Chương 21: Đại Hành Môn Lục
- n công nhất định phải đến cao ốc Bỉ Hà sao?
Sau khi Đàm Nguyệt Nguyệt đi khỏi, Phỉ Khải lập tức hỏi lại.
- Hội sở Bỉ Hà nằm trong cao ốc Bỉ Hà à? Vậy thì tôi cũng muốn đến đó xem thử.
Địch Cửu theo bản năng trả lời một câu, sau đó mới nhớ ra chắc là Phỉ Khải và Thời Cẩm San đến để cảm ơn, nên nói thêm:
- Hai người đi nhanh lên, nơi đây không phải là nơi để ở lâu.
Phỉ Khải bị thương do đạn bắn. Hơn nữa, sau khi mình cứu Phỉ Khải thì lại bị người tới ám sát, có thể thấy Phỉ Khải chọc tới người có địa vị không tầm thường. Địch Cửu thực sự không muốn bị cuốn vào.
Phỉ Khải biết rõ ý định của Địch Cửu, hắn lại nới thêm:
- Tôi có lỗi với ân công, mặc dù đã gây phiền phức cho ân công, nhưng chuyện chúng tôi dính vào cũng không nhỏ. Một khi bọn họ biết được anh đã cứu tôi thì nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Địch Cửu than thầm:
“Tôi đã chọc tới phiền toái rồi còn đâu.”
Thấy Địch Cửu không nói lời nào, Phỉ Khải lại nói tiếp:
- Nếu như không thực sự cần thiết, tôi kiến nghị ân công không nên đến cao ốc Bỉ Hà.
Nói xong câu đó, Phỉ Khải không chờ Địch Cửu thắc mắc mà chủ động giải thích:
- Vết thương của tôi là do Bỉ Trịnh Sinh chủ nhân cao ốc Bỉ Hà gây ra, nếu như không phải là đúng lúc đó Cẩm San cũng ở đấy thì chắc tôi đã chết rồi. n công đi hội sở Bỉ Hà trong cao ốc Bỉ Hà...
Địch Cửu ngạc nhiên nhìn Phỉ Khải, theo trí nhớ kiếp trước của hắn, Hoa Hạ rất an toàn, đặc biệt là hệ thống pháp luật cực kỳ hoàn thiện. Huống hồ Đàm Nguyệt Nguyệt đã nhờ hắn đi hội sở Bỉ Hà, mà theo hắn biết thì cao ốc Bỉ Hà là nơi công cộng, tại sao lại có thể không an toàn chứ?
Thời Cẩm San đang đứng ở một bên bỗng lên tiếng:
- Những gì Khải ca vừa nói đều là sự thật, lôi đài Thái Bình nằm dưới cao ốc Bỉ Hà, nếu như những người đó biết anh cứu Khải ca, thì đúng là rất nguy hiểm.
Sắc mặt Địch Cửu bỗng trở nên ngưng trọng, trải qua chuyện gia tộc bị diệt, hắn đã không còn tùy tiện như trước nữa, rất nhiều chuyện hắn phải tìm hiểu trước thật kỹ thì mới làm.
Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức quay sang nói với Thời Cẩm San:
- Thời tỷ, phiền chị ra đóng cửa lại giúp tôi. Phỉ đại ca, anh không nên gọi tôi là ân công nữa, cứ gọi Địch Cửu là được. Và tôi nghĩ Phỉ đại ca nên nói rõ ràng mọi chuyện thì hơn.
Thời Cẩm San đã muốn đóng cửa từ lâu, chỉ là Địch Cửu không lên tiếng nên cô cũng chẳng dám tự tiện. Bây giờ Địch Cửu mở lời, cô lập tức đi đóng cửa Đàm Hạnh Đường.
Chờ sau khi Thời Cẩm San đóng cửa lại, Phỉ Khải mới lấy ra một quyển sách có phong cách cổ xưa rồi đặt ở trước mặt Địch Cửu, sau đó nói:
- Bỉ Trịnh Sinh muốn giết tôi, cũng là bởi vì cuốn Đại Hành Môn Lục này...
Địch Cửu nhìn Phỉ Khải hỏi:
- Tôi có thể xem một chút được không?
Phỉ Khải không chút do dự gật đầu:
- n công cứ xem thoải mái.
Địch Cửu mở quyển sách này ra, chữ trong sách không giống như là dùng mực in vào, toàn bộ đều là chữ viết dọc. Vừa mở ra trang thứ nhất thì đã thấy một bức vẽ giới thiệu về các huyệt vị và kinh mạch, trong đó còn ghi cặn kẽ vị trí và phương thức hành khí qua từng huyệt vị.
“Cái này không phải là công pháp tu võ, mà lại giống như Tuyền Hỏa Quyết, chẳng lẽ quyển sách này cũng là công pháp tu đạo, hay còn gọi là công pháp tu tiên?”
Địch Cửu lập tức vận khí theo lộ tuyến nhỏ trên trang thứ nhất, cảm thấy huyệt bách hội bỗng mát lạnh, một đạo khí tức đang thấm vào đó.
Địch Cửu vội vàng dừng lại, hắn khẳng định đây không phải là công pháp võ tu mà là công pháp tu tiên giống như Tuyền Hỏa Quyết. Điều làm cho Địch Cửu kích động chính là hắn có thể tu luyện quyển công pháp này.
Bất kể thế nào, hắn cũng muốn mượn quyển sách này từ hai người họ. Cố nén kích động trong lòng, Địch Cửu buông quyển sách trong tay xuống:
- Anh cứ nói tiếp đi.
Phỉ Khải lúc này mới tiếp tục nói:
- Quyển Đại Hành Môn Lục này là vật gia truyền của Phỉ gia, cũng bởi vì một lần say rượu mà con tôi lỡ miệng nói ra chuyện này. Kết quả là Bỉ Trịnh Sinh biết được. Hắn là ông chủ của cao ốc Bỉ Hà, cũng là chủ nhân của lôi đài hắc quyền Thái Bình.
- Lôi đài Thái Bình?
Địch Cửu nghi ngờ hỏi lại.
Phỉ Khải gật đầu rồi giải thích:
- Đúng vậy, chính là lôi đài Thái Bình. Cái lôi đài này là lôi đài hắc quyền số một trong nước. Nó được xây phía dưới cao ốc Bỉ Hà, quản lý bởi tập đoàn Bỉ Hà của Bỉ Trịnh Sinh. Cao ốc Bỉ Hà ở giữa thì cho thuê văn phòng, trên có trung tâm thể hình, dưới mở hội sở cao cấp. Nhưng trong thực tế, tất cả chỉ dùng để che giấu lôi dài này mà thôi.
- Cái tên này nghe rất kỳ lạ a.
Địch Cửu cũng không lạ gì những lôi đài như thế này. Tể Quốc cũng có rất nhiều. Khác biệt là ở Tể Quốc thì đều được công khai, chỉ có số ít là nằm trong tối.
Phỉ Khải giải thích:
- Sở dĩ lôi đài Thái Bình được đặt tên như vậy, là bởi vì hai người trên lôi đài luôn chỉ có một người sống sót đi xuống. Cái lôi đài này đối với người thua cuộc thì chính là một cái thái bình gian*.
(*) Thái bình gian còn có nghĩa là nhà xác-nơi chứa xác.
- Đấu hắc quyền có thể chết người sao?
Địch Cửu sửng sốt, ngay sau đó hắn lập tức nghĩ tới sáng sớm hôm nay hắn đã giết Hà Sơn. Nếu như hắn không giết Hà Sơn thì cũng sẽ bị giết. Đã như vậy thì trên lôi đài Thái Bình xảy ra án mạng cũng chẳng có gì là khó hiểu cả? Chỉ là loại chuyện này không thể làm công khai được thôi.
Phỉ Khải đáp:
- Đúng vậy, nếu có tranh chấp không thể nào hòa giải, thì có thể đến lôi đài Thái Bình giải quyết. Lôi đài Thái Bình cũng tiếp nhận tổ chức trận đấu đấm bốc, cho nên nơi này là nguồn thu nhập chủ yếu của cao ốc Bỉ Hà. Sau khi Tiên Nữ tinh mở ra, võ học cũng trở nên thịnh hành. Sau khi Bỉ Trịnh Sinh biết được Phỉ gia tôi có cuốn Đại Hành Môn Lục, hắn đã dùng thủ đoạn dụ dỗ con trai tôi là Phỉ Thiểu Ngôn đi Las Vegas đánh bạc, kết quả là nó đã nợ một số tiền khổng lồ, sau đó bị bọn chúng giam giữ.
- Có phải là Bỉ Trịnh Sinh yêu cầu anh dùng Đại Hành Môn Lục để đổi người?
Địch Cửu hỏi lại.
Phỉ Khải lắc đầu đáp:
- Đại Hành Môn Lục là vật tổ truyền của Phỉ gia, tôi tuyệt đối sẽ không lấy nó ra để đổi lấy con trai mình, hai chuyện này vốn không liên quan gì đến nhau cả. Nhưng năm đó tôi cũng đã hứa với mẹ nó, nhất định phải nuôi dưỡng nó nên người. Chuyện đã như vậy nên tôi cũng chỉ có thể đồng ý với Bỉ Trịnh Sinh một điều kiện khác. Tôi sẽ đánh một trận với người của hắn trên lôi đài Thái Bình, nếu thua thì tôi phải giao ra Đại Hành Môn Lục, còn nếu thắng thì hắn sẽ thả con của tôi ra và không nhắc đến số tiền kia nữa.
- Anh đã thắng đúng không?
Địch Cửu có cảm giác Phỉ Khải cũng không hề đơn giản, thân thủ của anh ta chắc cũng không kém. Huống chi Phỉ Khải đã dám lấy Đại Hành Môn Lục ra đặt cược thì chắc chắn đã nắm chắc phần thắng.
Phỉ Khải cười buồn bã:
- Thắng thì sao chứ? Tôi đã thắng trận đấu đó. Kết quả là trọng tài lại tuyên bố tôi phạm quy.
- Anh làm gì mà lại phạm quy?
- Bởi vì lôi đài Thái Bình có quy định là trận đấu chỉ kết thúc khi có một người mất mạng. Mà tôi chỉ đánh bại đối thủ, lại không giết anh ta, đây chính là lý do bọn họ nói tôi phạm quy. Lúc đó tôi thấy không ổn liền bỏ chạy. Kết quả là tôi đã trúng hai phát súng, nếu không phải là Cẩm San đúng lúc đến đó cứu tôi, lại may mắn tìm được anh làm phẫu thuật thì trên đời đã không còn Phỉ Khải này nữa.
Phỉ Khải nói xong thì lại lần nữa cúi chào Địch Cửu.
- Vậy anh còn muốn cứu con mình nữa không?
Phỉ Khải thở dài lắc đầu, ước chừng qua hai, ba phút mới chậm rãi trả lời:
- Nuôi dưỡng hắn lớn lên, lại dùng mạng của tôi để cứu hắn như vậy cũng đủ rồi. Về sau tôi còn muốn làm cho Phỉ gia một ít việc.
Thời Cẩm San đã nhìn ra Địch Cửu không hiểu, nên vội vàng giải thích:
- Thật ra nó cũng không phải con ruột của Khải ca, cho nên anh ấy không thể truyền lại Đại Hành Môn Lục cho nó. Vì vậy mà trong lòng luôn có chút oán hận, tôi hoài nghi là nó cố ý để lộ tin tức về Đại Hành Môn Lục ra ngoài...
- Cẩm San, tôi tin là nó chỉ vô tình để lộ ra ngoài mà thôi.
Phỉ Khải lên tiếng cắt đứt lời nói của Thời Cẩm San.
Thời Cẩm San ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Lần này Khải ca lấy tính mạng ra đặt cược trên lôi đài để hắn có thể sống, như vậy cũng xem như đã trả hết nợ rồi cho mẹ nó rồi.
Qua những lời nói bóng gió vừa rồi thì Địch Cữu cũng đã hiểu ra. Cho dù Phỉ Khải có thiếu mẹ con họ ân tình nhiều như thế nào đi nữa thì bây giờ cũng đã trả sạch sẽ rồi.
Địch Cửu cũng không hỏi rõ ra mà chỉ vỗ vai Phỉ Khải:
- Tôi cũng sẽ không tới lôi đài hắc quyền dưới cao ốc Bỉ Hà, với lại tới tận bây giờ bọn họ cũng không có đuổi theo, điều đó chứng minh tôi đã an toàn. Bây giờ Phỉ đại ca và Thời đại tỷ cứ tạm thời ở lại chỗ này, đợi đến tối cảm thấy an toàn thì hãy đi. Nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, tôi muốn mượn quyển Đại Hành Môn Lục này xem một chút...
Phỉ Khải lập tức đưa quyển sách đang cầm trong tay cho Địch Cửu:
- Địch huynh đệ, anh có ân cứu mạng với tôi. Nếu như quyển sách này không phải là vật tổ truyền của Phỉ gia, thì tôi đã tặng cho anh rồi. Anh cũng không có lý do gì để hại tôi cả, cứ cầm lấy mà xem, bất kể xem bao nhiêu năm cũng được, chỉ cần tương lai anh trả nó lại cho hậu nhân Phỉ gia là được.
Địch Cửu biết rõ ý của Phỉ Khải. Quyển sách này trên danh nghĩa là cho mượn, nhưng cũng chẳng khác gì tặng hắn. Vì ngại tổ huấn nên Phỉ Khải chỉ có thể dùng từ mượn, không thể dùng từ cho hay tặng. Nếu như sau này Phỉ Khải có con cái, anh ta muốn hắn giao quyển sách này cho đời sau của anh ta vậy thôi.
Hắn xúc động nhận lấy quyển sách, rồi nói:
- Phỉ đại ca, tôi chỉ cần mượn một đêm là được rồi.
Quyển sách này cũng không dày, Địch Cửu tin tưởng chỉ cần một đêm là hắn có thể học thuộc lòng toàn bộ.
Phỉ Khải xua tay:
- Địch huynh Đệ, tôi biết công pháp trong quyển sách này khẳng định không tầm thường. Chỉ có điều công pháp trong đó không thể tu luyện. Phỉ gia đã nắm giữ nó nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có một người nào có thể tu luyện thành công. Cho nên Địch huynh đệ muốn trả lúc nào cũng được.
Địch Cửu thầm nghĩ đây là công pháp rất tốt, hắn vừa thử một chút là đã có thể cảm ứng được. Nhưng Địch Cửu rất nhanh đã hiểu ra vấn đề. Những thứ như công pháp tu tiên này chắc chắn sẽ không đơn giản, sở dĩ hắn có thể dễ dàng cảm ứng được như vậy, chắc chắn là nhờ viên đá màu xám mà hắn đang đeo trên cổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!