Thế Giới Thứ Chín

Chương 177

Chương 177


Trường đao của Thích Kỳ không cách nào ngăn cản Thiên Mạc Đao, ông sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng hô to:
- Ta có thể cho ngươi biết làm cách nào đi tới Thế giới Tiểu trung ương…
- Phốc!
Một vòi máu phun lên, đầu của Thích Kỳ đã rơi xuống đất.
Thế giới Tiểu trung ương ư? Địch Cửu biết đao vừa rồi của mình đã quá nóng vội, mà cũng chỉ tại Thích Kỳ nói chậm quá. Hắn đang muốn đi tới đó, thật vất vả mới có tin tức vậy mà lại bỏ lỡ mất rồi.
Còn lại duy nhất một tên tu sĩ Nguyên Hồn tầng năm đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
Địch Cửu liên tục giết sáu cường giả Nguyên Hồn của Thích gia, cắt đứt tứ chi Thích Trầm Tượng, lại còn giết chết Thích Kỳ, bảo y làm sao không khiếp sợ được đây?
- Ngươi có biết gì về Thế giới Tiểu trung ương hay không?
Địch Cửu hỏi người nọ.
Tên tu sĩ này đã sợ đến nỗi không hề có một chút ý chí phản kháng, ngay cả Thích Kỳ cũng không phải đối thủ của Địch Cửu, y tự hiểu rõ nếu phản kháng chỉ khiến mình chết nhanh hơn mà thôi.
- Vãn bối… vãn bối không rõ… Nhưng… nhưng mà vãn bối biết Thế giới Tiểu trung ương chắc chắn có quan hệ với phế tích Ám Tinh.
- Phế tích Ám Tinh ở đâu?
- Chúng vãn bối chỉ đi theo gia chủ, trong… trong nhẫn trữ vật của gia chủ hẳn là sẽ có tàn đồ của phế tích Ám Tinh.
Vì cầu một cơ hội giữ lại mạng sống, thế nên y vội khai sạch hết những gì mình biết.
- Gia chủ các ngươi là ai?
- Thưa, là Thích Kỳ ạ.
Đao quang cuốn lên, tu sĩ Nguyên Hồn cuối cùng của Thích gia đã nối gót theo những người khác.

Địch Cửu rời khỏi thành Kinh Hải, nơi đây đã không còn an tĩnh như trước khi hắn tới.
Thế lực lớn nhất thành Kinh Hải đã bị tiêu diệt, đúng hơn là tuyệt diệt, trong Thích Gia Thương Lâu không còn một ai sống sót, bất luận là tu sĩ Thích gia hay là tu sĩ vào đó mua sắm, toàn bộ đều bị Địch Cửu chém chết sạch.
Hơn nữa, bên ngoài đống phế tích của bọn họ còn đóng đinh ba tu sĩ Thích gia. Ba người này chính là Thích Trầm Tượng, Thích Chí Thương và Thích Hoành. Không ngờ cường giả Hư Thần như Thích Trầm Tượng mà cũng không thoát nổi cảnh bị vũ nhục thi thể như thế.
Thích Chí Thương và Thích Trầm Tượng đều là kẻ cầm đầu tiêu diệt Tinh Hà Phái, người còn lại nghe nói đã ra tay đồ sát cả một ngôi làng - quê quán của Cảnh Kích. Tất cả đều bị Địch Cửu xử lí, quả nhiên là nhân quả báo ứng.
Địch Cửu ra tay quá tàn nhẫn khiến rất nhiều tông môn đã từng đắc tội với Tinh Hà Phái đều kinh hồn táng đảm, trên toàn bộ đại lục Cực Dạ này, được bao nhiêu tông môn dám tự xưng là cường đại hơn Thích gia đâu chứ?
Mặc dù Địch Cửu rất muốn xem xét nhẫn trữ vật của Thích Kỳ ngay, nhưng hắn hiểu rõ một việc, ấy là muốn toàn diệt Thích Gia Thương Lâu thì cần phải đánh nhanh thắng nhanh, cho nên vừa rời khỏi thành Kinh Hải là hắn đã lập tức di chuyển tới phân bộ khác của bọn chúng.
Tuy nhiên lần này Địch Cửu đã vồ hụt, tốc độ hắn có nhanh nữa cũng khó có thể bằng tốc độ truyền tin. Sau khi tổng bộ Thích gia ở thành Kinh Hải bị tiêu diệt, tất cả các phân bộ khác trên đại lục Cực Dạ gần như bị cướp sạch chỉ trong một đêm. Ngoại trừ một số tu sĩ Thích gia quyết đoán giải tán chạy trốn ngay, thì hiện giờ trên toàn bộ đại lục xem như đã sạch bóng người nhà họ Thích.

Ở di chỉ Tinh Hà phái, Địch Cửu đang đứng đây, trong lòng hắn dâng đầy sự thương cảm.
Địch Cửu không định trùng kiến Tinh Hà phái mặc dù hắn rất biết ơn Úc trưởng lão và tông chủ Hạng Thiên Y. Theo tin tức Địch Cửu lấy được, Hạng Thiên Y vì bảo vệ cho hắn và Cảnh Kích nên đã mất đi một cánh tay, sau đó thì mất tích, không còn nghe thấy tin tức gì về ông ấy nữa.
Địch Cửu biết chuyện hắn và Cảnh Kích bị đuổi ra khỏi Tinh Hà phái là vạn bất đắc dĩ, tông môn chắc hẳn cũng không muốn làm như vậy đâu. Nguyên nhân mọi chuyện đều là do Địch Cửu mà ra, hiện tại hắn đã san bằng Thích Gia Thương Lâu, báo thù cho Tinh Hà phái, xem như là đã làm trọn đạo nghĩa rồi vậy.
Bất kể nguyên nhân như thế nào thì trên danh nghĩa Địch Cửu đã không còn là đệ tử của Tinh Hà phái, thế nên cứ thuận lý thành chương đi, hắn cũng không nên đi trùng kiến lại tông môn làm gì khiến người ta chú ý. Hơn nữa cho dù hắn muốn làm thì cũng chẳng có thời gian ở lại để phát triển môn phái.
Suy nghĩ của Địch Cửu khá hợp với Hạng Thiên Y. Nếu như hắn là chủ sự hoặc tông chủ Tinh Hà Phái, hắn tuyệt đối sẽ không để loại chuyện xua đuổi đệ tử xảy ra, bởi vì việc này chỉ cho thấy tông môn quá yếu kém, đến đệ tử mình mà cũng bảo vệ chẳng nổi.
Trên thực tế, dù bọn họ đã trục xuất Địch Cửu và Cảnh Kích thì vẫn phải nhận lấy tai họa diệt môn.
Địch Cửu thương cảm hồi lâu, sau đó lấy lại tinh thần, nhanh chóng rời khỏi Tinh Hà phái. Theo tin tức hắn thu được thì bí cảnh Thiên Mạc đã đóng lại, nhưng mà hắn không cảm ứng được với Tiểu Thụ Nhân, rõ ràng là thằng nhóc này vẫn chưa đi ra.
Hiện giờ khắp nơi đều đang ồn ào về tin tức Thư Giới biến mất, Địch Cửu không muốn gây sự chú ý nên dứt khoát thuê một cái động phủ ở tiểu trấn tu chân gọi là Trường Sơn.
Địch Cửu thuê động phủ chủ yếu là để sắp xếp lại những thu hoạch của mình. Lần này hắn giết mười tu sĩ Nguyên Hồn, còn có hai tu sĩ Hư Thần, tổng cộng là mười hai chiếc nhẫn trữ vật đều đã lọt vào tay hắn. Về phần túi và nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan trở xuống thì đã lên tới mấy trăm cái.
Thứ làm Địch Cửu mong đợi nhất đương nhiên là nhẫn của Thích Kỳ. Nếu tìm được phương thức đi tới Thế giới Tiểu trung ương thì đó sẽ là thu hoạch lớn nhất. Tính ra Địch Cửu đã đi gần nửa vòng đại lục Cực Dạ rồi mà còn chưa phát hiện bất kỳ ghi chép gì liên quan tới Thế giới ấy, chứ đừng nói tới việc mua sắm bản đồ tinh không. Thích Gia Thương Lâu khá lớn nhưng bọn chúng vẫn không có được thứ hắn cần.
Đại lục Cực Dạ chẳng có ai cần hắn quan tâm, Thích Gia Thương Lâu thì đã bị tiêu diệt, Cảnh Kích hẳn sẽ không có nguy hiểm gì, Tiểu Thụ Nhân hiện không ở đại lục Cực Dạ, sư phụ thì đang bị vây dưới lòng đất, với thực lực hiện giờ của Địch Cửu muốn giúp cũng không được.
Cho nên bây giờ chỉ cần tìm được phương pháp đi tới Thế giới Tiểu trung ương là hắn sẽ lên đường ngay.

Hoàng hôn hạ xuống, màn đêm bắt đầu bao phủ thành Thiên Khư.
Hai nữ một nam nhân lúc trời còn chưa tối hẳn liền đi vào thành, ba người này chính là Cảnh Mạt Song, Ngụy San San và Hà Thai vừa mới ra khỏi Thiên Mạc.
So với ngày xưa, thành Thiên Khư hôm nay dường như náo nhiệt hơn một chút.
- A, đây là có chuyện gì?
Vừa tiến vào thành, Hà Thai liền ngừng lại, ngơ ngác nhìn đống phế tích cách đó không xa.
- Hà Thai sư huynh, làm sao thế?
Ngụy San San vội vàng hỏi.
Trong ba người bọn họ, Cảnh Mạt Song có tu vi cao nhất, nàng là Kim Đan tầng ba, chỉ còn thiếu chút nữa đã tiến vào Kim Đan trung kỳ; tiếp theo là Hà Thai, Trúc Cơ tầng chín; còn Ngụy San San là Trúc Cơ tầng sáu.
- Phế tích kia trước đây là thương lâu của Thích gia đấy, ai lớn gan mà dám động đến bọn họ vậy nhỉ?
Hà Thai tò mò hỏi.
Cảnh Mạt Song và Ngụy San San đều là đệ tử Tinh Hà phái, Tinh Hà phái bị diệt môn cho nên bọn họ hiển nhiên phải cố sức trốn tránh, bởi vậy mà đến giờ tin tức Địch Cửu tiêu diệt Thích Gia Thương Lâu vẫn chưa đến tai họ.
- Đạo hữu hẳn là mới tới đây à? Đừng nói là ở thành Thiên Khư, ngay cả tổng bộ Thích Gia Thương Lâu ở thành Kinh Hải cũng đã bị Địch tiền bối san bằng rồi. Hai cường giả cảnh giới Hư Thần và mười tên tu sĩ Nguyên Hồn đều bị giết ngay tại chỗ. Thích gia sớm đã thành quá khứ.
- Cái gì? Địch tiền bối diệt Thích Gia Thương Lâu ư? Xin hỏi đạo hữu đây, Địch tiền bối mà các hạ nói tới là ai vậy?
Hà Thai lập tức hỏi, mặc dù y rất muốn đoán người đó là Địch Cửu nhưng y biết khả năng này vốn không lớn.
- Đương nhiên là Địch Cửu tiền bối, ngay cả đại danh tiền bối mà ngươi cũng không biết, thật sự là bất kính quá đi.
Tu sĩ này tỏ rõ thái độ không hài lòng với Hà Thai, trả lời xong liền xoay người rời khỏi.
Thật là Địch đại ca sao? Hà Thai nhanh nhảu giữ người ta lại, áy náy giải thích:
- Tại hạ vừa mới xuất quan cho nên không rõ nhiều chuyện. Xin hỏi Địch tiền bối này có phải là đệ tử Tinh Hà phái không?
Tu sĩ này cảm nhận được thái độ Hà Thai khá thành khẩn bèn gật đầu đáp:
- Không sai, đại lục Xá Dạ chia ra thành Cực Dạ và Bán Mạc không biết đã bao nhiêu năm, Địch tiền bối từ bi, dùng đại thần thông dung hợp hai đại lục lại, hiện tại tất cả tu sĩ đều cảm kích Địch tiền bối.
- Thích gia lũng đoạn thị trường, làm việc đó giờ chẳng hề nể mặt ai, hoành hành ngang ngược, thậm chí còn động đến Tinh Hà phái – tông môn của Địch tiền bối, chọc giận Địch tiền bối khiến ngài trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của bọn chúng, chém tận giết tuyệt cường giả Thích gia rồi. Từ nay về sau không còn Thích Gia Thương Lâu nữa đâu.
Cả ba người đều kinh hãi trước lời người nọ kể.
Địch Cửu thế mà còn sống, tuy nhiên điều khiến họ không thể tin nổi chính là Địch Cửu đã mạnh đến cấp độ có thể chữa trị đại lục, vậy thì tu vi phải cường đại tới cỡ nào chứ? Nếu như không phải bọn họ chính tai nghe được, lại thêm tận mắt thấy phế tích Thích Gia Thương Lâu thì đoán chừng cả ba sẽ không đời nào tin nổi chuyện này.
Lặng người hồi lâu, Hà Thai mới lắp bắp bảo:
- Đại tẩu, Địch ca đã tiêu diệt Thích Gia Thương Lâu kìa, đại ca vẫn còn sống, …
Hà Thai có thể nói là sùng bái mù quáng đối với Địch Cửu, nghĩ kĩ một chút thì chuyện chữa trị đại lục là khó tin đến mức nào, cần thực lực mạnh mẽ cỡ nào mới làm được? Thế nhưng Hà Thai lại chẳng hề có chút hoài nghi.
Bởi vì y luôn cho rằng, chỉ cần là Địch Cửu thì hết thảy mọi thứ đều có khả năng giải quyết.
Cảnh Mạt Song hơi luống cuống, Địch Cửu đã chết cho nên nàng mới dám nhận là thê tử hắn. Nhưng mà hiện tại Địch Cửu còn sống, hơn nữa thực lực hắn hiện tại mạnh đến mức kinh người, không chỉ báo thù cho Tinh Hà phái mà còn chữa trị cho cả đại lục, chuyện này…
Nếu như nàng vẫn nhận là thê tử Địch Cửu thì có phải là đang làm trò cười hay không?
- Mạt Song sư tỷ, ta nghe người ta nói, bất luận giàu sang hay nghèo hèn, không bỏ không rời mới là vợ chồng. Sư tỷ là thê tử của Địch đại ca, với tính cách của đại ca nhất định sẽ không vứt bỏ tỷ đâu. Chúng ta nên thực hiện thứ mà Địch đại ca mong muốn, trùng kiến tốt Tinh Hà phái là được rồi.
Trải qua mấy năm ma luyện, Ngụy San San đã sớm không còn là cô bé ngây thơ vừa mới gia nhập tông môn nữa, nàng nhìn ra tâm sự của Cảnh Mạt Song, cho nên liền uyển chuyển khuyên bảo.
- Ồ, ngươi là thê tử của Địch Cửu à? Vậy ngươi biết Địch Cửu hiện đang ở đâu sao?
Một giọng nói đột ngột vang lên, ba người đồng loạt quay đầu qua, lúc này họ mới phát hiện bên cạnh mình đã có thêm một nam tử lùn lùn, da ngăm đen.
- Vãn bối Cảnh Mạt Song xin ra mắt tiền bối, chúng ta không biết Địch sư huynh đang ở đâu, chúng ta tới đây chỉ vì muốn cứu hai bằng hữu của sư huynh thôi.
Cảnh Mạt Song nhanh chóng khom người thi lễ, thần niệm Kim Đan tầng ba của nàng quét qua nam tử lùn này chỉ cảm giác như đại dương mênh mông vô tận, bởi vậy có thể thấy được tu vi của người trước mặt hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Người nọ khẽ gật đầu:
- Ta cũng đang tìm kiếm Địch Cửu đạo hữu đây. Không bằng như vậy đi, ta giúp các ngươi cứu người, sau đó các ngươi mang ta đi tìm kiếm Địch đạo hữu, được chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất