
Có chuyện trùng hợp như vậy ư? Địch Cửu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không được đúng lắm ở đây. Nếu như tinh không mà nhỏ đến vậy thì Hằng Vực tinh chắc chắn sẽ rất dễ tìm rồi. Trên thực tế, hắn vô cùng gian nan khi tiến hành tìm kiếm tinh cầu này, chí ít hiện tại hắn vẫn chưa có đủ khả năng đó, bởi vì tinh không thật sự rất lớn.
- Ta sửa chữa lại đại lục Xá Dạ với tâm trạng vô cùng áy náy, cho nên mới chủ động đi vào bên trong Thiên Khư Xá Dạ đã bị ta bổ làm đôi kia. Tuy rằng Xá Dạ tinh là một tinh cầu cấp thấp nhưng với năng lực của ta mà muốn hàn gắn nó cũng không phải là chuyện đơn giản, thậm chí khả năng thành công còn rất thấp nữa kìa. Vi Vi khi ấy cũng áy náy không ít hơn ta là bao, nàng nói mình nhất định phải tìm được Quy Tắc Nhưỡng để chữa khỏi cho Xá Dạ tinh. Ta đã chủ động yêu cầu nàng ấy giam chính mình lại bên trong Thiên Khư và phát lời thề rằng một ngày chưa chữa khỏi cho Xá Dạ, ta sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này. Những năm gần đây, ta luôn một mực luyện chế vô số trận kỳ để ngăn cản quy tắc của Xá Dạ tinh tiêu tán, còn Vi Vi thì không ngừng đi tìm Quy Tắc Nhưỡng. Ta tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày nàng ấy đem Quy Tắc Nhưỡng về đón ta thôi.
Nói đến đấy, không biết Thiên Phong Hoa nghĩ tới cái gì mà sắc mặt trầm xuống hẳn, ông dừng lại một hồi lâu rồi mới tiếp tục nói:
- Mặc dù con người ai cũng đều tham lam một chút, nhưng âu đó cũng là những bản tính phải có của họ thôi. Cứ xem như bọn chúng không tham lam đi nữa, ta cũng chỉ có thể hoàn thành bước đầu tiên, đó chính là đem đại lục Cực Dạ và đại lục Bán Mạc dung hợp lại với nhau, còn muốn chữa trị cho các quy tắc bên trong thì cần phải kết hợp với Quy Tắc Nhưỡng nữa.
Địch Cửu không khỏi than thầm trong lòng, hắn dám chắc vị tiền bối Hạ Vi Vi đó sẽ chẳng bao giờ trở về nữa đâu. Nếu thực sự có chuyện trùng hợp đến như vậy thì tùy tiện đi ra ngoài cũng có thể nhặt được Pháp Bảo Tiên Thiên rồi.
Địch Cửu đoán chừng sau khi hối hận và mất mát trong lòng Thiên Phong Hoa qua đi, hẳn ông ấy sẽ tự có đáp án cho chính mình, chỉ là người này không chịu tin tưởng hoặc giả không muốn đối mặt với kết quả ấy mà thôi. Có đôi khi, tự mình lừa gạt mình mới có thể làm cho con người ta có đủ dũng khí để sống tiếp.
Nếu hắn đoán không nhầm, tiền bối Hạ Vi Vi hẳn đã đội nón xanh cho Thiên Phong Hoa, sau đó thấy ông ta chém đứt hành tinh mẹ rồi hối hận tới cực điểm bèn tương kế tựu kế, dựa vào yêu cầu của Thiên Phong Hoa mà giam ông lại chỗ này. Sau đó cao bay xa chạy, bỏ mặc người chồng thân yêu của mình tự sinh tự diệt rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, Hạ Vi Vi hiểu Thiên Phong Hoa vô cùng. Biết được ông ấy là một người chi ân báo đáp, chí tình chí nghĩa, nếu không tự tay chữa trị cho hành tinh mẹ đã bị chính mình chém làm đôi thì đoán chừng cả đời ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Địch Cửu cảm thấy Thiên Phong Hoa có chút đáng thương, thế nhưng hắn không nỡ nói sự thật phũ phàng trước mắt cho ông ta nghe nên chỉ đành phải nói lảng sang chuyện khác:
- Vậy vãn bối có thể giúp gì được cho ngài không?
Từ trong hồi ức, Thiên Phong Hoa nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Địch Cửu rồi nói:
- Ngươi quả là không đơn giản, lại có thể đi tới chỗ sâu nhất của Thiên Khư này. Sắp tới ta vẫn còn một cơ hội nữa để dung hợp hai đại lục lại với nhau, chờ sau khi ta bắt đầu tiến hành, ngươi giúp ta tạo ra hộ trận bảo vệ hai bên không cho phép đám tu sĩ ngoài kia cướp đoạt linh mạch và linh thạch là được. Nếu không mọi chuyện ta đã làm sẽ phí công vô ích mất.
Địch Cửu dở khóc dở cười bảo:
- Thưa tiền bối, trình độ về trận pháp của vãn bối có hạn, chỉ e không có cách nào ngăn cản được sự tranh đoạt đáng sợ có thể xảy ra đó đâu.
Nghe vậy, Thiên Phong Hoa bật cười:
- Ta biết chứ, nhưng ngươi yên tâm. Ở đây ta còn có hai cái trận bàn, lúc ấy ngươi cứ kích hoạt giúp ta là được. Còn nữa, ta vẫn còn một số trận pháp tâm đắc, ngươi cầm lấy mà tham khảo đi. Lần tiến hành dung hợp tiếp theo vẫn còn cách một đoạn thời gian nữa nên ngươi cứ chờ ở chỗ này là tốt nhất.
- Tiền bối, trong tinh không sẽ có linh thạch cao cấp hơn đúng không…
Địch Cửu chưa nói dứt câu thì Thiên Phong Hoa đã hiểu rõ ý tứ của hắn, ông kiên nhẫn giải thích:
- Ta hiểu ngươi muốn nói cái gì. Những linh thạch cao cấp kia cũng đã từng bị kẻ xấu đoạt đi. Đúng rồi, ta còn có mấy viên hạ phẩm này, đều cho ngươi hết đấy.
Nói xong Thiên Phong Hoa liền vươn tay ném bốn viên linh thạch có linh khí thập phần nồng đậm qua cho Địch Cửu, vừa chạm vào hắn liền nhận ra mấy viên linh thạch này còn cao cấp hơn không biết bao nhiêu cấp bậc so với thượng phẩm linh thạch nữa, chỉ mới cầm trong tay chốc lát thôi mà Địch Cửu đã cảm nhận được tu vi của mình gia tăng chút ít rồi.
….
- Tiểu đệ, có thể gọi đệ là Tiểu Thụ Nhân đúng không? Đệ đi cùng với tụi tỷ nhé.
Cảnh Mạt Song hỏi thử ý kiến của gốc cây nhỏ.
Bọn họ đã đợi ở đây cả tháng trời nhưng vẫn không nhận được bất kỳ tin tức gì của Địch Cửu cả, mọi người thừa biết nếu tiếp tục lưu lại chỗ này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Mà cái mỏ khoáng thạch lúc trước đã sớm bị không gian phong nhận xé rách trở nên loạn thất bát tao, đừng nói một tên tu sĩ Kim Đan có thể bước vào, xem như cảnh giới Tích Hải mà đến thì đoán chừng vô đó xong xương cốt cũng sẽ nát vụn mà thôi.
Tiểu Thụ Nhân buồn bực bảo:
- Các người cứ đi trước đi, mặc kệ ta.
Nói xong, Tiểu Thụ Nhân xoay người rời đi theo một hướng khác, nhóc ấy lười phải đi cùng mấy người này. Bọn họ thương lượng cái gì mà sau đó còn phải qua sông cứu Tằng Bắc Tử, cái gì mà cùng nó có quan hệ rối rắm chứ. Rảnh rỗi như vậy sao không nghĩ biện pháp cứu đại ca đi?
Tuy rằng tận sâu trong thâm tâm nó cũng thừa biết việc tìm thấy Địch Cửu là chuyện gần như bất khả thi. Nơi này bị phong nhận của không gian xé rách đến thê thảm vô cùng, khắp nơi vẫn còn khe hở không gian và dấu vết lưu lại, không hề có bất kỳ người nào đủ khả năng đem hang động đào lên để cứu người cả, hiểu rõ được mọi chuyện trước mắt càng làm Cây Nhỏ khó chịu hơn.
Người khác có thể xem như Địch Cửu đã chết, thế nhưng chỉ có mình nhóc là khẳng định được đại ca của mình vẫn còn sống. Bởi vì một khi đại ca bỏ mình thì nó cũng sẽ chết theo. Bây giờ cứ nhìn xem, nó vẫn còn sống nhăn răng đây nè.
Kỳ quái hơn cả là chuyện nó lại không cảm nhận được đại ca đang ở nơi nào, loại cảm ứng đó như có như không, hầu như có lúc nhóc ấy còn không cảm nhận được gì nữa kìa. Bây giờ chuyện duy nhất Cây Nhỏ có thể làm chính là tranh thủ đi tìm cơ duyên để nâng cao cảnh giới của mình lên tới cấp bốn, sau đó đi tìm tiểu bọ hung rồi cùng nó đi cứu đại ca.
Về việc đem chuyện này nói cho mấy người kia biết thì Tiểu Thụ Nhân chẳng bao giờ nghĩ tới cả. Đừng nói là người khác, chỉ cần có mặt Tần âm ở đó nó đã thấy không an tâm rồi.
Trên người đại ca nhiều đồ tốt đến thế, nào là Thư Giới, lam mạch… rồi còn Hồn Nguyên quả nữa chứ.
Một khi những thông tin ấy bị tiết lộ ra ngoài thì nữ nhân có phẩm hạnh như Tần âm kia chắc chắn sẽ ngấp nghé. Còn có cái người gọi là Cảnh Mạt Song nữa, vừa biết đại ca gặp chuyện liền nói ra chuyện hai người bọn họ đã thành hôn luôn. Ai biết nàng ta có ý nghĩ gì với di sản của đại ca hay không, loại nữ nhân này cũng chẳng thể tin tưởng được.
Ngược lại cái tên được gọi là Hà Thai xem như vẫn còn chút nghĩa khí, nhưng mà biết mặt chứ chẳng biết lòng, khó tránh khỏi việc y nghĩ tới đồ tốt trên người đại ca nên mới vậy. Không sai, chỉ có nó và tiểu bị hung mới trung thành tuyệt đối với đại ca, lòng dạ sắt son, trung tâm quán nhật không bao giờ thay đổi…
….
Bên ngoài Thiên Mạc, Giản Dị Vũ vẫn chưa hề rời đi.
Với năng lực chỉ một chiêu đã giết được tu sĩ Nguyên Hồn tầng bốn của Thích Gia thì cho dù cao thủ Thích Gia có trở về cũng chẳng có người nào dám tìm y báo thù cả.
Ngược lại, Giản Dị Vũ đã tỉnh táo hơn sau mấy tháng chờ đợi. Y đã bày bố sẵn Khốn Trận ở chung quanh Quảng trường Thiên Mạc. Ý định của y là đợi đến khi bí cảnh đóng lại, bất kỳ người nào chỉ cần ra khỏi đó cũng đều sẽ bị vây bên trong trận pháp của y.
Vô luận như thế nào đi chăng nữa, Thần Niệm Đoán Thiên là thứ y nhất định phải lấy cho bằng được.
- Vị đạo hữu này, ngươi vây khốn Quảng trường Thiên Mạc của ta như vậy tựa hồ có chút không ổn đấy.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Giản Dị Vũ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên bởi vì y đã ở chỗ này chờ hơn một năm trời mà chẳng có người nào dám tới tìm mình gây sự cả, thế mà không hiểu sao vào lúc bí cảnh sắp đóng cửa lại có một tên dám tới đây nói mấy lời dông dài vớ vẩn như vậy với y.
Giản Dị Vũ quay đầu lại liền thấy được một nam tử có vẻ ngoài vô cùng thật thà, dáng người có chút thấp lùn, màu da rám nắng đang híp mắt nhìn y cười tủm tỉm. Đúng lúc ấy, tay gã bỗng nhiên mở rộng ra hai bên, quơ vài lần thì đã lấy đi hết những trận kỳ Khốn trận được y bố trí luôn rồi.
Giản Dị Vũ vẫn luôn nghĩ bản thân là một cường giả mạnh số một số hai tại đại lục Cực Dạ, nên khi nhìn thấy tình huống trước mặt thì ánh mắt không nhịn được mà co rút từng đợt. Mặc dù trận pháp y bố trí chỉ là một Khốn trận cấp bốn thấp bé mà thôi, nhưng không phải là thứ mà bất kỳ ai ở chỗ này muốn thu đều có thể thu được.
Tuy y không nhìn ra được tu vi của cái gã trước mặt, thế nhưng y vẫn có thể đoán được cấp bậc trận pháp của gã ta có khi còn cao hơn cả chính mình.
- Không biết các hạ là ai mà sao lại muốn xen vào chuyện của Giản Dị Vũ ta?
Y bình tĩnh hỏi.
- Tại hạ chỉ là một tiểu bối vô danh tại đại lục Cực Dạ mà thôi, đạo hữu không cần biết danh tính của ta đâu. Chỉ là mỗi lần Thiên Mạc mở cửa sẽ sản sinh ra vài thiên tài tuyệt thế cho đại lục, ta không thể để cho những người này có bất kỳ thương tổn nào được, nên chỉ đành mạo muội tới đây khuyên nhủ đạo hữu vài câu.
Người nọ mỉm cười đầy vô hại, thế nhưng khí thế khi nói chuyện lại chẳng lép vế trước y chút nào.