Thế Giới Thứ Chín

Chương 234

Chương 234


Chân Mạn cứ mãi nhìn về phía Địch Cửu, nàng khát vọng hắn nói chuyện với các vị đại lão xong thì sẽ đơn độc đến nói vài câu với nàng, thậm chí bảo nàng sau khi đến Thế giới Tiểu trung ương hãy tới chỗ của hắn cũng được. Đáng tiếc, sau khi tách ra khỏi các vị tông chủ kia, hắn chỉ quay sang dặn dò Địch Địch và Điền Khô chứ không hề có ý định đi về phía nàng.
Hợi Hoằng hội chủ đã lên tiếng bảo mọi người tiến về truyền tống trận, Chân Mạn chỉ có thể thất vọng đi theo đám đông.
Nói không hối hận là chuyện không thể nào, nhưng sự hiếu kỳ trong lòng Chân Mạn đang lớn hơn hết thảy. Nàng rất muốn Địch Cửu ngồi trước mặt mình, từ từ kể tất cả mọi chuyện. Thậm chí nàng đang nghĩ nếu tình cảnh giống như năm xưa thì mình không cần phải làm gì cả, Địch Cửu sẽ chủ động tới nói hết mọi chuyện cho nàng biết.
Thế nhưng, Địch Cửu hiện giờ đương nhiên sẽ không dành thời gian ngồi nói nhảm với Chân Mạn. Sau khi phá vỡ mộng cảnh không chân thực thời niên thiếu, hiện tại trong lòng hắn, Chân Mạn không khác gì nữ nhân bình thường. Hơn nữa nhân phẩm của nữ nhân này còn khiến hắn vô cùng xem thường.
Địch Cửu đã nhìn qua ngọc giản giới thiệu tư chất mà Hợi Hoằng đưa. Chân Mạn có kim linh căn đơn thuộc tính, mang theo một tia tạp chất, linh căn của Dụ Vĩnh Chân cũng gần giống như vậy, nhưng khác biệt là hắn mang thuộc tính hỏa. Trong ngọc giản có ghi chú, tạp chất trong linh căn của Dụ Vĩnh Chân ít hơn của Chân Mạn.
Bởi vậy có thể thấy được, Song Đào môn không hề thiên vị đệ tử. Chân Mạn chắc hẳn cũng biết điểm này, chỉ là nàng ỷ vào việc quen biết Địch Cửu, cho nên mới dám đứng ra bỏ đá xuống giếng với tông môn mà thôi.
May mà người ở đây là Địch Cửu, nếu đổi thành một người khác thật sự ưa thích Chân Mạn thì chuyện này sẽ thành đại nạn đối với Song Đào môn. Cho nên môn chủ Huệ Bách Vũ khi trông thấy nàng ta đứng lên tố cáo mới kinh hoảng đến vậy.
Chân Mạn vốn là phàm nhân xuất thân từ nước phụ thuộc, theo lý mà nói, Song Đào môn thu nhận Chân Mạn làm đệ tử xem như đã có ân tình. Vì tiến về Thế giới Tiểu trung ương mà nàng không để ý chút nào tới ân tình đó, thật sự có hơi quá phận, bạc tình bạc nghĩa.
Huống hồ với tư chất của Chân Mạn, cho dù lọt vào danh sách hai mươi người thì e rằng vẫn sẽ không được tuyển. Trong tình huống như vậy, nếu Địch Cửu có hảo cảm với nàng mới thật sự kì quái.
Chân Mạn cứ tin rằng Địch Cửu sẽ cho nàng một vị trí vì tình cảm năm xưa. Trên thực tế, nếu như Huyễn Minh Tử không thể hỗ trợ, Á Luân đại lục chỉ có năm đệ tử thiên tài có thể tiến vào Thế giới Tiểu trung ương, Địch Cửu sẽ không chút do dự theo cách bình thường mà lựa chọn năm người, điều đó cũng tương đương với việc đánh rớt Chân Mạn.
...
Tề quốc, núi Bắc Sơn.
Địch Cửu đứng tại đây, trong lòng có cảm giác hơi bồn chồn, những chuyện đã xảy ra tựa như chỉ mới vừa bắt đầu vào hôm qua thôi vậy.
Nếu không phải hắn đạt được viên đá xám, nếu viên đá không hấp thu một đạo thiểm điện màu vàng, nếu không phải Khúc Tiểu Thụ tới báo tin, nếu không phải lúc đạo thiểm điện màu vàng giáng xuống đã làm nứt ra một cái khe…
Tất cả những chuyện này mà thiếu một thôi thì bây giờ Địch Cửu đã nằm dưới đất, xương cốt hóa thành tro tàn từ lâu rồi.
Đáng tiếc, bấy lâu nay hắn vẫn chưa tìm được Khúc Tiểu Thụ, sau khi tiễn Địch Địch, hắn đi một chuyến đến Khúc gia, hỏi thăm những nơi Khúc Tiểu Thụ có thể tới, sau đó tìm kiếm suốt hai tháng mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Địch Cửu chỉ có thể tiến về Trái Đất trước rồi tính sau. Hắn quyết định, chờ khi thần niệm của bản thân có thể che phủ toàn bộ Á Luân đại lục rồi mới quay lại tiếp tục tìm.
Sở dĩ Địch Cửu muốn quay trở lại núi Bắc Sơn bởi vì lúc trước hắn đã rời đi từ chỗ này và vô tình đến được Trái Đất. Có lẽ không hoàn toàn chính xác, tuy nhiên xác xuất thành công ở đây khẳng định cao hơn những nơi khác.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, Địch Cửu mới lấy Liệt Giới Phù ra sử dụng.
Một cỗ lực lượng hư không kinh khủng bộc phát. Cảm nhận được khí tức hư không mênh mông kia, trong lòng Địch Cửu kinh hãi không thôi, nếu hắn ở trong phạm vi xé rách không gian của Liệt Giới Phù thì tuyệt đối sẽ bị nghiền nát, tan biến vào hư vô ngay lập tức.
“Rắc!”
Tiếng vỡ truyền đến, một vết nứt dần hé mở từ trong hư không. Thần niệm của Địch Cửu bao quát ra phạm vi lớn nhất, vết nứt do Liệt Giới Phù tạo ra càng lúc càng lớn, Địch Cửu cảm nhận được khí tức từng giới vực lóe lên trong đầu, thức hải của hắn đau đớn khôn xiết, đầu óc choáng váng, nôn nao khó chịu khắp người.
May mắn thức hải của Địch Cửu đã bước vào cấp mười, nếu như thức hải chỉ từ cấp chín trở xuống, thần niệm của hắn sẽ không có khả năng cảm nhận được khí tức giới vực lóe lên, muốn thông qua Liệt Giới Phù tìm kiếm chính xác vị trí Trái Đất là chuyện bất khả thi.
Không biết đã xuyên qua bao nhiêu giới vực, Địch Cửu rốt cục cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, hắn không kịp nghĩ nhiều đã vọt thẳng vào trong vết nứt.
Không gian phong nhận ập tới, vẻn vẹn mới trôi qua một khắc, Địch Cửu đã bị thương tích khắp mình mẩy.
Hắn hoàn toàn không kịp nhớ ngày đó vì sao mình có thể từ nơi này xuyên tới Trái Đất, lúc này hắn chỉ biết điên cuồng vận chuyển Luyện Thể Quyết và mở rộng thần niệm đến cực hạn, vừa tiến đến vị trí có hơi thở quen thuộc vừa cẩn thận né tránh không gian phong nhận và vòng xoáy không gian đáng sợ.
Khác hẳn lần trước, hiện tại Địch Cửu vẫn luôn cảm nhận được hoàn cảnh ngoại giới. Hắn hiểu rõ một chuyện, vết nứt hư không do Liệt Giới Phù xé rách không cùng cấp bậc với cái do đạo thiểm điện màu vàng trong viên đá xám tạo ra.
Lần đó khi hắn tiến vào hư không, ngay cả phi hành khí cũng hoàn toàn chẳng có chút tổn hại nào. Điều này nói rõ vết nứt do đạo thiểm điện màu vàng tạo ra rất triệt để, giúp hắn trực tiếp đến được Trái Đất.
Vết nứt hư không do Liệt Giới Phù tạo ra thì kém hơn nhiều lắm. Hắn đã đi rất lâu, vượt qua vô số giới vực, tuy nhiên khoảng cách tới Trái Đất vẫn còn rất xa. Thậm chí phương hướng này có phải dẫn đến Trái Đất hay không hắn cũng chẳng nắm chắc được.
Theo thời gian trôi qua, hiệu quả xé rách của Liệt Giới Phù càng ngày càng kém, hơi thở thân quen kia gần như sắp biến mất. Khi nó biến mất cũng chính là lúc Liệt Giới Phù hoàn toàn hết hiệu lực. Trong tình trạng đó, Địch Cửu chỉ có thể tiếp tục sử dụng một tấm Liệt Giới Phù khác. Bằng không mà nói, cả đời này hắn chỉ có thể ở lại trong khe hở hư không.
Địch Cửu lo lắng không thôi, cuối cùng hắn mặc kệ, không thèm quan tâm hậu quả bị hư không nhận mang chém trúng nữa mà lập tức thi triển Thần Niệm Độn.
“Phốc!”
Cơn đau kinh khủng truyền đến từ đùi Địch Cửu, trong chớp mắt cảm nhận đau đớn, hắn lập tức lao ra.
“Bành!”
Ngay khi đó, khí tức do vết nứt hư không đóng lại nhiều đến nỗi tựa như tạo thành một cây gậy đánh thật mạnh vào phần lưng Địch Cửu, khiến xương cốt khắp người hắn nứt vỡ.
Thần niệm biến thành một tấm lưới nhẹ nhàng đón lấy thân thể hắn, từ từ hạ xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc chạm đất, thức hải Địch Cửu tê rần, thần niệm rốt cuộc đã cạn kiệt. Địch Cửu thở phào một hơi, cuối cùng hắn đã hiểu, lấy tu vi hiện tại của mình thì dù thần niệm đã lên tới cấp mười nhưng muốn dùng Liệt Giới Phù xuyên qua giới vực vẫn là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu thần niệm chưa lên tới cấp mười, vậy chắc chắn xem như kẻ đó muốn tự sát rồi.
Xương cốt toàn thân nứt vỡ, đùi bị một đạo phong nhận cắt mất hai phần ba. Hiện tại Địch Cửu chỉ có thể nằm yên một chỗ, vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết để chữa thương.
Không thể không thừa nhận hư không thật sự là địa điểm luyện thể tốt nhất. Ở trong vết nứt hư không, tốc độ vận hành Đại Khôn Luyện Thể Quyết nhanh hơn gấp mấy lần bình thường. Hiện tại dù đã ra ngoài, hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng trình độ nhục thân của mình đang nhanh chóng nâng cao.
“Rắc, rốp!”
Tiếng xương cốt chuyển động truyền đến liên miên, Địch Cửu càng thêm điên cuồng vận chuyển Luyện Thể Quyết.
Một ngày trôi qua, thân thể Địch Cửu bắt đầu rung động, xương cốt liên tục phát ra tiếng “rôm rốp”, nhưng chỉ ít phút sau thì tiếng động dần dần giảm xuống cho đến khi hoàn toàn yên lặng.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn. Lần dùng Liệt Giới Phù này xém chút nữa đã lấy mạng hắn rồi, tuy nhiên hắn cũng thu hoạch được không tệ, chí ít hiện giờ hắn đã lợi dụng thành công cơ hội luyện thể để nhục thân tiến vào Kiếp cảnh.
Nhục thân đạt tới Kiếp cảnh sẽ đủ sức chống đỡ một quyền của tu sĩ Hóa Chân mà không sụp đổ.
- Anh bạn bị thương à?
Một nam tử vác súng trường đi tới trước mặt Địch Cửu, ở phía sau y còn có một người đeo trường cung trên lưng nữa.
Địch Cửu đã sớm trông thấy hai người đi tới, chỉ là nhục thể của hắn vừa mới đột phá đến Kiếp cảnh nên không tiện hoạt động. Khi nghe người nọ nói chuyện, hắn vô cùng vui mừng bởi vì y nói tiếng Hoa.
- Vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.
Địch Cửu đứng lên, tác dụng của Đại Khôn Luyện Thể Quyết hoàn toàn thể hiện ra. Sau khi bước vào Kiếp cảnh, thương thế của hắn hoàn toàn biến mất. Chỉ là thức hải vẫn còn có chút đau đớn cũng như thần niệm khó có thể lập tức mở rộng ra ngoài mà thôi. Nếu không thì với thức hải cấp mười, thần niệm của Địch Cửu đã có thể bao trùm toàn bộ Trái Đất rồi.
Tuy nhiên Địch Cửu hơi nghi ngờ vì sao hai người này lại quang minh chính đại mang theo vũ khí. Khẩu súng kia không phải súng săn mà chính là vũ khí quân dụng.
Tóc tai của nam tử vác súng dường như không được chải chuốt nên rất lộn xộn, y nhìn vết máu loang lổ trên người Địch Cửu, nhẹ giọng khuyên bảo:
- Thương thế của anh bạn hẳn rất nghiêm trọng, có phải gặp yêu thú không? Nếu không thể chiến đấu thì tôi đề nghị anh nên đi đến trạm tiếp tế đi.
Yêu thú? Trạm tiếp tế? Đây quả thật là Trái Đất ư?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất