Thế Giới Thứ Chín

Chương 183

Chương 183


Truyền tin châu vừa nhấp nháy thì Địch Cửu vội lấy ra xem, quả nhiên là tin tức do Cái Thập Điền gửi tới, đồng môn của y đã đến Thiên Đồ thành, cả hai chuẩn bị tiến về thành Ngũ Lục rồi.
Địch Cửu thu dọn trận kỳ trong động phủ, tuy ở đây còn mấy ngày nữa mới hết hạn thuê, nhưng chút linh thạch ấy Địch Cửu vốn không đặt vào mắt.
- Địch Cửu huynh, đây là đại sư huynh của ta – Tu Vũ. Huynh ấy là cường giả Hư Thần tầng bảy đấy, là người đã leo lên tới tầng sáu mươi Ngũ Lục Đạo Tháp mà ta từng kể với huynh. Nếu huynh có vấn đề gì trong việc tu luyện thì có thể thỉnh giáo đại sư huynh ta.
Hắn nhìn thấy có ba người đứng chung với Cái Thập Điền, hai nam và một nữ. Tu Vũ chính là người cao nhất trong bọn, sắc mặt cũng lạnh nhạt nhất, dường như có vẻ không hài lòng với việc phải đợi Địch Cửu lâu như vậy.
Địch Cửu ôm quyền chào hỏi:
- Xin chào Tu Vũ huynh.
Tu Vũ chỉ gật đầu chứ không mở miệng.
Cái Thập Điền hơi xấu hổ, vội vàng tiếp tục giới thiệu để bầu không khí đỡ lúng túng:
- Hai người này đều là đệ tử Thanh Tông nhà ta, Kỷ Vũ Lâm sư huynh và Chử Nhạn sư muội.
Tu vi Kỷ Vũ Lâm là Hư Thần cảnh tầng một, cao hơn Cái Thập Điền rất nhiều, chỉ là tên và tướng mạo người trước mặt lại hơi tréo ngoe, cái tên thì rõ thơ mộng mà thân người thì lại cực kỳ vạm vỡ, đã vậy người họ Kỷ này lại còn cạo đầu trọc nữa chứ.
Chử Nhạn có tu vi kém nhất, chỉ mới Nguyên Hồn tầng bốn, nàng có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt rất thanh tú, mái tóc hơi ngả vàng.
Hai người bọn họ đều nhiệt tình hơn Tu Vũ nhiều, cả hai bước tới chủ động chào hỏi Địch Cửu.
Tình tình Kỷ Vũ Lâm tương đối ngay thẳng, chẳng mất nhiều thời gian đã vui vẻ trò chuyện với hắn:
- Địch đạo hữu, công pháp của đạo hữu ẩn giấu rất tốt, ta vậy mà không nhìn ra tu vi của đạo hữu đấy.
Tu Vũ nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nhận xét:
- Không có thực lực, còn lại đều là hư ảo, làm người nên chân thành một chút sẽ tốt hơn.
Địch Cửu giờ mới hiểu được cái tên này vì sao lại lạnh lùng với hắn như thế. Chắc là không vừa lòng chuyện hắn tỏ ra thần bí, lại thêm việc hắn không có nhiều bạn bè. Tất cả mọi người đều thể hiện thực lực chân chính, duy có mỗi Địch Cửu là cố tình ẩn giấu tu vi.
Địch Cửu im lặng không nói gì, công pháp của hắn tạo ra tinh không mạch, căn bản không hề giống với tu sĩ bình thường có thể thông qua khí tức ba động để phán đoán tu vi.
- Chúng ta đi thôi, từ đây đến Ngũ Lục thành phải mất đến vài ngày lận.
Chử Nhạn khéo hiểu lòng người, nàng chủ động đề nghị lên đường.
Tu Vũ gật đầu rồi chủ động bước lên trước dẫn đội. Cái Thập Điền đi sau vỗ vai Địch Cửu, ý bảo hắn chớ để chuyện này trong lòng.
Địch Cửu đương nhiên sẽ không để bụng, hắn cảm thấy mấy sư huynh muội của y tính ra đều là người khá tử tế, vậy là đủ!

Ngũ Lục thành cách khá xa thành Thiên Đô, mà giữa hai địa điểm lại không có truyền tống trận, cho nên phương pháp di chuyển tiện nhất chính là dùng phi hành pháp bảo. Sau khi tất cả lấy ra phi hành pháp bảo của bản thân, Địch Cửu đau buồn phát hiện thượng phẩm phi thuyền của mình là thứ có cấp bậc thấp nhất.
Ngay cả Chử Nhạn còn có hạ phẩm linh khí, thế mà hắn còn dùng thượng phẩm pháp khí.
- Địch Cửu huynh, pháp bảo của huynh có phẩm cấp kém quá, cả thanh đao trên lưng huynh nữa, không phải cũng là thượng phẩm pháp khí đấy chứ?
Tính cách Kỷ Vũ Lâm còn tự nhiên hơn cả Cái Thập Điền, nghĩ gì là nói hết.
- Không phải, thanh đao này là cực phẩm pháp khí.
Địch Cửu biết thời gian mình tu luyện quá ngắn, cho dù có lấy được đồ tốt vẫn không đủ để so sánh với người ta. Thật ra hắn đã thu hoạch vài món linh khí ở Thích Gia Thương Lâu, nhưng thời gian qua quá bận, hơn nữa hắn vốn cũng chẳng mấy để ý đến những thứ đó.
Nếu cho Địch Cửu thêm chút thời gian, nói không chừng hắn có thể tự tay luyện chế ra linh khí rồi.
- Được rồi, tăng tốc đi.
Tu Vũ phát giác Địch Cửu thật sự nghèo túng, cho nên vội chuyển chủ đề để tránh hắn đỡ phải khó xử.
Địch Cửu bật cười, quả nhiên Tu Vũ là người ngoài nóng trong lạnh, nhìn thoáng qua thì có chút lạnh nhạt nhưng thực ra lại khá nhạy cảm và tốt tính.
Bởi vì kéo theo con rùa Địch Cửu nên tốc độ cả nhóm chậm hơn dự tính khá nhiều, mất năm ngày bọn họ mới tới được bên ngoài Ngũ Lục thành.
Hộ trận của Ngũ Lục thành giống với Thiên Đồ thành, đều là cấp chín. Tuy nhiên Địch Cửu liếc qua liền biết hộ trận chỗ này cao cấp hơn hẳn bên Thiên Đồ thành.
Cho dù bị hộ trận cản trở thì Địch Cửu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một ngọn tháp trong thành, không cần hỏi cũng biết đó chắc chắn là Ngũ Lục Tháp.
Ở đây, cần phải giao nộp mười viên linh thạch thượng phẩm để có thể tiến vào bên trong. Tuy nói số lượng không nhiều, nhưng nhìn lượng người ra vào tấp nập thì xem ra bọn họ thu được số lượng linh thạch khổng lồ mỗi ngày.
- Địch huynh, Ngũ Lục thành không cho phép giết chóc, tuy nhiên lại được phép tranh đấu. Một mình huynh có vẻ không an toàn đâu, không bằng chúng ta cùng tới Thanh Tông đi.
Vừa tiến vào thành, Cái Thập Điền liền quay sang mời Địch Cửu cùng đến tông môn nhà mình.
Công pháp của Địch Cửu đã sớm được định hình, lại thêm việc hắn muốn làm nhất bây giờ là quay trở lại Tề quốc báo thù, không có tâm trí hay thời gian đâu để gia nhập tông môn, cho nên đành thẳng thắn từ chối:
- Cám ơn Điền huynh. Đáng tiếc bây giờ ta muốn đi tới Ngũ Lục Đạo Tháp xem thử, nếu sau này ta muốn gia nhập tông môn thì sẽ nhờ huynh giới thiệu ta tới Thanh Tông nhé.
Địch Cửu nói xong bèn chào tạm biệt mấy người Tu Vũ rồi nhanh chóng hòa vào biển người đông đúc.
Tu Vũ nhìn bóng lưng Địch Cửu dần khuất dạng mới quay sang hỏi sư đệ nhà mình:
- Thập Điền, người này thật sự không phải tới từ Thế giới Tiểu trung ương à?
- Đệ khẳng định không phải đâu, hắn mới lần đầu tới truyền tống trận thôi, lại còn không hiểu chút nào về nơi này cơ mà. Đệ cảm giác người ta đáng giá để kết giao bằng hữu nên mới đi cùng hắn đó.
Tu Vũ gật đầu:
- Được rồi. Chúng ta về trụ sở tông môn trước đã. Lần vượt Ngũ Lục Đạo Tháp này mọi người cần cố gắng thêm một chút, cố hết sức vượt qua tầng bốn mươi chín, bằng không là chẳng giúp gì được cho tông môn đấy.
Ba người còn lại đều gật gù đồng ý, ai cũng mong mình có thể thể hiện bản thân đã tiến bộ nhiều như nào suốt mười năm ròng rèn luyện.

Ngũ Lục thành đúng là quá lớn, mỗi một con đường đều rộng đến hơn mười trượng nhưng vẫn đầy ắp người.
Ở chỗ này, Địch Cửu mới kiến thức được thành thị tu chân thật sự. Người có tu vi cao hơn hắn có khắp mọi nơi, thỉnh thoảng thần niệm hắn còn cảm giác được khí tức của cường giả.
Nhiều người lui tới như vậy, Địch Cửu đoán chừng rất khó tìm được tửu lâu. Quả nhiên hắn đã hỏi thăm không ít nơi rồi mà đâu đâu cũng báo là chẳng còn phòng trống nữa.
May mắn là quảng trường Ngũ Lục Đạo Tháp khá dễ tìm, lúc Địch Cửu đến thì chỗ này đã đông nghẹt tu sĩ. Nếu không phải quảng trường quá lớn thì đúng là khó mà có thể chen lấn nổi.
Chính giữa quảng trường, một tấm bia làm bằng bạch ngọc cao tới tận trời, xuyên qua cả tầng mây. Trên tấm bia khắc đầy tên người, Địch Cửu dùng thần niệm quét qua đếm sơ thử, áng chừng hẳn là hơn vạn người.
Xếp hạng nhất là Ngạn Đạp Sơn - người đã lên tới tầng chín mươi tư Ngũ Lục Đạo Tháp. Thứ hai là Mục Khởi Sa, tầng chín mươi mốt. Cái tên thứ ba khiến Địch Cửu hơi chú ý vì trùng họ với hắn - Địch Phi Tuyết, tầng chín mươi.
Địch Cửu nhìn xuống tới tận giữa tấm bia mới thấy được tên Tu Vũ, thành tích của y là tầng sáu mươi, chỉ nằm ở nửa sau tấm bia mà thôi.
Ngũ Lục Đạo Tháp còn bốn ngày nữa mới mở ra. Địch Cửu dứt khoát ngồi xuống một khoảng đất trống nhắm mắt tĩnh tâm để rèn luyện thần niệm.
Bởi vì tửu lâu có hạn nên có rất nhiều tu sĩ cũng ngồi nghỉ ngơi ngay trên mặt đất giống như hắn.
Đến lúc Địch Cửu tỉnh táo lại, quảng trường Ngũ Lục trông đã khác hẳn. Các tông môn lớn đều đã dựng cờ hiệu của mình lên. Địch Cửu nhìn thấy Thanh Tông ở một nơi xa xa, trên cờ của bọn họ có tổng cộng sáu ngôi sao lấp lánh.
Địch Cửu bèn tò mò quan sát thử cờ hiệu của nhiều tông môn khác ở phía trung tâm, hầu như những môn phái ấy đều sở hữu chín ngôi sao.
Địch Cửu thầm nghĩ, xem ra Thanh Tông là tông môn lục tinh, đẳng cấp cỡ này ở Thế giới Tiểu trung ương hiển nhiên không phải là quá ghê gớm. Ở đây thất tinh có tới mấy chục tông môn, bát tinh hơn mười, cửu tinh thì khá ít, chỉ có năm tông môn thôi.
Về phần tông môn lục tinh như Thanh Tông, hình như phải có đến hơn trăm cái.
- Ta khẳng định người xếp hạng nhất Ngũ Lục đạo hội lần này sẽ là Ngạn công tử của Hư Kiếm tông.
- Không chắc đâu, Ngạn công tử tuy xếp thứ nhất trong Hải Bảng đồng thời đã lên tới tầng chín mươi tư, đạt được hạng nhất đạo hội lần trước. Nhưng là đó chuyện xảy ra khi nào? Đã là chuyện mười năm trước rồi. Mục công tử của Tử Lôi tông mới là ứng viên tiềm năng nhất cho vị trí vô địch, ta tận mắt nhìn thấy Mục công tử giết một tên cường giả Thừa Đỉnh tầng năm đấy. Ngươi nên nhớ tu vi của Mục công tử chỉ mới là Tích Hải tầng chín thôi nhé, ngươi cho là người như vậy sẽ thua bởi Ngạn công tử sao? Huống hồ mười năm trước, Mục công tử đã xếp hạng tư Hải Bảng, leo lên tầng chín mươi mốt Ngũ Lục Đạo Tháp, chỉ chịu đứng sau mỗi Ngạn công tử, cho nên lần này Mục công tử rất có khả năng “phục thù” thành công cho ngươi xem.
- Đúng, ta cũng cho rằng Mục công tử sẽ xếp hạng nhất, lần đó ta cũng nhìn thấy, chiêu Ngũ Lôi Tuyệt Sát của y quá kinh khủng, không khác gì lôi kiếp cả.
- Chao ôi, các ngươi đừng quên Địch gia Địch Phi Tuyết, nàng ta không đơn giản đâu, tuổi tác của nàng là nhỏ nhất, bây giờ đã qua mười năm, tu vi của nàng chắc chắn tiến bộ nhiều rồi.
- Top 5 Hải Bảng đều có cơ hội tranh vị trí thứ nhất nhỉ. Giờ chúng ta cũng chỉ là đoán mò thôi, phải xem xem mười năm qua bọn họ chăm chỉ tu luyện như nào kìa.
Địch Cửu đang nghe tu sĩ xung quanh nghị luận chợt phát hiện trên tấm bia bạch ngọc đã sạch bóng, không còn một cái tên nào nữa.
Cuộc tranh đoạt xếp hạng Ngũ Lục Đạo Tháp lần này hẳn là cuộc chiến giữa top 5 Hải Bảng.
Địch Cửu không hề hoài nghi suy đoán ấy. Hắn đã tận mắt thấy trận chiến giữa Hồng Khuê xếp thứ chín mươi ba và Đổng Hữu Kiếm thứ một trăm lẻ tư, cả hai đều có thực lực kinh người.
Mấy hôm trước Địch Cửu đã thấy thứ hạng của hai người này trên Đạo Tháp Bia, Hồng Khuê xếp thứ ba trăm hai mươi mốt, Đổng Hữu Kiếm ở vị trí bốn trăm ba mươi chín.
Bởi vậy có thể thấy những người đứng ở năm vị trí đầu Hải Bảng lợi hại cỡ nào, nếu Địch Cửu không tu luyện tới Tích Hải cảnh thì quả thật không có tư cách nói chuyện ở đây. Như lời sư phụ Thiên Phong Hoa từng nói, cường giả trong Đại Thiên vũ trụ đúng là nhiều như mây.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất